Quyển1 Chương 5


Phảng phất đâu đó trong lòng, anh ta cảm thấy một nỗi sợ vu vơ trước khuôn mặt luôn nở nụ cười đó của Mayumi, và cả những thứ có thể sẽ xảy đến nếu anh ta vẫn cứ tiếp tục nói chuyện với cô ấy.
Kể cả chính bản thân anh ta cũng không ý thức được mình thật sự đang sợ hãi điều gì nữa.
◊ ◊ ◊
Do mải huyên thuyên với hội trưởng hội học sinh mà khi Tatsuya vào hội trường, hơn phân nửa chỗ ngồi đã bị lấp kín.
Không có sự sắp xếp chỗ ngồi nào cả, hàng ghế đầu, hàng ghế cuối hàng ghế chính giữa hay hàng ngoài cùng, anh ta có thể ngồi bất kỳ đâu anh ta muốn.
Đến tận bây giờ, ở nhiều trường học, vẫn có nơi giữ theo lề nếp thói cũ sắp xếp học sinh học theo lớp trước khi vào lễ khai giảng, nhưng ở ngôi trường này, học sinh chỉ có thể xác định chính xác mình học lớp nào dựa vào tấm thẻ thông hành mà mình được nhận.
Vì thế, dễ hiểu những chỗ ngồi lại không thể sắp xếp được theo thứ tự từng lớp.
Tuy thế, có thể nhận thấy rõ sự phân chia chỗ ngồi giữa các học sinh năm nhất.
Nửa dãy dưới toàn Bloom. Và dĩ nhiên trên ngực áo trái của họ là biểu tượng bông hoa tám cánh, những người này sẽ được nhận mọi ưu tiên trong chương trình giảng dạy của trường.
Nửa dưới lại toàn Weed. Những học sinh không có bất kỳ biểu tượng gì và vào đây chỉ đóng vai trò làm người dự bị.
Mặc dù đều là học sinh năm nhất, nhưng sự phân định giữa hai nhóm đã trở nên quá rõ ràng ngay từ đầu.
Và chẳng có ai bắt ép ai cả.
(Những người nhận thức rõ nhất hệ thống đẳng cấp đó giờ cũng đã biết chấp nhận sự phân biệt đối xử đó rồi sao, hừ…)
Cũng là lẽ thông thường thôi.
Cũng chẳng có ý định chống lại cái xu thế hiển nhiên đó, Tatsuya chọn cho mình một cái ghế trống ở gần giữa hội trường hàng ghế thứ ba tính từ dưới lên và ngồi xuống.
Anh ta đưa mắt nhìn đồng hồ.
Vẫn còn hơn hai mươi phút nữa.
Anh ta cũng chẳng thể nào vào mạng lúc này được vì trong hội trường các thiết bị liên lạc điện tử bị hạn chế. Các dữ liệu lưu trước đấy cũng chẳng còn thông tin gì mới, và quan trọng hơn là ở đây cấm sử dụng các thiết bị di động.
Tatsuya giờ đang mường tượng về cô em gái của mình, lúc này đây chắc cô bé đang có buổi tổng duyệt cuối cùng... nghĩ đến đó, anh ta bỗng lắc đầu nguầy nguậy.
Em gái mình sẽ không thể trở nên bối rối trước sự kiện tầm cỡ thế này được.
Sau một lúc lâu chẳng biết làm gì, Tatsuya cố điều chỉnh cái ghế, ngồi tựa vào nó và nhắm mắt lại. Có vẻ anh ta muốn chợp mắt một lúc.

Ê, ghế cạnh bạn đã có ai ngồi chưa vậy?

Một giọng nói vang lên.
Anh ấy mở mắt, và đúng như anh ta nghĩ giọng nói đó là đang nói với mình. Qua giọng nói đó, có thể đoán chắc đó là của một nữ sinh.

Xin mời, bạn cứ tự nhiên

Mặc dù anh ta có chút bối rối không hiểu vì lẽ gì mà cô ấy lại chọn ngồi cạnh một nam sinh mà bản thân không hề quen biết mặc dù vẫn còn khá nhiều chỗ trống, thêm vào đó chỗ ngồi ở đây cũng rất thoải mái, nhưng nhìn cô nữ sinh với thân hình mảnh dẻ đó (chú ý đây lại thuộc về một khía cạnh hoàn toàn khác), và vì thế, Tatsuya chẳng cảm thấy khó chịu gì khi cô ấy ngồi cạnh cả, thêm vào đó cô ấy ngồi cạnh vẫn thoải mái chán so với một đống cơ bắp hôi hám ngồi kế bên mình.
Nghĩ như vậy, Tatsuya gật đầu lịch sự.
Cảm ơn, nữ sinh đó gật đầu rồi ngồi xuống chỗ mình vừa chọn.
Và bên cạnh cô ấy còn có ba cô gái khác cũng lần lượt ngồi xuống.
Mình hiểu rồi, Tatsuya chợt nhận ra.
Chắc hẳn họ đã tìm cho mình chỗ nào đó có thể xếp cả bốn người họ có thể ngồi cùng với nhau.
Họ chắc là bạn của nhau trước đó, mặc dù thật hiếm khi thấy cả bốn người bạn có thể cùng vào được một trường khó cỡ này. Và lại cùng là học sinh Khoa 2 nữa chứ, Tatsuya nghĩ vậy. Cũng không lạ lắm kể cả một trong số họ có thể trở thành một học sinh ưu tú, anh ta cảm thấy thế, --- nhưng, dù thế nào đi nữa việc này cũng chẳng liên quan gì đến anh ta cả.

Ê…

Giọng nói đó cất lên gọi anh ta, mặc dù giờ anh ta đã quay mặt đi nhìn lên khán đài sau khi chẳng tìm thấy điều gì thú vị ở mấy cô gái năm nhất anh ta vừa mới tình cờ gặp.
Cô ta muốn cái quái gì vậy?
Rõ ràng là cô ấy không phải là người anh ta quen, cũng chẳng phải anh ta đụng vào khuỷu tay cô ta hay giẫm nhầm vào chân cô ta.
Anh ta vẫn ngồi đúng vị trí của mình.
Anh ta chẳng làm gì đến mức phải bị phàn nàn cả, thế nhưng sao---

Mình là Shibata Mizuki. Rất vui được gặp bạn.

Không như mong đợi, cô ấy tự giới thiệu bản thân mình với một giọng nói có chút rụt rè, Tatsuya nghiêng đầu lắng nghe. Mặc dù có vẻ khá phiến diện khi đánh giá một ai đó qua vẻ bề ngoài, nhưng trông cô ấy không có vẻ gì là người tạo ra cho người khác một ấn tượng tốt gì cả.
Cô ấy chắc tự ép bản thân mình làm điều đó, Tatsuya nhận xét vậy. Chắc cô ấy làm thế là vì nghĩ rằng cả hai cùng chung cảnh ngộ đều là học sinh Khoa 2 thì cần phải biết nương tựa vào nhau.

Mình là Shiba Tatsuya. Rất hân hạnh.

Với một lời giới thiệu xã giao đó, mắt cô gái qua cặp kính trông đầy vẻ nhẹ nhõm.
Trong thời đại này, thật hiếm khi thấy có cô gái nào đeo kính.
Từ giữa thế kỷ hai mươi mốt, nhờ thành tựu của các biện pháp chỉnh lý tầm nhìn ngày càng lan rộng, tật khúc xạ đã trở thành dĩ vãng.
 
Mị lực cân thiên hạ, Daxua 20p GG... mời nhảy hố Nhiên Cương Chi Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mahouka Koukou no Rettousei.