Chương 502
-
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
- Trình Ninh Tĩnh
- 810 chữ
- 2020-05-09 01:06:15
Số từ: 802
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Đường lão lại nói, "Cậu muốn uống canh, nói Hạ Thần Hi, bảo bối là một đứa nhỏ, làm canh ngao cái gì?"
Đường tổng cười lạnh, "Con tôi là thiên tài, mỗi ngày làm cơm cho Hạ Thần Hi ăn, ông còn trông chờ Hạ Thần Hi, cô ấy mỳ ăn liền cũng sẽ không."
Hạ bảo bối 囧, daddy, cha có muốn hay không khoa trương như vậy.
Đường lão nghi hoặc, "Ta xem Hạ Thần Hi ở nhà, rất hiền thục a."
Đường tổng cười lạnh, "Ông già rồi, cái gì ánh mắt, cô ấy cũng không là cái gì phụ nữ đàng hoàng."
Phi, còn ở nhà, hiền thục.
Ở nhà hiền thục lão tử có thể để ý sao?
Lão gia hỏa không có ánh mắt.
Đường lão nhìn về phía Hạ bảo bối, hỏi "Cậu ta mỗi lần đi nhà cháu kiếm cơm ăn, đều là cháu làm cơm?"
Hạ bảo bối khôn ngoan gật đầu.
Đường lão giận, "Buồn cười!"
Đường Bạch Dạ thấy ông phản giận, kia gọi một tình cảm sâu đậm tốt a, "Ông liền đố kị đi, từ nhỏ đến lớn chưa từng được con trai làm cơm ăn, tôi cũng không biết ăn nhiều ít đừng, đố kị con ông."
Hạ bảo bối khinh bỉ Đường Bạch Dạ, daddy, cha rốt cuộc là nhiều ấu trĩ a.
Cha rốt cuộc là nhiều ấu trĩ a.
Đường lão âm mặt, trừng Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ hướng ông lộ ra tươi cười ngọt ngào đến buồn nôn.
Đường lão đường máu lại là một đường lên cao.
Phòng bệnh này ông ở lại không nổi nữa, đến xem Đường Bạch Dạ thực sự là sai sót, nghịch tử này liền chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đường lão hầm hầm đá văng ra cửa phòng bệnh, đi rồi.
Đường tổng cười lạnh, "Không rèn luyện hằng ngày."
Hạ bảo bối, "..."
"Daddy a, mammy cũng sắp tan tầm, con đi trước, sẽ không làm bóng đèn." Hạ bảo bối nói, cấp tốc, quyết đoán chạy ra ngoài, đuổi theo Đường lão.
Đường Bạch Dạ trừng mắt há miệng.
Bảo bối của anh vậy mà vứt bỏ anh, đuổi theo lão gia hỏa.
Ai mới là cha của con, giết!!!
Hạ Thần Hi thu dọn đồ đạc, đang lo lắng muốn đi nhìn Đường Bạch Dạ, còn là tan tầm về nhà, Đường tổng gọi điện thoại tới, khẩu khí yếu ớt nghe được hình như thiếu chút nữa sẽ mệt chết không còn hơi sức a.
"Đường tổng, anh đây là thế nào?"
"Ngực đau." Đường tổng u buồn nói, "Đặc biệt đau."
"Chớ giả bộ, tối hôm qua anh còn sinh long hoạt hổ, hôm nay liền ngã, em một chữ cũng không tín." Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Anh giả bộ, giả bộ rất thật."
"Ai cùng em giả bộ, bảo bối quá bất hiếu." Đường Bạch Dạ khẩu khí càng ưu thương, "Em biết không? Bảo bối vậy mà mang theo lão gia hỏa đến bệnh viện chọc tức anh, lão gia hỏa kia đến bệnh viện, nói một câu liền cắm anh một đao."
"Anh đường máu tăng cao, cuối cùng anh đem ông ta tức giận bỏ đi, bảo bối vậy mà vứt bỏ anh, đuổi theo lão gia hỏa, em nói, anh có thể không thương tâm sao? Bảo bối vậy mà vứt bỏ anh, đuổi theo lão gia hỏa!!!!!"
Đường tổng giọng điệu, muốn nhiều oán niệm thì có nhiều oán niệm, thương tâm muốn chết.
Hạ Thần Hi, "..."
Nếu là thật sự, Đường tổng thật nên đau ngực.
Đường lão cùng Đường Bạch Dạ cùng ở chung một phòng, hình ảnh này không muốn đều biết nhiều nóng nảy, nhất định sẽ vừa đến đã cãi nhau, Hạ bảo bối nếu là thật sự bỏ lại Đường tổng đuổi theo Đường lão, Đường tổng dự đoán đều phải nổi giận.
Thảo nào... Đau ngực.
Hạ Thần Hi cười nói, "Được rồi, chuyện anh không bất hòa Đường lão sẽ không già mồm, anh và ông ấy cùng nhau già mồm, đáng đời."
"Ai thèm cùng ông ấy già mồm, ông ấy nếu không đến trước mặt của anh lắc lư, anh đến nỗi cùng ông ấy già mồm sao? Nói đến nói đi, đều là bảo bối bại hoại, vậy mà dẫn ông ấy đến bệnh viện, thật không hiếu thuận." Đường Bạch Dạ bất mãn hết sức, cáo trạng, "Tiểu tử thối làm phản."
"Được rồi." Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Chủ tịch không giống như trước đây ghét bảo bối rất tốt, ít nhất em không lo lắng ông ấy phái người giết bảo bối, vạn sự đại cát, anh cũng không phải thật lo lắng."