Chương 11
-
MỘ DUNG THẾ GIA CHI HOA SỰ
- Vô Tụ Long Hương
- 3144 chữ
- 2020-01-30 10:00:07
Nguồn: truyenfull.vn
Số từ: 3139
Tới ngày mười lăm, chúng ta đi tới tòa miếu kia. Chỉ lát sau, một tiểu đội binh lính Mông Cổ đi tới dọn dẹp đường sá, một chiếc xe ngựa hoa lệ đi đến, dừng lại trước cửa miếu. Chúng ta xen lẫn trong đám đông xem náo nhiệt để nhìn lén.
Khi hai thị nữ giúp đỡ một vị phu nhân xuống xe, A Thát có chút kích động, bất tri bất giác chen qua đám người tiến lên hàng đầu.
Binh sĩ hộ vệ hung tợn quát lớn:
Chen cái gì mà chen? Muốn chết!
Giơ roi lên định đánh nhưng nhìn thấy gương mặt của A Thát lại trở nên sợ hãi, bùm một cái quỳ xuống thỉnh tội,
Đại nhân thứ tội!
Chúng ta liếc nhau, không khỏi sờ đầu. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, A Thát cũng làm như không có gì, nhẹ nhàng lui về phía sau.
Lúc này vị phu nhân kia nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thật một vị mỹ nhân diễm lệ, hào quang từ vẻ đẹp của bà tỏa ra bốn phía. Ta tuy rằng tự xưng là mỹ mạo hơn người nhưng nếu so với bà cũng chỉ dám nói là thắng nhờ tuổi trẻ. Nghe A Thát nói bà đã hơn 40 tuổi, nhưng nhan sắc được chăm chút thật sự rất tốt, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 30 tuổi. Mũi cao mắt sâu, da trắng như tuyết, ngũ quan của bà tin xảo, da mềm mại chứ không thô ráp. Không rằng ở nơi bão cát mờ mịt trên thảo nguyên rộng lớn tại biên giới Tân Cương này còn có thể nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, vẻ đẹp của bà có thể xem là khuynh thành đổ nước.
Ta quay đầu nhìn lại A Thát, xác định thật sự là hắn di truyền từ mẫu thân. Chả trách lúc trước bà ngoại có nói, tạp giao có ưu thế, còn nói con lai rất đẹp, rồi nói nếu sau này ta và A Thát sinh hài tử nhất định dung mạo không tồi. Nhìn lại mẫu thân của A Thát, bỗng nhiên ta rất muốn sinh em bé để chơi đùa.
Nghe phía sau có người khẽ tán thưởng:
Thác Nhã phu nhân không hổ là Mông Cổ đệ nhất mỹ nhân, thật là đẹp!
Thác Nhã phu nhân nghe những lời tán thưởng và ngưỡng mộ nhưng không phản ứng gì, chỉ nhìn về phía chúng ta. Vừa tươi cười đi lại thì đã nắm tay A Thát, hiền lành nói:
Cáp Nhật Tra Cái, sao con lại tới đây?
A Thát nhìn chằm chằm bà, mặc cho bà lôi kéo, nửa ngày mới nói được một câu:
Phu nhân, bà nhận sai người rồi.
Hắn rút tay ra.
A Thát sống với người Hán đã nhiều năm nên không nói tiếng Mông Cổ, bây giờ mới nói lại, mặc dù người nghe có thể hiểu nhưng khi nói vẫn mang một chút khẩu âm.
Nghe thấy khẩu âm quái dị của A Thát, Thác Nhã phu nhân sửng sốt, hỏi:
Ngươi không phải Cáp Nhật Tra Cái của ta? Tại sao lại giống như vậy?
A Thát khom người hành lễ, kéo tay ta xoay người bước đi.
Thác Nhã phu nhân sửng sốt đứng ở phía sau nhìn chúng ta rời đi.
Về tới nơi ở, A Thát ôm chặt ta, đầu gục ở hõm vai của ta, buồn buồn nói:
Liễu Liễu, ngày mai chúng ta xuất phát đi nơi khác du ngoạn đi.
Ta biết hắn chuẩn bị từ bỏ người nhà nên trong lòng cảm thấy áy náy, kéo kéo tay áo của hắn, nói:
A Thát, ngươi có muốn đi gặp bà không?
Không cần, nhìn thấy bà khỏe mạnh thì ta đã không cần phải lo lắng gì nữa rồi. Duyên phận của ta với bọn họ đã bị chặt đứt hơn mười năm trước, hiện tại dù có đi tìm họ đẻ nhận người nhà thì họ cũng không tin. Mà người nhà ta không giống như người nhà nàng, bọn họ không tốt như nàng nghĩ đâu, chuyện gia tộc rất loạn, ta sợ bọn họ sẽ gây khó dễ cho nàng. Sau này ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.
Đêm hôm đó, ta nhu tình như nước, rốt cục cũng cắn răng chịu đựng đau đớn đem lần đầu tiên của ta trao cho hắn. Hắn đã vì ta mà vứt bỏ cốt nhục tình thâm, ta vì hắn chịu đau một chút cũng đáng.
Ngày hôm sau, A Thát thần thanh khí sảng, thương tiếc ta trải qua lần đầu tiên bị đau đớn nên che chở cho ta như trân bảo.
Các ca ca thấy thế nghi ngờ bảo:
Làm sao vậy? Hay là Liễu Liễu có hỉ?
A Thát cười ngây ngô:
Hắc hắc, cũng đại loại như vậy.
Các ca ca khinh thường,
Có là có, không có là không có, chuyện này có thể nói đại khái như vậy sao? Ngươi đã học y thuật của Trình gia, chẳng nhẽ ngay cả hỉ mạch cũng không nhận ra sao?
A Thát lại ngây ngô cười.
Quay đầu lại nói cho các ca ca biết chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này. Ta với A Thát đi dạo trên đường xem thử còn có cái gì cần mua thì mua.
A Thát nói đi đường xa xôi, cũng sắp tới mùa đông, sợ ta không chịu nổi gió rét của thảo nguyên nên mua cho ta một cái áo lông cừu.
Sau khi mua xong, vừa bước ra khỏi cửa hàng áo lông cừu thì đã bị một đám vệ binh vây quanh, chỉ vào A Thát nói:
Chính là hắn!
A Thát đem ta bảo hộ ở phía sau người, trầm giọng hỏi:
Các ngươi muốn làm gì?
Đầu lĩnh của tiểu binh rất khách khí nói:
Vị tráng sĩ này không cần hiểu lầm, chúng ta là gia đinh của nhà thái sư, tam phu nhân nhà ta muốn mời ngài đến phủ hỏi một vài việc.
Thái sư tam phu nhân chính là nương của A Thát, A Thát giật mình, sau một lúc lâu nói:
Ta mới từ quê người đi vào nơi này cũng không biết chuyện gì, chỉ sợ không thể giúp được việc gì.
Tiểu binh kia không thể hiện thái độ gì, chỉ cười nói:
Vấn đề này ta cũng không rõ lắm, chúng ta chẳng qua là chấp hành mệnh lệnh. Mong tráng sĩ không làm khó chúng ta, bớt chút thời gian đi theo chúng ta.
Nói xong phất tay với người phía sau, ngay lập tức có người đánh một chiếc xe ngựa tới. Ý tứ rõ ràng nếu chúng ta không đi thì sẽ cưỡng ép.
Ta thấy trong lòng A Thát kỳ thật cũng có chút muốn đi, chẳng qua là hắn băn khoăn không biết ý của ta ra sao. Ta sờ sờ độc dược phòng thân thấy vẫn còn trong lòng ngực nên kéo hắn:
Đi xem một chút đi. Nếu bọn họ thật sự thương ngươi thì ngươi nhận lại bọn họ cũng được.
A Thát nhìn ta cười tỏ ý xin lỗi rồi đỡ ta lên xe.
~~~~~~
Xe vừa tới phủ thái sư thì đã có người chạy đi thông báo. Bước chân vào đại sảnh, giống như là Hồng Môn Yến, trong phòng chật ních người.
Ngồi ở phía trên vị trí uy nghiêm là một nam nhân uy vũ, râu ria rậm rạp, bụng phệ mặt tròn, diện mạo đó là điển hình của nam nhân Mông Cổ. Phỏng chừng đó chính là thái sư Ngõa Thứ – Thoát Hoan. Ta âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là A Thát giống mẹ của hắn nhiều hơn, bằng không, nếu hắn mà giống với khuôn mặt kia thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tâm tình của ta.
Ngồi ở bên phải Thoát Hoan là một nam nhân trẻ tuổi, phỏng chừng là huynh đệ của A Thát. Trong đó có một người rất giống A Thát, nhưng nếu nhìn kĩ thì hắn ta hơi thô ráp, vậy chắc hắn ta là Cái nắp gì gì đó.
Phía bên trái lần lượt là mấy vị phu nhân, Thác Nhã phu nhân ngồi ở vị trí thứ ba đang đỏ mắt nhìn thẳng A Thát. Phía sau bà còn có rất nhiều người. Xem ra Thoát Hoan cưới không ít vợ.
Ta trộm nhéo A Thát, dùng Hán ngữ thấp giọng nói:
Về sau không cho phép chàng cưới một đống nữ nhân như vậy.
A Thát vội vàng tỏ thái độ,
Sao có thể như thế? Tất cả bọn họ cho dù có gộp lại cũng không bằng một đầu tay út của nàng.
Nghe thấy có người khẽ cười, nương theo tiếng cười, ta khẽ giương mắt nhìn lại thì nhận ra người cười là người ngồi gần Thoát Hoan nhất, có nghĩa là đứa con trai được coi trọng nhất. Người nọ mắt tràn ngập sự thích thú nhìn chúng ta, phỏng chừng nghe hiểu lời nói của bọn ta.
Chúng ta đi lại gần, A Thát hành lễ với Thoát Hoan. Ta vốn được Hoàng đế ca ca cưng chìu nên sinh ra ngang ngược kiêu ngạo, không muốn quỳ trước những người thiếu văn minh này, chỉ làm ra vẻ không hiểu chuyện, ngây ngây ngốc ngốc nhìn xung quanh.
Có người khiển trách ta vì sao không quỳ, ta coi như nghe không hiểu.
Mà bên kia Thác Nhã phu nhân đã sớm không chịu nổi chạy về phía này, vừa tới nơi liền cởi quần áo của A Thát. A Thát cũng không phản kháng, ta nóng nảy, nhanh chóng chặn lại,
Ngươi muốn làm gì?
Nhưng vẫn chậm một bước, áo của A Thác rơi xuống, để lộ ra trên cổ hắn có một cái bớt hình trăng tròn. Thác Nhã phu nhân nước mắt chảy xuống như mưa, ôm lấy A Thát, khóc lóc kể lể:
Vương gia, hắn thật là Nga Nhật Lặc Hòa Khắc của chúng ta. Hài tử số khổ của ta thì ra con còn sống.
Tuy biết bà là mẹ ruột của A Thát nhưng nhìn thấy bọn họ ôm nhau ta vẫn thấy chướng mắt. Ta khều A Thát,
Kêu bà ấy buông ra mau.
A Thát giãy một cái thoát khỏi cái ôm của Thác Nhã phu, hành lễ nói:
Phu nhân người nhận lầm người rồi.
Thác Nhã phu nhân túm lấy cánh tay của hắn không chịu buông,
Sao lại có thể nhận sai được? Cái bớt trên cổ kia rõ ràng giống với Nga Nhật Lặc Hòa Khắc. Cáp Nhật Tra Cái ngươi lại đây.
Cái nắp kia tiến lại, bà kéo hắn lại gần,
Con xem, con với ca ca của con rất giống nhau.
Cái nắp gì gì đó mặt không chút thay đổi nhìn A Thát.
A Thát khẽ run lên, quay đầu tránh khỏi tầm mắt của bà, kiên trì nói:
Trên đời này người có tướng mạo tương tự nhau rất nhiều. Chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thác Nhã phu nhân thấy vậy càng kiên trì hơn,
Nhất định không sai, con nhất định là Nga Nhật Lặc Hòa Khắc của ta, bằng không con cởi quần, trên mông của con hẳn là còn có một vết sẹo.
Nói xong, ta dám chắc bà ấy hận không thể lập tức lột quần của A Thát kiểm chứng.
A Thát sống với người Hán đã lâu, học lễ nghi của người Hán, đối với thân thể tư mật vẫn rất coi trọng, sợ tới mức nắm lưng quần nhảy ngay tới phía sau ta. Mọi người xung quanh cười vang, chỉ có Cái nắp gì gì đó dùng ánh mắt chán ghét nhìn A Thát.
Thoát Hoan ngồi ở trên kia lên tiếng ngăn lại:
Thác Nhã, nàng quá lỗ mãng rồi, trước tiên hãy lui xuống đi.
Thác Nhã phu nhân hai mắt đỏ hoe nhìn A Thát, lại nhìn Thoát Hoan, không tình nguyện lui về chỗ ngồi.
Thoát Hoan tiếp tục nói:
Thiêu niên trẻ tuổi này, hình dáng của ngươi quả thật rất giống đứa con trai đã mất đi của bản vương, tuổi tác cũng tương đương, ngay cả cái bớt cũng giống, có khả năng khi ngươi bị lạc, tuổi tác còn quá nhỏ nên đã quên những chuyện trước. Mặc kệ như thế nào, ngươi hãy ở lai trong vương phủ một thời gian, có lẽ có thể nhớ lại chuyện trước kia. Nếu là xác thực ngươi không phải là nhi tử của bản vương, coi như là làm một chuyện tốt, trấn an sự thương tâm của kẻ làm mẫu thân bị mất đi nhi tử, bản vương sẽ hậu tạ thâm tình.
Thác Nhã phu nhân trên ghế ngồi mắt nước lưng tròng gật đầu phụ họa.
A Thát nhìn Thác Nhã phu nhân, lại nhìn ta, hạ quyết tâm nói:
Vương gia thứ tội, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một dân đen, không dám mạo muội nhận bừa, huống hồ tiểu nhân vốn đã lên lịch cho hành trình, ít ngày nữa sẽ rời đi khỏi nơi này. Thỉnh Vương gia cho phép tiểu nhân cáo lui.
Thoát Hoan mặt hiện lên vẻ không vui, hừ một tiếng:
Có chuyện gì trọng yếu hơn được chứ? Bản vương đã nể mặt ngươi, cũng đã cầu xin ngươi, vậy vẫn không được sao? Trên thảo nguyên này, không được sự cho phép của ta, ngươi muốn đi thì đi được sao? Người đâu, cho bọn họ ở viện bên cạnh viện của Thác Nhã phu nhân.
Cái nắp kia ở một bên nhanh nhảu khích tướng nói:
Hắn cho dù có là đệ đệ của ta thì cũng chỉ sợ là đã bị nữ nhân nũng nịu kia làm cho mê đảo tâm hồn, biến thành chó con của người Hán. Tốt nhất Phụ vương nên để cho bọn họ đi đi.
Thoát Hoan nghe vậy chán ghét trừng mắt liếc ta một cái, nói:
Con ta sao có thể làm chó cho người Hán? Nữ nhân này gầy tong teo, vòng eo chắc chỉ bằng cái cổ tay chúng ta, chỉ sợ không thể sinh ra được nhi tử, may ra có thể dùng để vui đùa. Sau này cho hắn cưới mấy nữ nhân của bản tộc, có thể sinh ra rất nhiều những đứa con khỏe mạnh.
Những nam nhân khác nghe xong những lời này đều đem ánh mắt tà ác của mình dán lên người ta quét tới quét lui. A Thát đột nhiên biến sắc, đem ta bảo hộ ở sau người, ánh mắt hung tợn đảo quanh, nếu ai dám nhìn nữa thì sẽ liều mạng cùng với họ. Dõng dạc tuyên bố với Thoát Hoan:
Cho dù ngài có quyền lực khuynh thiên hạ cũng thỉnh ngài không được khinh nhục nữ nhân mà ta thật tâm yêu thương! Trừ phi ta chết, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện khinh bạc nàng!
Không ngờ Thoát Hoan chẳng những không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ tán thưởng, ha ha cười nói:
Hảo! Hiện tại, ta khẳng định ngươi chính là nhi tử của ta, lúc trước khi ta cưới mẹ của ngươi cũng đã từng nói những lời như vậy. Nam nhi tốt thì phải biết che chở chu toàn cho nữ nhân của mình.
Ta nấp ở phía sau A Thát ngửa mặt lên, mắt trợn trắng nhìn trời, nói vậy hắn ta cưới nhiều như vậy để không cho người khác khi dễ, chỉ cho phép chính mình khi dễ sao? Ngươi làm cha đã xấu như vậy rồi thì cũng đừng dạy hư A Thát của ta.
Ta vẫn như cũ làm ra vẻ không hiểu chuyện, sợ hãi kéo tay A Thát:
Ta muốn về nhà!
A Thát dùng ánh mắt quái dị nhìn ta một cái, cũng không vạch trần, lại chào từ giã,
Vợ tiểu nhân nhát gan, vừa rồi bị kinh sợ, thỉnh thái sư thông cảm cho phép chúng ta trở về.
Thoát Hoan vẫn không nhân nhượng,
Làm con dâu nhà ta sao có thể mảnh mai như vậy? Đúng lúc hãy bảo nàng ở chung với các cô cô, để có thể lây chút hào khí nữ nhi của thảo nguyên chúng ta. Còn nữa, nàng nếu đã gả đến thảo nguyên sao lại không nói tiếng bản tộc? Phải ngoan ngoãn mà học cho ta.
Chắc chắn là hắn từ trước đến nay luôn luôn bá đạo, không nói hai lời, cho nên liền lấy chức phụ thân tự cho là mình đúng.
A Thát còn muốn chối từ, Thoát Hoan liền biến sắc, cả giận nói:
Con ta sao có thể lề mề như vậy? Hôm nay ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý! Người đâu, đóng cửa lớn lại cho ta, không cho bọn họ đi ra ngoài.
Bên kia Thác Nhã phu nhân cuống quít bước ra điều đình, kêu Vương gia đừng nóng giận, vừa khóc vừa nói với A Thát:
Hài tử, sao con lại không chịu ở lại? Mười năm nay ta ngày ngày thương nhớ con, rốt cục biết con còn sống trên nhân thế, con có biết ta vui mừng biết bao nhiêu? Con lại quyết tâm phải làm cho ta đau lòng sao?
A Thát đối mặt với sự bức bách của Thoát Hoan còn có thể kiên quyết, chứ dưới sự thương tâm lại khóc lóc nức nở của Thác Nhã phu nhân không chịu được nên trưng cầu ý kiến của ta, ta khẽ gật đầu, đồng ý cho hắn ở lại.
Dù sao trên thảo nguyên rộng lớn này, ta xem như đang chơi đùa đi, hơn nữa thái độ của Cái nắp kia đối với A Thát thực đáng hoài nghi, lúc không có ai chú ý đến việc hắn nhìn A Thát bằng ánh mắt gần như thù hận. Mà A Thát cũng dùng thái độ đề phòng với hắn. Ta phải điều tra trong quá khứ bọn họ có ân oán tình thù gì. Về phần những nam nhân khác, vừa rồi dám dùng loại này ánh mắt khinh bạc đó nhìn ta sao? Hừ hừ, bọn hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, ta sẽ chỉ cho bọn họ thấy một chút tài liệu về sự họa thủy của ta để tránh uổng phí.