Chương 21
-
Mập Mới Đẹp
- Cửu Lộ Phi Hương
- 2742 chữ
- 2020-05-09 01:03:21
Số từ: 2734
Dịch: Diệp Lan Khuê
Nguồn: dieplamkhue.wordpress.com
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Lý Viện Viện đương nhiên không đồng ý.
Cô vẫn luôn ngủ ở ngoài đó, tại sao lại chưa gặp chuyện như vậy nhỉ, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy có lẽ tối qua Yến Tư Thành vận động quá mức, khí huyết cực thịnh mới làm hắn chảy máu mũi.
Cô định bảo Yến Tư Thành hôm nay nghỉ ngơi một chút, ngay lúc đó Trương Nam gọi điện thoại báo cho Lý Viện Viện, nói rằng ngày hôm qua cô về gấp quá, không nghe thấy giáo sư nói hôm nay nhân viên đoàn kịch được mời ăn một bữa cơm chung để kết nối cảm tình.
Lý Viện Viện cân nhắc trái phải, cảm thấy nếu là hoạt động tập thể do giáo sư yêu cầu, cô không đi thì không tốt lắm, bởi vậy liền đồng ý, vừa vặn cũng để Yến Tư Thành nghỉ ngơi. Còn về chuyện giảm cân…
Hôm nay cô đến, ăn ít một chút là được.
Tối hôm ấy, Lý Viện Viện không cho Yến Tư Thành theo cô tham gia buổi liên hoan, suy cho cùng lần này có mặt giáo sư, nói là liên hoan nhưng lại giống đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân hơn(1), mang
người nhà
đi sẽ khó tránh khỏi có phần không thỏa đáng.
Lý Viện Viện và Trương Nam ngồi cùng một chỗ, dù sao ở đây cô cũng chỉ quen biết mình Trương Nam. So với lần liên hoan kết thúc vở kịch trước kia, lần này nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, nhưng chung quy đều là học sinh, ăn một hồi, uống thêm ít rượu, mọi người dần dần bắt đầu tán gẫu, giáo sư cũng không phải là người câu nệ, đợi mọi người ăn lưng bụng, ông liền cầm lấy ly rượu đến từng bàn nói chuyện, uống một ly với mọi người trong bàn.
Đến lượt bàn của Lý Viện Viện, Lý Viện Viện nghe giáo sư chúc mừng xong, tự nhiên cũng phải bưng ly uống rượu.
Ngày xưa thân thể cô yếu ớt, tỳ nữ và người hầu của phủ công chúa chưa từng dám lấy rượu cho cô uống, lần liên hoan vừa rồi, người khác tới kính rượu đều bị Yến Tư Thành chặn lại, cho nên Lý Viện Viện cũng không biết tửu lượng của bản thân rốt cuộc có tốt hay không, nhưng cơ thể hiện tại của cô và trước đây có lẽ không giống nhau, cô nhiều thịt như vậy, tùy tiện nhận lấy một phần, lượng rượu đó rồi sẽ bị phân tán đi thôi, cô cảm thấy cô hẳn nên có chút tự tin đối với tửu lượng của chính mình.
Giáo sư ngửa đầu uống cạn một ly rượu, mọi người trong bàn đều hào phóng cạn theo, Lý Viện Viện nhìn một vòng, cũng lập tức nâng ly ngửa đầu uống sạch một cách phóng khoáng. Nhìn từng cái ly trống rỗng, giáo sư hài lòng thỏa ý rời khỏi. Cả bàn ngồi xuống lần nữa, mỗi người lại bắt đầu tán gẫu thật sôi nổi.
(Tiểu Lam: đoạn đầu Cửu viết ‘rượu’, tiếp theo mới chuyển thành ‘bia’, bởi vì đây là viết dựa trên sự hiểu biết của Viện tỷ: nghĩ ‘bia’ là ‘rượu’ của hiện đại, ko biết sự khác nhau giữa 2 thứ.)
Đối với Lý Viện Viện mà nói, mùi vị của bia vô cùng kì quái. Vừa đắng vừa chát vừa kích thích khoang miệng, sau khi nuốt vào bụng chẳng hiểu sao lại no đến mức khiến người ta ợ ngay.
Lý Viện Viện che miệng nhíu chặt chân mày, biểu cảm của cô chọc Trương Nam buồn cười, hắn đứng dậy rót một ly trà đưa cho cô:
Lần đầu uống bia hả?
Lý Viện Viện vừa gật đầu vừa nhận lấy ly nước uống một hớp, áp chế mùi vị lạ lùng trong miệng, Trương Nam cười khẽ:
Tôi thấy ban nãy cô uống một hơi hào phóng như vậy, còn tưởng cô có tửu lượng cao cơ đấy, thì ra chỉ là giữ thể diện thôi.
Tôi chưa từng uống rượu.
Hồi năm nhất đại học tôi cũng thế, làm quen từ từ là tốt rồi, sau này nếu cô tiếp tục tham gia hoạt động của câu lạc bộ, cơ hội tiếp xúc với nó còn nhiều lắm.
Lý Viện Viện cau mày:
Nhưng mà mùi vị này kì quái quá, trước đây người khác nói với tôi rượu rất thơm, nhưng cái này không thơm chút nào, thật khó uống.
Rượu mơ ở đây đúng là rất thơm ngọt, nhất định nồng độ cao hơn bia không ít, cô có thể uống sao?
Mặc dù chỉ uống một ly bia, Lý Viện Viện cũng đã tin chắc tửu lượng của mình không hề tệ, cô vỗ vỗ ngực:
Tôi có thể uống.
Thế là Trương Nam liền cho cô uống rượu mơ.
Đến thời điểm kết thúc bữa tiệc, Trương Nam chỉ còn cách mò mẫm tìm điện thoại di động của Lý Viện Viện gọi cho Yến Tư Thành:
Lý Viện Viện uống say rồi, đi đường không nổi nữa, cậu tới đón cô ấy về đi.
Yến Tư Thành nhanh chóng chạy tới, vừa trông thấy Lý Viện Viện liền nhận ra cô đang nằm nhoài trên chiếc bàn đầy dầu mỡ mà ngủ. Lúc say rượu cô vẫn yên tĩnh, không khóc không nháo, tay chân đều thả lỏng một cách cực kỳ quy củ, chỉ là hoàn toàn không còn ý thức thôi.
Trương Nam ngồi bên cạnh đang cầm điện thoại nói chuyện với người khác, thấy Yến Tư Thành đến, hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:
Cậu tới rồi.
Tại sao lại say thành thế này?
Yến Tư Thành ngồi xổm xuống cạnh Lý Viện Viện, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở nặng nề của cô, chóp mũi ngẫu nhiên phát ra vài tiếng rên khẽ, Yến Tư Thành hiểu Lý Viện Viện rất rõ, hắn biết cô vì không thoải mái mới sẽ như vậy. Yến Tư Thành hơi đau lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng Lý Viện Viện.
Đừng trách tôi à, cô ấy nói cô ấy có thể uống rượu thì tôi tin thôi.
Trương Nam thở dài có phần bất đắc dĩ,
Tôi thấy cô ấy uống hết một ly rượu mơ, mặt không biến sắc tim không đập loạn, còn tưởng cô ấy thực sự uống được, ai ngờ nói ngã liền ngã, một tí dấu hiệu báo trước cũng không có.
Yến Tư Thành có thể tưởng tượng ra, Lý Viện Viện uống rượu thì sẽ có bộ dạng này.
Hắn còn nhớ năm đó Lý Viện Viện cập kê, vậy mà mẫu phi của cô lại bị ban chết, tội danh là
không trong sạch
, chuyện ấy đối với một phi tử hậu cung mà nói là tội danh tày trời, không cẩn thận sẽ liên lụy người trong toàn tộc.
Không lâu sau khi mẫu phi bị ban chết chính là điển lễ cập kê của Lý Viện Viện, ngày đó phụ vương cự tuyệt gặp cô, hoàng huynh hoàng tỷ cũng hiếm có người nào chịu đứng ra, buổi lễ của cô là do một vị nữ quan trong cung chủ trì giúp.
Đối với một vị công chúa, việc này chính là sự sỉ nhục tày trời(2). Bao nhiên người chờ xem chuyện cười của cô, bao nhiêu người mong đợi biểu hiện thê lương của cô. Nhưng Lý Viện Viện không có, sống lưng cô thẳng tắp, cằm ngẩng cao, đội lên chiếc kim quan thuộc về cô, nét mặt cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ, vô cùng thỏa đáng tiến hành lễ cập kê.
Cô không cho phép bất cứ ai nhìn thấy bản thân biến thành trò cười.
Sau đó không lâu, tội tình của mẫu phi Lý Viện Viện được cải chính(3), bà bị một cung tỳ hãm hại, ai chẳng biết, một đứa cung tỳ làm gì có gan đi hãm hại một vị phi tần, nhưng hoàng đế lại nói việc này chấm dứt tại đây, tức thì sự tình thật sự ngừng ở đó, hoàng đế truy phong danh hiệu cho phi tử của hắn, đồng thời ban cho Lý Viện Viện một phong hào mới, thưởng cô rất nhiều thứ.
Sự tình triệt để kết thúc, oan khuất của mẫu phi cô cứ thế vĩnh viễn không có cách nào rửa sạch. Buổi tối hôm ấy là lần đầu tiên Yến Tư Thành nghe tiếng khóc nức nở của Lý Viện Viện, hắn canh giữ ở ngoài cửa, lẳng lặng đứng cả một đêm, đến ngày hôm sau, hắn lại nhìn thấy Lý Viện Viện mỉm cười ứng đối hết thảy mọi chuyện.
Khi cô ở nơi người khác có thể dõi theo, cô chưa từng để lộ nửa phần mềm yếu.
Cho nên hiện tại Lý Viện Viện say thành như vậy, Yến Tư Thành cũng có thể hiểu được. Nếu không phải hoàn toàn không chịu nổi nữa, cô đời nào cho phép bản thân nằm nhoài ra đây để ngủ chứ.
Viện Viện.
Hắn nhẹ nhàng gọi vài tiếng bên tai Lý Viện Viện, nhưng Lý Viện Viện không hề có phản ứng.
Tôi thử rồi, nếu có thể đánh thức cô ấy, tôi đã không gọi cậu tới.
Trương Nam cất điện thoại, đứng dậy,
Nào, chúng ta cùng đỡ cô ấy đi về thôi.
Song Yến Tư Thành lại tự mình kéo tay Lý Viện Viện, để cô nằm sấp trên lưng hắn, điều chỉnh tư thế cho tốt, hai tay vòng ra phía sau, giữ chặt thân dưới của cô, cực kỳ dễ dàng cõng Lý Viện Viện lên.
Ngay cả Trương Nam cũng không khỏi ngạc nhiên há hốc miệng.
Hắn đã từng thử cõng Lý Viện Viện, độ khó lớn cỡ nào hắn vẫn còn rất rõ…
Trước khi đi, Yến Tư Thành quay đầu nói với Trương Nam:
Cám ơn anh đã giúp tôi trông chừng cho cô ấy.
Trương Nam ngớ người, lập tức xua tay nói không cần. Vừa nhìn theo Yến Tư Thành rời khỏi, Trương Nam vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đến một người nào đó:
Nếu cậu có rảnh thì viết truyện về kỵ sĩ đi, mình có thể cung cấp tư liệu sống cho cậu đấy.
Yến Tư Thành cõng Lý Viện Viện về nhà, tại khoảnh khắc đặt cô lên giường, hắn cảm thấy, có lẽ quyết định giảm cân của Lý Viện Viện không tốt như trong tưởng tượng của hắn…
Hắn lấy khăn nóng lau mặt cho Lý Viện Viện, phần thịt mũm mĩm trên khuôn mặt lúc nãy đi về bị hằn dấu thành mấy vết đỏ hồng, hắn lau một cách đặc biệt cẩn thận, giống như chỉ cần dùng chút sức sẽ lau hỏng mặt Lý Viện Viện. Xong xuôi hắn lại tỉ mỉ lau tay cô, vừa rồi cô nằm ngủ trên bàn, bàn tay dính không ít dầu mỡ, nếu cứ ngủ như vậy, ngày mai khẳng định chính cô cũng sẽ tự ghét bỏ mình mất.
Yến Tư Thành tưởng tượng ra biểu tình khi thức dậy của Lý Viện Viện vào sáng mai, không nhịn được cười.
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên thấy Lý Viện Viện mở choàng mắt.
Vì uống rượu, tròng trắng trong mắt cô ửng đỏ, vừa nhìn là biết ý thức mơ hồ rồi, tuy thế, Yến Tư Thành vẫn có cảm giác bây giờ hành vi của hắn có hơi quá phận, hắn vội vã lùi qua một bên, giải thích:
Điện hạ, em…
Hắn chưa nói dứt lời, Lý Viện Viện bỗng từ từ ngồi dậy, mạnh mẽ hất hắn ra.
Cô loạng chà loạng choạng đứng lên, lảo đảo đi mấy bước về phía nhà vệ sinh, sau đó
Cạch! Đùng
một cái ngã nhào xuống đất, không đợi Yến Tư Thành đến dìu cô, Lý Viện Viện đã lập tức quỳ gối, dùng hai tay chống đỡ cơ thể bò vào phòng tắm, Yến Tư Thành nhìn mà miệng há hốc mắt dại ra, khi phục hồi tinh thần liền vội vàng chạy theo, hắn nghe thấy Lý Viện Viện nhoài người trên bồn cầu nôn một trận như muốn đổ hết ngũ tạng lục phủ ra ngoài.
Yến Tư Thành ngây ngốc trong giây lát, may mà tối nay Lý Viện Viện cũng không ăn nhiều, nôn một hồi, mọi thứ trong dạ dày đều tống đi hết, cô lại nằm sấp bên cạnh bồn cầu nôn khan, Yến Tư Thành hớt hải chạy tới, ngồi xổm xuống, không lo nổi chuyện bẩn hay không, lập tức lộn chiếc khăn ban nãy lau tay cho cô sang mặt khác, chùi sạch vết bẩn trên khóe miệng cô, tiếp theo hắn dìu cô đến ngồi trên ghế lười.
Nước nóng trong bếp đã nấu xong, hắn đổi sang ly nước ấm cho cô uống, thấy cô dường như không còn khó chịu lắm, hắn nhanh chóng lấy khăn tiếp tục lau mặt cô.
Lý Viện Viện thỉnh thoảng rên khẽ khiến Yến Tư Thành đau lòng không thể tả, đau đến mức ngay cả hắn cũng chẳng cần biết đại nghịch bất đạo là thứ gì, thở dài trách cô:
Sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa, sau này nhất định sẽ không cho phép em chạm vào rượu nữa.
Lý Viện Viện tuy say khướt nhưng có vẻ như cũng biết mình bị mắng, cô gật gật đầu, tựa hồ đang nhận lời Yến Tư Thành, lát sau lại mơ mơ màng màng thì thầm:
Tư Thành…
Ừ, khó chịu ở đâu?
Lý Viện Viện vỗ lên đầu mình một cái bốp, kinh hãi tới mức Yến Tư Thành vội vàng bắt lấy tay cô. Lý Viện Viện lẩm bẩm:
Đầu đau.
Yến Tư Thành đành phải đặt khăn xuống, hai tay nhấn huyệt thái dương của cô, giúp cô xoa bóp:
Khá hơn chút nào chưa?
Lý Viện Viện lại đánh cái bộp lên bụng, Yến Tư Thành vẫn không cản kịp, hắn thở dài, có chút ảo não giữ tay cô:
Bụng cũng đau?
Lý Viện Viện gật đầu.
Yến Tư Thành tìm huyệt vị trên bụng Lý Viện Viện, ấn ấn thì toàn ấn vào thịt, không tìm thấy huyệt vị, Yến Tư Thành hơi xấu hổ toát mồ hôi, xem xét kỹ lưỡng trong giây lát, cuối cùng xem đúng một vị trí, hắn cứng rắn quyết tâm dùng sức nhấn xuống.
Lần này quả thật ấn trúng huyệt vị, nhưng hình như lực hơi lớn, chỉ nghe Lý Viện Viện rên rỉ:
Đau…
Người cô cong về phía trước, ý định ban đầu là để ôm bụng, nào ngờ lúc này Yến Tư Thành cách mặt cô rất gần, cô uốn lưng, cùng lúc đó Yến Tư Thành nghe thấy tiếng rên của cô nên lập tức ngẩng đầu, môi của hai người liền vô tình chạm vào nhau.
Bởi vì hai người đều không tiếc dùng sức, đợt va chạm này thực sự không hề nhẹ nhàng, bọn họ trực tiếp đập lên răng của đối phương, môi cũng bị rách, chảy cả máu.
Lý Viện Viện ôm răng nhắm mắt rên hừ hừ.
Hỏng bét…Sự trong sạch của công chúa…
Yến Tư Thành lau máu trên môi, cẩn thận lén nhìn Lý Viện Viện, phát hiện cô ngoại trừ đau cũng không còn phản ứng nào khác, trong lòng hắn ngấm ngầm quyết định chắc chắn phải giấu nhẹm chuyện này giống như ngày trước giấu nhẹm việc dùng miệng đút thuốc cho cô vậy, sau đó hắn mới bình tâm lại, mặc kệ luôn khuôn mặt đang nóng tới mức đỏ lên như nắng chiều của chính mình.
(1) Nguyên văn:
đại hội thệ sư
(2) Mặc dù có sự lặp từ nhẹ, nhưng ta thật sự không thể tìm ra từ nào khác ngoài
tày trời
để truyền tải đúng mức độ nghiêm trọng của nguyên văn
thiên đại
cả.
Thiên đại
nghĩa là
to lớn ngang trời
.
(3) Nguyên văn:
bình phản
– nghĩa: sửa lại bản án bị xét xử sai