Chương 11: Hậu quả tốt hay xấu?
-
Ma Pháp Ký
- sieunhanxongchuong
- 1454 chữ
- 2019-08-23 06:48:59
- Cộc cộc…
Ngón trỏ liền hồi gõ trên bàn, trung niên nhắm mắt vài giây âm thầm quyết định gì đó. Vài giây sau, hắn cầm ba tờ giấy tư liệu viết về tình cảnh Hoài Vũ rồi đứng lên rời khỏi phòng giám sát.
- Tứ gia.
Hai nữ hầu xinh đẹp hơn so với nữ nhân bình thường đứng bên ngoài lập tức nghiêm chỉnh cuối đầu chào trung niên.
- Không tệ đâu, để xem
con chuột bạch
của Dương gia sẽ có năng lực thế nào. Trước đó, ta nên thưởng thức thử món ăn của nó ra sao.
Không chút chú ý hai người, hắn cứ thế tự nói nhỏ rồi khuất bóng trên con đường dài nằm bên trong một trong nhiều căn biệt thự rất lớn của Mộc gia.
…
Chát
âm thanh một cái tát vang dội kêu lên văng vẳng trong phòng.
- Món gì đây?
- Món này đâu phải nằm trong danh sách hay yêu cầu của chúng ta?
Một thiếu phụ xinh đẹp khoác trên người bộ quần áo bằng lông cáo mềm mịn, đắt tiền đứng lên giữa bàn lớn quát lên với tên phục vụ vừa đặt món ăn
khác loài
xuống bàn.
Người phục vụ tự dưng bị ăn một tát đầy hoảng hồn, hắn lập tức quỳ xuống trên mặt đất với vẻ mặt mếu máo, đáng thương.
- Tiểu nhân không biết gì hết, đây là những món khu nhà bếp đưa ra, tiểu nhân chỉ tuân hành mang theo món ăn đến chứ không biết gì, mong phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng…
Và tình cảnh này không chỉ diễn ra ở một nơi.
Tại căn phòng khác.
- Ngươi ăn luôn đi!
- Giỡn mặt ta?
Ở chỗ khác.
- Lôi cổ tên đầu bếp đó đến đây!
- Vâ… âng.
Tại thêm 10 chỗ khác đều tương tự xảy ra sự tình, họ chưa nếm thử thức ăn Hoài Vũ làm liền đã giận dữ không muốn ăn mà chỉ vì món ăn không đúng như họ yêu cầu.
Lâm gia luôn có một danh sách các món ăn đi kèm nhau để bù đắp dinh dưỡng, trước ngày làm món ăn, tức là ngày hôm trước, từng phòng hoặc từng người mang họ Lâm liền chọn món ăn phù hợp với sở thích của bản thân theo từng thời gian sáng, trưa, chiều , tối rồi sau đó đưa danh sách món chọn về cho khu nhà bếp để sáng hôm sau các đầu bếp sẽ chế biên món ăn theo đúng yêu cầu của họ.
Hôm trước vui vẻ chọn món này và mong chờ, hôm nay lại xuất hiện món không phải, với tư cách là Ma pháp sư quyền lực có thừa, họ không giết luôn tên phục vụ đã là chuyện tốt.
…
- Ngươi muốn chết nên mới dám đem nhầm thức ăn cho ta!
- Món kia của cha ta đâu?
Hai tay dùng sức bóp chặc cổ tên phục vụ khiến khuôn mặt hắn đang từ đỏ chuyển sáng tím đen, vị nam tử tuổi chỉ khoảng 35 tràn ngập lửa giận.
Hôm nay gia đình nhỏ của hắn sẽ có bảy món ăn rất hợp khẩu vị với người cha danh tiếng có chức danh Ma pháp Tông sư. Thê nhưng khi tên phục vụ mang đến thức ăn thì chỉ có 6 món trùng, còn một món đã biến thành món khác khiến hắn tức giận, hắn ngay tức khắc không suy nghĩ đổ lỗi cho đầu bếp mà đổ lỗi cho người phục vụ đã mang nhầm món, bởi lẽ chuyện đầu bếp làm sai món chưa từng xảy ra.
- Ư ư, đại…
Cổ bị bóp nghẹn, người phục vụ tội nghiêp chẳng thể có cách gì để minh oan cho bản thân ngoài việc cố hết sức phát lên những thứ âm thanh không rõ nghĩa.
- Hàiiii, là ý trời đi.
Bỗng ngay lúc sắp xảy ra án mạng, một giọng thở dài có vẻ khá già nua vang lên, vị nam bề ngoài nhìn chỉ khoảng 33, 34 tuổi ngồi ở ghế trung tâm bàn nhìn về phía nam tử kia nói.
- Bỏ đi, lâu lâu ta ăn thử món mới cũng không sao.
- Phúc nhi, ngươi mau bỏ hắn ra thôi.
Nghe thấy giọng này, nam tử vội tuân theo mà hừ lạnh bỏ đôi tay khá cơ bắp xuống.
- Bốp.
Đá một cước không hề nhẹ vào ngực tên phục vụ đang thở gấp từng hơi, hắn quát lạnh lên.
- Xéo ngay.
- Vâ… âng.
Miện trào ra ít máu đỏ tươi, tên phục vụ được ân xá khỏi cái chết liền thoát nhanh ra ngoài không chút chừng chừ hay chậm trễ dù thân thể rất đau nhức vì một đá kia.
- Được rồi, được rồi, nào cùng ngồi xuống dùng bữa, chúng ta một mạch lâu lắm mới đoàn tụ, con cũng đừng để trôi nhanh qua.
- Vâng thưa cha.
Nghe theo lời hiền hòa ngày nào ít gặp của vị nam tử còn trẻ hơn cả hắn nhờ pháp thuật níu kéo tuổi trẻ mà chỉ có Ma pháp Tông sư mới năng lực thực hiện được, hắn ngồi xuống bên cạnh cha hắn, nhìn đối diện là hai đứa con trai nhỏ tuổi và người vợ xinh đẹp, hắn nguôi giận mà lộ ra nụ cười mỉm.
- Cả nhà dùng bữa.
- Mời cha.
Nam tử vội gắp miếng thịt thuộc 6 món chính hắn yêu cầu lên đưa vào chén cho cha hắn.
- Àiiii, ta đâu phải lão già không đụng nổi chén đũa, ta tự gắp được.
Nói xong, vị nam tử được gọi là cha hướng đôi đũa đên món thứ 7 khác loài được Hoài Vũ chế biến.
Gắp xuống một miếng rau nhỏ trông khá ngon miệng đưa vào cổ họng, đôi mắt hắn từ vẻ đạm nhạt bình thường bỗng như một ngọn lửa bừng sáng lên trong đêm tối.
- Món ăn gì thế này!?
Đồng thời, tại một chỗ khác.
- Ngươi cứ nói với Lâm Cảnh là món này ta lấy, hắn sẽ không dám làm gì ngươi.
Chặn lại một xe đẩy thức ăn, Tứ gia trong lời nói của tất cả các người làm tại Lâm gia lấy đi một món của Hoài Vũ cùng đôi đũa tồn tại trên xe.
- Ngươi đi đi.
- Vâng ạ.
Nữ tử phục vụ liền gât đầu lễ phép rồi đẩy xe đi.
Mang theo món ăn nhìn rất bình thường, không quá đặc sắc, cao sang như ở các khác sạn năm sao hắn thường hay đến, Tứ gia đi đến một cái ban công thoáng mát với ánh nắng sáng sớm chan hoài chíu rọi.
- Hương vị khá thơm, có cảm giác thanh thanh, không gây sự ngán ngẩm hay béo ngậy.
Đánh giá vẻ bề ngoài món ăn, Tứ gia gắp đến một miếng thịt chín vừa đủ bỏ ngay vào miệng thưởng thức. Chỉ 0,1 giây sau, đôi mắt hắn mở to ra vô hạn như sắp thoát ly khỏi hốc mắt mà rên một cách vui sướng.
Tuyệt diệu! Miếng thịt mền mịn này sau khi bỏ vào miệng liền như giọt nước tan chảy, mùi vị ngọt nhẹ cùng vài thứ gia vị gì đó mà ta không biết kết hợp lại tạo nên một chất dịch tuyệt hảo thấm nhuần vào đầu lưỡi như muốn
giết chết
người ăn, khiến họ không thể ngừng tiết ra chất thèm ăn. Hừm, nuốt miếng thịt vào, cơ thể ta tự nhiên tháy rạo rực, cơ thể ta như đang kêu gào thảm khốc món muốn ta phải ăn thêm, ăn thêm nữa, ăn thêm mãi. Chết thật, ta không ngừng cái miệng lại được!
Từ bỏ đi đôi đũa, Tứ gia úp luôn cái mặt vào dĩa thức ăn, miệng hắn điên cuồng đớp không ngừng.
- Cha ơi, mẹ nói cha về dùng bữa.
Một tiểu nữ chỉ khoảng 5 tuổi hơn nhận ra bóng dáng sau lưng của người cha thân yêu mình mà chạy đến hô lên, bỗng khi nhìn thấy cha nàng hành động, nàng liền hoảng hốt quái dị kêu lên.
- Cha… cha đang làm gì vậy?
~~~
Tác méo biết là Tác đang viết truyện Ma pháp hay truyện nấu ăn nữa @@. Vãi thật
Cái này chỉ là vài chương nói lên sự bá của main, hết chương này là xong.
Lưu ý khác: Vì phần giải thích ảnh hưởng khá nhiều đến việc "nhập tâm" vào truyện nên Tác về sau ko chú thích nữa. Mà chắc cũng chẳng ai quan tấm vấn đề này đâu.
Đây là lưu ý cuối, về sau chỉ có chương truyện, ko có giải thích hay lưu ý gì hết. Có gì mọi người commment phía dưới.
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá