Chương 1: Ta nhớ ra rồi!


- Ngăn ta? Ha ha ha… há ha ha… Ngăn được cái MÉOOOO!

- Bộ bốn người các ngươi nghĩ rằng khi dùng ba cái thứ Đạo dụ củ chuối của các ngươi như Luân Hồi, Trầm Luân, Tử Diệt, Vĩnh Sinh, liền ngăn được Cụ? Cụ nói cho nghe nhé, đó là điều hoàn toàn không thể được, trình độ của Cụ không phải chuyện đùa dành cho mấy đứa con nít nhá.

- Luân Hồi tiểu tử.

- Luân Hồi là cái quần què gì mà dám đem ra khoe với Cụ? Nói cho ngươi biết, méo có ngươi thì cái thế giới này con người chết đi điều có thể sống lại, đây đã là quy luật của thế giới. Ừm, bất quá thì họ không thể nhớ tiền kiếp mình là ai, từng làm gì.

- Luân Hồi của ngươi nó chỉ như một công cụ đi mua hồn, hồn được bán cho ngươi liền sẽ sống trong một vòng tử - sinh – tử- sinh và giữ lại được kí ức… đơn nhiên là dưới ý niệm của ngươi, thế thì chẳng khác gì nuôi mấy con cờ hó, cho nó sống mãi. Ngươi không thấy bản thân ác độc à?

- Ngươi định mệnh, đừng có mà nói cái câu sẽ đưa Cụ vào
luân hồi vĩnh viễn, không thể siêu sinh
, nói cho ngươi chứ, siêu sinh cái jj đây này.

- Trầm Luân tiểu tử.

- Trầm con bà con ngươi ấy, tối ngày trầm mới chả luân. Ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ méo bao giờ thoát được Trầm Luân bởi chính ngươi cũng đang trầm luân theo đuổi cái Đao dụ trầm luân của ngươi ấy.

- Câm nhé, cấm nói sẽ đưa Cụ vào
trầm luân vô hạn, không thể thoát khỏi
, vô hạn cái beep.

- Tử Diệt nhóc con.

- Cái Đạo dụ của ngươi nghe có ý nghĩa và kinh dị phết, bất quá thì đời ai mà chẳng tan biến, các ngươi đồng ý là có thể bất tử nhưng nên nhớ, các ngươi chỉ là bất tử khi không gian bao trùm các ngươi còn tồn tại.

- Không gian không ngừng sinh trưởng tạo ra thời gian trôi, thời gian lại có thể mài mòn mọi thứ, thử hỏi nếu các ngươi không ngờ năng lực Đạo các ngươi dựng lên để cung cấp sức sống khiến các ngươi lê lết qua từng ngày thì các ngươi đã đi chuyển thế thành thằng khố rách áo ôm nào rồi đấy.

- Không gian nó rồi cũng có một ngày đi đến điểm cuối rồi tan vỡ thành từng mãnh nhỏ. Tất cả mọi thứ bên trong nó đều hóa hư vô. Tử, tử, tử cái củ riềng.

- Vinh Sĩnh thằng mắc dạy.

- Ngươi là cái tên ta ghét nhất, Tiên con bà gì mà tối ngày cứ lợi dụng tính ngưỡng của người khác và hấp thụ sinh mệnh đất trời để sống từ năm này qua năm khác, cái đinh công mệnh nhà ngươi.

- Nói cho ngươi, ngươi càng hút sinh mệnh thì không gian càng nhanh vỡ, nếu không phải hôm nay ta sắp làm việc ác thì không gian này cũng chả sống được bao lâu.

- Vĩnh Sinh, sinh con bà ngươi thằng khốn nạn.

- Nhìn, nhìn cái ông nội ngươi à Tổ Đồng? Có nhiều mắt thì hay lắm, lúc nào cũng rình mò người, ngươi cũng ít ranh rỗi đi.

- Thế nào, nhìn thử ta có mấy cọng lông ngay chỗ đây?

- ….

- Gì? Vĩnh Sinh, ngươi hỏi con gái của ngươi?

- Cả Tổ Đồng, Luân Hồi, hai ngươi đều hỏi đứa cháu gái cưng đã gã cho ta mấy vạn năm trước à?

- Nói các ngươi đừng buồn, ta đem các ngươi đi làm thịt hết rồi. Đây, nhìn mấy bộ da người này nè, đẹp lắm đúng không? Nó đã mềm mịn, láng bóng mà lại còn thơm mát, dịu nhẹ, ta từ lúc làm thịt các nàng đến nay, khi ngủ đều ôm bộ da người này để tưởng nhớ a.

- Ừm, nghĩ kĩ lại thì thịt các nàng cũng rất tuyệt vời, ta thề là từ lúc bắt đầu tu tiên đến ngày nay đều chưa từng ăn được một miếng thịt nào ngon đến vậy, dù là thịt Long, Phượng, Chim Cú gì đó đều không bằng.

- …

- Muốn giết ta ư? Ngăn cản Cụ hủy diệt thế giới, các ngươi còn làm méo được thì giết Cụ bằng niềm tin.

- Nguyên nhân?

- Không có gì, chỉ là một thanh niên dạo chơi thế giới chán rồi nên muốn mọi thứ biến mất thử xem có gì vui xảy ra không ấy mà.

- Ta làm không được? Đang ảo tưởng sức mạnh?

- Ừ, thế thì chống mắt lên nhìn Cụ biểu diễn, Cụ thì không thích đùa với mấy cháu.
Thân ảnh không thể thấy mặt mũi bay nhanh lên không trung.

- Lấy sinh mệnh của ta tế luyện thiên địa, thiên là ta, địa là ta, thiên địa tức là ta.

- TẤT CẢ BẠO, HÓA HƯ VÔ!.

Vài lời bình đạm vừa hạ xuống, mọi thứ đều dần trở nên mơ hồ một cách khó tả.



Ma Pháp, nơi này chỉ tồn tại chí cao Ma Pháp.

Nơi này chỉ tồn tại biết – không biết, làm được – không làm được và kẻ yếu – người mạnh.


Nắng chiều tà, hoàng hôn buông, tại trong một căn nhà đá gạch lớn hình chữ nhật được xây dựng nơi chốn thôn nhỏ đồng quể yên tĩnh nhưng đầy mối đe dọa đến từ khắp xung quanh.

Trên chiếc giường gỗ có trải nệm bông thông thường ấm áp, tiểu tử khoảng 6 tuổi với thân hình nhỏ bé khá gầy gò, mái tóc ngắn cùng gương mặt trông khá đẹp trai đang nằm ngủ bỗng giật mình bật người tỉnh dậy.

Mồ hôi thấm nhiễm màu áo trắng đã có chút ố vàng, tiểu tử đưa hai tay lên bưng mặt, xoa mắt.

Vài giây qua đi, tiểu tử đôi buông tay xuống để lộ ra một gương mặt tà ác chí cực cùng với nụ cười quỷ dị khó tả.

- Ta đã biết, ta là ai!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ma Pháp Điểm Cuối..