Chương 81: Hai ông cháu


Số từ: 2276
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Nguồn st: yukiomina.wordpress.com
Ông Hạ.
Ông nhìn cậu nhóc trước mặt, có cảm giác không biết làm sao. Tên nhóc này đúng là quá bướng bỉnh, đến đây một thời gian dài như vậy, mà từ đầu đến cuối vẫn chỉ gọi ông là ông Hạ.
Rõ ràng trong lòng họ đều biết rõ, quan hệ giữa hai người là ông nội và cháu trai. Ông cũng rất quý tên nhóc này, quý vô cùng. Vậy mà tên nhóc kia lại cố tình không thèm cảm kích, chỉ toàn tâm toàn ý nhận họ Kỷ. Lúc trước, khi hai mẹ con họ mới bước vào đây, sau khi ông bế tên nhóc kia đi, câu đầu tiên mà tên nhóc kia giới thiệu với ông là:

Cháu họ Kỷ, tên là Kỷ Duệ ạ!

Rõ ràng chỉ là một tên nhóc xấu xa, nhưng lời nói lại biểu lộ tính cách vô cùng cương quyết, khiến cho một ông già như ông cũng cảm nhận được sự cương quyết của cậu…
Khi đó ông đã biết, muốn tên nhóc này đổi sang họ Hạ, rất khó khăn!
Hạ lão gia xoa đầu Kỷ Duệ, nhìn về phía đám lính huấn luyện ở bờ biển xa xa bên kia bờ tường. Tuy ông đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thị lực cũng không bị lão hoá theo thời gian, ngược lại, dường như càng ngày càng tinh tường hơn. Bình thường, không có tay lính nào dám nhìn thẳng vào mắt ông. Dưới ánh mắt của ông, cả đám đều cảm thấy không dám ngẩng đầu lên. Nhưng tên nhóc này dám. Cô gái tên Kỷ Lương kia cũng dám. Tuy hai người chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng cũng vô tình gặp vài lần, cô cũng không cố tình né tránh.
Đúng là một cô gái dũng cảm.
Ông nhìn dáng người có vẻ mỏng manh hơn so với những người khác trên bãi cát, đó là Kỷ Lương!
Ông đã chú ý cô từ lâu, từ sau khi cô bắt đầu bước chân vào đây, ông đã để ý đến cô rồi. Ông vốn tưởng rằng cô sẽ không thể trụ nổi, không ngờ, cô không chỉ trụ lại được, còn lập thành tích vô cùng sáng giá, thậm chí… lúc đi thực hiện nhiệm vụ cùng Hạ Vũ, cũng thể hiện cực kỳ xuất sắc.

Ông Hạ
, Kỷ Duệ nhìn theo hướng ông đang nhìn, khẽ cười nói:
Sao ạ? Theo ông, ông thấy Kỷ Tiểu Lương nhà cháu thế nào?

Nếu là đứa bé bình thường khác, chỉ e là Kỷ Duệ đã sớm bị Hạ lão gia mua chuộc, ngọt ngào gọi một tiếng
ông nội
rồi. Không thể phủ nhận rằng, suốt thời gian vừa rồi, ông đối xử với cậu vô cùng tốt. Ông nhìn cậu, lại nghĩ đến khi còn trẻ không biết nên cư xử với con trai mình thế nào, nhưng lại càng cố gắng nghĩ ngợi, muốn xây dựng quan hệ tốt với cậu. Mua cho cậu đồ chơi, mua cho cậu đồ ăn vặt, biết cậu thích chơi điện tử, còn cho cậu chơi cả game thiết kế riêng cho lính trong quân khu… Thật ra, ông cũng không muốn làm mấy việc mang tính bù đắp thế này. Hơn nữa, lúc trước là do con ông sai lầm, sao lại bắt ông già như ông phải đền bù chứ.
Hạ lão gia biết tính thích bênh vực, bao che của cậu, cũng biết tình cảm của hai mẹ con họ rất sâu sắc:
Thật sự rất giỏi!
Lời khen này là thật tâm ông muốn nói, không phải chỉ vì muốn tên nhóc kia vui vẻ, mà là trong lòng ông, thực sự thừa nhận Kỷ Lương rất có bản lĩnh.
Kỷ Duệ nghe vậy, bất giác ưỡn cái ngực nhỏ xinh lên, cực kỳ đắc ý:
Đương nhiên rồi ạ!


Tiểu Duệ này,
Ông nhìn bóng người đứng trước đám lính, đó là con trai ông, đứa con trai vẫn là niềm kiêu hãnh của ông từ nhỏ đến giờ:
Sĩ quan Hạ và mẹ cháu…


Vẫn là bạn bè ạ.

Ông hơi buồn cười nhìn vẻ mặt như gà mẹ bảo vệ gà con của cậu nhóc. Mỗi lần nhắc tới việc này, tên nhóc kia giống y như một con mèo bị đạp trúng đuôi, chắc chắn sẽ bùng nổ:
Nghe nói, mấy năm nay mẹ cháu vẫn độc thân…


Vì muốn chăm sóc cháu, kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ cháu bận đến mức không có thời gian mà phát triển mùa xuân thứ hai. Có điều, giờ cháu đã trưởng thành rồi, mẹ cháu cũng…


Ông ấy mà…
Ông ra hiệu cho cậu tới gần một chút, rồi kéo tay cậu:
Lúc sĩ quan Hạ còn nhỏ, ông cũng không có nhiều thời gian chăm sóc cho nó. Khi gặp nhau, cũng chỉ giống như nhìn binh lính dưới quyền mình, giao nhiệm vụ cho nó…
Nghĩ vậy, ông cũng hơi tiếc nuối:
Cũng vì cách giáo dục này của ông, mà khiến cho sĩ quan… khiến cho Hạ Vũ sau khi lớn lên, cũng trở nên giống ông…
không biết cách thể hiện tình cảm của mình:
Hạ Vũ rất thích mẹ cháu.
Ông cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ cảm thấy nên nói hết ra là hơn.
Kỷ Duệ không ừ hử gì, không lên tiếng, tiếp tục nghe ông nói.

Trong lòng cháu chắc đang trách nó mấy năm nay vì sao không đi tìm mẹ con cháu phải không?
Ông hạ nói xong, Kỷ Duệ hơi dậm nhẹ chân, trên mặt bất giác có một vài cảm xúc lạ, không thể phủ nhận, lời này của ông đã đánh trúng vào suy nghĩ của cậu:
Ông cứ nghĩ là, Hạ Vũ thích tiểu Tĩnh… tiểu Tĩnh là con gái một chiến hữu của ta. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, ông ấy hi sinh, vợ lại mất sớm, chỉ để lại một cô con gái. Nên ông đã nhận tiểu Tĩnh về nuôi. Hạ Vũ rất chăm sóc cho tiểu Tĩnh. Ông vốn nghĩ hai đứa nó sẽ ở bên nhau, không ngờ tiểu Tĩnh lại yêu một người đàn ông khác.
Khi đó, ông còn lo con trai mình sẽ không chịu nổi, không ngờ Hạ Vũ lại rất bình tĩnh:
Nó còn thật lòng chúc phúc cho Tiểu Tĩnh nữa.


Ông nói chuyện này với cháu làm gì ạ?
Kỷ Duệ hơi nhíu mày, cậu cũng đã nghe Kỷ Lương kể không ít về chuyện của Hạ Vũ và Hạ Tĩnh.

Coi ông này…
ông khẽ cười:
Già rồi, muốn nói gì là nói cái đó, linh tinh quá!
Xem ra, ông già thật rồi:
Hạ Vũ chưa từng làm gì khiến ông phải bận tâm… Nhất là khi chấp hành nhiệm vụ, trừ… bảy năm trước… Nhiệm vụ lần đó, nó suýt nữa thì mất mạng.
Nhớ lại lần đó, tim ông bất giác đập nhanh hơn. Ông chỉ có duy nhất một cậu con trai, tuy bình thường hai bố con cũng không nói chuyện nhiều, lại càng không tâm sự chuyện gia đình như bố con nhà khác, nhưng… ông rất quan tâm đến con trai mình:
Nhiệm vụ lần đó, là vì nó, nên suýt nữa thất bại…


Sau đó thì sao?
Sợ là không chỉ như vậy! Vấn đề là suýt nữa thất bại, nhưng vẫn chưa thất bại, nhiệm vụ vẫn hoàn thành.

Ha ha —.
Đúng là tên nhóc thông minh, ông xoa đầu cậu:
Nhiệm vụ lần đó, vì nó sơ sảy, nên đã để mất hai thành viên.

Kỷ Duệ chấn động, với tính cách của Hạ Vũ, vì vấn đề của bản thân mà suýt khiến nhiệm vụ thất bại đã đủ khiến ông ta tự trách mình rồi, đừng nói đến chuyện… gánh trên lưng tính mạng của hai thành viên, chuyện này cũng đủ trở thành trách nhiệm mà cả đời ông ta cũng không thoát khỏi.

Sau lần đó, Hạ Vũ càng trầm mặc hơn, nhiều lần có cơ hội đề bạt, nhưng nó đều từ chối!
Nói tới đây, ông khẽ thở dài:
Nó vẫn tiếp tục ở lại S.M.T, sống những ngày tháng mà tính mạng lúc nào cũng bị đặt trước họng súng, mũi dao… Nhưng mà, chỉ cần nó được vui vẻ thì không nói làm gì!
Vấn đề là, nó cũng không vui, mấy năm vừa rồi, Hạ Vũ không hề vui vẻ. Hoặc nên nói là, một ngày đối với Hạ Vũ mà nói, chỉ là tiếp tục tồn tại, không phải là sống, tồn tại qua được ngày nào hay ngày đó:
Cho đến khi nó gặp lại hai mẹ con cháu…

Chuyện sau khi gặp lại, Kỷ Duệ cũng biết rồi, ông không nhiều lời nữa!
Đúng lúc này, Hạ Vũ dẫn theo một đám lính cười đùa từ bãi biển quay về doanh trại, ông nội, bố, con trai, ba thế hệ đụng mặt.
Hạ Vũ hơi giật mình, nhìn hai ông cháu đang nắm tay nhau đứng đó, sau đó, khẽ gật đầu với Hạ lão gia, coi như chào hỏi, rồi quay người cho mọi người giải tán.
Kỷ Lương bước tới bế tên nhóc kia lên:
Anh Duệ, hôm nay còn đặc biệt đến đón mẹ à?!


Hừ hừ —.
Kỷ Duệ đưa tay lau vết nước bẩn trên mặt cô, hỏi lại:
Mẹ đẹp lắm à?!


Hả? Bình thường, bình thường, đứng thứ ba trên thế giới thôi.
Giọng nhỏ hơn một chút.

À, vậy mẹ đừng nghĩ hay ho như thế.
Cậu còn lâu mới phí thời gian đến đây chờ mẹ.

Tên nhóc này—.
Kỷ Lương không khách khí nhéo má cậu:
Dù gì mẹ cũng là một bông hoa duy nhất trong quân khu!


Nôn —-.


Phun —.


May mà chưa ăn cơm!

Kỷ Lương vừa dứt lời, cả đám người bên cạnh phun phèo phèo không chút nể nang.

Chị Lương, không phải tôi có ý gì đâu…
Nhóc cua đi đến cạnh cô, vỗ vỗ vai cô, sau đó tay làm thành hình hoa sen, giọng the thé:
Anh đây còn nữ tính hơn chị.
Nói xong, cậu ưỡn ngực ra đằng trước, mông đánh về phía sau, hiển hiện rõ một dáng người hình chữ S.

Đúng thế đúng thế, đội trưởng Lương
, Tần Dịch không hề phát hiện ra vẻ mặt muốn đánh người của Kỷ Lương, tiếp tục không biết sống chết bổ sung:
Nhìn dáng người như đậu cô ve này của chị, lúc nằm xuống á, nếu không lên tiếng, có khi người khác còn tưởng chị nằm sấp ấy…


Ha ha ha…


Phụt…


Lương Lương bé nhỏ, đừng chấp nhặt với mấy tên phàm phu tục tử này.
Thi công tử đi sát lại bên người cô:
Bọn họ không có mắt nhìn hàng, tuy trên người em không được bốn lạng thịt, không ngực không mông, nhưng mà…
Móng chó vừa định đặt xuống vai nàng, thì đột nhiên nhìn thấy người đứng bên cạnh:
Nhưng cũng luôn luôn có người yêu thích mà, Hạ lão đại, anh nói đúng không?
Nói xong, hắn xoay người Kỷ Lương lại, đối mặt với Hạ Vũ.
Hạ Vũ vốn đang đứng bên cạnh nhìn cô đùa giỡn với mọi người, không ngờ Thi Thanh Trạch lại kéo anh vào. Mà khi đề tài được đặt lên vai anh, mọi người bất giác yên tĩnh hẳn, nhìn anh chằm chằm, chờ câu trả lời của anh.
Khi Kỷ Lương chạm vào mắt anh, tim đập thình thịch, sau đó, đành quay đầu sang một bên.
Hạ Vũ nhìn hai mẹ con, dưới ánh mắt của mọi người, anh nói:

Anh thích!

Yên tĩnh!
Nếu như vừa rồi sự yên lặng kia vẫn còn loáng thoáng những tiếng thầm thì, thì giờ phút này là hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đứng ngẩn người nhìn Hạ Vũ chằm chằm, rồi lại nhìn Kỷ Lương, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa Hạ Vũ và Kỷ Lương, bên tai không ngừng vọng tới câu nói vừa rồi của Hạ Vũ.
Anh thích…
Thích…
Thích…

Con cũng thích.

Một giọng nói trẻ con xen vào, kéo tất cả mọi người còn đang sợ khiếp hồn quay về thực tại.

Ha ha ha…
nhóc cua đi tiên phong:
Khẩu vị của sếp, thật đặc biệt…
Thích người phụ nữ không có chút nữ tính như chị Lương. Cậu lại bất chợt nhớ lại mấy tin đồn lúc trước, Hạ Vũ thích đàn ông. Có lẽ, Hạ Vũ có thứ khẩu vị kia, nhưng dù sao cũng luân lý cũng không chấp nhận, cho nên mới biến thành thích một người như thế này. Nghĩ vậy, nhóc cua cũng căng thẳng nhảy từng bước về phía sau, hai tay ôm lấy ngực, vẻ mặt khiếp sợ:
Sếp, tôi thích phụ nữ…


Sếp, chúng tôi xin hiến hoa cúc của nhóc cua cho anh, sau này, anh ít giày vò chúng tôi một chút.


Đúng, đúng thế, nhìn thân hình nho nhỏ của nhóc cua…

Cả đám người ồn ào khiến gân xanh trên thái dương của Hạ Vũ nảy lên:
buổi tối lại không muốn ngủ nữa hả?

Một tiếng quát lên khiến cả đám chim thú giải tán gấp. Hạ Vũ cũng đi theo bọn họ đến căn tin.
Hạ lão gia đứng lại chỗ cũ, lẳng lặng nhìn theo bóng anh… Hạ Vũ như vậy, có nhân khí hơn mấy năm trước rất nhiều.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẹ lưu manh, con thiên tài.