Chương 405: Đường Tổng Bất Bình Tĩnh (5)
-
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
- Trình Ninh Tĩnh
- 796 chữ
- 2020-05-09 01:05:41
Số từ: 788
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
"Rời nhà đi ra ngoài!" Đường tổng chợt quát.
Hạ Thần Hi 囧, hormone của anh vì sao không thỉnh thoảng rời nhà trốn đi một lần?
Lâm lão tiên sinh tiến vào, vừa lúc thấy hai người như thế một màn không hài hòa, Đường Bạch Dạ ở trên đùi Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi cười đến như một yêu tinh, chăn bị bọn họ làm cho hỏng bét.
Thế nào nhìn đều là một hiện trường gian tình.
Ba người vừa lúc cùng đối mặt.
Hạ Thần Hi 囧, chỉnh lý y phục của mình, Đường Bạch Dạ một phen thối lui, sắc mặt hồng kỳ cục, trong lòng kêu rên một tiếng, lại mất mặt.
"Lâm tiên sinh, ông đừng hiểu lầm, chúng ta... Đùa giỡn." Hạ Thần Hi cuống quít giải thích.
Lâm lão tiên sinh rất đạm nhiên, "Tôi cái gì cũng không hiểu lầm a."
Hạ Thần Hi khóc không ra nước mắt.
Lâm lão tiên sinh nói, "Tiểu tử thối, nhìn cậu như thế sinh long hoạt hổ, không có vấn đề gì đi?"
"Không có gì."
"Không có gì, các người rửa mặt chải đầu một chút, ra ăn điểm tâm."
Lâm lão tiên sinh lại đi xuống.
Hạ Thần Hi vừa nhìn y phục của mình, trừng Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ mặt không đỏ tâm không động, "Mất hai cúc áo mà thôi, như thế nhìn càng đẹp mắt, vừa lúc thấy sự nghiệp tuyến..."
Anh đột nhiên vuốt cằm, mở tay ra chưởng, so với một thủ thế, bình tĩnh có kết luận, "Không ngờ em rất có liệu, căn cứ xúc cảm, không sai biệt lắm có..."
"Đường Bạch Dạ, anh muốn chết có phải hay không?" Cô ném một cái gối, Đường Bạch Dạ tiếp được, tự tiếu phi tiếu mím môi, "Ừ, nói rõ anh diễm phúc không cạn."
Lúc hai người lại một lần nữa ra, đã là mười lăm phút sau.
Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi đi xuống.
Kỳ thực, chân của cô cũng không phải là bị thương đến nỗi không thể đi, chỉ là hơi có chút đau, Đường Bạch Dạ kiên trì ôm cô ra, không cho cô bước đi.
Chính là ôm kiểu công chúa.
Hạ Thần Hi quẫn bách đến cực điểm, Lâm lão tiên sinh thấy nhưng không thể trách.
"Đường núi bị cấm, còn chưa có xử lý hoàn tất, các người muốn ở trên núi lại ở một ngày, nếu không, phải từ từ đi xuống núi." Lâm lão tiên sinh nói, "Mạng còn chưa có thể kết nối, chỉ có thể nghe radio, tối hôm qua có đất đá trôi, may mắn các người không xuống núi, nếu không nhất định bị chặn ở dưới chân núi."
Đường Bạch Dạ cười, "Này muốn tán Thần Hi có thấy xa. Bất quá chúng ta nếu như cùng ngày cùng năm chết, coi như là một loại lãng mạn."
Hạ Thần Hi cười híp mắt nói, "Loại lãng mạn này, anh tìm nữ nhân khác cùng anh lãng mạn đi."
"Thật không có lương tâm."
"Đừng trước mặt tôi liếc mắt đưa tình." Lâm lão tiên sinh cười mắng.
Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi nhìn nhau cười.
Bạo vũ cuồng phong vừa qua khỏi, ngoài phòng một mảnh cảnh tượng đẹp.
Lão tiên sinh muốn trở về phòng đọc sách, tùy tiện bọn họ, Hạ Thần Hi nghĩ ra cửa đi một đi, lúc này cảnh trí chính mỹ, Đường Bạch Dạ lo lắng chân của cô, yên lặng không muốn làm cho cô ra cửa, Hạ Thần Hi mắt cười thành trăng rằm.
"Không như vậy đi, anh cõng em."
"Hạ tiểu thư, anh là người ốm yếu." Đường Bạch Dạ cấp tốc cho thấy không cùng đi.
Hạ Thần Hi khinh bỉ anh, "Nữ nhân cho nam nhân cõng một lần cũng ra sức khước từ, anh có phải là nam nhân hay không a?"
"Em phải thừa nhận anh là nam nhân của em, anh liền cõng em." Đường Bạch Dạ tự tiếu phi tiếu nhìn Hạ Thần Hi, cười đến phong hoa tuyệt đại.
Hạ Thần Hi 囧.
o(╯□╰)o.
"Không cõng thì không cõng, đàn ông của em không chỉ có một mình anh.
Hạ Thần Hi nghiêng đầu, vừa muốn uống sữa tươi liền bị Đường Bạch Dạ đoạt.
Đường tổng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt cô, "Em dám để nam nhân nào cõng em, anh băm anh ta."
"Anh lại không chịu cõng em, còn không cho phép người khác cõng em, Đường tổng, pháp luật là của gia đình nhà anh sao?
"Pháp cái gì pháp, lão tử chính là pháp."