Chương 1: Xa Nhà
Quyển I. Tử Thần Cứu Tử Thần
Chương I. Người Sống Hấp Hối
Nếu biết yêu sẽ đau đớn tại sao lại vẫn muốn đâm đầu vào chứ…
Năm đó, trời thu nắng nhàn nhạt, nắng lúc ấy vẫn còn thơ mộng và đẹp đẽ lắm…
Đại Xuân Đế Quốc, 17 năm sau đại chiến, tại một tòa phủ rộng lớn ở phủ Tây.
‘Xem nào, trang phục, tiêu, khăn,...’
Một người thanh niên cúi xuống kiểm kê hành lý, trên người vận một bộ thường phục của Đại Xuân Đế Quốc, dân nơi ấy từ thấp kém đến giàu sang đều mặc như vậy cả. Trên mặc áo sam đen cổ tròn, xẻ bốn vạt, dưới quây thường đen, trong cùng là quần lụa trắng, tay cầm chiếc quạt lông hạc () Nếu có điều đặc biệt thì mái tóc cắt ngắn của anh đã mang màu bạc, dù từ khuôn mặt cho thấy anh chỉ mới độ mười tám tuổi.
‘Có lẽ đã nên khởi hành.’ Anh lẩm bẩm, trong lúc những người hầu giúp mang đồ bỏ lên xe ngựa.
‘Thưa chú, lần này con muốn yên tĩnh, nên chỉ cần Yến theo con đã đủ.’ Anh lễ phép quay sang thưa với người chú bên cạnh, không để ý đến cô gái được nhắc đến đã đỏ mặt, ngượng ngùng cúi xuống nhìn chằm chằm vào bàn chân. Phụ nữ ở đây cọi trọng đôi bàn chân lắm, nên họ không mang giày kín, mà thường mang đôi dép da, để lộ ra lớp da trắng nõn nà khác hẳn với làn da rám nắng của đàn ông.
‘Được thôi Tiêu Diêu, thân thể con yếu nhược, có Tiểu Yến đi cùng cũng khiến ta an tâm, nếu lên núi thấy buồn chán có thể đến tòa biệt viện của chúng ta tại phủ Lam Hà. Nhưng nhớ hai năm sau phải trở về đây.’ Người đàn ông cười hiền hòa, không cầm lòng được dặn dò thêm vài câu rồi mới để họ đi. Nhìn chiếc xe ngựa dần xa sau những hàng cây, ánh mắt sau lớp mặt nạ không khỏi hiện lên nỗi buồn bã.
‘Hai năm sao… Vậy là hai năm sau mới có thể nhìn lại cảnh vật nơi đây.’ Trong lòng Tiêu Diêu có chút mâu thuẫn, chính anh đã xin để được đi nhưng đến lúc nhìn những cảnh vật quen thuộc dần trôi xa vẫn cảm thấy trong lòng mang niềm nhớ thương khó buông bỏ.
‘Yến này, lâu nay anh ít gặp em nhỉ?’ Anh bắt chuyện với cô gái với âm giọng nhẹ nhàng, giọng nói như một hoà âm đẹp đẽ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, tâm hồn dần thả lỏng để bắt sóng và cảm giác được một sợi dây liên kết sinh ra để kết nối anh và người đối diện lại với nhau.
‘Vâng… Em phải đến Kinh Đô làm nhiệm vụ…’ Cô gái rụt rè nói, dù công tử đã cho phép cô xưng hô như thế này nhưng tâm lý cố kỵ của người thị nữ 17 năm được giảng dạy vẫn còn.
- À… Tiêu Diêu trầm ngâm, anh thể chất vốn đã yếu ớt từ nhỏ, phần lớn thời gian đều dành trong trung đường, đôi lúc dạo chơi nơi ven bờ hồ trước gian nhà khách, việc nhà đều không rõ… Hỏi câu ấy có lẽ thừa. Cũng bởi vì thể chất, nay anh mới cấp độ 30, trong khi anh chị em trong dòng họ ở độ tuổi của anh đều đã vượt xa so với anh hiện tại.
‘Ừ nhỉ, Kinh Đô phồn hoa lắm nhưng lại buồn tẻ và chán ngắt so với chỗ của chúng ta.’ Tiêu Diêu có đến Kinh Đô một vài lần để gặp các vị lương y nhưng khác với người khác, anh cảm thấy ngột ngạt khi bước trên những con đường lót đá sang trọng, tiếng cười nói rao bán ồn ào khiến tai anh như ù đi và mệt mỏi.
Yến cười khúc khích trong lòng, cô thích lối suy nghĩ đặc biệt của công tử, lối suy nghĩ đặc biệt ấy cuốn hút tâm hồn cô. Anh như ở một thế giới khác với những con người mà cô thường tiếp xúc, một thế giới đẹp đẽ chứa đựng những sắc màu nghệ thuật và yên tĩnh, khiến những người như cô bị cuốn hút nhưng lại rụt rè lo sợ sẽ phá hỏng trật tự yên bình ấy, phải cố thật nhẹ nhàng khi tiến đến thế giới của anh.
‘Vâng... Em đến Kinh Đô làm việc cho thương quán tại đấy.’ Yến vẫn nói chuyện nho nhỏ gần như là thì thầm, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi ở riêng với công tử, nhất là khi nghĩ đến thời gian tới, chỉ có cô và công tử, sống tại một vùng núi yên bình phía Tây lại khiến cô ngượng đỏ mặt và vội tự lảng suy nghĩ sang chuyện khác, nhưng chẳng mấy chốc những suy ấy lại ùa đến và lởn vởn trong tâm trí cô.
Vậy là cấp độ của Yến đã đạt đến ít nhất là 60 để đến Kinh Đô làm việc, Tiêu Diêu thầm nghĩ.
- A!!!
- Có chuyện gì thế?
- Không… Không có gì ạ. Yến ngượng ngùng đáp, tay siết chặt dây cương ngựa. Mình sao vậy chứ? Cô thì thầm.
Vậy là, cuộc hành trình của Mạc Tiêu Diêu bắt đầu từ đấy, bao nhiêu năm sau đến lúc nghĩ lại vẫn chẳng ai ngờ đến cuộc hành trình ấy lại mở ra một chặng đường đầy sóng gió đến thế…
Nhà họ Mạc nằm ở huyện Lúa Vàng, cách Kinh Đô chừng 10 dặm (hay 7,2 km với đơn vị của chúng ta). Dân cư ở đây sống chủ yếu bằng nghề ruộng đồng, những làng xóm co cụm giữa vùng các đồng lúa rộng lớn. Người dân sống ở đây yêu thích đặt tên theo thứ nuôi sống họ hằng ngày. Nếu tên phủ cũng do người dân được phép đặt tên, đó có lẽ đã là một cái tên khác, liên quan đến nông nghiệp như Gà Trống Bạc hay Vựa Rau Xanh chứ không thể nào là phủ Tây, đơn thuần ám chỉ nó nằm ở phía tây Kinh Đô, một cái tên nhạt nhẽo được (như lời người dân ở đấy nói).
Phủ Tây được bao quanh bằng con sông Lam Thảo, nơi nó sẽ băng qua trước khi chảy về phương Nam. Xen giữa cánh đồng rộng lớn mọc lên vài ngọn đồi thấp với sườn đồi thoai thoải. Dân cư tìm đến và định cư tại đây, xây dựng những ngôi nhà thấp bằng mái tranh, đào các máng dẫn nước và tạo ra các lối đi với càng hàng cây cắt tỉa đẹp đẽ, bao quanh ngọn đồi lại bằng các hàng rào phòng lũ cáo lẻn đến.
Phủ Tây là một vùng đất rộng lớn, đến xế chiều, sau khi băng qua vài ngọn đồi lớn với ánh mắt hiếu kì của dân chúng họ vẫn chưa thấy điều gì mới mẻ ngoài những đồng lúa trải khắp. Từ trên xe ngựa Tiêu Diêu có thể thấy lũ trẻ mục đồng đang vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo, lùa trâu về chuồng xong thì chúng chạy chơi trên cánh đồng, dắt nhau thả diều bay lên thiên không, mang tiếng sáo vắt vẻo mấy tầng trời. Họ đã tới gần rìa của phủ Tây, xe ngựa đã bớt xóc hơn trước và Tiêu Diêu thấy hiện rõ trước mắt những bãi cát trải dài, dương liễu mọc lên từ cát trắng, phủ bóng xuống một con sông rộng. Hai bên sông, còn in đầy những dấu chân của người dân quanh vùng đến chơi đùa, tắm táp, giờ đã lặng im chuẩn bị đón màn đêm khi chân trời dần tắt nắng hẳn, chỉ còn le lói vài tia sáng thưa thớt sót lại vương vãi trên mặt đất.
‘Nếu đến sớm, chúng ta có thể đặt một phòng tại Quán Trọ Rụ Đêm.’ Yến nói.
May mắn thay cho họ khi cuối cùng hai người cũng thấy những thành lũy hiện lên xa xa, gần đấy lại mọc lên một ngọn đồi nhỏ, nơi đang bay ra mùi hương thơm phức của bữa ăn tối.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước trạm gác, trời đã tối đen và lạnh lẽo, ánh đèn hắt ra từ lều canh sáng mờ mờ. Lão gác cổng càu nhàu khi họ đánh thức lão, nhưng chẳng có mấy ngạc nhiên khi thấy có người lạ đến vào ban đêm.
‘Khu này trước giờ là vậy mà, toàn những thứ dân kì quái. Nhưng mấy người là những kẻ muộn nhất đấy.’ Lão Bạch Mộc giải thích, ấy là tên của lão.
Họ dừng hẳn và xuống xe trước một quán rượu ngay dưới chân đồi. Tiêu Diêu đọc được dưới ánh đèn mờ mờ mấy chữ:
Quán Rụ Đêm
. Ngay khi họ dắt ngựa vào trong sân, không gian đã khác hoàn toàn với màn đêm lạnh lẽo phía ngoài. Ánh đèn ấm áp rọi xuống sân từ cả ba tầng của quán trọ. Và từ trong quán, vọng ra tiếng ồn ào khiến Tiêu Diêu nhíu mày khó chịu, anh mong đợi một nơi nào yên tĩnh hơn.
Hai người vừa tiến vào một tiểu nhị đã vội vã chạy ra đón.
‘Nơi này này có còn phòng trống không, và chỗ để chăm sóc lũ ngựa nữa?’ Tiêu Diêu hỏi
‘Vâng, tất nhiên là còn, mới quí vị cứ bước vào…’
‘Tiểu Dân! Thèng nhỏ nài đi đôu rùi!’ Tên tiểu nhị chưa kịp nói hết lời đã có một tiếng hét lên từ phía trong gọi hắn, quán đang trong thời gian đông đúc.
‘Các anh hãy chăm sóc con ngựa cẩn thận nhé, nó thích ăn loại Cỏ Sương Xám ấy.’ Yến dặn dò cẩn thận như một người kỵ sĩ yêu quý bạn đồng hành của họ cho đến khi tiểu nhị quán gật đầu nhiều lần tỏ vẻ đã nhớ và vội vã dắt lũ ngựa đi ra phía sau.
Sảnh dưới của quán trọ chìm trong màu nến thắp mờ mờ và ánh lửa phát ra từ lò sưởi tí tách, những chiếc bàn gỗ kê dài, ngồi đấy đủ thứ dân. Nằm sát vách ngăn phủ Tây với bên ngoài, quán đón những đám thợ săn trở về từ ngoài cảnh cổng, dân lang bạt giang hồ, cánh đạo sĩ và cả các toán lính canh tụ họp. Có những bàn dài kê vào nhau cho những kẻ ham vui và vài chiếc bàn đơn lẻ nằm trong một góc quán. Mùi dầu mỡ, mùi rượu bay khắp, tiếng dao thớt lục cục chìm trong tiếng nói chuyện ồn ào của mấy tay thợ săn, đôi cuộc cãi vã của dân giang hồ về một thứ chuyện trên bàn nhậu cùng tiếng ca hát và hò hét ầm ĩ.
‘Tiểu Dân, nhanh đim rụ đim cho khác bờn số 6 coa.’ Giọng nói lão chủ quán vang lên ồ ồ, lấn luôn cả những thứ tạp âm khác, lão là dân nhập cư, chạy về đây từ cuộc chiến tranh mấy chục năm trước.
Tiêu Diêu tìm một chiếc bàn khuất trong góc ngồi xuống, gọi vài món và muốn lặng lẽ nhét đầy bụng xong lặng lẽ đi ngủ mà không dấn thân vào mấy cuộc chơi ồn ào. Anh để ý trên những chiếc bàn đơn khác ngồi toàn dân kì lạ, trông bí hiểm và khắc khổ, trừ một chiếc bàn gần anh, ngồi đấy một cô gái tóc đen nhánh dù trông dưới ánh đèn mờ, dáng người đầy đặn và quyến rũ. Dường như nhận được ánh mắt của Tiêu Diêu, cô gái quay qua nhìn anh, xong mới cúi xuống tiếp tục với bữa ăn. Bao tử Tiêu Diêu quặn lại bởi ánh mắt của cô gái đầy lạnh lẽo, dù khuôn mặt thanh tú của cô cũng không khiến hơi lạnh biến mất. Có lẽ vì sự lạnh lẽo ấy tỏa ra từ cô mà những người chung quanh đều chẳng có ai muốn đến trêu ghẹo hay gạ chuyện.
‘Này nhóc, muốn nhập cuộc chứ.’ Một người đàn ông cao lớn bước đến, cầm thêm một cốc rượu to, người để trần lộ ra các hình xăm cuồn cuộn trên cơ bắp.
‘Đừng ngại ngùng. Nhóc đang tuổi trẻ mà, phải chơi bời đi chứ!’ Người đàn ông ha ha cười lôi kéo.
‘Công tử!’ Yến nhìn sang Tiêu Diêu hỏi ý kiến, cô chỉ thấy anh dơ tay lên bảo cô đừng lo lắng.
‘Xin lỗi lão bá, ta không thể uống rượu.’ Tiêu Diêu từ chối, chẳng hiểu sao anh có bài xích với những đám đông náo nhiệt.
‘Ồ, vậy ư, vậy thì ta cũng không cưỡng ép.’ Người đàn ông bỏ đi với vẻ thất vọng và tiếp tục hò hét nhập cuộc trong đám người.
Tiêu Diêu dựa lưng vào vách nhà, anh không phủ nhận việc mình ghét gia nhập vào đám đông, nhưng khi ngồi nhìn đám đông từ trong góc tối anh lại cảm thấy dù chúng ồn ào nhưng lại bình yên, họ đang một cuốc sống bình thường và tốt đẹp. Những lúc như thế này, Tiêu Diêu lại cảm thấy tình yêu quê hương của mình lớn thêm nhiều, anh mỉm cười nhẹ nhàng, không để ý cô gái ban nãy đang nhìn mình kì lạ.
Đêm đó họ nghỉ ngơi lại tại quán mà chẳng có gì xảy ra, cho đến sáng hôm sau. Khi dắt chiếc xe ngựa ra Tiểu Dân thốt lên kinh ngạc và trố mắt nhìn họ.
‘Các vị, Các vị là người nhà họ Mạc ư!?’ Ấn ký Mạc Tộc ở đâu đó trên chiếc xe ngựa đã làm Tiêu Dân chú ý.
Tiếng kêu làm nhiều vị khách chuẩn bị lên đường ngạc nhiên quay lại nhìn họ.
‘Là Mạc Tộc!’
‘Là Mạc Tộc đấy!’
‘Thật sự là bọn họ kìa.’
Những tiếng xì xầm xung quanh làm Tiêu Diêu trở nên lúng túng, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
‘Chàng trai ấy tóc trắng, là thiếu chủ nhà họ Mạc?’
‘Quả là cậu ấy rồi!’
‘Chào cậu, thật tuyệt vời khi được gặp cậu ở đây.’ Người xung quanh bỏ cả bữa ăn sáng hay chuẩn bị dụng cụ lên đường mà chạy đến niềm nở bắt chuyện với Tiêu Diêu. Anh ngại ngùng trả lời những câu hỏi quan tâm.
‘Tỷ có thể bắt tay đệ được chứ.’ Một cô gái thợ săn chạy đến bắt lấy tay anh mà chẳng đợi Tiêu Diêu trả lời.
Có một ông cụ cũng tiến đến hiền hòa mỉm cười với anh, hay cả người đàn ông vạm vỡ tối qua cũng chạy đến gãi đầu ngại ngùng. ‘Vậy mà tối qua ta không nhận ra cậu.’
‘Nhà họ Mạc đã giúp chúng ta rất nhiều, nếu không có Mạc tộc giúp đỡ sau chiến tranh, chúng ta chưa chắc đã có ngày hôm nay.’ Lão chũ quán cũng đến và nói với giọng ồm ồm (đã được tác giả phiên dịch lại cho các độc giả dễ đọc)
‘Không biết lần này con đi đâu thế?’ Một bà cụ hiền hậu hỏi.
‘À, tụi con, đi… thăm thú nơi này nơi kia… Con yêu địa lí nên muốn đi tìm hiểu... ’ Tiêu Diêu ngập ngùng nói, ảnh cảm giác như mình đang nói dối với những người quan tâm mình dù điều đó cũng chẳng sai mấy và nhận lại những ánh nhìn kinh ngạc.
Cuối cùng Tiêu Diêu cũng lên xe và chia tay với mọi người sau khi nhận một đống quà dân dã, có gói bánh, cũng có những vật dụng tinh xảo mà người thợ săn săn được từ trong rừng và chế tác ra,...
----
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn