Chương 1013: Củi khô lửa bốc một đêm dây dưa 4
-
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
- Trình Ninh Tĩnh
- 786 chữ
- 2020-05-09 01:08:19
Số từ: 778
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
"Anh muốn như thế nào cùng tôi không quan hệ, đừng tìm tôi giải thích." Tiết Giai Vân ánh mắt lãnh ngạnh nhìn anh, "Anh đi đi, tôi mệt mỏi quá, tôi chỉ cầu, sau này không bao giờ nữa muốn gặp đến anh."
Tôi sẽ quên anh, hảo hảo cuộc sống.
Lâm Nhiên đứng ở trước mặt cô, không có đi, lúc yêu đương, bọn họ cũng cãi nhau, cũng chiến tranh lạnh, nhưng đây đó cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha quá tay của mình, Lâm Nhiên cũng có nhiều scandal, Tiết Giai Vân nhưng vẫn rất tin tưởng anh.
Chẳng sợ anh và Trầm Lộ Lộ khi đó có ái muội, cô cũng bỏ mặc.
Cô yêu một người, liền hoàn toàn tín nhiệm anh, kết quả lấy được, lại là phản bội trí mạng.
Cô đã sợ, lại đi yêu anh.
Cũng không muốn nghe giải thích của anh, phản bội chính là phản bội, làm thương tổn, chính là làm thương tổn, nhiều hơn nữa giải thích cũng là vô ích, sẽ chỉ làm chính mình có vẻ buồn cười.
Cô thấy anh không muốn đi, ngẩng đầu nhìn anh, lại kinh ngạc phát hiện, mắt anh lý giấu không được thâm tình cùng giãy giụa.
Ánh mắt kia, như bọn họ lúc còn đang yêu, muôn vàn nhu tình.
Lòng của cô kịch liệt đau đau, không biết là cái gì tư vị, chẳng lẽ chia tay, anh mới phát hiện, anh yêu cô sao? Kia nhiều buồn cười, vậy anh vì sao phải phản bội cô, vì sao phải làm cô thương tâm?
Nhưng cô lại không muốn rơi lệ, chẳng sợ bị thương đến như vậy thương tích đầy mình, cô vẫn cảm thấy, bị ánh mắt anh nhìn như thế, là một loại hạnh phúc.
Là một loại may mắn.
Cô yêu anh, mau không có mình, không có tự tôn.
Không có kiêu ngạo, trong lòng, trong mắt chỉ muốn anh.
Khó chịu, thống khổ, như hình với bóng.
Cô nhắm mắt lại, trên gương mặt trượt xuống một dòng lệ, Lâm Nhiên cứng ngắc xoay người rời đi, cô nhìn theo bóng lưng của anh, im lặng rơi lệ.
Nước mắt nóng rực rơi ở trên mu bàn tay, nóng hổi được tựa hồ muốn đem làn da cô nóng rụng.
Cô im lặng nghẹn ngào, không muốn bởi vì khóc, đem anh lưu lại, như vậy cô có vẻ quá mức đáng buồn.
Thẳng đến cửa phòng bị giam thượng, cô mới dám phát ra tiếng thống khổ nức nở.
Lâm Nhiên, em không muốn anh đi.
Đây mới là âm thanh sâu nhất trong đáy lòng cô, chỉ là, Lâm Nhiên nghe không được. Dù cho nghe thấy, anh cũng chưa chắc sẽ để ý, ai sẽ để ý bạn gái trước hô hoán cùng yêu thương sâu sắc.
Anh bồi nàng một đêm, nhất định hận không thể, lập tức đến bên người Trầm Lộ Lộ, sao để ý cô thống khổ rơi lệ.
Nước mắt ô, chỉ có thể chính mình chà lau.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tiết Giai Vân ngẩn ra, nước mắt mông lung trung, nhìn thấy một đạo nhân ảnh vội vàng đi tới, chăm chú đem cô ôm vào trong ngực, hai tay rắn chắc, tựa hồ muốn đem thân thể của cô ôm thật chặt.
Rất đau, rất đau.
Thân thể đau, tâm cũng đau.
Anh lại đã trở về? Anh trở về làm cái gì? Là nghe thấy tiếng kêu của cô sao?
Lâm Nhiên chăm chú ôm cô, rất sợ một khi buông tay, cô liền biến mất không thấy.
"Giai Vân, xin lỗi, xin lỗi..." Anh cũng khàn khàn nghẹn ngào, amh nghe thấy của cô khóc, chẳng sợ tiếng rất nhỏ, anh cũng nghe thấy, anh cso chút công phu, người khác nghe không được âm thanh nhỏ, anh có thể nghe thấy.
Tiết Giai Vân khóc, tim của anh đau đến muốn xé.
Không có biện pháp cứ như vậy rồi đi.
"Anh hỗn đản!..." Tiết Giai Vân khóc, đấm đánh bờ vai của anh, ở trong ngực anh giãy giụa, nước mắt chảy thành dòng, cánh tay muốn đánh cho tê mỏi, hắn lại không nhúc nhích, tùy ý ôm cô, đấm đánh.
"Đúng, anh là hỗn đản..."
Anh đột nhiên giữ cánh tay cô, phủng mặt của cô, bỗng nhiên hôn môi của cô, đây là chuyện đầu tiên anh muốn làm trong hôm nay khi vừa nhìn thấy cô. Tiết Giai Vân dùng sức giãy giụa, không muốn cùng anh có điều tiếp xúc.