Chương 340: Một Bó Hoa Hồng Đỏ (6)
-
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
- Trình Ninh Tĩnh
- 809 chữ
- 2020-05-09 01:05:20
Số từ: 801
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Anh hung ác nham hiểm phun ra một chữ, "Cút!"
...
Hạ Thần Hi rất nghe lời cút khỏi xe, phiền muộn nhìn anh lái xe đi, lúc Đường tổng xem phim, rất nhu tình, thế nào chỉ chớp mắt, đã thay đổi nhanh hơn thời tiết, gần đây tính tình của anh càng khó nắm bắt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngăn chặn cảm giác không thoải mái trong lòng.
Lên lầu.
Hạ bảo bối ở trong thư phòng, nghe thấy tiếng động, cười híp mắt nhô đầu ra.
"Mẹ, đi hẹn hò sao?"
"Con cảm thấy có thể sao?" Hạ Thần Hi cười.
Hạ bảo bối đi ra, đến tủ lạnh lấy nước trái cây lấy ra cho Hạ Thần Hi uống, "Giờ đã mấy giờ rồi, các người không phải đi hẹn hò, chẳng lẽ là đi họp sao?"
Hạ Thần Hi bưng nước trái cây, rất bình tĩnh uống.
Hạ bảo bối đột nhiên thấy dây xích tay, "Mẹ, người mua dây xích tay khi nào?"
Hạ bảo bối ôm lấy dây xích tay nhìn, Hạ Thần Hi có đồ trang sức gì, Hạ bảo bối đều biết, có rất nhiều thứ là bé mua, chẳng hạn như đồng hồ cùng khuyên tai Dior, đương nhiên, bé là dựa vào sở thích của Hạ Thần Hi mà mua, rất cân nhắc năng lực.
Dây xích tay kim cương này, giá không rẽ a.
Độ tinh khuyết khác nhau của kim cương, giá tiền cũng khác nhau một trời một vực.
Giống như vĩnh hằng chi tâm, một ca ra cũng mất một trăm triệu.
"Chuyện là như vầy, hôm nay Đường Bạch Dạ mua vé xem phim hẹn người phụ nữ khác đi xem phim, lại bảo mẹ cùng đi chọn một món quà, kết quả chọn được món quà, nhưng người phụ nữ hắn hẹn lại thả bồ câu không đến, hắn liền kéo mẹ đi xem phim, món quà này cũng đưa luôn cho mẹ."
Hạ bảo bối, "..."
Mẹ, người có chắc là không phải ngay từ đầu cha đã hẹn hò với mẹ không?
"Hắn coi mẹ thành thùng rác." Hạ Thần Hi kết luận nói.
Hạ bảo bối, "Thùng rác này thật quý a."
Hạ Thần Hi cười, cúi đầu, như có điều suy nghĩ, Hạ bảo bối nói, "Nếu như mẹ là thùng rác, cha chính là bãi rác chung."
"Mẹ, người không cảm thấy các người là đang hẹn hò sao?"
"Được rồi, đã khuya, con đi ngủ đi." Hạ Thần Hi nói, trốn vào trong phòng.
Cô cởi dây xích tay cùng đồng hồ đeo tay, hơi nhíu mày, hôm nay xem như cô cùng Đường Bạch Dạ là hẹn hò đi. Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Hôm nay Đường Bạch Dạ thực sự hẹn người sao? Đường tổng hẹn người, có người phụ nữ nào dám lỡ hẹn sao?
Anh gọi điện thoại nói chuyện mềm mại như vậy...
Càng kỳ tích.
Anh đối với Lâm Lâm cũng không giọng điệu ôn nhu như vậy, nói chuyện điện thoại lại ôn nhu như vậy.
Chẳng lẽ là tiên nữ?
Nếu không phải là tiên nữ, chính là... Không có người này.
Nếu là không có người này, hôm nay Đường tổng làm một loạt hành vi quái dị có thể giải thích thành...
Hạ Thần Hi nhìn trần nhà, 囧.
Nếu như suy đoán này là thật, Đường tổng, anh rốt cuộc là nhiều vặn vẹo, không được tự nhiên a.
Thực sự là không bình thường a.
...
Nói chung một câu nói, Đường tổng chính là không bình thường.
Nếu như loại hành vi này có thể giải thích thành anh đang theo đuổi phụ nữ, đoán chừng phụ nữ cũng đều sợ chạy.
Bất quá...
Thật đáng yêu.
Hạ Thần Hi trong lòng một ngọt, nắm lấy điện thoại.
Đường Bạch Dạ cao ngạo như thế có thể buông tư ái, chân chính đi thực thi cái gọi là theo đuổi, trong lòng cô rất vui vẻ, ít nhất, anh không phải nói là nói suông, mặc dù phương thức biểu đạt thực sự làm người khác thổ huyết.
Đã như vậy, cô sẽ cho anh một cơ hội.
Đường Bạch Dạ sinh hờn dỗi, vừa mới rửa mặt chải đầu từ phòng tắm đi ra đã nhìn thấy di động chợt lóe sáng, anh đi qua, nhặt lên vừa nhìn, Lâm Lâm gởi cho anh một tin nhắn, cô ở dưới lầu đợi anh.
Anh trả lời bảo cô chờ một chút.
Đang muốn xuống lầu, lại nhìn quần áo trên người mình, vừa mới tắm rửa, chỉ khoác khăn tắm, anh lại quay trở lại, mặt bộ quần áo thoải mái, tùy ý lau tóc, lúc này mới cầm di động xuống lầu.