Chương 856: Lần thứ hai tới thăm hỏi (1)


Thẩm Quân Dục và Phó Thần Hiên phối hợp chèn ép nhà họ Lý, nhà họ Lý bị tấn công tới không thở nổi, nếu còn tiếp tục như vậy, không tới một tháng sẽ phải tuyên bố phá sản.

Ông Lý ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ một ngày vừa mở mắt ra công ty sẽ đóng cửa, trong lòng hối hận vô ngần, vì sao ban đầu không quản giáo con trai cho tốt, để cho nó gây ra tai họa như vậy, ông ta thật sự muốn nhét đứa con trai này trở về bụng mẹ, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.

Ông Lý đang nghĩ hay là lại một lần nữa bắt ép con trai tới nhà họ Phó nhận tội thì cảnh sát đã tới cửa, bởi vì con trai ông ta bị tình nghi tội cưỡng bức, hiện tại gia đình người bị hại đã báo án.


Đồng chí sát, có phải có nhầm lẫn gì rồi không, con tôi sẽ không làm chuyện như vậy đâu.
Bà Lý thanh minh cho con mình

Ông Lý vừa nghe đã hiểu, nhất định là nhà họ Phó động chân động tay ở phía sau, bởi vì cảnh sát nói trong số người bị hại, nhiều người trong số đó ông ta đã đích thân tới nhà giải quyết, chứng cớ cũng do tự tay ông ta tiêu hủy, những người đó đảm bảo sẽ không truy cứu nữa, bây giờ đột nhiên lại cùng nhau đâm đơn kiện, chứng cứ đã bị tiêu hủy từ lâu đột nhiên lại xuất hiện rất đúng lúc

Chuyện này, nếu nói không có sự can thiệp của nhà họ Phó, ông ta còn lâu mới tin

Ông ta kéo vợ mình đang muốn cầu xin, để mặc cho cảnh sát dẫn con trai mình đi.


Ông điên rồi, Chí Thâm là con ruột của ông đấy, sao ông có thể trơ mắt nhìn nó bị dẫn đi.
Bà Lý trách móc chồng, con bà bây giờ còn đang bị thương, sao có thể đến đồn cảnh sát chịu tội.

Trong khoảng thời gian này, ông Lý già đi trông thấy, trên đầu toàn tóc bạc, nghe vợ nói vậy thì lạnh mặt:
Bà có bản lĩnh thì bà ra mặt giải quyết mọi chuyện đi, ban đầu đã bảo bà đừng có nuông chiều nó, bà không nghe, bây giờ ra nông nỗi này, bà cũng có một phần trách nhiệm đấy.


Chồng nổi giận, bà Lý cũng không dám cãi lại ông, trong thời gian này cả nhà đã rối tinh rối mù như thế nào, bà tận mắt thấy cả

Nếu nhà họ Phó không chịu dừng tay, cuối cùng kẻ xui xẻo nhất định chỉ có thể là nhà bọn họ, đừng nói là con trai, ngay cả gia đình họ cũng sẽ ra đường làm ăn mày mất


Chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn con mình vào tù sao?
Bà Lý đau lòng.

Ông Lý nghiến răng nói:
Nếu không thì làm thế nào, ai bảo nó không có mắt, động vào ai không động, lại động vào con gái nhà họ Phó!
Ông Lý cũng không nỡ, nhưng so với cả nhà họ Lý, ông bằng lòng từ bỏ đứa con trai này, dù sao ông vẫn còn một đứa con, mặc dù không quá xuất sắc nhưng ít nhất cũng không hư hỏng như vậy.

Vẻ mặt Bà Lý bị thương thống thiết:
Chẳng lẽ không thể đến cầu xin nhà họ Phó sao?

Chúng ta cũng đã tới đó bao nhiêu ngày rồi, người ta có đồng ý gặp lần nào chưa? Chạy đi chạy lại mấy lần chưa đủ, còn muốn mất mặt nữa sao?


Bà Lý im lặng, quả thật người ta vốn không muốn gặp họ, cổng lớn Đại Viện Quân khu cũng không phải dạng vừa, không nhìn mấy cảnh vệ ở cửa đó sao?

Nhà họ Lý cũng biết không thể cứu được Lý Chí Thâm, nhất trí giữ im lặng, ngoài việc mời một luật sư tượng trưng cho hắn cũng không có hành động gì khác, Lý Chí Thâm cũng hiểu, hắn đã bị người nhà mình đem ra làm vật tạ tội cho nhà họ Phó rồi.

Hắn vênh váo trong trại tạm giam, nhưng lại không có ai tới thăm, cha mẹ hẳn căn bản không muốn tới gặp hắn

Đến nước này, rõ ràng là hoàn toàn là từ bỏ hắn rồi, nghĩ tới đây, trong lòng Lý Chí Thâm dâng lên một cảm giác tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn thế là sự hận thù, nếu không phải tại con đàn bà đáng chết kia, sao hắn lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay chứ

Lục Nhất Manh cũng rất hận hắn, nếu không phải tại người đàn ông này, bây giờ cô ta nghĩ mình vẫn đang tận hưởng thời gian đại học của mình rồi.

Lời thỉnh cầu muốn gặp Phó Thư Nghệ của Lục Nhất Manh bị từ chối, cô ta chỉ có thể xin cha mẹ mình tới nhà họ Phó cầu xin, ông bà Lục lúc này mới biết được chuyện vô liêm sỉ, biến chất của con gái mình.


Tao để mày thiểu ăn hay thiếu mặc hay sao, tạo và mẹ mày cái gì cũng cho mày, tại sao mày có thể sa ngã như thế, Nhất Manh, mày làm tao quá thất vọng.
Ông Lục đau lòng, ông thật sự móc cả ruột gan ra với đứa con gái này rồi, chuyện tiền bạc cũng chưa từng keo kiệt, làm hết khả năng của mình để cho con gái có một cuộc sống tốt nhất, sao lại nuôi dạy nó thành một kẻ tham hư vinh thế này chứ?

Lục Nhất Manh tỏ vẻ phiền muộn:
Ba, bây giờ không phải lúc nói điều này, chẳng lẽ ba thật sự muốn con ngồi tù sao?

Thật sự không phải mày đánh người ta bị thương?
Ông Lục nghi ngờ

Lục Nhất Manh cúi gằm mặt:
Ba, con là con gái ruột của ba, lời của con ba cũng không tin hay sao? Con đã nói rất nhiều lần, kẻ đánh người bị thương là Phó Thư Nghệ, không phải con, bọn họ chính vì muốn trả thù con cho nên mới đẩy hết tội danh lên con

Con thừa nhận, con tham hư vinh, nhưng con đâu có gan đánh người ta bị thương.
Ông Lục yên lặng nhìn con gái, đây là đứa con duy nhất của mình, cho dù người thật sự là do nó đánh bị thương, ông cũng không thể ngồi yên không ngó ngàng tới:
Con tạm thời ở bên trong này, ba mẹ đi nghĩ cách.
Nói xong, kéo vợ rời khỏi trại tạm giam, chạy thẳng tới Đại Viện Quân khu

Dĩ nhiên hai người không được vào, ông Lục và bà Lục cũng không làm ầm ĩ lên mà trực tiếp quỳ gối trước cổng Đại Viện, trong chốc lát thu hút ánh mắt của mọi người.

Thẩm Thanh Lan nghe cảnh vệ báo lại, suy nghĩ một lát rồi nói:
Cho họ vào đi.
Cảnh vệ ra đón người, Thẩm Thanh Lan thì lên tầng gọi con gái xuống:
Cha mẹ của Lục Nhất Manh đến, con xuống gặp đi.
Phó Thư Nghệ đang nói chuyện phiếm với Bạch Tuấn Nam, thấy mẹ mình nói vậy liền ngẩn người:
Á, được ạ.


Ông Lục Bà Lục lần đầu tiên tới, bọn họ là thành phần làm công ăn lương rất bình thường, đã bao giờ được tiếp xúc với người ở tầng lớp thế này đâu, nhất thời đứng đó không dám động đậy

Thẩm Thanh Lan và Phó Thư Nghệ từ trên tầng đi xuống, bà Lục nhìn thấy hai người họ trước, nhất thời không đoán ra quan hệ của hai người, thật sự là Thẩm Thanh Lan nhìn quá trẻ, nói cô là chị gái của Phó Thư Nghệ bà cũng tin


Thư Nghệ, đây là cha mẹ của Lục Nhất Manh.
Thẩm Thanh Lan lên tiếng trước, nhìn về phía hai vợ chồng:
Hai người ngồi đi, dì Chu, phiền dì rót hai chén trà.


Dì Chu đáp một tiếng, quay vào phòng bếp


Chú, dì, hai người ngồi đi.
Phó Thư Nghệ lễ phép cất lời

Ông Lục và bà Lục liếc mắt nhìn nhau, dè dặt ngồi xuống ghế sô pha

Ông Lục xoa xoa tay, do dự mở lời:
Tôi biết tôi không dạy dỗ con gái đến nơi đến chốn mới để Nhất Manh trở thành như vậy, nhưng Phó phu nhân, Cô Phó à, Nhất Manh đã biết sai, bây giờ nó đang ở trong trại tạm giam không ra được, chỉ có thể để người làm cha mẹ chúng tôi tới đây thay mặt nói lời xin lỗi, Cô Phó, thật xin lỗi.


Ông Lục khom người thật sâu với Phó Thư Nghệ, Phó Thư Nghệ kinh ngạc, né tránh sang bên cạnh, dù sao cũng là trưởng bối, cô không nhận nổi cái cúi đầu này.


Chú dì đừng làm vậy, Lục Nhất Manh là Lục Nhất Manh, hai người là hai người, cô ta phạm lỗi không có lý nào hai người phải xin lỗi.
Phó Thư Nghệ mím môi mở miệng.


Không dạy được con là lỗi của cha mẹ, tôi không dạy dỗ con gái cẩn thận, để nó mang lòng hại người, đây chính là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cháu cũng là chuyện phải làm

Có điều đứa con gái này của tôi, nó còn trẻ, cuộc sống sau này còn rất dài, kính xin cô Phó động lòng từ bi, bỏ qua cho nó lần này, tôi đảm bảo sẽ quản giáo nó thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nó phạm lỗi nữa.


Phó Thư Nghệ hơi luống cuống nhìn thoáng qua mẹ mình, Thẩm Thanh Lan ngồi đó không nói lời nào, giao toàn quyền cho con gái mình xử lý

Thấy mẹ không nhìn mình, Phó Thư Nghệ cũng hiểu, hôm nay người làm chủ chỉ có thể là mình.

Cô nhìn ông Lục bà Lục trước mắt, nói thật, ông Lục bà Lục chất phác hơn trong tưởng tượng của cô, hai vợ chồng này nhìn qua giống người đàng hoàng, nhưng sao có thể nuôi dạy được một kẻ như Lục Nhất Manh thể:
Chú, dì, cháu thật sự xin lỗi, chuyện này cháu không giúp được rồi.


Bà Lục nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô:
Cô Phó, Nhất Manh có nói với chúng tôi, người không phải do nó đánh bị thương, tôi có thể hiểu được, bởi vì trước kia nó làm tổn thương cháu, mới gánh tội thay cháu, nhưng bây giờ người ta muốn kiện nó tội giết người, nếu tội danh thành lập, nửa quãng đời sau của nó cũng coi như xong, cho nên tôi xin cháu, đừng làm khó nó nữa mà.


Phó Thư Nghệ sửng sốt, dĩ nhiên cô nghe ra ý tứ trong lời của bà Lục, trong đáy mắt hiện lên ý lạnh lẽo, chậm rãi cất tiếng:
Chú và dì có từng nghĩ, nếu đêm đó bạn trai cháu không tới kịp thời, kết cục của cháu sẽ như thế nào không?


Ông Lục bà Lục cứng họng, bà Lục nhỏ giọng nói:
Nhưng bây giờ chẳng phải cháu đã không có chuyện gì rồi sao?

Cũng vì cháu không sao nên cháu nhất định phải tha thứ cho người đã làm tổn thương cháu ư? Thật ra cháu rất muốn hỏi Lục Nhất Manh một câu, đêm đó nếu bạn trai cháu không tới, cô ta có cứu cháu hay không?


Đáp án dĩ nhiên là không, nếu là có, lúc ấy cô ta đã nói ra thân phận của mình rồi, và lúc Lý Chí Thâm do dự thì cô ta cũng sẽ không cố hết sức khuyên nhủ Lý Chí Thâm rồi.

Nghĩ tới đây, chút cảm giác không nỡ trong lòng Phó Thư Nghệ cũng biến mất, không nhìn tới ánh mắt cầu cứu của ông Lục bà Lục, cô cứng rắn nói:
Lục Nhất Manh rắp tâm hãm hại, gài bẫy cháu, lại đánh bị thương người khác, chuyện này cháu không thể giúp được, thay vì tới đây cầu xin cháu, chi bằng các người hãy đi khuyên nhủ Lục Nhất Manh, bảo cô ta thành khẩn sẽ được khoan hồng.

Cô quay đầu, không muốn nhìn vào ánh mắt ông Lục bà Lục nữa, bà Lục còn muốn cầu xin, lại nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thanh Lan, những lời muốn nói bỗng nhiên không nói ra được nữa

Ông Lục biết cầu xin cũng vô dụng, đành dẫn vợ rời khỏi nhà họ Phó, thật ra ông có thể hiểu được suy nghĩ của nhà họ Phó, ông cũng không oán trách, nhưng cũng không thể bình tâm chấp nhận được


Mẹ, mẹ nói xem có phải con quá vô tình không?
Đợi sau khi vợ chồng nhà họ Lục đi rồi, Phó Thư Nghệ nhẹ giọng hỏi mẹ mình, cô thấy được trong mắt vợ chồng họ sự chờ đợi, rồi dần dần là thất vọng

Thẩm Thanh Lan tỏ vẻ thản nhiên, không trả lời mà hỏi ngược lại:
Vậy tại sao con lại chọn cách từ chối?


Phó Thư Nghệ suy nghĩ một lát rồi đáp:
Con chỉ cảm thấy làm sai thì phải chịu trừng phạt

Nếu ngày đó anh Tuấn Nam không tới kịp thời, Lục Nhất Manh cũng sẽ không có chuyện vì không nỡ mà cứu con

Mẹ, con là người ích kỷ, con không thể rộng lượng tha thứ cho người làm con tổn thương.


Thẩm Thanh Lan vuốt tóc con gái, trong đáy mắt hiện lên tia vui mừng, bà cũng không cần con gái làm thánh mẫu, có nguyên tắc và giới hạn của bản thân như vậy cũng rất tốt


Đường Đường, con làm rất tốt, con rất tuyệt vời, mẹ cảm thấy tự hào về con.
Phó Thư Nghệ bất ngờ nhìn mẹ, có vẻ không hiểu sao cách làm lạnh lùng vô tình như vậy lại được mẹ mình tán thưởng.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười:
Thư Nghệ, làm người nhất định phải lương thiện, đây là giới hạn cuối cùng, nhưng không thể lúc nào cũng tốt bụng mù quáng

Có câu, người hiền bị bắt nạt, ngựa lành bị người cưỡi, mẹ hy vọng con hiểu được một điều, nếu con lựa chọn lương thiện, đối với một số người, sự lương thiện của con có thể đem đến cho họ một cơ hội sửa sai, họ sẽ làm lại cuộc đời, nhưng đối với một số người khác, người thiện lương chỉ là kẻ bạc nhược, kích thích tận cùng bản chất ác độc của họ, mà đã như vậy thì chỉ có mình con phải chịu thiệt thòi.



Mẹ, mẹ không cảm thấy con quá lạnh lùng vô tình sao, giống như mời mẹ của Lục Nhất Manh nói, hiện giờ con đã không sao, nhưng Lục Nhất Manh lại phải vào tù, nếu là người khác cũng sẽ cho rằng con nên tha thứ cho cô ta sao?


Đây chính là lựa chọn mà mẹ nói đến, giữ vững nguyên tắc

Thư Nghệ, có vài người đã u mê hết thuốc chữa rồi, khăng khăng cố chấp, con có tha thứ cũng chỉ là dung túng cho họ mà thôi.
Khi Thẩm Thanh Lan nói tới đây không khỏi nghĩ tới Lý Hi Đồng, cái tên và con người ấy, bà đã gần như lãng quên rồi

Chẳng phải Lý Hi Đồng cũng như vậy sao, tham lam, ích kỷ, không chịu nhìn nhận thực tế, khăng khăng cố chấp, cuối cùng chỉ có thể tự nhận lấy cái chết.

Phó Thư Nghệ lộ vẻ trầm tư, nghĩ ngợi một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn mẹ:
Mẹ, hình như con đã hiểu rồi.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười:
Nghĩ thông suốt rồi thì tốt

Đúng rồi, tối qua ba con có gọi điện về, ngày kia ba về nhà, Chủ nhật tuần này muốn con mời bạn trai về nhà ăn cơm.


Vốn dĩ Bạch Tuấn Nam nên tới nhà họ Phó thăm hỏi từ lâu, nhưng Phó Hoành Dật tạm thời bận việc, hoãn lại một thời gian ngắn, rồi cứ lần lữa mãi.

Phó Thư Nghệ nghe thế, bỗng nhiên căng thẳng:
Ba sắp về ạ? Sao nhanh vậy.
Thẩm Thanh Lan không nói gì, nếu để Phó Hoành Dật nghe được câu này sẽ đau lòng lắm đây, đứa con gái này uổng công nuôi mất rồi, không nghĩ cho mình gì cả, cái câu con giá là áo bông nhỏ cũng đều là dối lừa cả


Đừng căng thẳng, ba con là người hiểu lý lẽ, sẽ không ra tay đâu.
Thẩm Thanh Lan an ủi con gái

Phó Thư Nghệ được mẹ an ủi như vậy lại càng thêm căng thẳng, ba cô chắc là không ra tay, nhưng dáng vẻ bốc hỏa của ba cô cũng đủ dọa người ta sợ rồi không phải sao


Mẹ, mẹ nói giúp anh Tuấn Nam vài câu tốt đẹp nha.
Phó Thư Nghệ nịnh nọt nhìn mẹ mình

Cô cũng đâu còn cách nào, đừng thấy đứa con ba cô thương nhất là cô mà lầm, nhưng người ông thương yêu nhất vẫn là mẹ của cô, một câu nói của mẹ có khi bằng cả mười cầu của cô.


Con thật sự muốn mẹ nói giúp cậu ấy?
Thẩm Thanh Lan khẽ nhíu mày, cô thì không thành vấn đề, nhưng Phó Hoành Dật có nghe lọt tai không thì không rõ

Nghĩ đến chuyện gì đó, Phó Thư Nghệ vội vàng lắc đầu:
Không cần, không cần đâu ạ

Mẹ, con đột nhiên cảm thấy cứ để tự anh Tuấn Nam đổi mặt thì tốt hơn, nếu anh ấy muốn ở bên con thì cuối cùng vẫn phải qua cửa của ba đúng không ạ.
Sao cô có thể quên mất, người cha này của cô là một thùng giấm chứ, còn ghen với cả ba người họ luôn chứ đừng nói tới anh Tuấn Nam, đến lúc đó lại thành ra hỏng chuyện chứ chẳng giúp được gì
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mật Ngọt Hôn Nhân.