Chương 395: Tri Âm Tri Kỷ Lãng Mạn (3)
-
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
- Trình Ninh Tĩnh
- 803 chữ
- 2020-05-09 01:05:35
Số từ: 795
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Đường tổng, anh nhất định là xem phim Hàn nhiều lắm a a a a...
Cô có như thế sao?
Hạ tiểu thư giận.
Đường Bạch Dạ liên tục chụp vài tấm hình, không phân biệt góc độ, chụp lại nét đẹp của Thần Hi.
Cảm thấy thưởng thức mỹ mãn, Đường Bạch Dạ qua đây, ôm Hạ Thần Hi, "Chúng ta chụp ảnh chung."
Hạ Thần Hi cũng hưng trí, cũng cầm lấy điện thoại di động của mình, Đường Bạch Dạ khoác vai của cô chụp liên tục vài cái, Đường Bạch Dạ không quen như vậy □□, có chút cứng ngắc, Hạ Thần Hi cười tươi như hoa.
"Đường tổng, biểu lộ khuôn mặt tươi cười, là anh muốn chụp ảnh chung, thế nào cảm giác là tôi bá vương cường thượng cung." Vẻ mặt này là chụp ảnh chung sao? Cũng không phải chụp giấy chứng nhận, nghiêm túc như thế làm cái gì?
Đường Bạch Dạ tàn bạo trừng liếc mắt cô một cái, "Em làm gì nhiều ý kiến như vậy, anh dù cho xị mặt cũng hoàn toàn là soái ca không có ai địch."
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, chỉ di động nói, "Anh xem em cười giống như một đóa hoa, nhiều xán lạn, anh biểu tình giống như bị táo bón."
"Hạ Thần Hi, em có thể đừng có làm người khác buồn nôn hay không."
"Vẻ mặt này thật tình tượng."
"Làm lại!" Đường tổng giận!
Anh điều chỉnh tốt camera, lại tách một cái.
Đường tổng cười đến rất cứng ngắc.
Hạ Thần Hi châm chọc, "Trời ạ, anh mỗi ngày bát quái tạp chí, thế nào nhìn đều là phong độ nhẹ nhàng giả thân sĩ, cười đến trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nào cùng em chụp ảnh lại ra vẻ mặt này?"
"Chứng minh em sức quyến rũ chưa đủ!" Đường Bạch Dạ kỳ quái nói, bên tai hơi có chút hồng.
Hạ Thần Hi vội vàng châm chọc, không chú ý tới Đường Bạch Dạ không được tự nhiên.
Cô cầm lấy điện thoại di động của mình, đổi một góc độ, "Đường tổng, đến, nói một tiếng, cà."
"Thật trắng si..."
"Anh cũng sẽ không cười, anh chính là một mắt táo bón, vậy em không cùng anh chụp nữa □□." Hạ Thần Hi quyết đoán ghét bỏ Đường Bạch Dạ.
"Được rồi, được rồi,anh nói." Đường tổng thỏa hiệp.
"Cà... Tử..." Hai người rất không ăn ý niệm cà, một người mau, một người chậm, ra tới hiệu quả cũng không phải lỗi, bọn họ hình dạng tốt, bối cảnh lại tốt như vậy, đánh ra đến cũng như họa.
Mặc dù Đường Bạch Dạ vẫn như cũ có chút cứng ngắc.
Anh lại cầm lấy điện thoại di động của mình, chưa từ bỏ ý định kéo Hạ Thần Hi tiếp tục chụp, niệm cà liền niệm cà.
Đường Bạch Dạ nhìn di động chụp ảnh chung, cuối cùng cũng hài lòng.
Anh đột nhiên nhanh trí khẽ động, lại kéo Hạ Thần Hi, hai người ngồi xổm xuống, từ phía dưới chụp □□, lại từ phía trên chụp □□, Hạ Thần Hi cảm thấy chơi thật khá.
"Đường Bạch Dạ, tôi theo nham thạch nhảy xuống, anh giúp tôi chụp hình."
"Rất trơn, em cẩn thận một chút."
"Không có vấn đề."
Hạ Thần Hi giẫm lên nham thạch, Đường Bạch Dạ ở phía dưới chỉnh xong di động, anh dùng điện thoại di động của mình chụp, hận không thể tất cả hình ảnh đều là Hạ Thần Hi.
Cô theo nham thạch nhảy xuống, một tay nắm quyền, hướng cao, đôi chân nhếch lên, như thế nhảy xuống, Đường Bạch Dạ liên tục chụp vài cái, phi thường tiêu sái, thanh xuân, dương quang, tươi cười mang theo hăng hái, đập vào mặt.
Hạ Thần Hi chạy tới, nhìn hiệu quả.
Vô cùng hài lòng.
Đường Bạch Dạ cũng cảm thấy mấy ảnh chụp này rất tốt, say sưa tự hỉ, " Kỹ thuật của anh thật tốt."
"Nói bậy, người mẫu tốt, chụp cái gì cũng tốt nhìn."
"Quỷ tự kỷ." Đường Bạch Dạ cười mắng một tiếng, đột nhiên ôm chầm Hạ Thần Hi, ở bên má cô hôn một cái, một tay cao cao vung lên, đem hình ảnh này chụp lại, Hạ Thần Hi chính cười như một đóa hoa, bị Đường Bạch Dạ đánh lén.
Hình ảnh này đặc biệt có ý cảnh.
Thác nước làm bối cảnh, bên cạnh là bụi cây, nam nhân hôn nữ nhân, nữ nhân tươi cười ngọt ngào, nam nhân hơi nhắm mắt lại, nhu tình mật ý, thế nào nhìn sẽ là một đôi tình lữ tình yêu cuồng nhiệt.