Chương 4: Giết?!


- Wu a, quỷ đỏ, quỷ đỏ kìa cha ơi, hí, ghê quá.

Một tiểu nữ tử bé bỏng chỉ khoảng 5, 6 tuổi vô cùng xinh xắn với mái tóc xanh lục óng ả, suông mượt đến ngang vai đang tung tăng rảo bước tiến về phía trước trong khu rừng êm yên bình bỗng hốt hoảng nhảy cẩng lên mà la lớn, tiếp đó nàng nhanh chóng chạy ngược, núp đằng sau lưng một vị nam tử tuấn tú cũng có mái tóc xanh lục chừng 34 tuổi lộ vẻ e sợ, ánh mắt tím nhạt lung linh của nàng lấp ló thoang thoảng nhìn về phía trước.

- Liễu nhi của ta đừng sợ, đó chỉ là người, không phải quỷ.

Thoáng nhíu mày khi phát hiện thân thể đầy huyết đậm đặc sắc khô đi của Hòa Họa, nam tử mỉm cười xoa nhẹ đầu tiểu nữ an ủi nàng, tiếp đến hắn bước đến gần con
quỷ đỏ
.

- Còn sống?

Vừa tập trung nhìn quỷ đỏ hai giây, nam tử chợt kinh ngạc thốt nhẹ đầy nghi hoặc.

Với chức vị Ma pháp Vương sư mạnh mẽ, nhìn ra được vật sống hay chết là rất dễ dàng, bất quá thì tiểu tử đầy máu trước mặt này khiến hắn khá kì quái. Người thân toàn huyết như vừa mới bị lột sạch lớp da còn hô hấp tốt? Vả lại đây còn là một đứa nhóc cùng lắm là bằng tuổi con hắn mà thôi, chuyện này quá quái dị về nhiều thứ.

Mai phục!


- Mộc Tường.

Ý nghĩ nguy hiểm vừa xuất hiện, nam tử nhanh chóng dậm chân mạnh mẽ, ý niệm chuyển động tung ra một pháp thuật Mộc hệ thiên về loại phòng thủ nhằm che chắn tất cả các công kích nếu chúng bất ngờ hiện ra.

Bằng vào kinh nghiệm đường đời sống còn, không khí yên bình cùng với chuyện lạ diễn ra rất dễ khiến người mất phòng thủ, đây chính điểm thích hớp nhất để kẻ thù địch ra tay cướp đi tính mạng. Dù không có bằng chứng gì nhiều, chỉ biết cha con hắn còn chưa rời khỏi lãnh thổ của Dương gia, hắn cứ tạo ra vách ngăn phòng thủ liền tính tiếp.

Nam tử vừa dứt lời, dưới chân hắn cùng tiểu nữ tử liền hiện lấy một vòng tròn sáng màu xanh lục lấp lánh chứa vô số ký tự phức tạp. Chưa đến hai giây, từ vòng sáng mọc lên một khung gỗ vững chắc, nó bao quát hai cha con nam tử cùng với quỷ đỏ vào bên trong rồi đóng kín lại không lộ ra một sơ hở nào. Lúc này, vòng tròn sáng xanh lục cũng biến mất.

- Để ta xem các ngươi ẩn núp chốn nào!

Bên ngoài không thấy được bên trong nhưng bên trong nam tử lại hoàn toàn thấy được bên ngoài, hắn chợt quát lên một tiếng to lớn, tay phải giơ lên triệu hồi ra một cây gậy phép từ trong chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ.

Hắn hét lên.

- Mộc Châm.

Ngọc châu xanh biết màu lục trên đầu gậy phép phát sáng, vòng sáng ma pháp xuất hiện rồi chưa đến một giây lại biến mất, lâp tức sáu nhánh rễ cây lớn chui lên từ dưới mặt đất rồi vây quanh khung gỗ hình chảo úp ngược.

Vù vù… phụt phụt…

Từ sáu nhánh rễ lớn, những chiếc gai nhọn bằng gỗ liên tục được bắn ra xung quanh với tốc độ cùng độ cứng đủ để xuyên qua bất kỳ một tảng đá lớn nào.

- Hỏa Khiên.

Giọng nói chững chạc chợt vang lên, hai thân ảnh khoác áo choàng xám bạc một cầm theo quyển sách, một mang theo chiếc đũa đen nhám đồng thời từ không khí chui ra, trước mặt họ liền có vòng xoáy lửa đậm đặc che chắn, mọi mộc châm phóng đến đều tan chẳng thanh trọ bụi rơi rụng xuống đất.

- Ha hả, Lâm Tùng huynh đừng nóng, thu tay, thu tay a, chúng ta không có ác ý.

Đứng đằng sau khiên lửa, thân ảnh cầm quyển sách chỉ to bằng hai bàn tay cởi xuống mũ áo tùm đầu để lộ ra khuôn mặt trung niên hơi chút râu ria tầm 40 tuổi, cười hòa bình nói.


Mẹ, làm sao hắn ta phát hiện được, cái áo choàng trưởng lão cho không lẽ là hàng nhái nên có vấn đề chất lượng?
trong lòng hai thân ảnh đều có chung một suy nghĩ khó hiểu.


Dương gia?
dù rất bất ngờ khi bản thân chỉ tung đại ma pháp tấn công hòng
đụng nước đuổi cá
nhưng không ngờ kết quả mang lại…

Tra ra tung tích hai thân ảnh, nam tử được gọi là Lâm Tùng vân đứng bên trong Mộc Tường hừ lạnh nói.

- Không có ác ý? Nếu không có thì các ngươi tại sao lại theo dõi ta? Hừ, lại còn mang áo choàng vô hình đắt giá trên người, xem ra Dương gia các ngươi tính đánh lén, tiếc là đã bị ta phát hiện.

- Giờ các ngươi nói không có ác ý, các ngươi nghĩ ta là con nít? Ta cũng thật khó hiểu, giữa hai nhà Dương – Lâm có thù oán gì, ta chỉ đích danh mang thiệp mời mừng tiệc Trưởng gia ta đại thọ đến liền ẩn nấp theo sau giở trò?

Lời hắn dứt đến, pháp thuật
Mộc Châm
cũng hết hiệu lực, sáu nhánh rễ chớp mắt tan biến thành nhiều đốm sáng như chưa từng xuất hiện.

Dương gia chiếm lĩnh vùng Mộc Khê, Lâm gia chủ quản vùng Hiêu Định, hai bên tuy giáp ranh nhau, tranh cãi đất đai, của cải hay khiêu khích nhau thì cũng có nhưng trình độ chỉ dừng lại ở mức nhẹ, không lớn và thường được giải quyết ở hội
Đệ nhất Ma pháp sư trẻ tuổi
ba năm tổ chức một lần diễn ra bởi các Ma pháp sư thiên tài trẻ tuổi giữa bốn nhà, Lâm, Dương, Hà, Nguyệt.

Hai nhà Dương, Lâm không hề có gì ác liệt, Lâm Tùng chẳng thể nghĩ ra được tại sao Dương gia lại ẩn nấp theo sau hắn. Không lẽ chỉ vì hắn muốn dắt con gái vào khu rừng vắng này vẫn còn thuộc địa phận quản hạp của Dương gia để thuận tiện dạy nàng năng lực điều khiển, sử dụng ma lực? Hay là âm mưu gì đó?

Nghĩ vậy, Lâm Tùng một mặt lấy con dao nhỏ ra, một mặt khác thì luôn dùng ma lực duy trì
Mộc Tường
và nhìn chằm chằm hai thân ảnh Dương gia, đồng thời không để ai biết mà truyền tín hiệu cần chi viện về Lâm gia với một thiết bị nhỏ gắn vào ống tay dài của hắn.

- Liễu nhi, người Lâm gia ta ai cũng phải một lần giết người, con đã đến tuổi, mau cầm con dao này giết tên quỷ đỏ đó, hắn là kẻ thù dẫn địch đến cho cha con ta.

Tên quỷ đỏ hơi thở dần đứt quảng, yếu ớt và sắp đi đời nhà ma theo hắn thì có 8, 9 phần 10 là đồng bọn hoặc chuột bạch của Dương gia, để lâu vẫn chết chi bằng giúp con hắn trải qua
lần đầu
.


Là chuột bạch, haiz thật tội!
Nhìn ánh mắt hai vị Dương gia không hề có cử động đặc biệt, hắn hiểu tên quỷ đỏ thân phận thế nào.
 
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ma Pháp Ký.