Tập 3 - Chương 47


Dịch: Cẩm Ninh
Nhà xuất bản: Văn Học
Nụ cười tủm tỉm của nam tử vẫn dịu dàng như lần đầu ta gặp huynh ấy. Ta nắm lấy tay huynh ấy, vội hỏi:
Khanh Hằng, cái gì mà tất cả mọi chuyện?
Ta luôn cảm thấy huynh ấy và Hạ Hầu Tử Khâm đang giấu ta chuyện gì đó.
Nhưng huynh ấy chỉ cười, nói:
Tam Nhi, muội tin ta không?

Bao lâu rồi không được nghe huynh ấy gọi như vậy, ta nhất thời sững người.
Huynh ấy lại nói:
Tam Nhi, muội phải tin tưởng ta, tin tưởng Hoàng thượng.


Khanh Hằng…

Song huynh ấy đã đứng lên, nói nhỏ:
Ta phải quay về, thấy muội sống tốt, ta cũng yên tâm.


Khanh Hằng!
Ta nhảy xuống giường, kéo tay huynh ấy, nói:
Còn chuyện của Thái Hằng? Có khó khăn không?

Huynh ấy ngoảnh đầu nhìn ta, cười nói:
Giống như muội và Hoàng thượng dự đoán, lòng trung thành của Thái Hằng không hề vững chắc.

Nghe thấy vậy ta mới có chút yên tâm. Nhưng huynh ấy nói
đúng như ta và Hoàng thượng dự đoán
, trước mặt huynh ấy, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn nhắc đến ta ư?
Ta đang nghĩ thì Khanh Hằng đã nhẹ nhàng rút tay khỏi tay ta, đi ra phía cửa.
Muội nghỉ ngơi đi, mọi chuyện rồi sẽ qua!
Đến khi ta nhìn huynh ấy lần nữa thì huynh ấy đã đi rất xa rồi.
Còn ta vẫn không xoay người, chỉ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Không còn nhìn thấy bóng dáng huynh ấy nhưng không biết vì sao ta không muốn xoay người.
Huynh ấy nói đã lâu rồi không gặp ta, còn nói phải rất lâu nữa mới được gặp… Ta chỉ muốn hỏi, rất lâu là bao lâu?
Ta không ngừng nghĩ đến những lời huynh ấy vừa nói, huynh ấy nói ta phải tin tưởng huynh ấy, tin tưởng Hạ Hầu Tử Khâm…
Ta tin, đương nhiên ta tin. Ta chỉ thấy lo lắng.

Nương nương?
Bên tai vang đến giọng nói của Triêu Thần, ta giật mình nhìn sang nhuyễn tháp, thấy Triêu Thần đã dậy, vội vàng qua chỗ ta, hỏi:
Nương nương sao vậy? Sao lại đứng ở đây?

Ta vội lắc đầu.
Không có gì, ta chỉ khát nước nên muốn dậy uống nước thôi!

Nàng ta vội xoay người, vừa rót nước cho ta vừa nói:
Sao nô tỳ nghe thấy như có người đến? Có phải… Hoàng thượng đã đến không ạ?
Lúc Triêu Thần hỏi ta, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Ta nhận lấy cốc trà nàng ta đưa, nhấp một ngụm rồi cười, nói:
Hoàng thượng lúc này sao có thể đến đây? Vừa nãy chỉ là gió thổi làm cửa sổ mở thôi!

Triêu Thần nghi hoặc quay đầu nhìn, nhưng ta đã đặt cốc trà xuống, xoay người, nói:
Ta đã đóng rồi. Triêu Thần, ngủ đi!
Ta vừa nói vừa đi thẳng đến giường.
Nghe ta nói vậy, Triêu Thần không nói gì thêm, lại nhìn cánh cửa sổ một lần nữa, chắc chắn đã đóng chặt rồi mới xoay người nằm lên nhuyễn tháp.
Ta nghiêng người, mở mắt nhìn về phía cánh cửa, ngẩn ngơ đến thất thần. Đột nhiên ta nhớ ra bây giờ mình đang ở lãnh cung, nếu thuốc nước của ta dùng hết thì phải làm thế nào đây? Đúng rồi, ta còn chưa nói với Hạ Hầu Tử Khâm về việc thuốc nước của ta là do Tô Mộ Hàn đưa.
Lấy lọ thuốc ra, lắc lắc thấy vẫn còn hơn nửa bình, còn có thể chống đỡ khoảng một tháng. Đột nhiên ta cảm thấy đây có thể là lọ thuốc nước cuối cùng ta phải dùng, còn hiện tại, ta quả thật không thể không có nó. Hạ Hầu Tử Khâm từng nói hắn cũng không bảo vệ được ta nếu mắc tội khi quân phạm thượng. Khẽ thở dài, ta chỉ hy vọng khoảng thời gian này, lãnh cung đừng có thêm người tới.
Triêu Thần vẫn như hôm qua, khi trời chưa sáng đã rời đi.
Ban ngày, khi đưa cơm đến, nàng ta kinh ngạc kêu lên:
Nương nương, sao người lại không bôi thuốc nước?

Ta cười, nói:
Không sao, ở đây không có ai đến.

Ta nghĩ ta nên tiết kiệm một chút, tránh tới lúc không có cái để dùng. Triêu Thần nghĩ một lát rồi không nói gì thêm.
Những ngày ở lãnh cung trôi qua rất nhanh. Ta nghe nói chuyện thích khách ở Nam Sơn cuối cùng cũng được giải quyết. Nghe đâu kẻ chủ mưu chính là binh bộ tả thị lang, năm Nguyên Quang thứ hai, cha hắn đánh chết một dân thường ở trên đường, chuyện này vốn được người ta giấu nhẹm nhưng Hạ Hầu Tử Khâm lại điều tra đến cùng, hạ lệnh chém đầu, cho nên hắn ôm hận trong lòng, muốn ám sát Hoàng thượng giữa đám đông.
Đương nhiên ta biết chuyện này không phải như vậy, nhưng vu oan cho người của binh bộ tả thị lang rốt cuộc là Diêu Hành Niên hay Hạ Hầu Tử Khâm thì ta không biết. Sau đó Diêu Hành Niên rời khỏi hoàng đô, trở về Thương Châu.
Các phi tần trong hậu cung ngoài việc thi thoảng gây ra một số chuyện nhỏ nhặt thì cũng không có chuyện gì lớn. Có vẻ Diêu Thục phi không điều tra ra được manh mối về long thai trong bụng Thiên Phi, bằng không nàng ta tuyệt đối không kiềm chế được. Ta cũng cảm thấy kỳlạ, khi đó ta đã điều tra chuyện này không phải một, hai lần nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra manh mối.
Sự thật chúng ta điều tra được quả thực khác xa so với những lời Thư Quý tần nói. Về chuyện này, ta thật sự lo lắng, chẳng lẽ Thư Quý tần đã nhầm?
Ha, có lẽ bây giờ Diêu Thục phi vẫn đang suy nghĩ, có phải hôm đấy ta cố ý nói mấy lời đó cho cung tỳ của nàng ta nghe, còn sự thật hoàn toàn không phải thế, ta chẳng qua chỉ muốn nàng ta ra tay làm hại Thiên Phi?
Ta lắc lắc đầu, chuyện này đừng nói nàng ta đang nghi ngờ, đến ta cũng không nghĩ ra.
Chớp mắt đã đầu tháng Sáu.
Hai tháng ở trong lãnh cung, Hạ Hầu Tử Khâm chỉ tới bốn lần. Mỗi lần hắn đến, Triêu Thần đều nói trước với ta, ta sẽ bôi thuốc nước, còn nếu hắn không tới, ta sẽ không bôi, cho nên chuyện này hắn sẽ không biết, tự khắc sẽ không hỏi.
Ta chỉ không muốn để hắn biết ta định rời khỏi lãnh cung.
Mỗi lần hắn vội vàng tới đều vào lúc đêm khuya, rồi lại vội vàng trở về, chưa từng ở lại qua đêm. Ta cũng cảm nhận được dường nhưhắn đang cố gắng tránh ngủ chung giường vớita. Nhớ tới tối hôm đó, hắn nói hắn đang làm một việc không lý trí…
Ta không nghĩ ra rốt cuộc hắn muốn ám chỉ điều gì?
Đã vào hạ rồi, mưa dông càng lúc càng nhiều. Song cũng may có Triêu Thần ở bên cạnh, ta không phải một mình chịu đựng nỗi sợsấm sét. Ta vui mừng biết bao vì Hạ Hầu Tử Khâm để lại Triêu Thần cho ta, cũng cảm kích Thái hậu hôm đó đã tin tưởng ta, không đánh chết Triêu Thần.
Đêm nay, ta và Triêu Thần vừa ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng
ầm
lớn trên bầu trời, ta sợ tới mức không kìm được hét lớn.Triêu Thần vội chạy qua ôm lấy ta, vỗ về:
Nương nương đừng sợ, có nô tỳ ở đây, có nô tỳ ở đây!

Bao nhiêu năm rồi, ta vẫn không thể thay đổi được nhỉ!
Ta nhoài người vào lòng Triêu Thần, run rẩy mãi không thôi. Chỉ một lát sau lại nghe thấy một tiếng sấm lớn bổ xuống, ngoài âm thanh vang trên bầu trời, dường như bên ngoài còn truyền đến một tiếng
ầm
. Tiếng sấm sét này rõ ràng to hơn lần trước rất nhiều.
Ta chỉ cảm thấy tim đập loạn, cảm giác cánh tay Triêu Thần càng lúc càng siết chặt. Nàng ta khẽ nói:
Nương nương, không sao, sẽ qua rất nhanh thôi!

Ta túm chặt cánh tay Triêu Thần nhưng không thể nhắm mắt, chỉ nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Sấm sét đan xen, bầu trời tối đen như mực, chỉ từng đợt lóe lên những tia sáng trắng. Ngay sau đó, cơn mưa rào trút xuống ào ào.
Đêm mưa dông và sấm sét luôn khiến ta cảm thấy hoảng sợ. Triêu Thần vẫn ôm lấy ta. Trận mưa dông này không biết bao lâu sau mới nhỏ dần. Đến khi trời sáng, ta tỉnh dậy thì phát hiện mình đã nằm yên trên giường, trên người đang đắp chiếc chăn mỏng, còn Triêu Thần đã ra ngoài từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại mình ta.
Ta nghĩ một lát rồi đứng lên.
Lúc đẩy cửa ra ngoài rửa mặt, bỗng nhìn thấy một thái giám đang bước tới, ta sợ hãi, vội vàng đóng cửa phòng. Hôm nay là ngày gì nhỉ? Nghĩ kĩ, là mùng Năm tháng Sáu, không phải cuối tháng, đám cung nhân không cần vào dọn dẹp như thường lệ, vậy thì thái giám kia sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ta sững người hồi lâu rồi mới quay người, trước tiên mặc kệ thế nào, bôi thuốc nước rồi đi ra thăm dò xem sao. Bưng chậu nước, nhân tiện ra ngoài lấy nước rửa mặt, chải đầu, nhưng nghethấy thiên điện bên cạnh vọng ra tiếng nói, nghe ra thì không chỉ có một người.
Ta tò mò đi theo tiếng nói, nhìn thấy rất nhiều cung nhân. Tiến lên nữa, thấy phía trên thiên điện thiếu mất gần một nửa bức tường. Những cung nhân đó đang cẩn thận xử lý gạch ngói vụn và đồ vật rơi xuống, trên nền nhà rất bừa bộn. Ta bỗng nhớ ra tiếng sấm rất lớn tối qua.
Hóa ra sấm sét đã làm đổ gần nửa bức tường của thiên điện. Ta đứng nhìn từ xa, có thể thấy bên trong đã ướt sũng bởi cơn mưa lớn tối qua. Nhìn cảnh này, ta nghĩ lại mà cảm thấy sợ.
Nghe thái giám giám sát đó cất giọng the thé:
Ai nấy phải nhanh lên! Hôm nay, trước khi trời tối nhất định phải xử lý sạch sẽ đống ngổn ngang dưới đất! Còn tất cả đồ đạc trong điện đều chuyển ra ngoài. Những thứ bị ướt hay chưa ướt đều chuyển ra hết. Thái hậu nói rồi, nhân lúc còn sớm, vứt hết những đồ dẫn sét đi!

Một thái giám khác bước lên, nói:
Bao nhiêu đồ thế này, hôm nay, trước khi trời tối sao xử lý xong được chứ! Công công, ngài nói xem, sét này cũng thật là… đang yên đang lành sao có thể phá nát bên này!

Thái giám giám sát
hừ
một tiếng.
Đây là sét trời đánh, ngươi quản được không? Còn trách cái gì, lãnh cung bao năm chưa tu sửa, không đánh sụp toàn bộ là ngươi nên thắp hương lễ Phật rồi! Tới lúc đó bảo các ngươi sửa chữa lại từ đầu thì các ngươi chỉ kêu bận thôi! Đừng có phí lời nữa, còn không mau làm việc đi!

Thái giám kia thất vọng thở dài, cuối cùng đi vào trong thiên điện.
Thái giám giám sát đó lại kêu:
Tất cả nhanh nhẹn lên một chút! Thái hậu nói trong năm ngày nhất định phải sửa chữa xong nơi này. Lãnh cung này bây giờ không phải để không, còn có người đang ở đấy!

Lời của hắn khiến ta hơi giật mình, hắn đương nhiên đang nói đến ta. Có lẽ Thái hậu cũng không muốn có quá nhiều người ra vào lãnh cung?
Ta nhìn lại một lần nữa, bên đó lộn xộn chẳng ra hình thù gì, đổ nát đến mức này, đến cả nóc nhà cũng phải sửa, còn cả một bức tường nữa… Thái hậu hạ lệnh phải sửa xong trong vòng năm ngày, nói thật cũng hơi khó.
Lắc lắc đầu, mấy chuyện này không phải việc ta nên quan tâm.
Ta quay người đổ nước đi rồi trở lại phòng để rửa mặt, chải đầu, sau đó không ra ngoài nữa. Hôm nay ta phải ngoan ngoãn bôi thuốc nước, có thể nói những ngày này ta đều phải bôi thuốc nưởc, tránh để người ta nhìn thấy dung mạo thật của mình.
Vì đông người nên khi Triêu Thần mang cơm cho ta không dám nán lại lâu. Ta chỉ trao đổi bằng ánh mắt với nàng ta rồi hai người nhìn nhau cười.
Lãnh cung mấy ngày nay không lạnh lẽo chút nào, bên ngoài đầy tiếng bước chân người qua lại. Cho tới tối mới bắt đầu yên tĩnh.
Ngồi trong phòng một lát, ta thổi tắt đèn, lúc bước tới đầu giường liền nghe thấy có người đẩy cửa phòng. Ta tưởng là Triêu Thần nhưng khi ngoái đầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng đang tiến lại gần.
Còn chưa phản ứng kịp, cơ thể ta đã bị người ấy ôm chặt. Nghe hắn nói nhỏ:
May mà nàng không sao, trẫm rất lo!

Ta sững người, chắc hắn cũng nghe nói tối qua thiên điện của lãnh cung bị sét đánh. Đưa tay đẩy hắn ra, ta nói:
Thiếp không ở thiên điện, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hoàng thượng…

Hắn từ từ buông lơi vòng tay, hôm nay không có ánh trăng, ta không nhìn rõ gương mặt hắn, thế nhưng lại không thể thắp đèn.
Bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt ta, hắn than thở:
Trẫm tưởng lãnh cung là nơi an toàn nhất trong hậu cung, nhưng nào biết…

Vươn tay nắm lấy tay hắn, ta cười, nói:
Nơi này đương nhiên là nơi an toàn nhất, chỉ là một lần bất trắc thôi, Hoàng thượng đừng bận lòng!
Chưa nói xong, không biết vì sao ta đột nhiên sững sờ.
Một lần bất trắc… Trong đầu nghĩ tới một số chuyện, ta bỗng cảm thấy một tia sáng lóe lên.
Căn phòng tối om, hắn không nhìn rõ nét mặt ta, chỉ kéo ta tới bên giường, cùng ngồi xuống. Hắn nói:
Triêu Thần nói nàng sợ sấm sét. Mỗi lần sấm sét, trẫm đều ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng trẫm lại không thể đến. Hôm qua, lúc nguy hiểm đến vậy, trẫm không thể ở đây. Hôm nay đến lại không có sấm sét.

Nghe ra ý tự trách móc trong lời nói của hắn, ta có chút xót xa trong lòng.
Nắm lấy tay hắn, ta nói:
Hoàng thượng không cần bận tâm đến thiếp, nếu ngày nào chàng cũng nhớ đến thiếp mới khiến thiếp ăn không ngon, ngủ không yên.
Cúi người ôm lấy hắn, ta nói tiếp:
Chuyện của tiền triều còn rất nhiều, chàng phải chuyên tâm một chút.

Hắn sững người, cuối cùng bật cười.
Sao nàng biết trẫm không chuyên tâm?

Ta cười.
Thiếp đoán.

Hắn trầm giọng, nói:
Nàng yên tâm, chuyện nào lớn chuyện: nào nhỏ, trong lòng trẫm biết rõ. Sau khi Diêu Hành Niên trở về Thương Châu chưa hề có động tĩnh, người của trẫm phái đi cũng chưa từng nói ông ta và Bắc Tề có liên hệ.

Ta im lặng lắng nghe, nếu thật sự không có động tĩnh thì tốt, chỉ e rằng có động tĩnh mà thiên triều không biết.
Nghĩ như vậy, trong lòng ta khó tránh khỏi sợ hãi, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười, người Hạ Hầu Tử Khâm phái đi, ta nên tin tưởng bọn họ.
Hắn lại nói:
Có điều… Nam Chiếu lại âm thầm hành động.

Ta giật mình kinh hãi, vội nói:
Với Bắc Tề ư?

Nhưng hắn lắc đầu.
Không. Nhưng Hoàng đế Nam Chiếu đã tập hợp quân đội ở phía đông bắc.

Ta im lặng, phía đông bắc của Nam Chiếu tiếp giáp với thiên triều, phía bắc là Bắc Tề, Hoàng đế Nam Chiếu đột nhiên làm như vậy, đương nhiên muốn thu hút sự chú ý của Hạ Hầu Tử Khâm. Lần trước ta cho rằng Nam Chiếu, Đại Tuyên và Bắc Tề có liên hệ với nhau, song Hạ Hầu Tử Khâm nói, Đại Tuyên và Nam Chiếu không thể sát cánh bên nhau, có lẽ là bởi Đại Tuyên và thiên triều không giáp nhau. Vậy thì, Nam Chiếu và Bắc Tề vẫn có khả năng, đúng không?
Thế nhưng nếu bọn họ liên thủ xuất binh, vậy lý do là gì? Không có lý do thì không thể khai chiến.
Ta đưa tay lên vuốt ve má hắn, cảm thấy ấn đường của hắn chau lại. Ta nhẹ nhàng xoa dịu cho hắn, khẽ lên tiếng:
Hoàng thượng nhất định để thiếp ở lãnh cung à?

Hắn dường như ngạc nhiên, ta lại nói:
Hôm đó, lý do Thái hậu biếm thiếp vào lãnh cung chỉ là mạo phạm bà mà thôi, nói ra cũng không phải chuyện gì to tát. Tuy Dao Phi cho rằng vì chàng hiểu lầm chuyện của thiếp và Hàn Vương nên mới muốn như vậy, nhưng đó không phải lý do của Thái hậu. Chỉ cần Thái hậu nghĩ cách là có thể thả thiếp ra, chẳng phải sao?


A Tử…

Hắn vừa định lên tiếng liền bị ta ngắt lời:
Thiếp biết, hôm đó chàng không thể không làm như vậy, vẫn bởi lo lắng có phải Dao Phi liên thủ với Diêu Hành Niên hay không, hay là Bắc Tề liên thủ với Diêu Hành Niên. Nhưng bây giờ Diêu Hành Niên đã về Thương Châu, chàng chỉ cần để Thái hậu thả thiếp ra, hơn nữa không cần khôi phục tước vị cho thiếp. Dẫu hôm nào đó Diêu Hành Niên biết thì cũng không thể nói gì. Suy cho cùng, chuyện này đã qua lâu rồi.

Hắn từ chối:
Chuyện này tuyệt đối không được!

Hôm đó hắn nói, phong ta làm phi là muốn ta có thể sống sót chốn hậu cung, biếm ta vào lãnh cung cũng là vì vậy. Bây giờ ta nói thế chắc chắn hắn sợ nếu không khôi phục tước vị cho ta, ta ra ngoài, sẽ giống như con giun con dế, ai cũng có thể giẫm chết ta.
Thế nhưng cho ta ra ngoài, lại phải khôi phục tước vị cho ta, điều đó hoàn toàn không thể. Bởi trong mắt Dao Phi, hắn đối với ta, trái tim đã chết, chẳng phải ư? Song ta muốn ra ngoài, ta nhất định phải làm rõ chuyện của Tô Mộ Hàn, mà chuyện này ta không thể thẳng thắn giãi bày với Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta vừa định lên tiếng, hắn lại nói:
Trẫm đã đồng ý với Cố Khanh Hằng, thời gian này, nhất định phải để nàng ở đây, cho tới khi hắn trở về.

Ta giật mình sửng sốt, buột miệng hỏi:
Khanh Hằng không ở hoàng đô ư?

Bỗng nhớ ra lời huynh ấy nói, phải rất lâu nữa mới có thể gặp ta. Ban đầu ta chỉ tưởng huynh ấy rất lâu nữa cũng không thể đến lãnh cung thăm ta, hóa ra không phải sao?
Rõ ràng cảm nhận được hắn hơi giật mình, tựa như hắn vừa lỡ lời, một lúc sau mới thấy hắn đáp:
Ừ, trẫm sai hắn ra ngoài làm chút chuyện.

Hắn nói
làm chút chuyện
, Cố Khanh Hằng lại nói
tất cả mọi chuyện
. Ta không biết hai người bọn họ rốt cuộc đã giấu ta điều gì, không kìm được, thử thăm dò hắn:
Hoàng thượng sai huynh ấy đi làm chuyện gì?

Nhưng hắn nói một cách rất thản nhiên:
Trẫm sai hắn theo dõi Diêu Hành Niên.

Theo dõi Diêu Hành Niên?
Ta biết hắn đang lừa ta, bởi vì lúc đầu, khi nhắc đến việc sai người đi theo dõi Diêu Hành Niên, hắn không nói tên Cố Khanh Hằng, bây giờ lại nói với ta là sai Cố Khanh Hằng đi Thương Châu, ta đương nhiên không tin. Có điều hắn đã nói vậy, dù ta hỏi nữa cũng chẳng ích gì. Rõ ràng hắn và Cố Khanh Hằng đều muốn giấu chuyện này.
Không biết vì sao, lúc này ta càng cảm thấy chuyện hắn và Cố Khanh Hằng đang giấu ta có liên quan tới mấy lời hắn nói hôm đầu tiên hắn đến lãnh cung thăm ta, nhưng rốt cuộc là vì sao, đương nhiên ta không nghĩ ra, chỉ bởi hai người họ đều quá cẩn thận, không để lại cho ta bất cứ manh mối nào.
Ta im lặng, đột nhiên hắn cúi người ôm lấy ta, than thở:
Đợi một ngày nào đó, nàng lau thuốc nước trên mặt đi, e rằng chẳng ai nhận ra nàng nhỉ? Ha, đúng thế, ai có thể ngờ nữ tử xinh đẹp này lại có thể là nàng!

Hắn khẽ cười vui vẻ, còn ta lại sững sờ, lời của hắn rốt cuộc là có ý gì? Đợi ta lau thuốc nước đi, chẳng ai nhận ra ta… Vì sao câu nói này của hắn khiến ta cảm thấy hoảng sợ?
Hít sâu một hơi, túm chặt vạt áo hắn, ta hỏi:
Hoàng thượng muốn để thiếp xuất cung ư?
Bằng không ta không thể nghĩ ra, đang yên đang lành, sao hắn lại nói những lời như vậy. Lẽ nào lúc hắn bước vào, nói lãnh cung cũng không an toàn chính là ý này?
Nhưng hắn trả lời không do dự:
Không muốn.

Ta im lặng, e rằng trong lòng hắn không muốn nhưng lại không thể không làm như vậy. Giật mình sửng sốt, vì sao ta có suy nghĩ lạ lùng như thế?
Ngước lên nhìn hắn chăm chú. Trong phòng tối đen, ta hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ. Hắn đột nhiên khom người, đôi môi mỏng in lên môi ta, khẽ nói:
Trẫm muốn giữ nàng ở bên mình, mãi mãi.

Ta cười.
Vậy thì Hoàng thượng hãy để thiếp lau thuốc nước đi, dùng thân phận hoàn toàn mới để ở bên chàng.

Nhưng hắn lắc đầu.
Không, nàng chính là Tang Tử, chỉ là Tang Tử. Trẫm không muốn nàng che giấu thân phận của mình để ở bên trẫm.

Ta ngẩn người, Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạonên cũng hiểu tính kiêu ngạo của ta. Cho dù tamuốn từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, từ bỏ thân phận Tang Tử, hắn cũng sẽ không chấp nhận.
Ta quả thật đã không yêu nhầm người.
Hắn hiểu ta.
Về chuyện thuốc nước của ta từ đâu mà có, hắn chưa từng hỏi một câu, còn ta sau khi đã suy nghĩ, cuối cùng cũng không lên tiếng, bởichuyện này có liên quan tới Tô Mộ Hàn. Khi tavẫn chưa điều tra rõ ràng thân phận của Tô MộHàn, ta không muốn nói chuyện của Tô Mộ Hàn với hắn. Có điều thông minh như hắn, chắc đã đoán ra được vài phần.
Ta giật mình, nếu hắn thật sự đoán trúng, vậy thì chắc hắn sẽ âm thầm phái người tới ngôi chùa đó, chờ người đưa thuốc cho ta đến. Có lẽ đợi được người đưa thuốc đó cũng tốt. Người đó cũng có thể coi là hiểu rõ tình hình nhỉ? Thế nhưng bên cạnh ta còn có một người biết rõhơn, cho nên lần này dù hắn không muốn ta ra ngoài, ta cũng phải ra.
Một lát sau, hắn lại nói:
Mấy ngày tới còn có thể có sấm sét, nàng không cần sợ, chuyện xảy ra tối qua chỉ là chuyện nhỏ. Nơi này là chính điện, sẽ không bị sét đánh tới.

Ý hắn nói hắn sắp phải về, vì vậy mới dặn dò ta mấy chuyện này.
Ta gật đầu.
Hoàng thượng đừng làm việc vất vả quá, phải giữ gìn long thể.
Mỗi lần hắn tới đều có chút mệt mỏi, thời gian này có quá nhiều việc, không ai có thể gánh vác thay hắn.
Hắn khẽ cười.
Trẫm biết, trẫm đồng ý với nàng, có thể tiếp tục chống đỡ.
Vừa nói xong hắn đã buông tay, đứng lên đi ra ngoài.

Hoàng thượng!
Ta không kìm được gọi hắn.
Bước chân hắn ngừng lại, quay người nhìn ta. Ta cười gượng.
Không có gì, thiếp chỉ muốn nhắc nhở chàng, cẩn thận chân bàn trong phòng.
Trong phòng tối đen, không cẩn thận sẽ ngã ngay.
Hắn hơi sững người, cuối cùng bật cười thành tiếng, dí dỏm nói:
Nàng sợ cái gì, lần này dù có đá phải, trẫm còn có thể lôi nó ra ngoài tứ mã phanh thây được không?

Đương nhiên rồi, lẽ nào bây giờ hắn còn có thể nói chiếc bàn này đã làm đau hắn, phải tìm người bổ ra, mang tới Ngự thiện phòng? Xem ra hắn cũng nhớ chuyện khi đó. Nghĩ vậy, ta cũng che miệng phì cười.
Hắn khẽ
hừ
một tiếng, xoay người rời đi.
Chỉ một lát sau, lại có tiếng bước chân nguời đi vào, nàng ta gọi:
Nương nương, là nô tỳ.

Đương nhiên ta biết là Triêu Thần, ta liền nói:
Không cần qua hầu hạ đâu, tối nay không có ánh trăng, ngươi nghỉ ngơi ở nhuyễn tháp đó đi, ta cũng đi ngủ đây.

Nàng ta do dự giây lát, cuối cùng
dạ
một tiếng rồi không qua nữa.
Đột nhiên ta nhớ tới câu nói của Hạ Hầu Tử Khâm, mấy ngày nay có thể có sấm sét, hắn còn nói nơi này là chính điện, sét sẽ không đánh vào. Ta nghĩ ta đã có đối sách hay rồi.
Ngày hôm sau, lúc ra khỏi cửa, đầu tiên ta tới thiên điện đang tu sửa, quả nhiên thấy có chiếc thang dài. Khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, ta thản thiên rời đi.
Tìm một lượt cả lãnh cung, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc giá cắm nến phủ đầy bụi, song ta không quan tâm những điều này. Ta cầm về phòng, đặt lên bàn, nhìn hồi lâu vẫn cảm thấy nó quá ngắn. Lại nhìn xung quanh, ngoài mấy cây trâm trên bàn trang điểm thì không tìm thấy đồ vật gì không phải chất liệu bằng gỗ. Thở dài một tiếng, lúc quay người lại vô tình nhìn thấy móc treo màn bên giường, ta giật mình sửng sốt.
Vội đứng dậy, tới lấy nó xuống, một cái móc treo làm bằng đồng! Tuy là lãnh cung nhưng đồ vẫn được làm rất tinh tế. Cũng may là làm theo kiểu hình xoắn ốc, lát nữa kéo thẳng ra thì sẽ dài hơn một chút.
Phải mất một lúc lâu ta mới kéo thẳng được cái móc đó. Lấy giá cắm nến, cố gắng cài sợi dây đồng lên, như vậy nó cũng đủ dài khoảng hai mươi tấc, có lẽ cũng đủ.
Buổi tối, ta ngồi một mình bên bàn đợi Triêu Thần. Hôm qua Hạ Hầu Tử Khâm vừa tới, hôm nay chắc chắn sẽ không đến. Tuy đêm khuya hắn mới tới nhưng nếu đến quá nhiều vẫn khiến người khác chú ý.
Để ngọn đèn vào trong góc phòng, ta không thổi tắt, lờ mờ có thể thấy đồ đạc trong phòng.
Khi Triêu Thần đến, nhìn thấy ta ngồi một mình bên bàn, nàng ta giật mình, vội bước lên hỏi:
Nương nương sao vậy?

Ta đứng lên, nói với nàng ta:
Ra ngoài giúp ta chuyển cái thang dài kia tới đây.

Mặt Triêu Thần biến sắc, nàng ta nhíu mày hỏi:
Nương nương cần cái thang đó làm gì?

Ta chỉ đi thẳng, nói nhỏ:
Đừng hỏi nhiều như vậy, đương nhiên ta có việc cần dùng. Ban ngày, ta đã nhìn thấy cái thang đó rất dài, một mình ta e là không chuyển được nên chỉ có thể đợi ngươi tới.

Nghe thấy vậy, nàng ta càng không hiểu, định lên tiếng nhưng thấy dáng vẻ của ta đành miễn cưỡng im lặng. Lúc này hai chúng ta đã tới thiên điện, chiếc thang dài đó vẫn tựa vào tường. Ta gọi Triêu Thần lại, hai người cùng dốc sức di chuyển nó.
Thật nặng!
Triêu Thần vội nói:
Nương nương, cái thang này rất nặng, nô tỳ có thể trụ được, người…


Ta không sao!
Ta nghiến răng nói, cũng may ta không phải loại nữ tử yếu đuối.
Triêu Thần vẫn muốn nói gì, ta lại nói:
Đi cho vững!

Nàng ta hơi ngạc nhiên, lúc này cũng biết phải giữ sức để dịch chuyển cái thang nên không nói gì nữa. Từ thiên điện đến chính điện còn một đoạn nữa, ta và Triêu Thần vừa đi vừa dừng, rất lâu sau cũng tới được cửa. Lúc dựng cái thang ở bên ngoài, hai chúng ta đều mệt tới mức không thở nổi. Ngồi trên bậc thềm, thở hổn hển, hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Triêu Thần nhíu mày, nói:
Nương nương muốn làm gì?
Nàng ta ngước mắt nhìn, nói đùa:
Chẳng lẽ người muốn trèo lên ngắm sao?

Ta tủm tỉm cười, đương nhiên phải trèo lên nóc nhà nhưng không phải để ngắm sao. Hôm nay không có trăng, sao cũng gần như không nhìn thấy. Không đáp lời, ta nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy, vào bên trong lấy ra đồ ta đã chuẩn bị sẵn lúc ban ngày, đưa cho Triêu Thần rồi nói:
Cầm cho ta cái này, một lát nữa đưa cho ta!
Nói xong, không quan tâm tới vẻ ngạc nhiên của nàng ta, ta trèo lên chiếc thang.

Nương nương…
Triêu Thần đuổi theo.
Người muốn làm gì? Người mau xuống đi, để nô tỳ làm cho. Nương nương…


Suỵt!!!
Ta quay đầu, trừng mắt với nàng ta, nhỏ giọng trách:
Ngươi muốn người bên ngoài nghe thấy à?

Bấy giờ nàng ta mới sợ hãi im lặng nhưng đôi mắt nhìn ta vẫn rất lo lắng. Ta không nhìn nàng ta, chỉ đưa tay ra, nói:
Đưa đồ cho ta!

Nàng ta lưỡng lự một lát rồi mới đưa đồ cho ta.
Ta nắm chặt, một tay vịn vào chiếc thang, leo lên trên. Cao quá, ta không dám nhìn xuống dưới. Cuối cùng cũng leo lên mái nhà, đầu tiên ta đặt đồ trong tay xuống, sau đó cẩn thận trèo lên đỉnh. Lúc quay người nhìn ra bên ngoài lãnh cung, ngoài đó đèn đuốc sáng trưng. Đèn lồng treo khắp nơi tạo thành những chấm nhỏ li ti,đẹp vô cùng.
Triêu Thần còn nói ngắm sao, nhưng ta cảm thấy ngồi ở đây ngắm cảnh đêm trong cung cũng không tệ. Nghĩ vậy, ta không kìm được, mỉm cười. Sau đó lại khẽ ho một tiếng, ta lên đây không phải để chơi. Nắm chặt đồ trong tay, ta cúi thấp người rồi trèo lên mái nhà.
Tìm một chỗ gài đồ đó vào, lấy mấy mảnh ngói vỡ đè lên, thử đẩy đẩy, thấy đủ chắc mới yên tâm một chút. Hít một hơi thật sâu, ta quay xuống.
Triêu Thần lo lắng đợi ở dưới, thấy ta xuống thì vui mừng nói:
Nương nương, cuối cùng người cũng xuống rồi!

Ta gật đầu, lên tiếng:
Đừng nói gì, trước tiên chuyển cái thang về vị trí cũ đã.


A!
Nàng ta bất giác kêu lên.
Ta cười.
A cái gì mà a, nhanh lên!
Nếu ngày mai người ta nhìn thấy cái thang xuất hiện ở đây thì không hay.
Thấy ta khom lưng nhấc cái thang, Triêu Thần vội tiến lên giúp ta. Lại tốn không ít sức lực để chuyển cái thang về chỗ cũ, hai chúng ta mệt vô cùng, phải dìu nhau trở về phòng rồi ngồi bên mép giường thở hổn hển.
Cuối cùng Triêu Thần không kìm được, bèn hỏi ta:
Nương nương cầm thứ kỳ lạ đó lên nóc nhà làm gì?

Thứ kỳ lạ? Ha, có lẽ giá cắm nến được ta cắm thêm sợi dây đồng nên nàng ta mới cảm thấy kỳ lạ?
Ta vừa định lên tiếng nhưng đã nghe nàng ta ngạc nhiên kêu lên:
Ôi, móc trên tấm rèm sao lại thiếu một cái?

Ta quay đầu nhìn, cười nói:
Ta cắm vào giá cắm nến chứ sao!
Ánh mắt nàng ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Ta lại nói:
Mang lên nóc nhà, dẫn sét.

Nàng ta kinh ngạc, hồi lâu sau mới nói:
Nương nương, người… người nói gì ạ?


Dẫn sét.
Ta nói lại một lần nữa. Ta biết tại sao nàng ta cảm thấy kinh ngạc, chỉ bởi ta vốn sợ sét nhất. Dẫn sét đối với ta mà nói là một hành động thật sự điên khùng.
Nếu không phải vì trận sấm sét tối hôm trước đánh sập một nửa bức tường của thiên điện thì ta vẫn không nghĩ tới cách ấy. Mùa này chắc chắn vẫn còn sấm sét, nhìn sét đánh hỏng thiên điện, chắc lực rất lớn, huống chi hôm đó thái giám giám sát cũng nói, lãnh cung đã nhiều năm không tu sửa, chỉ cần sét dẫn xuống nữa sẽ đánh thẳng tới chính điện, vậy thì chuyện tu sửa không tránh được, khi đó, phế phi sống ở lãnh cung tất nhiên phải được bố trí ở một nơi khác, vậy ta có thể quang minh chính đại đi ra ngoài, hơn nữa không cần khiến Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu ra mặt. Chỉ là thiên tai mà thôi, ai có thể quản được chứ? Ai có thể nói gì?
Cuối cùng Triêu Thần cũng phản ứng lại, nàng ta nói:
Nương nương muốn ra khỏi lãnh cung à?

Ta gật đầu, nói:
Chuyện này không được kể cho bất kỳ ai!
Nếu không phải vì một mình ta không thể dịch chuyển cái thang đó, ta cũng không định nói cho Triêu Thần biết.
Nàng ta vội nói:
Nương nương muốn ra ngoài thì có rất nhiều cách mà, còn việc dẫn sét này quá nguy hiểm! Không được!
Nàng ta đứng lên.
Nô tỳ phải lấy thứ đó xuống!

Ta kéo nàng ta lại.
Một mình ngươi không thể dịch chuyển cái thang dài đó đâu!
Huống chi, ta và nàng ta đã dịch chuyển cái thang đó hai lần, lần này tay của hai người cũng hơi run rồi, chuyển đi lần nữa là điều gần như không thể.

Nhưng…


Không sao!
Ta vỗ về nàng ta.
Lúc sét đánh, chúng ta sẽ không ở trong phòng, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng ta bắt đầu trở nên căng thẳng, đó là điểm yếu của ta, điểm yếu mà cả đời cũng không thay đổi được.
Nàng ta lo lắng tới nỗi mắt đỏ hoe.
Vì sao nương nương nhất định phải chọn cách này? Nếu người thật sự muốn ra ngoài, nô tỳ đi cầu xin Hoàng thượng và Thái hậu.

Ta thở dài, nói:
Chuyện này nếu có thể cầu xin họ, ta cũng không cần làm như vậy.

Nàng ta bỗng sững người, suy nghĩ một lát lại nói:
Vậy… chúng ta có thể phóng hỏa! Một khi lãnh cung bị cháy, nương nương cũng có thể ra ngoài mà!

Triêu Thần vẫn là một nha đầu thông minh, song điều nàng ta nghĩ chưa thấu đáo.
Ta lắc đầu, nói:
Cách phóng hỏa này ta không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng bên ngoài lãnh cung còn có thị vệ. Khi xảy ra hỏa hoạn, bên ngoài nhanh chóng nhận ra, tới lúc đó, sẽ có người đến dập cháy với tốc độ nhanh nhất. Thế nhưng sét thì khác, khi bổ xuống, không ai dám tiến lên ngăn cản, trừ phi kẻ đó không cần mạng sống, hơn nữa, tốc độ đó đủ nhanh.

Khi nói tới không cần mạng sống, ta rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt Triêu Thần biến sắc, đừng nói nàng ta, ta nghĩ sắc mặt ta cũng rất khó coi. Ta sợ nhất là sấm sét mà.
Ta ngước lên nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, tất cả đều bằng gỗ chắc chắn rất dễ bén lửa, như vậy chẳng cần ai phóng hỏa để gây ra hỏa hoạn cả.
Rất lâu sau Triêu Thần mới lên tiếng:
Vì sao nương nương nhất định phải ra ngoài? Nơi này không phải rất an toàn ư?

Rất an toàn, chính vì quá an toàn nên ta mới cảm thấy không yên tâm. Sao ta có thể một mình an nhàn, để họ đối mặt với nguy hiểm chứ? Hít sâu một hơi, ta nói:
Chuyện này trong lòng ta hiểu rõ, nhớ là không được kể cho bất kỳ ai, đặc biệt là Hoàng thượng, biết không?

Nàng ta chần chừ, thấy ta nhìn chằm chằm mới bối rối gật đầu.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông. Ta nhắm mắt lại, Thái hậu nói trong vòng năm ngày phải hoàn thành công việc tu sửa, vậy thì ta chỉ hy vọng, trong thời gian này lại có sấm sét nữa. Sét càng lớn càng tốt.
Ngày thứ hai, thời tiết rất đẹp, không có dấu hiệu của mưa dông, ta hơi thất vọng. Ngày thứ ba vẫn như vậy. Ta không khỏi có chút lo lắng.
Cuối cùng, tới sáng sớm ngày thứ tư, ta sờ lên chiếc ghế đá trong sân thấy có cảm giác nóng. Cả ngày hôm qua không có gió, buổi tối oi hơn ban ngày. Trong lòng ta căng thẳng, e rằng mưa dông sắp đến.
Ta hưng phấn song lại sợ hãi. Thời tiết bất thường này, nếu có sấm sét, có lẽ còn khủng khiếp hơn lần trước.
Nhìn đám cung nhân đang tu sửa thiên điện có vẻ nóng nảy, thái giám giám sát nói:
Muốn chết à? Mưa nữa thì công trình này phải chậm lại. Nếu Thái hậu trách tội thì làm thế nào?

Trong lòng ta thầm vui mừng, sợ là qua đêm nay, lượng công việc của bọn họ lại nhiều thêm, cũng may lãnh cung đã nhiều năm không tu sửa, ta cũng không được coi là ác ý phá hoại đâu nhỉ?
Lặng lẽ lùi lại vài bước, kiễng mũi chân nhìn đồ dẫn sét trên nóc nhà, chắc chắn hoàn hảo ta mới yên tâm. May mà nóc nhà đủ cao, vật đó cũng không nổi bật nên không ai phát hiện ra.
Đêm nay, Triêu Thần đến rất muộn, thấy vẻ mặt của nàng ta hơi khác, vừa vào liền nói:
Nương nương, nô tỳ nghe họ nói đêm nay có mưa lớn.

Ta gật đầu, ta biết. Thứ ta chờ đợi chẳng phải chính là giây phút này sao?
Nàng ta lao tới, do dự nói:
Nương nương, có cần…
Nàng ta nhìn ta, định nói gì lại thôi.
Ta biết nàng ta muốn nói gì, liền lắc đầu, nói:
Không sao, có quản cũng vô ích, vẫn cùng là một vấn đề.


Nương nương…
Ánh mắt nàng ta lộ vẻ vui mừng.
Tuy ta nói vậy nhưng trong lòng vẫn hy vọng sét sẽ bổ xuống, ta đã chuẩn bị lâu như vậy nên không muốn uổng công. Ta quay người lại, kéo tấm rèm xuống, ra sức ném lên xà nhà.

Nương nương?
Triêu Thần nghi hoặc nhìn ta.
Ta nói nhỏ:
Nếu sét đánh xuống thì sẽ đốt cháy xà nhà, dùng tấm rèm này là có thể dẫn lửa xuống.
Phía dưới là bàn, ghế…
Đôi mắt Triêu Thần nhìn ta càng trở nên kinh ngạc. Nàng ta nhìn ta như ta nhìn Tộ Mộ Hàn khi ấy. Điều khiến ta kinh ngạc chính là cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý, không có cái gì y không tinh thông. Cũng nhờ y nên mới có ta của ngày hôm nay.
Ha, Tô Mộ Hàn…
Buông tấm rèm ra, ta xoay người, kéo tay Triêu Thần ra ngoài.
Nàng ta vội nói:
Nương nương, chúng ta đi đâu?


Thiên điện.
Nơi đó tuy vẫn chưa tu sửa xong nhưng cùng lắm chỉ bị dột mà thôi, hôm nay chắc sẽ không đến nỗi bị sét đánh lần nữa,nhưng chính điện quá nguy hiểm.
Ngón tay Triêu Thần run run, cuối cùng không nói gì, nàng ta cũng biết chúng ta không thể chờ ở bên ngoài phòng. Hai người ngồi trong góc đã sửa xong của thiên điện, chẳng mấy chốc đã thấy bầu trời nổi cơn dông, chỉ một lúc sau, tiếng
ầm
vang lên.
Triêu Thần ôm lấy ta theo bản năng. Ta cắn môi, bây giờ vẫn chưa phải lúc căng thẳng nhất, ta nhất định phải kiềm chế. Cảm thấy Triêu Thần đang căng thẳng, lần này nàng ta cũng sợ.
Tiếng sấm trên không trung rền vang mấy tiếng, ta siết chặt tay Triêu Thần, tim đập loạn xạ. Tiếng sấm vẫn không ngừng vang lên, độtnhiên nghe thấy tiếng mưa
ào
xuống, sau đó lại là một tiếng rền lớn ngân vang cả bầu trời, kèm theo đó là âm thanh của thứ gì đổ sụp xuống. Ta chỉ cảm thấy mặt đất bỗng bị chấn động mạnh.
Xuống rồi! Ta gần như nhảy lên theo phản xạ.

Nương nương!
Triêu Thần sợ hãi kêu lên.
Bước chân hoảng loạn nhưng ta vẫn đứng lại, do dự một lúc rồi nghiến răng xông ra.
Triêu Thần, không được ra ngoài!
Tiếng động lớn ban nãy chắc chắn sẽ kéo người khác tới, mà nàng ta là một cung tỳ đã chết, không thể xuất hiện trước mặt mọi người. Cho nên lúc nãy ta mới nói điều căng thẳng nhất vẫn còn ở phía sau.
Nhớ tới lần đó, ta vừa khóc vừa xông ra ngoài tìm người, sau đó gặp Tô Mộ Hàn. Lần này không có tiên sinh để ta dựa dẫm nữa, nhưng dù sợ hơn nữa ta cũng phải chạy ra. Bên ngoài, trời mưa rất lớn, mưa táp lên mặt ta đau rát.
Giữa chính điện đã bập bùng ánh lửa, bắt đầu cháy rồi!
Trên đầu, tiếng sấm vẫn đang tiếp tục. Lúc này, đồ dẫn sét đã bị đánh rơi nên sét sẽ không đánh xuống nữa, mà điều ta cần đã đủ. Hai chân không còn sức lực, mềm nhũn, ta sợ tới mức bật khóc.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân người chạy vào, tiếp đó ta nghe thấy một người nói:
Gay rồi, chính điện đã bị sét đánh trúng! Mau, mau tới bẩm báo Hoàng thượng và Thái hậu!

Khóe miệng cong lên mỉm cười, ta chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, ngã nhào xuống trong làn mưa.
Ánh mắt của người kia tìm đến, gọi thất thanh:
Nương nương…

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mệnh Phượng Hoàng.