Chương 1397: Lục ca ca tặng mỹ nhân hoa hồng 4
-
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
- Trình Ninh Tĩnh
- 739 chữ
- 2020-05-09 01:09:46
Số từ: 731
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Editor: thanh huyền
Nolan đã sớm biết anh sẽ oán giận, bất quá cứ việc phiền phức, Lục Trăn còn là đến xem anh, phần tâm ý này anh có thể cảm nhận được, khác thì thôi, anh sẽ không yêu cầu quá cao, nếu là anh một câu oán giận cũng không có cũng quá giả.
Tôi nghĩ đến cậu dù cho xuất viện cũng muốn ở nhà Michael.
Kỳ thực, tôi nguyên bản liền tính toán ở...
Tôi biết, vì chúng ta gian tình đi lại, cậu không thích hợp ở nhà anh ta thôi, cậu không cần giải thích.
Nolan,
... Da mặt của anh có thể mỏng một chút không?
Tôi có thể sử dụng trên giường? Lên cho ta một lần!
Lục Trăn biết nghe lời phải, khắc sâu chứng minh chính mình vẫn là có thể da mặt lại mỏng một chút cũng không quan hệ, Nolan thiếu tá nhìn anh, rất muốn một cái tát đem anh đánh đến gầm giường đi.
Lục Trăn thấy anh vẻ mặt nhăn nhó, Lục ca ca cũng là rất dễ nói chuyện, nhịn không được cười nói,
Không muốn sao? Vậy cũng không quan hệ, tôi rất tùy ý, cậu nghĩ trên tôi cũng không quan hệ, đương nhiên, trên hoàn toàn cũng được.
Lời này cũng biểu lộ, lão tử cũng không phải vẫn bị người áp.
Nolan giận,
Tôi bị thương.
Lục Trăn đương nhiên gật đầu,
Tôi biết a, cho nên tôi mới đề nghị tôi trên cậu, cậu đỡ phải tiêu hao nhiều khí lực.
Cám ơn nhiều, anh thật đúng là tri kỷ.
Đúng vậy, đúng vậy, tôi là tri kỷ tiểu áo bông tiểu mỹ nhân.
Nolan,
...
Da mặt Lục Trăn có thể nói tường đồng vách sắt, trước đây anh sẽ không đùa giỡn Nolan thiếu tá như thế, bây giờ danh chính ngôn thuận, nam nhân này là của anh, bọn họ là người yêu, ca ca ta đùa giỡn bạn trai của mình, đó là thiên kinh địa nghĩa, ai cũng đừng nói chuyện.
Nolan nhưng không phải là đối thủ của anh, bên tai đều tốt.
Lục Trăn khuynh thân hôn hôn anh,
Bảo bối, cậu thật ngây thơ.
Câm miệng!
Nolan một cái tát qua,
Không cho phép gọi bảo bối.
Lực đạo không lớn, Lục Trăn cũng không để ý, nằm bò ở trên bả vai anh cười to, Nolan không thể nhịn được nữa,
Đáng chết, Lục Trăn, anh là cố ý không phải?
Không có a, giữa tình nhân gọi bảo bối không phải rất bình thường sao?
Đó là gọi nữ nhân!
A, phải không? Không có a, cậu suy nghĩ nhiều.
Lục Trăn cười to lên, ôm anh hôn một cái,
Cậu thật là quá đáng yêu.
Nolan rất chịu không nổi ca ngợi như vậy, này là chuyện gì a.
Lục Trăn lại đùa Nolan.
Mắt thấy mặt trời mau hạ, Lục Trăn đề nghị,
Chúng ta đi bờ biển xem mặt trời lặn.
Tốt!
Nolan mặc áo khoác, theo Lục Trăn cùng nhau xuống lầu, Hạ Thanh vẫn ngồi ở trên xe lăn, không có cách nào đi bờ biển, cô hứng thú cũng không lớn, cô nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, nhịn không được hỏi Cố Thất Thất,
Bọn họ thật ở cùng một chỗ đi?
Không phải chứ!
Cô mở mắt nói mò, rõ ràng liền đã nhìn ra.
Hạ Thanh cười nói,
Đứa nhỏ ngây thơ muốn thành thực nga, không ngờ Nolan đường dài truy thê như vậy, lại vẫn như anh đã được như nguyện.
Cố Thất Thất nói,
Tương lai thế nào, còn nói không nhất định, dù sao cũng là người đối địch.
Suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì.
Cố Thất Thất cúi đầu xáo bài.
Lục Trăn cùng Nolan cùng đi bờ biển, hai người cùng một chỗ sẽ không quá phận thân mật, cũng sẽ không có vẻ rất mới lạ, hai người dung mạo xuất sắc, đoạn đường này hấp dẫn không ít người, Lục Trăn đơn giản nắm tay Nolan.
Hai người nắm tay, ở bờ biển đi, ai cũng biết, bọn họ là một đôi.
Nữ nhân nắm tay đi ở đầu đường, mọi người đều sẽ cho rằng là một đôi.
Càng bị nam nhân nói.
Vừa lúc mặt trời chiều...