Chương 5


Số từ: 8978
Nhà xuất bản: NXB Dân Trí
Nguồn type: DĐ Lê Quý Đôn
Hôm Mộc Hàn Hạ gửi đơn từ chức, bầu trời âm u, đám mây màu xám giống như những cơn sóng tích tụ trên không trung. Khi đi qua khu vực làm việc của các đồng nghiệp, cô phát hiện ra bầu không khí khác thường. Có người nhìn cô, có người trao đổi ánh mắt với nhau. Mộc Hàn Hạ vờ như không thấy, sắc mặt vẫn hết sức bình thản. Nếu gặp đồng nghiệp đi qua, cô vẫn để nụ cười khiêm tốn và khách sáo như thường lệ.
Bởi vì thủ tục thôi việc chỉ còn thiếu chữ ký của Mạnh Cương nên cô lên văn phòng Tổng Giám đốc. Anh ta đang ngồi ở sofa, vừa hút thuốc vừa xem tài liệu. Mộc Hàn Hạ nói:
Đây là đơn xin thôi việc của tôi, mời Mạnh tổng ký tên.

Mạnh Cương cầm tờ đơn, ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh. Anh ta lấy bút, ký tên mình ở phía cuối trang giấy nhưng không lập tức trả lại cho cô mà lên tiếng:
Em ngồi đi! Chúng ta nói chuyện một lát.

Mộc Hàn Hạ luôn có một tâm tình phức tạp khi đối diện với anh ta. Thực ra, cô cũng chẳng muốn nhiều lời với đối phương, nhưng một sự kích động vô cớ nào đó đã thôi thúc cô ngồi xuống. Cô bình tĩnh nhìn anh ta, hai tay cuộn lại đặt lên đùi.
Mạnh Cương cầm ly trà uống một ngụm rồi lên tiếng:
Em có hối hận không?


Tôi thấy đáng tiếc, nhưng không hối hận.

Mạnh Cương mỉm cười,
Tiểu Hạ, em nên biết, rất nhiều mục tiêu trong cuộc đời không chỉ dựa vào nỗ lực là có thể đạt được. Em sẽ cần có sự giúp đỡ của người khác, cần nói một đằng nghĩ một nẻo, khi cần thiết cũng phải biết cúi đầu, đánh đổi một số thứ. Em rất thông minh, thậm chí là người thông minh nhất trong số các nhân viên bán hàng mà tôi từng gặp trong nhiều năm qua. Nhưng dù thế nào, em cũng chỉ là nhân viên bán hàng nên khi rời khỏi Lạc Nhã, rời khỏi sự bao bọc và che trở của tôi, em sẽ phải cố gắng nhiều hơn so với người khác, phải miễn cưỡng thỏa hiệp nhiều hơn thì mới có thể đạt được thành công như bọn họ.

Mộc Hàn Hạ lặng thinh, Mạnh Cương hít một hơi thuốc. Làn khói từ từ phả vào mặt cô, cũng chẳng biết là anh ta cô tình hay hữu ý, là xem thường hay không nỡ để cô đi.

Em cần phải ích kỷ hơn, cũng cần tự nguyện từ bỏ bản thân. Em rất thông minh, cơ trí nhưng lại không biết quan hệ. Nếu không thay đổi, sau này em vẫn sẽ bị người khác lợi dụng, té ngã còn đau hơn.


Mạnh tổng.
Mộc Hàn Hạ chậm rãi mở miệng:
Nếu điều kiện để vương lên trong cái xã hội này là phải thay đổi hoàn toàn, đến mức không nhận ra chính mình, thì thà rằng tôi tiếp tục nghèo khó để được sống thật với bản thân. Tuy nhiên, tôi cảm thấy, không phải lúc nào cũng như anh nói, nhất định vẫn còn nhiều người giống tôi, nhất định sẽ có một nơi chỉ cần dựa vào tài năng và sự nỗ lực là có thể sống tốt. Đến ngày đó, anh sẽ ngưỡng mộ tôi chứ?

Mạnh Cương phì cười, cười vì sự ngây thơ và hăng hái trong lời nói của cô. Sau đó, anh ta lắc đầu:
Không có chuyện đó đâu. Đạo lý này dù ở đâu cũng đều giống nhau cả thôi.

Mộc Hàn Hạ cười cười, cầm tờ đơn trên bàn, đứng dậy đi ra cửa.

Nếu như…
Mạnh Cương đột nhiên hỏi
… Sau này có người đưa ra một đề nghị giống tôi, nhưng với cái giá lớn hơn, lớn đến mức khiến em đạt được nguyện vọng, cũng đủ để hủy hoại em, em có thể từ chối hay sao?

Mộc Hàn Hạ im lặng vài giây mới trả lời:
Tôi sẽ mãi mãi không chấp nhận chuyện đó.

Buổi sáng hôm sau, Hà Tĩnh đến nhà Mộc Hàn Hạ, giúp cô thu dọn hành lý.

Cậu chỉ có chút hành lý này thôi sao?
Hà Tĩnh vỗ vỗ vào chiếc ba lô của cô, viền mắt bất giác đỏ hoe.

Ừ.
Mộc Hàn Hạ trả lời:
Đâu phải mình không quay lại đây, mạng theo nhiều đồ làm gì chứ.

Hà Tĩnh không khỏi xót xa trong lòng. Nhớ tới một chuyện, cô nghiến răng:
Tất cả là do thằng cha Lâm Mạc Thần gây ra. Đúng là quá thâm hiểm. Cậu coi anh ta là bạn bè, chớp mắt một cái anh ta đã cướp vải của cậu rồi đem bán ở Vĩnh Chính với giá 5 tệ một cân. Bây giờ Vĩnh Chính toàn thắng, Lạc Nhã thất bại một cách triệt để. Có điều ngay cả Mạnh Cương cũng chẳng sao, vẫn tiếp tục ngồi yên trên chiếc ghế Tổng Giám đốc, chỉ có cậu là phải rời đi.

Mộc Hàn Hạ có chút thẫn thờ. Cô lên tiếng:
Thật ra ban đầu mình cũng oán trách Lâm Mạc Thần. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, mình cảm thấy bình thường. Đứng trên lập trường của anh ta, làm vậy thì có gì sai? Nếu là mình, chắc mình cũng sẽ làm vậy thôi. Thực ra là bản thân mình… đã không phân biệt được việc công và việc tư. Cậu khỏi cần tức thay mình, bởi vụ thu mua vải có thành hay không thì mình cũng sẽ rời khỏi Lạc Nhã. Lẽ nào mình cứ ở lại để tiếp tục đối mặt với Mạnh Cương hay sao?

Hà Tĩnh:
Cậu nói cũng phải. Thế cậu định đi đâu?

Lúc này, Mộc Hàn Hạ nở nụ cười rạng rỡ. Cô ôm vai Hà Tĩnh:
Việc gì mình phải bạc đãi bản thân? Dù sao Mạnh Cương cũng cho mình thêm ba tháng lương nên mình định đi chơi một chuyến rồi mới tính chuyện tương lai. Mấy năm nay, chúng ta chẳng có lấy một kỳ nghỉ phép tử tế, cậu có ngưỡng mộ mình không?

Hà Tĩnh gõ vào đầu cô một cái, cười toét miệng:
Có chứ. Mình biết cậu đã sớm muốn đi chơi rồi, mình ngưỡng mộ chết đi được ấy. Cậu nhớ chú ý an toàn, đừng để người khác lừa bắt đi đấy nhé.


Mình biết rồi.

Một lúc sau, Hà Tĩnh lại nói:
A Hạ, thật ra mình ủng hộ cậu ra ngoài lập nghiệp. Cậu không nên có một cuộc sống như mình, mà nên sống tốt hơn mới phải.

Mọi việc đã giải quyết đâu vào đấy, Lâm Mạc Thần lên máy bay rời khỏi thành phố Giang trong một buổi sáng sớm sương mù dày đặc.
Trình Vi Vi đã khỏi hẳn, cũng tiếp nhận toàn bộ sự vụ của Vĩnh Chính từ tay anh. Cô ta ra tận sân bay để tiễn anh.

Cảm ơn sư huynh.
Trình Vi Vi nở nụ cười ngọt ngào:
Em cũng rất hay đến Bắc Kinh. Anh không ngại nếu em tới làm phiền anh đấy chứ?

Lâm Mạc Thần đeo kính râm, tay kéo một chiếc va li nhỏ. Anh khẽ nhếch miệng:
Phiền gì đâu. Sau này em là khách hàng lớn của Phong Thần, hoan nghênh em đến chơi.

Trình Vi Vi nở nụ cười hài lòng. Hai người đứng ở lối vào cửa kiểm soát an ninh, xung quanh người đi lại tấp nập. Trong đầu cô ta bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ… Liệu Lâm Mạc Thần có cho cô ta một cái ôm lịch sự không nhỉ?
Nào ngờ anh chỉ hơi gật đầu rồi không một chút lưu luyến, quay người đi vào bên trong. Trịnh Vi Vi dõi theo bóng lưng người đàn ông cho tới khi anh khuất dạng. Cô ta nghĩ, có lẽ Vĩnh Chính chỉ là một
nét bút
mà Lâm Mạc Thần lưu lại ở thành phố Giang. Còn ở Bắc Kinh, công ty Phong Thần của anh, sự nghiệp ở trong nước của anh mới vừa bắt đầu.
Trên chiếc máy bay, Lâm Mạc Thần ngủ gật một lát rồi đột nhiên tỉnh giấc. Anh đưa mắt ra ngoài ô cửa sổ nhỏ, nhìn thấy từng đám mây và những tòa kiến trúc bé như con kiến dưới mặt đất. Không hiểu tại sao, tự dưng anh lại nhớ đến Mộc Hàn Hạ.
Sau ngày hôm đó, hai người chưa từng liên lạc. Nghe nói, cô đã xin thôi việc ở Lạc Nhã, cũng rời khỏi thành phố Giang, tựa như quyết tâm đoạn tuyệt với tất cả, đoạn tuyệt với anh. Nghĩ đến đây, Lâm Mạc Thần nhếch miệng, để lộ ý cười lạnh nhạt.
Máy bay vừa hạ cánh, anh liền rút di động, cầm một lúc rồi nhắn tin cho cô: Cô hãy đến Bắc Kinh, đến công ty của tôi làm Giám đốc bộ phận Thị trường.
Thế nhưng, cho tới khi anh trở về căn hộ ở Bắc Kinh, di động vẫn hoàn toàn im ắng. Mộc Hàn Hạ vẫn chẳng có hồi âm. Đột nhiên có chút bực dọc trong người, Lâm Mạc Thần quẳng điện thoại xuống ghế, cũng không để ý nữa.

Một tháng sau.
Công ty của Lâm Mạc Thần tọa lạc trong một tòa cao ốc lộng lẫy thuộc Trung tâm thương mại quốc tế Bắc Kinh. Công ty của anh bây giờ quy mô vẫn còn nhỏ, chỉ có hơn hai mươi người. Nơi làm việc cũng chỉ rộng hơn hai trăm mét vuông, nhưng được trang trí vô cùng tinh tế và xa hoa. Không thể không thừa nhận, bộ mặt của Phong Thần rất ổn.
Buổi chiều một hôm, Lâm Mạc Thần ngồi trong văn phòng uống cafe. Rất nhiều dự án của công ty đang trong quá trình xúc tiến, nhưng vẫn còn chưa đến lúc công khai nên anh vẫn còn nhàn rỗi.
Cô thư ký gõ cửa đi vào, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
Lâm Tổng, có người đến công ty xin phỏng vấn tuyển dụng.

Lâm Mạc Thần lạnh nhạt trả lời:
Tôi có nhu cầu tuyển người từ khi nào vậy?

Cô thư ký càng tỏ ra mù mờ:
Cô ấy nói chính anh đã mời cô ấy.

Lâm Mạc Thần ngớ người vài giây, sau đó mỉm cười:
Bảo cô ấy chờ tôi trong phòng khách.

Mộc Hàn Hạ không ngờ, Lâm Mạc Thần bắt cô chờ, lại chờ những ba tiếng đồng hồ. Mãi đến khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm sắc đỏ cả phòng khách, cô thư ký xinh đẹp mới lại gõ cửa, đi vào nói với cô:
Thật ngại quá, Lâm tổng bận rộn cả buổi chiều, bây giờ mới có thời gian rảnh tiếp cô.

Mộc Hàn Hạ có chút bực bội vì phải chờ lâu, cô cũng nghi ngờ Lâm Mạc Thần cố tình cho mình
leo cây
. Tuy nhiên, cô vẫn cố nhẫn nhịn, theo thư ký đi sang văn phòng của anh.
Bên cạnh có một vài nhân viên ngẩng đầu lên nhìn về phía này. Nhịp tim của Mộc Hàn Hạ bỗng dưng tăng tốc khi thấy Lâm Mạc Thần ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu đọc tài liệu trong ánh chiều tà.
Cô thư ký đưa Mộc Hàn Hạ vào trong rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, anh cũng không có phản ứng. Cô đành lên tiếng trước:
Lâm Mạc Thần.

Lúc này, anh mới buông tập tài liệu, ngả người vào thành ghế phía sau, đồng thời ngả đầu nhìn cô.

Sao cô tới đây?
Khóe miệng anh thấp thoáng ý cười.
Mộc Hàn Hạ chợt hiểu ra, người đàn ông này đang tức giận. Cô cũng biết nguyên nhân vì sao anh tức giận. Tuy nhiên, cô không hề thấy lúng túng hay khó chịu, mà ngược lại trong lòng xuất hiện một cảm giác ấm ấp, giống tia nắng cuối chiều kia. Cô cũng chẳng mảy may oán hận anh, vì chuyện anh đã đâm một nhát vào lưng mình. Đối với cô, vụ đó xa xôi như xảy ra ở kiếp trước. CÔ có thể hiểu và thông cảm với anh, như chính bản thân mình.
Thế là cô mỉm cười, từ tốn mở miệng:
Tôi đến làm Giám đốc bộ phận thị trường theo lời mời của anh.

Lâm Mạc Thần lặng lẽ nhìn cô. Nước da cô hơi xạm, rõ ràng do phơi nắng nhiều. Mái tóc đen buộc gọn gàng ở sau gáy. Hôm nay, cô cố tình diện bộ đồ công sở với áo vest và váy ngắn, đi giày cao gót nhỏ và cao, đứng vẫn vững nhưng có vẻ không thoải mái. Cô nhìn thẳng vào anh với ánh mắt trong veo. Nhưng nơi sâu thẳm cuae đồng tử đen láy cơ hồ bộc lộ một chút gì đó không chắc chắn, một chút lo lắng và mong chờ.
Cô tựa như một trang giấy trắng mỏng manh, nhìn thì có vẻ cứng cáp nhưng thật ra thì chỉ cần chạm vào là sẽ bị chọc thủng.
Anh cất giọng lạnh nhạt:
Được thôi.

Rất lâu sau này, Lâm Mạc Thần vẫn nhớ về buổi chiều hôm ấy. Anh từng gặp nhiều người có hoàn cảnh đáng thương, nhiều người cầu xin anh giúp đỡ. Nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, bởi vì ánh mắt trong khoảnh khắc đó của người phụ nữ ấy mà trái tim anh trở nên mềm mại như dòng cát chảy qua kẽ tay.
Mấy hôm trước, Mộc Hàn Hạ đã thuê được chỗ trọ, là một căn phòng nhỏ nằm trong căn hộ độc lập có hai phòng ngủ. Phòng bên cạnh là một đôi tình nhân sinh sống. Cô mới dọn đến nên luôn tỏ ra khách sáo và nhường nhịn, khiến hai bên chung sống vui vẻ, chỉ trừ buổi tối. Nửa đêm đang trong giấc nồng, Mộc Hàn Hạ đột nhiên tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng giường
cót két
theo một tiết tấu nhất định ở phòng kế bên. Cô lặng lẽ cầm cái gối bịt vào tai mình.
Tuy vẫn chưa thích ứng được với các vấn đề của cuộc sống
Bắc Phiêu
như thuê chung nhà, khí hậu, chuyện phòng sát vách… nhưng trong lòng cô vẫn có chút chờ mong mơ hồ nào đó.

Bắc Phiêu
chỉ những người ở nơi khác đến Bắc Kinh sinh sống và làm việc.
Trong đêm dài tĩnh mịch, bỗng cô nhớ tới Lâm Mạc Thần, nhớ tới buổi tối hai người gặp nhau lần cuối tại một quán đồ nướng bên lề đường ở thành phố Giang. Cô còn nhớ mình vừa ngoảnh đầu, liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của anh. Lúc đó, làm sao cô có thể ngờ, anh lại bám theo cô đến tận Hải Nam rồi đâm một nhát vào lưng cô.
Nếu bảo Mộc Hàn Hạ không mảy may nghĩ tới chuyện này thì là nói dối. Thế nhưng, như cô đã nói với Hà Tĩnh, cô hoàn toàn có thể hiểu. Dựa vào một chút quan hệ giữa cô và Lâm Mạc Thần, lẽ nào bắt người ta làm anh hùng, chắp tay nhường nhịn mỹ nhân ở trên thương trường này hay sao?
Tuy nhiên, điều này cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là Lâm Mạc Thần đã quẳng cho cô cơ hội tốt nhất mà cô có được ở thời điểm hiện tại. Vì thế, cô nhất định phải nắm chắc mới được.
Sáng sớm hôm sau, phòng bên cạnh vẫn còn im lặng như tờ, Mộc Hàn Hạ đã rời khỏi nhà. Cô ngồi tàu điện ngầm ba mươi phút rồi lại đi xe buýt mất ba mươi phút mới tới công ty của Lâm Mạc Thần, từ nay về sau cũng là công ty của cô.
Việc làm đầu tiên của Mộc Hàn Hạ ngày hôm nay là sự hoàn tất thủ tục nhận việc. Tổng Giám sát bộ phận Nhân sự là một người phụ nữ có vẻ giỏi giang ngoài ba mươi tuổi. Chị tỏ thái độ hết sức thân thiện, nhưng khi giở đến phần học lực của cô, chị hơi kinh ngạc:
Cô chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba thôi sao? Chứng chỉ của trường đại học là tự thi à?

Mộc Hàn Hạ đáp:
Vâng ạ.

Đối phương gật đầu:
Tôi biết rồi.

Mộc Hàn Hạ lại hỏi:
Chị ơi! Có phải nhân viên của công ty đều có bằng cấp cao hay không?

Tổng Giám sát cười:
Cũng có thể coi là như vậy. Phần lớn đồng nghiệp ở bộ phận Thiết kế đều tốt nghiệp từ Thanh Hoa và các trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Còn bộ phận Nhân sự của tôi, người kém nhất cũng tốt nghiệp Đại Học Nhân dân. Nhưng tôi nghĩ, chắc chắn Jason có lý do riêng nên mới dùng cô. Cô hãy làm việc cho thật tốt nhé.

Mộc Hàn Hạ cười nói:
Vâng ạ. Em cảm ơn chị.
Bởi vì những tiết lộ vừa rồi nên trong lòng cô có phần bất an.

À, hiện tại bộ phận Thị trường chỉ có một mình cô nên cô tạm thời ngồi cùng đồng nghiệp phòng Thiết kế nhé.

Mộc Hàn Hạ không khỏi ngạc nhiên.
Văn phòng được thiết kế theo không gian mở, tất cả nhân viên đều ngồi chung một chỗ, chỉ có Lâm Mạc Thần và mấy vị Tổng Giám sát là có phòng làm việc riêng. Hôm nay có mười mấy nhân viên xuất hiện ở công ty. Mộc Hàn Hạ vừa ngồi vào vị trí, một cô gái trẻ ở bàn bên cạnh lập tức ló đầu:
Xin chào, tôi là La Khôn ở bộ phận Điều hành.

Một người đàn ông trẻ ở bàn bên kia đứng lên:
Xin chào đồng nghiệp mới, tôi là Trần Chi Đạc ở bộ phận Thiết kế.

Mộc Hàn Hạ bắt tay chào hỏi từng người. Bọn họ đều tỏ thái độ thân thiện và lịch sự, toát ra khí chất hoàn toàn khác với nhân viên ở siêu thị.
Đúng lúc này, Lâm Mạc Thần xuất hiện. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi, thắt cà vạt chỉnh tề, áo comple vắt ngang cánh tay cầm cốc Starbucks.

Lâm tổng
,
Chào buổi sáng, Jason
… Mọi người đều chào hỏi anh. Lâm Mạc Thần nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt lộ vẻ hòa nhã. Mộc Hàn Hạ có chút thất thần. Đây chính là dáng vẻ của anh khi đối diện với người của mình?
Ánh mắt Lâm Mạc Thần cũng dừng ở Mộc Hàn Hạ, sau đó anh đi về phía cô. Mộc Hàn Hạ nhìn anh chằm chằm, trong đầu nghĩ tới một chuyện, chắc anh tính giỡn chơi với cô nên mới bảo cô đên làm Giám đốc bộ phận Thị trường. Bộ phận này chỉ có mỗi mình cô, làm tướng hay lính cũng chẳng có gì khác biệt.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Mộc Hàn Hạ vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp. Lâm Mạc Thần dừng lại, sau đó nhẹ nhàng vong tay qua vai cô rồi hướng mặt về phía mọi người:
Các vị, đây là cô Mộc Hàn Hạ, Giám đốc bộ phận Thị trường mới của chúng ta. Cô ấy từng lập thành tích xuất sắc trong hệ thống siêu thị ở thành phố Giang. Hy vọng sau này Giám đốc Mộc sẽ cùng chúng ta phấn đấu vì mục tiêu của công ty.

Mộc Hàn Hạ chợt cảm thấy ấm áp trong lòng. Tiếng vỗ tay vang lên rào rào, cô hơi cúi thấp người, mỉm cười nói:
Cảm ơn mọi người.
Lâm Mạc Thần cũng nhanh chóng rời tay khỏi vai cô. Đến khi cô ngẩng đầu, anh đã quay người đi vào văn phòng.
Khoảng thời gian tiếp theo, Mộc Hàn Hạ ngồi tại chỗ đọc tài liệu về công ty. Cô cảm thấy hơi bất ngờ khi biết công ty Phong Thần của Lâm Mạc Thần chuyên về lĩnh vực may mặc. Mộc Hàn Hạ khó có thể liên tưởng một người như Lâm Mạc Thần với ngành may mặc. Tuy nhiên, điều này cũng giải thích được nguyên nhân tại sao mặt hàng quần áo bán ở Vĩnh Chính lại chuyên nghiệp và có chất lượng tốt như vậy.
Lâm Mạc Thần đã mua một xưởng may ở ngoại ô Bắc Kinh. Trong công ty có ba bộ phận chủ yếu là Thiết kế, Điều hành và Nhân sự, đều tập trung vào công tác quản lý và phục vụ cho việc khai trương cửa hàng trong tháng sau.
Những bộ phận khác thì tương đối phân tán, ví dụ: Hành chính, Tài vụ, Lễ tân… đương nhiên bao gồm cả bộ phận Thị trường của cô.
Buổi trưa, La Khôn và Trần Chí Đạc có việc phải đi ra ngoài, những đồng nghiệp khác hoặc là gọi cơm hộp hoặc là xuống nhà hàng ở tầng dưới. Mộc Hàn Hạ không quen biết ai nên một mình đi ra ngoài. Cô đứng trên hè phố quan sát một lượt, phát hiện xung quanh đều là nhà hàng cao cấp, không phải là chỗ cô có thể vào. Đồ ăn rẻ nhất chính là KFC, nhưng cũng phải tốn khoảng 30 tệ, mà cô lại chẳng thích ăn.
Còn đang tần ngần ở bên ngoài cửa hàng KFC, Mộc Hàn Hạ chợt nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: "Tiền lương tôi trả cho cô không đủ hay sao mà ngay cả thực phẩm 'rác' này cũng không mua nổi?"
Mộc Hàn Hạ quay người, liền nhìn thấy Lâm Mạc Thần. Dưới ánh nắng gắt, áo sơ mi trắng của anh có vẻ hơi chói mắt. Cô đáp: "Ăn... thì ăn được, nhưng mà bỏ ra 30 tệ để ăn KFC thì đúng là thiệt, trong khi tôi chẳng thấy ngon gì cả".
Lâm Mạc Thần liếc cô một cái: "Mau đi theo tôi."
Thế là Mộc Hàn hạ đi theo anh xuyên qua con phố dài, vòng qua ngõ nhỏ, tới một nhà hàng trông có vẻ sang trọng. Thực ra, Mộc Hàn Hạ cũng hơi ngại khi ăn chực của người đàn ông này. tuy nhiên Lâm Mạc Thần chẳng cần biết ý kiến của cô, cứ thế đi về phía trước. Bản thân cô cũng có chuyện muốn hỏi anh nên đành theo anh đến đây.
Khi hai người đi vào nhà hàng, bên trong tương đối đông khách. Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đi tới. Lâm Mạc Thần nghiêng người tránh đường nên đứng sát vào Mộc Hàn Hạ. Anh vốn cao hơn cô một cái đầu, thành ra vai của Mộc Hàn Hạ tựa vào ngực anh. Cả hai đều bất động, tựa hồ không hề phát giác ra tư thế thân mật này. Trái tim Mộc Hàn Hạ giống như hồ nước gợn sóng nhè nhẹ rồi lập tức quay về trạng thái tĩnh lặng. Còn Lâm Mạc Thần nhanh chóng đi tới chiếc bàn trống gần đó.
Mộc Hàn Hạ ngồi xuống vị trí đối diện người đàn ông. Anh lấy quyển thực đơn đưa cho cô, cô xua tay: "Tôi không biết gọi món, anh cứ tự nhiên."
Lâm Mạc Thần mở quyển thực đơn ra: "Cô có muốn ăn món gì không?"
Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm, sự ga lăng của anh đúng là có thể đạt một trăm điểm. Cô cười đáp: "Tôi chưa từng ăn ở đây bao giờ nên anh chọn món gì cũng được."
Kết quả, Lâm Mạc Thần kêu nhân viên phục vụ tới, gọi tất cả món ngon của nhà hàng. Mộc Hàn Hạ vội can ngăn: "Lâm tổng, đủ rồi. Làm sao chúng ta ăn hết từng đấy món."
Lâm Mạc Thần thản nhiên trả lời: "Ừm, tôi cũng không thích lãng phí, ăn không hết thì cô hãy gói đem về."
Mộc Hàn Hạ: "..."
Trong thời gian chờ đồ ăn, Lâm Mạc Thần lấy quyển tạp chí tài chính từ giá sách ở bên cạnh ra đọc. Mộc Hàn Hạ nghĩ bụng, người đàn ông này tuy rất thâm hiểm nhưng cũng siêng năng đấy chứ.
Cô căn nhắc câu từ, uống một ngụm trà rồi mới mở miệng: "Lâm tổng, tôi muốn biết tại sao anh lại bảo tôi đến công ty của anh?"
Lâm Mạc Thần ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô. Anh được không biết bao nhiêu người gọi là "Lâm tổng" nhưng cách xưng hô này thốt ra từ miệng cô, có vẻ không thuận tai cho lắm. Bắt gặp bộ dạng ngoan ngoãn hiếm thấy của cô, anh nghĩ, không thuận tai có lẽ là bởi vì người phụ nữ này chẳng có chút thành ý khi gọi anh như vậy.
"Hãy gọi tôi là Jason." Anh lạnh nhạt mở miệng.
"Vâng... Jason."
Vì sao bảo cô đến công ty của mình làm việc ư? Sáng hôm nay, Tổng Giám sát Nhân sự cũng đã hỏi câu tương tự khi ở trong văn phòng anh.
"Jason! Từ trước đến nay, tiêu chuẩn tuyển người của cậu rất nghiêm ngặt. Cậu từng nói sẽ chỉ nhận những sinh viên tốt nghiệp từ trường danh tiếng. Bởi vì cậu chẳng có thời gian và tinh lực để làm Bá Lạc, tìm kiếm và khai quật nhân tài trong đám người học lực thấp. Thế mà hiện tại cậu lại nhận một người chỉ mới tốt nghiệp phổ thông trung học. Sự chênh lệch này có phải hơi lớn rồi không?

Bá Lạc là người nước Tần ở thời Xuân Thu rất giỏi xem tướng ngựa. Ngày nay, từ
Bá Lạc
dùng để chỉ người giỏi phát hiện, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Tổng Giám sát Nhân sự là một trong những người đầu tiên cùng Mạc Lâm Thần gây dựng sự nghiệp nên anh rất coi trọng chị ta. Khi đó anh đã trả lời thế nào nhỉ?

Trình độ học vấn của Mộc Hàn Hạ đúng là không cao nhưng nếu có đất dụng võ, cô ấy có thể trở thành con dao sắc bén nhất trên thương trường.

Tổng Giám sát Nhân sự lặng thinh, một lúc sau gật đầu:
Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ quan tâm đến cô bé đó nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, Lâm Mạc Thần cười cười:
Ông chủ dùng người, lẽ nào còn phải giải thích lý do với nhân viên hay sao?

Mộc Hàn Hạ chẳng buồn nói chuyện với người đàn ông này nữa.
Đồ ăn nhanh chóng được mang tới, chỉ nhìn qua cũng thấy vô cùng hấp dẫn. Mộc Hàn Hạ lập tức bỏ chuyện vừa rồi ra khỏi đầu, cô cũng chẳng câu nệ, nếm thử hết món này đến món khác rồi luôn miệng hỏi:
Món này được làm từ nguyên liệu gì thế?
,
Đây là loại nấm gì vậy?
,
Ôi, món này ngon quá, không biết nấu thế nào nhỉ?

Có món ngon nào mà Lâm Mạc Thần chưa từng thưởng thức qua. Hôm nay anh thấy có hứng nên đã nhẫn nại giải thích từng món với cô. Khẩu vị của anh vốn không tốt lắm, thế mà bây giờ vừa ăn vừa trò chuyện, anh cũng ăn hết hai bát cơm nhỏ.
Một lúc sau, khách ở xung quanh vãn dần, bầu không khí yên tĩnh hơn nhiều. Lâm Mạc Thần thong thả uống trà, nhìn Mộc Hàn Hạ thỏa mãn buông đũa.

Tôi có thể hỏi anh thêm một câu nữa được không?
Cô đột nhiên mở miệng.

Cô hỏi đi.


Tại sao sau khi về nước, anh lại chọn ngành may mặc để bắt đầu sự nghiệp?

Lâm Mạc Thần vắt cánh tay lên thành chiếc ghế bên cạnh. Anh nhìn cô chăm chú, đồng thời cầm cái cốc thủy tinh không đặt giữa hai người.
Mộc Hàn Hạ khẽ nhíu mày, không hiểu ý anh.

Bất cứ ngành nghề nào cũng đều trải qua các giai đoạn manh nha, phát triển với tốc độ nhanh, ổn định, suy thoái, cuối cùng là diệt vong hoặc thay đổi để tái sinh. Đây là một vòng tuần hoàn bất biến.
Anh nói.
Mộc Hàn Hạ khẽ gật đầu. Từ trước đến nay, chưa có người nào cùng cô bàn luận về một thứ cao siêu như
ngành nghề
nên cô vô thức chăm chú lắng nghe.

Trong mười năm qua, ngành may mặc của Trung Quốc bước vào giai đoạn phát triển với tốc độ rất nhanh.
Anh cầm ấm trà rót đầy nước vào cái cốc thủy tinh không đó.
Mộc Hà Hạ ngầm thừa nhận lời anh nói. Trong vài năm trở lại đây, từ đầu đường đến cuối ngõ, đâu đâu cũng xuất hiện cửa hàng bán quần áo. Các thương hiệu mọc lên như nấm, nhiều không kể xiết.

Trên thực tế, giai đoạn tốt nhất cũng thường là thời kỳ tồi tệ nhất.
Lâm Mạc Thần bình thản nói tiếp:
Trong những năm qua, hầu như ai gia nhập ngành này cũng đều có thể kiếm được tiền. Tuy nhiên, các phương diện chất lượng và dịch vụ có sự chênh lệch khá lớn, thậm chí có thể nói, phần lớn đều là sản phẩm chất lượng kém… Tình trạng thuê gia công sản phẩm, quản lý lạc hậu, dịch vụ yếu kém, chỉ dựa vào quảng cáo và tiếp thị để xây dựng thương hiệu là rất phổ biến.


Hình như là vậy.
Mộc Hàn Hạ gật gù.
Lâm Mạc Thần gõ gõ ngón tay xuống miệng cốc thủy tinh:
Hiện tại, ngành may mặc của chúng ta đã bước vào giai đoạn đình trệ.


Đúng thế.
Tuy các cửa hàng quần áo vẫn nhan nhản ở khắp nơi nhưng vể cơ bản, hiếm thấy thương hiệu nào mở rộng quy mô và diện tích. Có thể nói, thị trường đã bị bão hòa.
Lâm Mạc thần ngả người vào thành ghế phía sau, mỉm cười:
Ngành thương mại Trung Quốc phát triển rất nhanh, sức mua sắm và đòi hỏi của người tiêu dùng ngày càng được nâng cao, họ không còn để ý đến mặt hàng kém chất lượng như trước. Đồng thời, ngành may mặc cũng chịu sự tác động mạnh mẽ của ngành thương mại điện tử. Chính vì thế, sau giai đoạn đình trệ, nó sẽ bước vào thời kỳ suy thoái. Cô có tin không, chỉ vài năm nữa, phần lớn các doanh nghiệp may mặc đang làm ăn phát đạt ở thời điểm hiện tại sẽ trược dốc không phanh, sẽ đóng cửa hàng trên diện rộng rồi sau đó sẽ
chết
.

Mộc Hàn Hạ sững sờ. Đóng cửa trên diện rộng rồi
chết
ư? Về dự đoán tàn nhẫn này, cô cảm thấy khó tin vô cùng, nhưng trực giác báo cho cô biết, lời anh nói rất có khả năng sẽ trở thành sự thực.

Không phải cô đã tự nghiên cứu đồ thị cung cầu rồi sao?
Lâm Mạc thần tiếp tục lên tiếng:
Ai rồi cũng sẽ
chết
, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn tồn tại. Một khi các thương hiệu thời trang hiện giờ bị đào thải, chắc chắn sẽ tạo ra không gian lợi nhuận và nhu cầu rất lớn. Ai sẽ giành được khoản lợi nhuận khổng lồ đó?

Nói đến đây, anh cầm đôi đũa của cô, gắp hai miếng cà rốt bỏ vào cốc thủy tinh:
Nhưng sản phẩm mới có chất lượng tốt và phong cách thể hiện sự khác biệt rõ ràng sẽ nhanh chóng giành được phần lợi nhuận lớn này. Đối với nhiều doanh nghiệp, có lẽ đây là giai đạon tồi tệ nhất. Nhưng đối với những doanh nghiệp xuất sắc, đây lại là thời kỳ tốt nhất. Cô đã hiểu lý do tại sao tôi chọn thời điểm này để tiến vào ngành may mặc Trung Quốc rồi chứ?

Mộc Hàn Hạ hoàn toàn sững sờ. Lâm Mạc Thần lại cầm ly trà, thong thả đưa lên miệng. Cô theo dõi động tác của anh, trong lòng âm thầm dậy sóng. Cô lờ mờ cảm nhận được một sự phấn khích nào đó, sự phấn khích xuất phát từ nơi sâu trong nội tâm đã bị khuất động bởi câu nói của người đàn ông này.
Dường như nhìn thấy mọi cảm giác và suy nghĩ của cô, Lâm Mạc Thần nhếch miệng nở nụ cười.
Mặt trời đã ngả về Tây, Mộc Hàn Hạ đi trong ánh hoàng hôn tới trạm xe buýt. Toàn nhà nơi công ty Phong Thần đang tọa lạc giống một người khổng lồ màu bạc, đứng sừng sững giữa vô số tòa cao ốc ở sau lưng cô.
Di động bất chợt đổ chuông, cô liền bắt máy:
A lô!

Giọng nói liến thoắng mang một âm điệu phóng khoáng đặc biệt của thành phố Giang truyền đến:
Xem ra tâm trạng không tồi nhỉ? Cậu đang phiêu bạt nơi nào thế?

Mộc Hàn Hạ mỉm cười:
Mình đang ở Bắc Kinh.


Cậu ở Bắc Kinh làm gì?
Hà Tĩnh hỏi.

Đi làm. Mình làm việc ở công ty của Lâm Mạc Thần.

Vài giây sau, Hà Tĩnh mới có phản ứng:
Suy nghĩ của mấy người các cậu, mình thật sự chẳng thể hiểu nổi. Câu chơi xỏ anh ta, anh ta
chơi
lại cậu. Say đó, hai người cùng chạy đến một nơi, làm việc chung một chỗ. Thôi quên đi, dẫu sao mình cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện kinh doanh. Nhưng A Hạ này, cậu đâu có vẻ là người không thù dai. Không phải cậu… từ hận thành yêu, thích anh ta rồi đấy chứ? Cậu có khuynh hướng M đấy à…

Chú thích: Khuynh hướng M: Thích bị ngược đãi.
Mộc Hàn Hạ phì cười, lập tức phản bác:
Sao có thể. Chỉ là chỗ anh ấy có cơ hội làm việc tốt mà thôi. Hơn nữa, mình đâu phải là người hay so đo tính toán chuyện cũ.


Anh ta mời cậu đến làm việc à?

Hà tĩnh lại suy đoán:
Không phải anh ta có ý với cậu đấy chứ? Nói thật, lần anh ta mang điện thoại trả lại cho cậu, mình đã cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu có gì đó không bình thường.

Năm ngoái ngay sau khi về nước, Lâm Mạc Thần đã mua một căn hộ chung cư ở Bắc Kinh, bởi anh không thích sống ở nhà người khác.
Căn hộ rất gần Trung tâm thương mại quốc tế, đi bộ mất khoảng năm phút. Bởi vì nằm trên tàng thứ ba mươi nên từ nơi này có thể quan sát một nửa thành phố Bắc Kinh. Lâm Mạc Thần giỏi xã giao nhưng không phải loại người thích tiệc tùng và chơi bời. Sau khi tan sở, nếu không có việc gì thì cuộc sống của anh rất đơn giản: giải quyết bữa tối ở nhà hàng đồ Tây dưới khu chung cư, về nhà tắm rửa, xem tin tức thời sự hoặc xử lý nốt công việc. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ mở đĩa phim ra xem.
Hôm nay về đến nhà, bỗng dung chẳng có hứng làm việc nên anh ngồi ở sofa, ngắm cảnh đêm lung linh ngoài cửa sổ, trong đầu lại hiện lên hình bóng Mộc Hàn Hạ.
Sau khi chia tay ở thành phố Giang, anh rất hiếm hki nghĩ đến cô, cũng nhanh chóng gạt cô ra khỏi não bộ. Nhưng kể từ lúc cô lại xuất hiện trước mặt anh, tự nhiên anh rất hay nhớ đến cô. Ví dụ vào thời khắc này, trong đầu anh hiện lên hình ảnh ngày hôm qua, cô đứng ở văn phòng của anh với dáng vẻ mong manh nhưng cũng rất kiên định; hình ảnh cô luôn nở nụ cươi ngọt ngào với các đồng nghiệp; hình ảnh đôi mắt sáng ngời của cô trong bữa trưa. Vừa rồi nhìn chằm chằm vào ngọn đèn ở phía đối diện, anh lại nhớ đến gương mặt ửng hồng của cô vào sáng ngày hôm nay.
Lâm Mạc Thần lắc đầu, nở nụ cười tự giễu rồi đứng dậy tắt đèn, lên giường đi ngủ.
Ô tô đi về hướng đông, ra khỏi thành phố Bắc Kinh. Hai bên đường là rừng cây và cánh đồng tươi tốt. Trên cao là bầu trời trong vắt, mây trắng lững lờ trôi. Bây giờ Mộc Hàn Hạ mới nhận ra, bầu trời ở Bắc Kinh xanh hơn ở thành phố Giang nhiều.
Lâm Mạc thần lái chiến Cayenne chạy trên con đường quốc lộ rộng rãi. Trên xe, ngoài Mộc Hàn Hạ còn có Trần Chi Đạc của bộ phận thiết kế và La Khôn của bộ phận Điều hành. Hôm nay, họ đến nhà máy kiểm tra như thường lệ. Moi người trò chuyện vui vẻ, bầu không khí hết sức thoải mái.
Khi ô tô tiến vào bên trong. Mộc Hàn Hạ phát hiện, nhà máy của Lâm Mạc Thần không nhỏ chút nào. Một dãy nhà xưởng màu trắng xếp ngay hàng thẳng lối ở phía trước.
Cô xuống xe, đứng bất động một lúc. Lâm Mạc Thần đi tới, hỏi:
Cô nhìn gì vậy?

Mộc Hàn Hạ cảm thám:
Nơi này lớn quá. Jason, anh định xây dựng đế quốc thời trang của mình đấy à?


Con mắt cũng không tệ. Mau đi theo tôi.

Hôm nay, ba người kia đến đây vì công việc, chỉ riêng Mộc Hàn Hạ chủ yếu đi tham quan và học hỏi. Mất hơn một tiếng đồng hồ dạo quanh khu nhà xưởng, đặc biệt là sau khi xem xét đống thành phẩm xế gọn gàng ở nhà kho, trong đầu cô đã có một số suy nghĩ khái quát.
Cô đã nhận ra Lâm Mạc Thần đi theo phong cách nào. Đầu tiên, quần áo ở đây đều là sản phẩm chất lượng cao. Đặc biệt là khâu nguyên phụ liệu và gia công, tuyệt đối không xảy ra tình trạng làm ẩu, cẩu thả như anh từng đề cập. Hơn nữa, kiểu dáng phong cách cũng đơn giản, thoải mái và thời thượng, rất giống lô hàng anh cung cấp cho siêu thị Vĩnh Chính. Về mặt giá cả thì đương nhiên cao hơn những sản phẩm trang phục thường ngày mà cô cảm thấy trên thị trường, nhưng cũng không quá đắt.
Dựa vào trực giác, Mộc Hàn Hạ biết những sản phẩm này rất tốt. Tuy nhiên, cô nhất thời không nghĩ ra, trên thị thường tồn tại thương hiệu nào có phong cách tương tự.
Khi cô quay về phân xưởng chính, Lâm Mạc Thần và hai đồng nghiệp đã ở đó. Nhìn thấy cô, La Khôn mỉm cười, hỏi:
Thế nào? Sản phẩm của công ty chúng ta được đấy chứ?


Tốt ạ.
Mộc Hàn Hạ trả lời:
Vừa thấy là tôi đã muốn mua rồi.

Lâm Mạc Thần đang thảo luận với Tổng Giám sát bộ phận Sản xuất. Nghe cô nói vậy, anh liền ngẩng đầu liếc cô một cái.

Nhân viên của công ty được giảm giá 60% đấy. Cô có thể xem qua, ưng cái nào thì lấy luôn. Chứ chờ đến lúc cửa hàng khai trương, không chừng sẽ bán hết ngay, có muốn cũng chẳng mua được ấy chứ.
La Khôn nhắc nhở.

Thật sao?
Mộc Hàn Hạ có chút động lòng:
Vậy tôi đi chọn đây.

La Khôn quay sang Lâm Mạc Thần, cười nói:
Cả anh nữa. Chúng ta đã thống nhất, hôm khai trương, tất cả mọi người đều phải diện đồ của công ty. Anh là ông chủ, càng phải làm gương đấy.

Lâm Mạc Thần đáp:
Ừ.
Anh đưa mắt về phía Mộc Hàn Hạ:
Cô hãy chọn cho tôi hai bộ.

Mộc Hàn Hạ:
Vâng, anh thích kiểu dáng thế nào?


Cô là Giám đốc bộ phận Thị trường, tự mình chọn đi.

La Khôn và Trần Chi Đạc ở bên cạnh đều cười. Mộc Hàn Hạ nhủ thầm, tôi đã chọn quần áo cho đàn ông bao giờ đâu. Cô ngẫm nghĩ rồi mở miệng xác nhận:
Anh mặc cỡ 180 đúng không?

Lâm Mạc Thần cười nhạt:
Lẽ nào tôi mặc cỡ 170 hay sao?

La Khôn bật cười thành tiếng, Trần Chi Đạc giơ tay che mặt:
Lâm tổng, anh có muốn để những người mặc cỡ 170 như chúng tôi sống không hả? Anh thật biết đả kích người khác.

Mộc Hàn Hạ không nhịn được, khóe miệng cong cong. Vô tình chạm phải ánh mắt của Lâm Mạc Thần, cô phát hiện, đôi mắt đen của anh cũng ẩn hiện ý cười.
Mộc Hàn Hạ đi về nhà kho ở đằng sau chọn quần áo. Sau khi xử lý xong công việc, Lâm Mạc Thần cũng qua bên đó. Còn cách một đoạn, anh nhìn thấy cô đang đứng trước một thùng hàng, cắm cúi tìm kiếm. Một chiếc áo polo nam vắt trên cánh tay cô. Lâm Mạc Thần liếc qua, phát hiện cô cũng biết chọn đồ đấy chứ.
Tiếp theo, anh thấy cô lôi ra mấy chiếc áo lót nữ, giơ lên ngắm nghía, tựa hồ muốn xem kiểu dáng. Bởi vì có thị lực khá tốt nên Lâm Mạc Thần dễ dàng nhìn thấy con số trên mác áo: 32B.
Hà…
Sau khi chọn xong, Mộc Hàn Hạ bỏ đồ vào một cái túi ni long nhỏ. Vừa quay người, cô hơi ngây ra, cũng có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy Lâm Mạc Thần. Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thế là cô thở phào nhẹ nhõm, đưa bộ đồ nam cho anh. Hai người cùng đi ra ngoài kho hàng.
Mộc Hàn Hạ đã đi làm được vài ngày nhưng chẳng thấy Lâm Mạc Thần giao cho mình công việc cụ thể, cùng lắm chỉ dẫn cô chạy chỗ này chỗ kia. Bởi vì đã sớm muốn hỏi anh nên cô mở miệng:
Jason! Tôi là người duy nhất của bộ phận Thị trường, bên Nhân sự cũng chẳng có Bản hướng dẫn công việc của tôi. Rốt cuộc, tôi phải làm những gì?


Cô còn chưa nghĩ ra sao?
Lâm Mạc Thần hỏi lại.
Mộc Hàn Hạ ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được áp lực từ cấp trên mà anh mang đến cho cô.

Vẫn chưa.

Cũng may hôm nay tâm trạng của Lâm Mạc Thần khá vui vẻ nên anh không tỏ ra hà khắc với cô mà nói:
Trước khi cô gia nhập công ty, mảng thị trường trên thực tế là do tôi phụ trách. Nếu làm về thị trường mà không biết bắt đầu từ đâu, thì cô cứ đi tìm hiểu thị trường trước đã.

Mộc Hàn Hạ ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
Tỗi rõ rồi.

Hai người im lặng đi một đoạn, cô lại mở miệng:
Tôi ra ngoài tìm hiểu thị trường, liệu có được thanh toán chi phí đi lại không?


Được.
Lâm Mạc Thần trả lời dứt khoát.

Tiền ăn trưa…


Đều được thanh toán.
Lâm Mạc Thần ngắt lời cô.
Mộc Hàn Hạ liền nở nụ cười vui vẻ.
Lâm Mạc Thần không ngờ, Mộc Hàn Hạ biệt tăm biệt tích bốn ngày liên tiếp, không hề đến công ty một lần. Buổi chiều ngày thứ tư, anh gọi La Khôn vào văn phòng, hỏi:
Mộc Hàn Hạ đâu rồi?

Thấy sắc mặt anh khá tệ, La Khôn dè dặt trả lời:
Tôi không rõ… Cô ấy chẳng nói gì với tôi cả.

Tối hôm đó, ở nhà xử lý xong công việc, Lâm Mạc Thần gọi điện cho Mộc Hàn Hạ:
Cô đang ở đâu?


Tôi đang ở công ty.
Cô đáp.
Lâm Mạc Thần im lặng trong giây lát, giọng điệu trở nên lạnh lùng:
Mộc Hàn Hạ! Tôi mời cô đến là để làm việc. Với tư cách là Giám đốc bộ phận, hằng ngày cô phải báo cáo với ông chủ tiến triển công việc mới đúng. Lẽ nào cô định tự sinh tự diệt sao?

Đầu bên kia yên tĩnh một lúc, sau đó Mộc Hàn Hạ lên tiếng:
Tôi biết rồi. Xin lỗi anh. Tôi không có kinh nghiệm làm người đứng đầu bộ phận, sau này tôi sẽ chú ý.


Cô ở công ty làm gì vậy?
Lâm Mạc Thần lại hỏi.

Tôi đang chỉnh lý lại kết quả điều tra nghiên cứu trong mấy ngày qua. Tôi sẽ viết báo cáo gửi cho anh.

Lâm Mạc thần nhanh chóng cúp điện thoại.
Đêm đã về khuya. Khi đẩy cửa văn phòng, Lâm Mạc thần nhìn thấy trong gian phòng tối om chỉ có ngọn đèn trên bàn làm việc của Mộc Hàn Hạ được thắp sáng, tựa như một ốc đảo nhỏ đơn độc. Còn cô ngồi quay lưng về bên này, không hề phát giác sự xuất hiện của anh.
Lâm Mạc Thần cúi đầu xem đồng hồ: 11 giờ 50 phút.
Anh chậm rãi tiến lại gần. Có lẽ là do nửa đêm thời tiết hơi lạnh nên cô ho khẽ hai tiếng, mắt vẫn dán vào màn hình, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Trên người cô khác một cái áo, mặt bàn làm việc ngoài đống tài liệu còn có hộp cơm đã ăn hết. Dáng vẻ của cô lúc này rất chuyên tâm và trầm tĩnh, hoàn toàn chìm đắm trong công việc.
Cảnh tượng trước mắt dường như rất quen thuộc, Lâm Mạc Thần chợt nhớ tới bản thân trong quá khứ. Hồi đó anh mới tốt nghiệp đại học ở Mỹ, vậy mà dám
khiêu chiến
ông trùm hoa quả ở New York. Vào thời điểm căng thẳng nhất, công ty bị cắt điện nước, nhân viên bị đánh trọng thương phải nhập viện, anh cũng nhận được thư đe dọa từ đối thủ. Những người cùng anh lập nghiệp ít nhiều cảm thấy hoang mang lo sợ, vi dù sao anh cũng chỉ là một thanh niên người Hoa vừa tốt nghiệp đại học, chẳng hề có nền tảng ở Mỹ.
Thời gian đó, anh thường làm việc đến tận đêm khuya. Anh cũng một mình ngồi trong văn phòng với một ngọn đèn, chẳng để mắt tới bất cứ ai hay sự kiện nào như vậy.
Lâm Mạc Thần lặng lẽ đi tới sau lưng Mộc Hàn Hạ. Bây giờ cô mới phát giác, chầm chậm ngoảnh đầu. Lâm Mạc Thần đột nhiên đặt tay lên vai cô. Cô sợ tới mức giật bắn mình. Anh cười:
Sao lại hốt hoảng thế? Cô sợ ông chủ kiểm tra đột xuất công việc à?

Nhìn rõ là anh, Mộc Hàn Hạ thở hắt ra rồi trừng mắt:
Lâm Mạc Thần, anh dọa tôi sợ chết đi được.

Lâm Mạc Thần cười cười, ánh mắt dừng ở màn hình máy tính:
Cô có cao kiến gì không?

Anh vẫn đặt tay trên vai cô. Trong lòng Mộc Hàn Hạ tựa như có sợi long vũ lướt qua. Cô nhìn lên màn hình, trả lời:
Sau mấy ngày tìm hiểu, tôi đã đúc kết được ba vấn đề, nhưng chắc đều nằm trong kế hoạch của anh.


Cô nói đi.


Thứ nhất, thị trường Bắc Kinh và các huyện thị lân cận dù tồn tại một số thương hiệu mà sản phẩm tương tự phong cách của chúng ta nhưng đều không có sức ảnh hưởng đến thị trường. Hơn nữa, có thương hiệu chất lượng không đồng đều; có thương hiệu mà trang phục của họ mang nhiều phong cách khác nhau, thành ra hệ thống giá cả hỗn loạn. Nói tóm lại, trên thị trường tạm thời chưa xuất hiện một đối thủ cạnh tranh chuyên về dòng sản phẩm có phong cách và mức giá giống chúng ta. Vì thế, chúng ta là người tiêng phong.


Ừ, cô cứ tiếp tục đi.

Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng nói của hai người, một hỏi một trả lời, vang lên rõ ràng, nhưng cũng mang lại cảm giác không chân thực.
Mộc Hàn Hạ chỉ vào biểu đồ dày đặc trên màn hình, nói tiếp:
Thứ hai, đây là số lượng về đối tượng khách hàng chủ yếu, giá cả và phong cách của một vài thương hiệu lớn trên thị trường. Tôi thu thập những số liệu này từ một số bản báo cáo phân tích trong ngành và số liệu điều tra mà công ty chúng ta tiến hành trước đó. Có thể thấy, ở thị trường trong nước, nếu là thương hiệu cao cấp thì vô cùng cao cấp, giá cũng rất đắt, phần lớn là thương hiệu dành cho giới doanh nhân. Các thương hiệu bậc trung thì không mấy thời trang, chất lượng bình thường, giá cả ngang bằng, thậm chí cao hơn chúng ta. Sản phẩm bậc thấp thì khỏi cần nhắc tới. Trên thực tế, thị trường bậc trung mới là lớn nhất, đặc biệt là trang phục có phong cách thời thượng, giá từ hơn một trăm đến vài trăm tệ. Đối tượng khách hàng không chỉ có người làm công ăn lương mà còn cả giới học sinh, sinh viên. Trước mắt chúng ta là một không gian lợi nhuận vô cùng lớn.


Thứ ba.
Cô dõi mắt vào cái bóng của anh ở trên mặt bàn:
Tôi đã đến cửa hàng mà anh đang chuẩn bị khai trương. Nói thật, tôi vô cùng bất ngờ. Tôi không nghĩ anh lại mở cửa hàng lớn đến thế. Cửa hàng nằm trong Trung tâm thương mại đắt đỏ nhất nhưng lại được bài trí rất đơn giản. Tôi không thể nói rõ, nó tốt ở điểm nào, chỉ biết khi đặt chân vào, tôi lập tức có cảm giác thân thiết và dễ chịu, cũng rất mới mẻ. Hơn nữa, cách bài trí này có thể giúp chúng ta tiết kiệm được khối chi phí, nhất cữ lưỡng tiện quá còn gì?

Nói xong, Mộc Hàn hạ ngẩng nhìn Lâm Mạc Thần. Ánh mắt anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ. Anh biết cô là người thông minh nhạy bén. Vì thế chỉ sau mấy ngày tìm hiểu thị trường, cô đã nắm được toàn bộ dự tính của anh.
Anh khẽ nhếch miệng:
Cô phân tích nhiều như vậy, nhưng với tôi, từ trước đến nay thật ra cũng chỉ có một sách lược mà thôi.


Là gì cơ?
Môc Hàn Hạ hỏi.

Chẳng phải hồi còn ở Lạc Nhã, cô đã phát hiện ra rồi hay sao?

Mộc Hàn Hạ như ở trong sương mù. Hai người cách rất gần, anh đứng ngau sau lưng cô, còn cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cơ thể ấm nóng của anh, trái tim cũng vì thế đập thình thịch,
Tôi không hiểu…

Lâm Mạc Thần từ tốn mở miệng:
Trong mọi hoạt động thương mại, những người chiến thắng đều chỉ có một quy tắc, đó là thiết lập con đường ngắn và chuẩn xác nhất từ sản phẩm đến nhóm khách hàng mục tiêu. Cô vẫn không hiểu sao? Tôi chỉ sản xuất những sản phẩm mà khách hàng mục tiêu của tôi có hứng thú hoặc thiếu nhất. Tôi mở cửa hàng ở vị trí mà họ dễ thấy nhất, sử dụng cách bài trí theo kiểu nhà kho để giảm chi phí trung gian… Tất cả những gì tôi làm chính là đưa sản phẩm khách hàng cần đến tay họ theo một con đường ngắn nhất, còn tôi sẽ thu được lợi ích lớn nhất từ quá trình đó. Điều này cũng chẳng khác chuyện cô suýt nhập quả vải về bán ở Lạc Nhã và tôi bán trái cây ở Mỹ là bao.

Mộc Hàn Hạ vô cùng chấn động. Một lúc sau, cô nhoẻn miệng cười, gật đầu,
Tôi hiểu rồi. Anh chờ một lát, để tôi ghi lại những lý luận này đã.
Nói xong, cô quay người, lấy số và bút, cắm cúi viết lách.
Khóe mắt Lâm Mạc Thần thấp thoáng ý cười. Anh không rời mắt khỏi Mộc Hàn hạ. Lúc này, cô đang cúi đầu, để lộ cần cổ trắng nõn và mềm mại.
Lâm Mạc Thần bất giác lướt nhẹ đầu ngón tay qua cổ cô. Mộc Hàn Hạ đờ người, một cảm giác tê dại xuất phát từ nơi ngón tay anh chạm vào nhanh chóng lan ra cả vùng cổ, sau đó là toàn thân.
Cô hoàn toàn bất động. Giọng nói trầm thấp của Lâm Mạc Thần vang lên bên tai cô:
Còn vấn đề gì không?


Hừm… Để tôi xem lại…

Bóng đêm bao trùm xuống hai người, xung quanh không một tiếng động, tạo ra ảo giác. Trong màn đêm thăm thẳm ấy, ở một góc nào đó thuộc về thành phố rộng lớn này chỉ có hau người gần kề, tiếp tục nhắc tới những dự tính và mục tiêu của tương lai, không ngần ngại bộc lộ với đối phương tham vọng của mình. Cảm giác này vô cùng chân thật và gần gũi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mạc Phụ Hàn Hạ.