Chương 3: Cuộc Giao Dịch Nhỏ
-
Mã Lâm
- DanielCharles
- 730 chữ
- 2019-08-19 05:45:52
Cô vào nhà tắm rửa thật sạch rồi đánh một giấc tới sáng!
Nửa đêm, bỗng một tiếng động lớn làm cô tỉnh giấc. Mã Lâm mở mắt, một luồng sát khí lạnh ngắt từ cô tỏa ra.
Hừ! Tụi ôn dịch nào cả gan phá giấc ngủ của bà!
Cô rút khẩu súng ra, Đạp cửa cái rầm! Chỉa súng vào hai tên đàn ông trước mặt la lớn:"Mẹ nó! Tụi bây muốn cái gì?" Khuôn mặt cô hiện giờ nhìn vô cùng hư cấu...khiến người ta muốn bật cười!
Hai gã đàn ông cúi đầu chào cô, một tên nói:"Thưa cô! Mời cô theo chúng tôi gặp ông chủ!"
Mặt Mã Lâm đen như đít nồi, cô đóng cửa cái rầm! Không quên chửi thêm một câu:"Bố mày là con gái nhà lành không quen chơi đêm! Lượn đi cho nước nó trong!!!"
Cô nằm trên giường rủa:"Tức chết ta rồi!"
"Đi cái rắm!"
"Gặp cái rắm!"
Vừa ngã lưng được một lúc, bỗng...
Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, lần này mặt cô chuyển màu như tắc kè. Cô cúi xuống gầm giường, có hơn chục chiếc va li lớn nhỏ ở dưới, cô lựa chiếc vali bạc dài cầm lên.
Mã Lâm mở cửa, cô không để ý người bên ngoài cho lắm. Mở chiếc va li ra, cô cầm một lúc hai khẩu bắn tỉa hạng nặng OSV-96 ra. Mặt cô hừng hừng sát khí, lạnh hơn cả cuối tháng 12, nói lớn:"Đờ mờ thằng nào con nào phá mộng xuân của bố!!!"
"Ha..."
Mã Lâm ngước mặt lên, nhìn hai tên đàn ông trước mặt cô, sau lưng có hai đứa bé. Cô cất súng vào, nói:"Vào đi!"
Mã Lâm về nước lần này là vừa lập nghiệp vừa buôn vũ khí trái phép cho ông sếp! Cô thề với lòng rằng chỉ cần bán được một khẩu là cô sẽ đập nát số còn lại.
Bốn người đi vào, cô kéo hết rèm cửa lại, mở một cơ quan lạ. Bỗng những bức tường trong căn biệt thự thành những tủ kính chứa các loại súng hiếm.
Mã Lâm ngồi bịch xuống ghế, cô ngáp dài nói giọng uể oải:"Aizz!!! Súng đó đạn đó lựa đi xong rồi gọi tôi...! Đừng nghĩ tới việc lấy cắp hay lên án tôi! Chết sớm đó..." Dứt lời, cô chìm vào giấc ngủ say. Điền Thành nhìn cô chăm chú, nhóc lên tiếng:"Mẹ đẹp quá!" Điền Thu nghe thế, cười tủm tỉm nói:"Mẹ đẹp thật!"
Điền Họa Thiên nhìn xung quanh mà như người mất hồn, anh nuốt một ngụm nước bọt, nói:"Trời đất...Cái này...! Nếu như bị lực lượng quân đội biết là tiêu đó...Buôn hàng nóng trái phép! Má ơi..."
Điền Tấn Hạo không quan tâm xung quanh. Hiện giờ anh chỉ chú tâm ngắm người phụ nữ trước mặt mình. Anh nhẹ nhàng lên tiếng:"Mã Lâm..."
Nghe có người gọi tên mình, cô giật mình tỉnh dậy:"Em xin lỗi sếp em không dám bỏ phở ăn cơm...!"
Có gì đó sai sai? À không! Sai quá sai rồi...
"Phụt..." Điền Họa Thiên cười run cả người.
"Ủa? À...Xin lỗi!"
Do thói quen với tên sếp chết tiệt kia mà giờ cô mới nhục thế này!
"Lựa xong chưa?" Cô hỏi.
"Chúng tôi qua đây không phải để mua súng!"
"Oh! Thế quý ngài qua đây để bắt tôi hay uy hiếp tôi?"
Điền Tấn Hạo khẽ cười, nói:"Cái tôi muốn...Là một cuộc giao dịch nhỏ!"
"Giao dịch?"
"Tôi muốn cô Mã đây...làm người bảo hộ cho con của tôi trong vòng 3 năm!"
"Tôi được gì?"
Điền Họa Thiên đưa một bảng hợp đồng đến trước mặt cô, nói:"Nghe nói cô Mã có ý định chen chân vào Showbiz nhỉ? Đây là hợp đồng mời vào công ty của chúng tôi! Cô cứ xem qua đi rồi chúng ta nói tiếp!"
Mã Lâm nhắm mắt nghĩ một hồi, cô trả lời:"Thôi được! Tôi chấp nhận! Nhưng với điều kiện..."
"Điều kiện gì?"
"Đừng tìm kiếm quá sâu về thông tin cá nhân của tôi! Thứ đó dơ bẩn lắm..."
Nói tới đó, mặt của Mã Lâm thoáng chút buồn. Cô nhớ về quá khứ đẫm máu của mình, nhớ tới lời của Gia Nguyên nói, nhớ về cái vụ tai nạn năm đó. Lúc đó, cô còn chưa được thấy mặt đứa con của mình...còn chưa được cùng nó đi tìm cha...!
Điền Tấn Hạo:"Thế bây giờ cô Mã về biệt thự chúng tôi nhé?"
"Trừ phi anh có thể mang hết đóng hàng đó theo."
"Được!"