Tập 2 - Chương 33


Dịch: Cẩm Ninh
Nhà xuất bản: Văn Học
Ngơ ngẩn đứng nhìn, ta cảm nhận được người ở bên cạnh đưa tay nắm lấy tay ta, cúi xuống, khẽ cười:
Sao thế, tối qua mẫu hậu chưa dặn dò nàng rõ ràng à? Nàng là phi tử của trẫm, có gì phải căng thẳng chứ?

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, bỗng bật cười.
Hoàng thượng đang nắm tay thần thiếp, thần thiếp đương nhiên không cảm thấy căng thẳng.

Hắn khẽ
hừ
một tiếng, không nói gì nữa, chỉ hướng ánh mắt về phía xa.
Ta cũng nhìn theo, đội ngũ kia còn ở rất xa. Ánh nắng hôm nay thật chói chang khiến ta nheo mắt. Nam tử đi đầu đội ngũ đó chắc là Hàn Vương của Bắc Tề. Ta cố gắng nhìn, muốn thấy rõ dáng vẻ của y nhưng không ngờ, là cờ lớn đang tung bay trong gió vừa khéo che mất gương mặt của y… Ta có phần thất vọng, sau đó mỉm cười, đợi bọn họ tới gần rồi, còn sợ không nhìn thấy ư?
Người Bắc Tề hình như cũng nhìn thấy đội ngũ bên này có hoàng đế đích thân đón tiếp, tốc độ của họ rõ ràng nhanh hơn.
Ta đứng yên lặng, một lát sau đội ngũ đó mới đến gần. Khoảnh khắc lá cờ tung bay, ta thảng thốt khi nhìn thấy nam tử ngồi trên lưng ngựa. Tư thế mạnh mẽ, rắn rỏi, thẳng người đối diện với ta, y mang một tấm mặt nạ bằng bạc, gương mặt hoàn toàn được che kín, chỉ để lộ đôi mắt đen láy. Y cũng nhìn đăm đăm về phía ta. Không biết có phải là ảo giác hay không, ta cảm thấy khi nhìn ta, đôi mắt y đang cười.
Bàn tay được Hạ Hầu Tử Khâm nắm lấy khẽ run lên, nơi nào đó trong trái tim như bị thứ gì đó chích vào, ta có chút đau đớn.
Người bên cạnh cúi đầu nhìn ta, ta vội cười, hơi dựa vào người hắn, khẽ nói:
Hoàng thượng, thần thiếp đã lâu không ra ngoài, ánh mặt trời chói chang quá, thấy hơi chóng mặt.

Hắn nhíu mày nhìn ta, giơ tay đỡ ta, khẽ mắng:
Vô dụng!
Hắn vừa mắng vừa cười, trong đôi mắt sáng rực ngập tràn sự dịu dàng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, ta lại cảm thấy vui vẻ.
Đội ngũ của Bắc Tề cuối cùng cũng đến trước mặt. Hàn Vương nhảy xuống từ trên lưng ngựa, người bên cạnh y vội vàng tiến lên giữ dây cương. Hàn Vương sải bước lên trước, chắp tay nói với Hạ Hầu Tử Khâm:
Tham kiến Hoàng thượng!
Y lại nhìn về phía ta, hé môi nói:
Tham kiến nương nương!

Hạ Hầu Tử Khâm cười, nói:
Vương gia không cần đa lễ!
Hắn nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía xe ngựa phía sau Hàn Vương. Hàn Vương dường như cũng cảm nhận được, quay đầu nhìn, cười nói:
Khiến Hoàng thượng chê cười rồi, nghĩa muội của bản vương từ nhỏ đã yếu ớt, trên đường đi không may bị nhiễm phong hàn, bởi vậy mới không xuống tham kiến Hoàng thượng, mong Hoàng thượng rộng lòng tha thứ!

Ta cũng liếc nhìn về phía xe ngựa kia, rèm xe dùng gấm thêu cầu kỳ, nhìn cũng biết không tầm thường. Ta không có cách nào nhìn thấy dù chỉ là một góc váy của nữ tử dó, chỉ loáng thoáng nghe thấy thi thoảng có vài tiếng ho.
Ta cảm thấy quận chúa Bắc Tề thật quá kiêu căng. Hoàng đế thiên triều đích thân ra đón mà nàng ta cũng không xuống tham kiến. Điều này chẳng phải là ra oai phủ đầu Hạ Hầu Tử Khâm ư?
Nghiêng mặt nhìn nam tử bên cạnh, thấy sắc mặt hắn hơi sa sầm nhưng không tức giận, chỉ đứng thẳng người, nói:
Vậy thì vào thành trước đi! Trẫm và vương gia cùng tới Thượng Lâm uyển, tối nay ở đó tổ chức một bữa tiệc nhỏ đón tiếp vương gia và quận chúa.
Nói xong, hắn liền kéo ta, quay người rời đi.

Tạ ơn Hoàng thượng!
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Hàn Vương.
Hạ Hầu Tử Khâm và ta lên ngự giá. Lý công công lại cất giọng the thé:
Khởi giá!
Đội ngũ hùng dũng cuối cùng cũng xuất phát về phía Thượng Lâm uyển.
Ta ngồi bên cạnh hắn, lặng lẽ ngắm gương mặt nhìn nghiêng của hắn, thấy hắn mím chặt môi, không nói câu nào. Ta biết hắn đang tức giận, song không ngờ hắn lại nhịn rất tốt. Có phải chỉ vì đối phương là muội muội của Phất Hy nên hắn mới có thể làm như vậy?
Ta hít sâu một hơi, hắn đối với Phất Hy thật sự rất tốt, tốt tới mức khiến ta vô cớ đố kỵ.
Do dự giây lát, ta cúi người, tựa vào hắn, vòng tay ôm lấy cơ thể hắn. Hình như hắn hơi giật mình, cúi đầu nhìn ta, cơn giận giữa hai đầu lông mày dần biến mất, cười hỏi:
Sao thế, đầu còn choáng váng à?

Ta
ừm
một tiếng, khẽ nhắm mắt.
Cảm giác bàn tay to lớn của hắn đưa qua, đặt lên trán ta, sau đó lại nói:
Xem ra không phải bị bệnh.

Sao không phải là bị bệnh chứ? Là tâm bệnh, bệnh trong lòng hắn, bệnh trong lòng ta.
Hắn khẽ thở dài, ôm lấy ta, nói:
Còn một canh giờ nữa mới tới Thượng Lâm uyển, nếu mệt thì trẫm ôm nàng ngủ một lát.

Ta gật đầu, co người rúc vào lòng hắn. Ta nên nghỉ ngơi thật tốt để lấy tinh thần tới Thượng Lâm uyển. Ở đó, ta còn rất nhiều, rất nhiều chuyện phải làm.
Nhớ đến lần trước, khi ta và hắn tới Thượng Lâm uyển cũng như thế này, hắn ôm ta, ta liền ngủ mất, sau đó tỉnh dậy, không thấy bóng dáng hắn đâu. Ha, lần này, lúc ta mở mắt, phải chăng sẽ lại chỉ có một mình? Ta thầm thở dài, nghĩ quá nhiều sẽ khiến con người ta có phiền muộn.
Nhưng lần này, vì trong lòng có quá nhiều chuyện nên làm thế nào ta cũng không ngủ được. Sau đó lại nhớ tới Hàn Vương. Ta chưa từng nghĩ y lại đeo mặt nạ, điều này thật sự khiến ta kinh ngạc. Song vừa nãy, thấy sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm không ngạc nhiên lắm, xem ra hắn đã biết.
Nhưng nhìn y, làm thế nào cũng không thể liên hệ y với vị vương gia chiến công lẫy lừng trong truyền thuyết. Ngoài chiếc mặt nạ bạc khiến người khác có chút khiếp sợ, y mang lại cho người ta cảm giác ấm áp, không giống kẻ đã chinh chiến ở sa trường một thời gian dài. Thật kỳ lạ, đó chính là cảm giác đầu tiên y mang đến cho ta.
Không biết bao lâu sau, ta mới cảm thấy ngự giá từ từ dừng lại, sau đó là giọng nói của Lý công công:
Hoàng thượng, đã tới Thượng Lâm uyển!

Ta mở mắt, đúng lúc hắn cúi đầu nhìn ta, khẽ cười, nói:
Nàng tỉnh dậy rất đúng lúc!

Ta mỉm cười không đáp, làm gì có chuyện đúng lúc như vậy chứ, ta hoàn toàn không ngủ được. Hắn không vội xuống, chỉ dặn dò:
Bảo người đưa Hàn Vương và quận chúa qua Nghị Tư uyển nghỉ ngơi, trẫm tới Ngự Túc uyển trước.


Vâng!
Lý công công đáp, ở bên ngoài nói vài câu rồi mới kêu khởi giá.
Ngự giá lại chầm chậm tiến lên, hắn khẽ hít một hơi, cười nói:
Trẫm đón sinh nhật lần nào cũng phiền phức như vậy.

Ta cười, nói:
Ai bảo người là Hoàng thượng!

Hắn thở dài.
Đúng thế, ai bảo trẫm là Hoàng thượng! Ha!
Hắn cười rồi chậm rãi lắc đầu.
Tới Ngự Túc uyển, lúc xuống, phía sau chúng ta quả nhiên đã không còn nhìn thấy người của Bắc Tề. Hạ Hầu Tử Khâm đã xuống ngự giá, ta thấy Vãn Lương tiến lên liền vịn vào tay nàng ta, bước xuống.

Tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến nương nương!

Các cung nhân của Ngự Túc uyển đều quỳ ở bên ngoài, nghênh đón thánh giá tới. Ta thấy Tình Hòa quỳ phía trước, đầu chạm đất.
Hạ Hầu Tử Khâm đi trước, cho phép đám cung nhân đứng lên. Ta theo sau hắn, lúc bước qua Tình Hòa, thấy nàng ta đột nhiên ngước lên, mỉm cười với ta, ta cũng mỉm cười rồi tiến lên phía trước. Lần trước đến đây, ta vẫn chưa hẳn là người của Thái hậu, còn lần này, ta đã hoàn toàn là người của bà, ta cũng có thể dùng Tình Hòa.
Phía sau vang lên giọng nói của Cố Khanh Hằng, huynh ấy dặn dò vũ lâm quân không được lơ là, thiếu cảnh giác, phải bảo vệ chu đáo cho sự an toàn của Hoàng thượng.
Theo hắn vào trong, ta thấy một người mặc trang phục thị vệ tiến lên, nói với hắn:
Hoàng thượng, phía bên Quảng Dục uyển và Khâm Hy uyển…

Y chưa dứt lời đã nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ ho một tiếng, ta biết bọn họ có chuyện cần bàn, liền biết ý lên tiếng:
Hoàng thượng, thần thiếp muốn đi ra ngoài dạo một lát, sẽ nhanh chóng trở về!

Hắn nhìn ta, đáp:
Đi đi, đừng đi xa quá!


Thần thiếp biết rồi!
Ta gật đầu, vịn vào tay Vãn Lương rồi quay người đi ra ngoài.
Hắn có chuyện cần bàn cũng tốt, đúng lúc ta cũng có chút chuyện muốn làm.
Ra tới bên ngoài, thấy Tình Hòa vội bước lên, nói:
Nương nương vừa đến đã muốn ra ngoài ngay sao?

Ta cười, nói:
Hoàng thượng đang bàn chuyện bên trong, bản cung không tiện ở đó nên ra ngoài đi dạo một lát. Ngươi không cần đi theo, vào trong chờ đi, Hoàng thượng cần thì vào hầu hạ.

Nghe thấy vậy, Tình Hòa chỉ
vâng
một tiếng rồi lui xuống.
Ta dẫn theo hai cung tỳ đi thẳng ra ngoài, lúc xuống bậc thềm, nghe thấy Cố Khanh Hằng gọi:
Nương nương, thuộc hạ bạo gan, xin hỏi nương nương đi đâu?

Ta ngoảnh lại, thấy huynh ấy đứng cách ta một trượng, biết huynh ấy lo lắng cho sự an nguy của ta, chung quy lần này cũng khác lần trước. Thượng Lâm uyển bây giờ có quá nhiều người, hơn nữa cũng tạp nham, nhưng muốn huynh ấy đi theo ta đương nhiên là không được, Hạ Hầu Tử Khâm còn ở trong Ngự Túc uyển, thân là ngự tiền thị vệ, trách nhiệm quan trọng hàng đầu của huynh ấy là bảo vệ sự an toàn cho Hoàng thượng.
Nếu đi cùng ta, huynh ấy sẽ tự ý rời bỏ vị trí, không làm tròn chức trách, cho nên huynh ấy mới phải hỏi ta, thực ra huynh ấy muốn nói ta đừng ra ngoài.
Ta mỉm cười với huynh ấy, nói:
Bản cung chỉ đi dạo gần đây thôi, không có gì đáng lo. Cố thị vệ cứ canh gác cẩn thận nơi này là được!

Khanh Hằng còn định nói gì đó nhưng ta đã quay người, đi về phía trước.
Người phía sau cuối cùng cũng không đuổi theo, chỉ nói:
Hai người các ngươi, đi theo nương nương từ xa, bảo vệ nương nương an toàn!


Vâng!
Hai người đó đáp lời.
Nghe thấy tiếng bước chân theo sau, ta liền nháy mắt ra hiệu với Triêu Thần. Nàng ta hiểu ý, vội quay người chặn hai kẻ đang định đi theo. Cố Khanh Hằng à, ta biết huynh muốn tốt cho ta, nhưng ta muốn đi gặp một người, chuyện này không thể để Hạ Hầu Tử Khâm biết.
Ta đi được một đoạn mới nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo của Triêu Thần, nàng ta khẽ thở hổn hển, nói:
Nương nương, chúng ta đi đâu?

Ta nhìn nàng ta một cái, nói nhỏ:
Còn nhớ sườn núi nơi bản cung đứng nhìn Hoàng thượng thao luyện vũ lâm quân không?

Nàng ta hơi ngẩn người rồi gật đầu.
Nô tỳ còn nhớ.

Vãn Lương có chút kinh ngạc, lần đó nàng ta không tới nên đương nhiên không biết.
Ta đưa ánh mắt nhìn ra xa, khẽ nói:
Bây giờ ngươi đi tìm phó giám tên Thư Cảnh Trình, đưa hắn tới đó gặp bản cung. Nhớ kĩ, chuyện này không thể để bất kỳ ai biết.

Ánh mắt Triêu Thần dần hiện lên vẻ thận trọng, vội lên tiếng:
Vâng, nô tỳ đi ngay!

Vãn Lương quay đầu nhìn Triêu Thần đang vội vã rời đi, nhỏ giọng nói:
Nương nương, Thư Cảnh Trình mà người nói chính là…
Nàng ta cuối cùng không thốt ra được tên của người đó, nhưng đương nhiên ta biết điều nàng ta muốn hỏi.
Ta gật đầu.
Đúng là anh trai nàng ta.

Vãn Lương có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi ta.
Ta đi về phía trước, Vãn Lương không quen thuộc nơi này, còn ta từng đến một lần. Đi tới một ruộng dốc, có đường tắt nhưng ta vẫn chọn đi con đường xa lần trước đã đi qua, chỉ bởi ta muốn nhân tiện nhìn qua nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên và Hoàng đế Nam Chiếu.
Lần này đã có sự chuẩn bị, ta lén lút tìm hiểu qua toàn bộ bố cục của Thượng Lâm uyển từ trước đó. Ban nãy, thị vệ kia nhắc tới Quảng Dục uyển và Khâm Hy uyển, như vậy, hai nơi đó ắt hẳn là nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên và Nam Chiếu. Quảng Dục uyển nằm phía đông bắc Ngự Túc uyển, vậy thì, chính là nơi đó…
Ta ngước mắt nhìn, quả nhiên, xuyên qua rừng cây có thể thấp thoáng nhìn thấy các cung nhân đi lại, nhìn y phục thì biết không phải phục trang của cung nhân thiên triều.
Khâm Hy uyển nằm ở phía tây bắc của Ngự Túc uyển, quay đầu nhìn, ta đứng ở nơi này sẽ không thấy. Còn Nghi Tư uyển, nơi ở của người Bắc Tề, nằm ở phía chính tây của Ngự Túc uyển, lúc này ta đi về phía đông, sẽ càng thêm xa.
Bước chân nhanh hơn, chẳng mấy chốc ta đã tới sườn núi đó. Đứng tại nơi này có thể nhìn thấy Quảng Dục uyển rõ hơn.
Vãn Lương chỉ về phía Quảng Dục uyển, nói thầm:
Nương nương, đó là nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên.

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, hỏi nhỏ:
Sao ngươi biết?

Nàng ta khẽ cười.
Vừa nãy, khi đi qua Thượng Lâm uyển, nô tỳ nghe thấy Lý công công nhắc đến.

Hóa ra là Lý công công nói, thế thì Hoàng đế và Hoàng hậu Nam Chiếu ở Khâm Hy uyển. Nghĩ tới điều này, ta lại càng muốn gặp Công chúa Chiêu Dương của tiền triều.
Hai người chúng ta đứng một lát liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía sau. Ngoảnh đầu nhìn, thấy Triêu Thần đưa một người tới, nói với ta:
Nương nương, Thư đại nhân đã đến!

Đây là lần đầu tiên Thư Cảnh Trình gặp ta, hắn nhìn ta với vẻ kinh ngạc, vội vàng hành lễ.
Thần tham kiến Đàn Phi nương nương!

Buông tay Vãn Lương, ta ra hiệu cho hai cung tỳ lui xuống rồi bước lên, nói:
Thư đại nhân không cần đa lễ, bản cung hôm nay tìm Thư đại nhân là vì việc tỷ tỷ phó thác trước lúc lâm chung.

Lời nói của ta khiến hắn run rẩy, tuy ta không nói rõ nhưng hắn đương nhiên biết
tỷ tỷ
mà ta nói chính là Thư Quý tần, muội muội của hắn, Thư Tình.

Nương nương…
Đến đôi môi hắn cũng run run.
Ta bước lên trước một bước, nói:
Tỷ tỷ trước lúc lâm chung nhờ bản cung phải bảo toàn tính mạng cho Thư đại nhân.

Đôi mắt hắn đầy vẻ sửng sốt nhưng vẫn lắc đầu, nói:
Thần không rõ nương nương nói gì, thần bây giờ chẳng qua chỉ là một phó giám nhỏ bé, còn lo gì tới tính mạng chứ?

Trong lòng ta có chút ngạc nhiên, xem ra Thư Cảnh Trình không tin ta, hắn vẫn giấu giếm ta.
Ta khẽ cười, nói:
Ban đầu bản cung cũng nói như vậy với tỷ tỷ nhưng tỷ tỷ nói, Thái hậu và Hoàng thượng là người nhân từ, sẽ không vì chuyện của tỷ tỷ mà giết Thư đại nhân. Thế nhưng Diêu Phó tướng lại nhân cơ hội nói với Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng giáng chức Thư đại nhân, điều tới Thượng Lâm uyển đảm nhiệm chức phó giám. Tỷ tỷ nói, Diêu Phó tướng còn có đối sách khác.

Ta từng nghĩ, trước khi trao hắn mảnh giấy của Thư Quý tần đưa ta, phải nói để hắn tưởng rằng người của Diêu gia đưa ra chủ ý điều hắn tới Thượng Lâm uyển. Ta muốn hắn tiếp thu lời ta nói, tin tưởng chuyện này không liên quan tới Thái hậu và Hoàng thượng, như vậy hắn sẽ không nghĩ rằng mưu kế này là của Thái hậu.
Quả nhiên, khi nghe ta nói vậy, gương mặt Thư Cảnh Trình cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc. Sự giận dữ nổi lên trên gương mặt u ám, bàn tay giấu trong tay áo rõ ràng đang siết chặt. Xem ra, hắn càng thêm kiên định với quyết tâm ám sát Diêu Chấn Nguyên. Có điều, ta cũng không lừa dối khi nói sẽ bảo toàn tính mạng của hắn.
Hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng ngước lên nhìn ta, nói:
Nương nương…
Hắn ngập ngừng, đưa mắt nhìn Vãn Lương và Triêu Thần ở gần đó.
Ta ngoái đầu nhìn, nhỏ giọng nói:
Họ không phải người ngoài, có chuyện gì Thư đại nhân cứ yên tâm nói đi!

Lúc này hắn mới gật đầu, nghiến răng nói:
Muội muội của thần chắc chắn không làm những chuyện đó, nhất định là do Diêu Thục phi hãm hại muội ấy! Nương nương…


Thư đại nhân!
Ta ngắt lời hắn.
Chuyện này là thật hay giả đều đã qua rồi, hôm nay bản cung đến không phải để nghe ngươi kêu oan!
Ta muốn nói cho hắn biết, ta chẳng qua chỉ chịu sự phó thác của người khác, ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, không rảnh rỗi nghe hắn kể chuyện Thư Quý tần. Ta cũng không thể để hắn cảm thấy ta đang nhiệt tình giúp hắn. Bất kỳ việc gì nửa giả nửa thật đều khiến người ta không thể suy nghĩ thông suốt.
Thư Cảnh Trình ngẩn người, lát sau mới lên tiếng:
Vâng… thần đã hiểu.

Ta gật đầu, rút mảnh giấy Thư Quý tần trao cho ta từ trong tay áo, đưa cho hắn.
Bản cung biết ngươi không tin. Đây là thứ tỷ tỷ đã trao cho bản cung, bây giờ bản cung đưa nó cho ngươi.

Hắn sững sờ, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận. Đột nhiên mặt hắn biến sắc, lẩm bẩm:
Là… là nét chữ của Tình Nhi…

Ta xoay người nhìn ra xa, chỉ nói:
Thư đại nhân, tin rằng người hiểu rõ hơn bản cung, ngày mùng Chín tháng Ba, nếu ngươi ra tay hành thích Diêu Phó tướng thì sẽ nguy hiểm nhường nào. Bản cung cũng biết Thư gia các ngươi và Diêu gia có mối thù không đội trời chung, nhưng bản cung hy vọng ngươi nghe bản cung nói một câu: Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt!


Nhưng nương nương…
Hắn giận dữ cất lời.
Nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng mai sau không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa!

Khóe miệng ta khẽ cong lên, quả nhiên hắn đã có ý định hành thích.
Ta cười, nói:
Nếu Thư đại nhân định một mạng đổi lấy một mạng, vậy thì thật sự đã uổng phí tâm sức của bản cung khi đồng ý với tỷ tỷ đưa ngươi mảnh giấy này rồi!
Quay người nhìn hắn lần nữa, ta nói:
Thục phi nương nương bây giờ đang hô mưa gọi gió chốn hậu cung, bởi vì sao?

Thư Cảnh Trình kinh ngạc nhìn ta. Ta nói tiếp:
Đương nhiên là vì phía sau nàng ta có thế lực của Diêu gia hậu thuẫn, thực ra bản cung cũng không thích nàng ta. Bản cung đồng ý giúp Thư đại nhân làm việc này, nhưng cần một thứ bên người của Thư đại nhân.

Ta nói rất rõ ràng, việc ám sát Diêu Chấn Nguyên sẽ do ta làm, nhưng hắn phải gánh tiếng oan này. Điểm tốt duy nhất của chuyện này là sau khi giúp Thư gia báo thù, ta còn có thể bảo toàn tính mạng cho hắn.
Hắn chần chừ, ta lại nói:
Như vậy cũng không trái với việc tỷ tỷ thỉnh cầu bản cung.
Thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi, ta lại bổ sung thêm một câu:
Tỷ tỷ nói, tỷ có thể chết nhưng Thư gia không thể tuyệt tự.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[1].
[1] Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: tội bất hiếu có ba điều thì tội không có con trai là nặng nhất. (Mạnh Tử)
Ta đã nói đến vậy rồi, nếu Thư Cảnh Trình còn cố chấp không tỉnh ngộ, vậy cũng không đáng để ta bảo vệ tính mạng cho hắn.
Hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên quỳ xuống, nói:
Thần thay Thư gia tạ ơn nương nương!
Nói xong hắn liền dập đầu với ta, tháo miếng ngọc bội bên mình cho ta.
Đây là ngọc bội gia truyền của Thư gia chúng thần, bây giờ thần trao cho nương nương.

Nhận lấy ngọc bội, nắm trong lòng bàn tay, ta nói với hắn:
Thư đại nhân đứng lên đi! Việc hôm nay không thể để lộ với bất kỳ ai.

Hắn gật đầu.
Thần hiểu. Nương nương còn muốn thần làm gì không ạ?

Ta nhìn hắn, nói:
Hôm diễn ra hội săn bắn, vì là thi đấu nên mũi tên của mỗi người đều có ký hiệu, nhưng mũi tên của vũ lâm quân là mũi tên thường, đến lúc ấy, ngươi lấy trộm cho bản cung một mũi tên thường. Sau đó, ngươi hãy rời hoàng đô ngay trong ngày, trốn càng xa càng tốt. Chuyện còn lại, bản cung sẽ xử lý.

Dường như hắn còn muốn nói gì đó nhưng sau khi ngập ngừng giây lát, hắn vẫn không nói ra, chỉ gật đầu.
Vâng, thần xin nghe theo nương nương!


Được, ngươi trở về đi, bản cung và ngươi ở cạnh nhau lâu, sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ.


Vậy thần xin cáo lui!
Hắn hành lễ với ta rồi xoay người, vội vã rời đi.
Ta hít sâu một hơi, trong chuyện này, tuy ta cũng có toan tính khác nhưng vẫn muốn cứu hắn một mạng.
Vãn Lương và Triêu Thần bước lên, Triêu Thần nhíu mày, nói:
Nương nương, người muốn tự tay động thủ ư?
Nàng ta biết Hạ Hầu Tử Khâm từng dạy ta bắn tên, nàng ta cũng biết ta mới học có một buổi sáng, thế nên lo lắng cho ta cũng là chuyện bình thường.
Cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay, ta lạnh lùng cười một tiếng.
Nếu để Hoàng thượng biết chuyện này, người nhất định sẽ không bỏ qua cho Thư Cảnh Trình, để Thái hậu biết cũng vậy. Nhưng bản cung đã nhận lời Thư Quý tần, bảo vệ tính mạng anh trai nàng ta, vì không muốn nuốt lời nên bản cung không thể cầu xin Hoàng thượng và Thái hậu giúp đỡ.


Nhưng nương nương…

Ta biết Triêu Thần lo lắng, thực ra trong lòng ta cũng đang tính toán nên làm thế nào thì mọi chuyện mới có thể suôn sẻ tuyệt đối. Suy cho cùng, kỹ thuật bắn tên của ta quả thật rất kém cỏi. Đứng một lát, ngoảnh đầu nhìn hai người bọn họ, ta hỏi nhỏ:
Các ngươi biết Diêu Chấn Nguyên thích gì nhất không?

Triêu Thần ngẩn người, nhưng ánh mắt Vãn Lương chợt sáng bừng, nàng ta lên tiếng:
Nương nương, hồi nô tỳ theo Thiển Nhi tới dịch quán, từng nghe Hiển Vương nhắc tới Diêu Phó tướng, nói thê thiếp trong phủ ông ta nhiều vô số, ai nấy đều có sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, còn nói Diêu Phó tướng chỉ cần nhìn thấy mỹ nhân thì không bắt cóc được về phủ sẽ không buông tha.


Mỹ nhân…
Ta khẽ lẩm bẩm.
Triêu Thần vội nói:
Nương nương, chi bằng chúng ta tìm một người quyến rũ ông ta…


Không cần!
Ta ngắt lời Triêu Thần. Tìm người khác, ta không tin tưởng.
Nếu Diêu Chấn Nguyên đã thích mỹ nhân… Ha, ta có một cách.
Hả lòng hả dạ xoay người, ta nói:
Chúng ta trở về thôi!


Vâng!
Hai cung tỳ không nói gì nữa, chỉ cất bước đi theo.
Đi được một đoạn, ta nghe thấy tiếng động trong khu rừng phía trước, liền nhìn theo, thấy bóng dáng của hai người. Một người đang hất tay người kia, vội vàng chạy đi. Nữ tử kia ăn mặc lộng lẫy, xem ra không phải người bình thường. Còn người kia lúc này bỗng ngoái đầu, ánh mắt dừng lại chỗ ta.
Ta giật mình kinh ngạc, thấy nam tử đang nhìn ta chằm chằm. Thật điềm tĩnh, đôi mắt đó không để lộ chút lúng túng, trên người y là y phục bằng gấm lụa sang trọng, cổ áo và vạt áo còn có viền màu vàng.
Ta thảng thốt nhìn y. Lần này là sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm, bởi vậy quốc chủ các nước khác đến thiên triều, theo lễ nghi, đều không được mặc long bào, song có thể dùng màu vàng, chắc chắn đây là đế vương nước khác.
Ta biết quốc chủ Nam Chiếu tuổi đã gần tứ tuần, vậy thì người trước mặt là Hoàng đế Khánh Khang của nước Đại Tuyên – Quân Ngạn. Trong lòng sửng sốt, ta nhìn về hướng nữ tử trốn chạy. Theo như ta biết, Quân Ngạn còn chưa tấn phong hoàng hậu, vì thế lần này chắc chắn y đi một mình. Nữ tử vừa nãy, nhìn qua có thể biết là người đặc biệt, nữ tử ăn mặc như vậy ở Thượng Lâm uyển lúc này chỉ có hai người.
Một là Hoàng hậu Nam Chiếu, cũng chính là Công chúa Chiêu Dương, còn người kia là quận chúa Bắc Tề. Nhưng bất luận là ai cũng khiến ta kinh ngạc, vì cho dù thế nào, y thân là hoàng đế của Đại Tuyên lại có quan hệ với bọn họ, đó là điều không bình thường. Công chúa Chiêu Dương đã có phu quân, còn quận chúa Bắc Tề tới thiên triều để hòa thân, thế thì y…
Ta nắm chặt chiếc khăn, khi trấn tĩnh lại thì đã thấy người đằng trước đang sải bước về phía mình. Lúc này ta mới phát hiện có một thị vệ đi theo y, thị vệ đó thiếu một cánh tay bên trái khiến ta không khỏi giật mình kinh hãi.
Hai cung tỳ bên cạnh y cũng hành lễ với ta, đôi mắt y không có chút ngạc nhiên nào. Khóe miệng mỉm cười, y lên tiếng:
Trẫm còn tưởng là ai, hóa ra là Đàn Phi nương nương!

Nói ta không kinh ngạc là nói dối, y thật lợi hại, vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của ta. Có lẽ nên nói là y biết rõ Hạ Hầu Tử Khâm sẽ đưa ai tới Thượng Lâm uyển.
Siết chặt chiếc khăn trong tay, ta khẽ nói:
Bản cung chỉ ra ngoài cho khuây khỏa, không nghĩ lại có vinh hạnh được gặp Tuyên Hoàng bệ hạ!

Y điềm tĩnh cười, nói:
Nương nương thật sự vô tình xuất hiện ở nơi này ư?

Lời của y khiến ta ngẩn người, thấy ánh mắt y nhìn về hướng Thư Cảnh Trình vừa rời đi. Ta không khỏi nghiến răng, quả nhiên tên Quân Ngạn lợi hại, việc ta gặp Thư Cảnh Trình ở đây, y đã nhìn thấy từ lâu. Y không nói toạc ra nhưng ta không phải không biết y cũng đang cảnh cáo ta, ý rằng hôm nay ta chưa từng nhìn thấy sự việc giữa y và nữ tử đó. Vì sao y giống như đang cố gắng che giấu quan hệ giữa y và nữ tử đó? Lẽ nào thực sự có tư tình?
Nghĩ tới đây, ta bỗng giật mình.
Ta đành đáp:
Bản cung đương nhiên vô tình đi dạo qua đây, cũng gặp bệ hạ đang đi dạo.

Nghe thấy vậy, vẻ phòng bị trong ánh mắt y cũng từ từ biến mất, y cười, nói:
Trẫm còn muốn qua bên kia ngắm cảnh, xin nương nương cứ tự nhiên!
Nói xong, y lại cười, đi qua ta. Thị vệ phía sau y sải bước theo.
Ta ngoái đầu nhìn bóng lưng y, thầm nghiến răng. Ta rất muốn biết nữ tử vừa nãy dây dưa với y rốt cuộc là ai?

Nương nương!
Triêu Thần nhỏ giọng gọi ta.
Ta lắc đầu, quay người đi về Ngự Túc uyển.
Trở lại Ngự Túc uyển, thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang nghỉ ngơi trong phòng. Nghe thấy tiếng ta bước vào, hắn mở mắt, khẽ hỏi:
Đi đâu vậy? Trẫm đợi nàng một lúc lâu rồi!

Ta bước lên, nói:
Thần thiếp chỉ đi dạo một lát, không ngờ lại vô tình gặp Tuyên Hoàng.

Hắn nhìn ta nhưng cũng không hỏi, vẫy tay ra hiệu cho ta lại gần. Ta bước tới trước mặt hắn, hắn kéo ta lại, ôm chặt trong lòng, khẽ sa sầm sắc mặt, nói:
Nàng dám lừa trẫm?

Ta giật mình sửng sốt, chuyện vô tình gặp Quân Ngạn không được coi là lừa hắn, vậy thì… là chuyện của Thư Cảnh Trình ư?
Trong lòng ta thấp thỏm, nhưng hắn lại khẽ bật cười, nói:
Lần trước trẫm nói, trẫm cảm thấy tiếc vì chưa được ăn điểm tâm do nàng làm đã phải đi, kết quả nàng lại nói chưa làm. Nhưng vừa nãy Tình Hòa nói, nàng đã làm rất lâu trong bếp.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, hóa ra hắn nói đến chuyện này!
Tâm trạng căng thẳng dần được thả lỏng, ta cười, nói:
Khi đó Hoàng thượng vội đi, thần thiếp nghĩ dù sao cũng không ăn được, chi bằng nói chưa làm, vậy thì Hoàng thượng cũng không nhớ đến nữa.

Song hắn nói:
Ai nói trẫm không nhớ đến? Trẫm luôn nhớ đến.

Nhìn sắc mặt hắn, ta bỗng cảm thấy vui vẻ, khẽ nói:
Hoàng thượng đã nhớ, vậy thần thiếp lại làm cho Hoàng thượng ăn là được. Bây giờ người đói không? Nếu đói, thần thiếp sẽ đi làm ngay.

Hắn cũng cười, đứng lên, nói:
Bây giờ trẫm không đói, nàng nhớ lần sau làm cho trẫm là được! Giờ còn sớm, trẫm đưa nàng ra ngoài tập bắn tên. Buổi tối còn có một bữa tiệc nhỏ.

Lúc này mới nhớ ra chuyện hắn nói muốn bày yến tiệc thết đãi Hàn Vương và quận chúa, ta liền gật đầu.
Hắn gọi Lý công công chuẩn bị ngựa, thay y phục rồi cùng ta đi ra.
Ta và hắn vẫn cưỡi chung một con ngựa, hắn ngồi sau ôm lấy ta, thúc ngựa chạy về phía bãi tập bắn.
Một đội vũ lâm quân đi theo sau, có cả Cố Khanh Hằng.
So với lần trước, ta đã thành thạo hơn rất nhiều. Hạ Hầu Tử Khâm giúp ta ngồi ngay ngắn, khẽ cười.
Trẫm không ngờ nàng lại nhớ lâu như vậy.

Ta cười tủm tỉm, sao ta có thể không cố gắng chứ?
Diêu Chấn Nguyên… Ta thầm đọc tên ông ta.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau trời đã tối, giọng nói của Cố Khanh Hằng truyền đến:
Hoàng thượng, không còn sớm nữa, nên về thôi!

Hạ Hầu Tử Khâm trả lời rồi quay sang nói với ta:
Về thôi!

Giao cung tên cho thị vệ đứng bên, ta cùng hắn lên ngựa. Yến tiệc buổi tối được tổ chức tại Liên Đài các, chúng ta về Ngự Túc uyển thay y phục trước rồi mới qua đó.
Đến nơi mới thấy kinh ngạc, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Hàn Vương, không thấy quận chúa kia. Ha, yến tiệc buổi tối, nàng ta cũng không đến.
Nhớ tới lời Thái hậu nói, ta nhất định không được để Hạ Hầu Tử Khâm và quận chúa đó ở riêng bên nhau, nhưng chắc Thái hậu không ngờ được quận chúa Bắc Tề kia lại trốn tránh không muốn gặp chúng ta.
Hạ Hầu Tử Khâm bước lên ngồi, cất tiếng hỏi:
Bệnh của quận chúa nghiêm trọng lắm à? Vậy trẫm bảo thái y qua xem.
Dứt lời, hắn liền gọi người.
Hàn Vương lên tiếng:
Đa tạ Hoàng thượng, có lẽ…


Hoàng thượng!
Ta ngắt lời Hàn Vương, đứng thẳng người, nói:
Quận chúa từ xa tới, lại mang bệnh, nếu chỉ kêu thái y qua khám e là không hay. Chi bằng để thần thiếp tự đi, Hoàng thượng và Hàn Vương ở đây uống vài chén đi!

Hạ Hầu Tử Khâm cười với ta, gật đầu.
Như vậy cũng tốt!


Vậy thần thiếp xin cáo lui trước!
Nói xong, ta quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài, Vãn Lương và Triêu Thần thấy ta nhanh chóng đi ra thì giật mình, vội đuổi theo.

Sao nhanh như vậy mà nương nương đã ra rồi?
Vãn Lương lo lắng nhìn vào bên trong.
Ta cười, nói:
Quận chúa Bắc Tề mắc bệnh, vẫn ở Nghi Tư uyển, không tới, bản cung đích thân đến thăm.

Triêu Thần
ơ
một tiếng, nhỏ giọng nói:
Quận chúa đó quá kiêu căng, lúc ở cổng hoàng thành thì không xuống kiệu, bây giờ còn không đến dự yến tiệc.

Ta hơi trầm giọng:
Đúng vậy, quá kiêu căng. Bản cung muốn xem xem, quận chúa Bắc Tề kiêu căng như vậy rốt cuộc là người như thế nào! Vãn Lương!
Ta đột nhiên gọi, Vãn Lương vội bước lên.
Hôm nay, ngươi cũng mở to mắt ra nhìn cho bản cung!
Sau này, nàng ta cũng phải ngày ngày tiếp xúc với quận chúa đó.
Vãn Lương vội đáp lời.
Ba người chúng ta đang đi, Triêu Thần bỗng kinh ngạc nói:
Nương nương, có phải nữ tử hôm nay chúng ta nhìn thấy ở cùng với Tuyên Hoàng trong rừng…
Triêu Thần chưa nói hết câu nhưng ta hiểu ý nàng ta.
Ta cũng từng hoài nghi, ha, nếu vậy thì chứng tỏ hôm đó ở trong rừng, nữ tử kia cũng trông thấy ta. Nhưng cho dù thế nào, đầu tiên phải qua Nghi Tư uyển rồi nói sau.
Hai cung tỳ thấy ta im lặng, cũng biết điều không nói nữa, chỉ đi bên cạnh.
Tới Nghi Tư uyển, ta vừa định tiến vào liền thấy hai cùng tỳ ra ngăn lại, một người nói:
Người là…

Triêu Thần vội bước lên, nói:
Đây là Đàn Phi nương nương của thiên triều.

Nghe thấy vậy, mặt hai cung tỳ biến sắc, vội quỳ xuống.
Nô tỳ không biết là nương nương, nương nương thứ tội!

Ta xua tay kêu họ đứng lên, chỉ hỏi:
Bản cung nghe nói quận chúa của các ngươi bị bệnh nên đến thăm. Quận chúa bây giờ ở đâu?


Quận chúa đang nghỉ ngơi trong phòng ạ!
Một cung tỳ nghiêng người trả lời.
Xin mời nương nương!

Ta gật đầu, cất bước đi vào.
Cung tỳ đưa ta tới một gian phòng, đứng ngoài cửa, nói:
Quận chúa, Đàn Phi nương nương tới thăm người!

Một lát sau mới nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra:
Mau mời nương nương vào!

Lúc này cung tỳ mới đẩy cửa giúp ta, khẽ nói:
Nương nương, mời người!

Ta không nhìn nàng ta, vịn lên tay Vãn Lương bước vào.
Ta cảm thấy có chút kỳ lạ, bên trong không có một cung tỳ nào. Nữ tử nằm nghiêng trên giường, tấm rèm rủ xuống. Ta bước lên, thấy nữ tử hơi nghiêng người, bắt đầu ho.

Quận chúa…
Ta không kìm được, bèn lên tiếng.
Nàng ta ho một lúc lâu mới cất lời:
Khiến nương nương chê cười rồi! Phất Dao không khỏe nên không thể hành lễ với nương nương. Mong nương nương rộng lòng tha thứ!

Phất Dao… Phất Dao…
Ha, cái tên cũng đang nhắc nhở ta, nàng ta quả thật là muội muội của Phất Hy.
Trấn tĩnh lại, ta lắc đầu, nói:
Quận chúa không cần đa lễ, Hoàng thượng nghe nói quận chúa bị bệnh nên bảo bản cung qua thăm.

Nàng ta khẽ cười.
Phiền Hoàng thượng phải bận tâm rồi! Phất Dao từ nhỏ đã yếu ớt, không chịu nổi việc đi lại nhiều, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe ngay thôi!
Nàng ta dừng lại một lát rồi nói tiếp:
Hôm nay chưa thỉnh an Hoàng thượng, quả thật là Phất Dao không đúng!

Ta vội nói:
Quận chúa khách sáo rồi, sau này là người một nhà, Hoàng thượng sẽ không để ý mấy nghi thức xã giao này đâu!

Kỳ lạ thật, đối với việc Hoàng đế Bắc Tề đưa Phất Dao tới hòa thân, bất luận là Hạ Hầu Tử Khâm hay Thái hậu, hoặc là ta, trong lòng đều nghi ngờ. Vậy thì, chi bằng ta nhân cơ hội này thăm dò nàng ta.
Nàng ta im lặng trong giây lát rồi mới gượng cười, nói:
Phất Dao biết, người Hoàng thượng yêu chỉ có tỷ tỷ của Phất Dao.

Lời của nàng ta khiến ta sửng sốt, tay cầm chiếc khăn bất giác siết chặt.
Nàng ta dường như nhớ ra điều gì, vội nói:
Phất Dao đáng chết, sao lại để nương nương đứng nói chuyện chứ?

Lúc này ta mới sực tỉnh, gượng cười.
Không sao, quận chúa không cần đứng lên, bản cung ngồi xuống là được mà!
Nói xong, ta liền ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Người phía sau tấm rèm lập tức bật ho, lâu sau mới ngừng lại được. Ta không kìm được, lên tiếng:
Chi bằng bản cung truyền thái y tới xem bệnh cho quận chúa!


Tạ ơn nương nương, Phất Dao đã uống thuốc rồi, không cần phiền thái y đâu!
Giọng nói của nàng ta rất nhỏ, lát sau nàng ta mới nói tiếp:
Thực ra, vì sao hôm nay nương nương tới, Phất Dao cũng biết chút ít.

Ta có chút kinh ngạc, không rõ ý của nàng ta.
Nàng ta nói tiếp:
Nương nương có thể đi cùng Hoàng thượng tới Thượng Lâm uyển, đương nhiên người có vị trí quan trọng trong lòng Hoàng thượng. Xin nương nương yên tâm, sau này Phất Dao vào cung làm phi, nhất định sẽ tuân theo tôn ti trật tự, cung kính với nương nương.

Ta sững sờ, nàng ta cho rằng ta đến để ra oai phủ đầu nàng ta? Ha, nàng ta quả thật đã xem thường Tang Tử ta rồi.
Quận chúa nghĩ nhiều rồi, bản cung hôm nay đến đây chỉ vì quan tâm tới bệnh tình của quận chúa, không có suy nghĩ khác.

Nàng ta khẽ cười, đáp:
Nương nương nói phải, Phất Dao đã nghĩ nhiều rồi!

Từ đầu đến cuối, lời nói của nàng ta đều hờ hững, ta không đoán được Hoàng đế Bắc Tề đưa nàng ta tới hòa thân rốt cuộc là có dụng ý gì? Mà Liễu Phất Dao, rốt cuộc nàng ta có phải quân cờ được Hoàng đế Bắc Tề sắp xếp bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm không?
Trầm mặc một hồi, nàng ta lại nói:
Thực ra, nếu không phải cha khăng khăng tiến cử Phất Dao với vương huynh, Phất Dao hoàn toàn không muốn hòa thân với thiên triều. Tỷ tỷ lúc còn sống yêu thương Phất Dao nhất, sao Phất Dao có thể… có thể ở bên cạnh người tỷ tỷ yêu chứ?

Nàng ta nói, nàng ta vốn không muốn… Như vậy, nếu nàng ta biết Hạ Hầu Tử Khâm ban hôn nàng ta cho Tấn Vương, có lẽ nàng ta sẽ bằng lòng.
Nhưng nghe nàng ta nhắc đi nhắc lại về Phất Hy, sự căm ghét trong lòng ta càng tăng thêm, ta nghiến răng nói:
Tỷ tỷ của quận chúa… Ha, xin thứ lỗi, bản cung chưa từng thấy Hoàng thượng nhắc đến, vì vậy cũng không biết.

Người sau tấm rèm như giật mình, buột miệng hỏi:
Hoàng thượng… người chưa từng nhắc tới ư?

Ta cười khẩy, vì sao hắn phải nhắc đến chứ?
Thấy ta im lặng, dường như nàng ta rất thất vọng. lâu sau mới nói:
Không còn sớm nữa, nương nương hãy về nghỉ ngơi sớm đi! Khụ khụ…

Ta cũng không định ở lâu thêm nữa, đứng lên, nói:
Vậy bản cung về trước, nếu quận chúa có yêu cầu gì, cứ sai người đến nói với bản cung. Quận chúa nghỉ ngơi cho khỏe nhé!
Dứt lời, ta không nhìn nàng ta, đi thẳng ra ngoài.
Bản thân nàng ta không muốn làm phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm, vậy cũng đúng ý của Thái hậu.
Ra bên ngoài, Triêu Thần đột nhiên lên tiếng hỏi:
Nương nương, có phải quận chúa đang giả bệnh không?

Ta biết vì sao nàng ta hỏi vậy, bởi lúc ta nói truyền thái y, Phất Dao luôn thoái thác.
Ta vừa định lên tiếng thì đã nghe Vãn Lương nói:
Không thể, vừa nãy ở trong phòng, nô tỳ quả thật có ngửi thấy mùi thuốc, mà quận chúa nói đã uống thuốc.

Ta nhìn Vãn Lương với ánh mắt tán thưởng, vẫn là nàng ta cẩn thận. Hơn nữa, Phất Dao giả bệnh làm gì? Không có lý do.
Ba chúng ta đang đi, đột nhiên nghe thấy có người gọi:
Đàn Phi nương nương!

Quay đầu nhìn lại, trong đêm tối, một tấm mặt nạ màu bạc khiến ta giật mình. Hai cung tỳ bên cạnh cũng có chút sợ hãi, nhưng vì ngại người trước mặt nên không dám kêu lên.
Y ung dung bước tới, khẽ cười, nói:
Nương nương biết rõ nghĩa muội của bản vương tới thiên triều hòa thân nhưng vẫn quan tâm tới bệnh tình của muội ấy, đích thân tới thăm, sự khoan dung, độ lượng của người quả thật khiến bản vương thán phục!

Tuy y nói thán phục nhưng ta có thể nghe thấy ý mỉa mai qua ngữ khí đó.
Ta cười, nói:
Người đến là khách, bản cung chỉ thay Hoàng thượng đến thăm mà thôi!

Hai đồng tử của y hơi co lại.
Nương nương thật biết nói chuyện!

Không biết vì sao, nói chuyện qua tấm mặt nạ khiến ta cảm thấy khó chịu, nó khiến ta nhớ tới Tô Mộ Hàn.
Nhìn y với vẻ không vui, ta cau mày, nói:
Vương gia không cảm thấy đeo mặt nạ nói chuyện với người khác là thất lễ à? Hay… vương gia ngại về tướng mạo của mình?
Cũng không biết vì sao, lúc này ta lại ăn nói to gan như vậy.
Y đột nhiên lại gần ta, nở nụ cười tà mị.
Sao? Nương nương tò mò về tướng mạo của bản vương à?

Không phải tò mò, mà là… Cảm giác kỳ lạ ấy luôn quấy nhiễu trong lồng ngực khiến ta không nói ra được.
Nam tử ở rất gần, ta do dự một lát, tay run run đưa về phía chiếc mặt nạ của y…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mệnh Phượng Hoàng.