Chương 12: Người sống hoá quỷ
-
Mô Kim Hiệu Úy Cửu U Tướng Quân
- Thiên Hạ Bá Xướng
- 8157 chữ
- 2020-05-09 03:39:30
Số từ: 8143
Người dịch: Đinh Thảo (edit), Lưu Hà (beta)
Nguồn: Lạc Hồn Cốc
Trước đó tôi và Tuyền Béo bị Răng Vàng xúi giục tới điện thờ ở Quan Trung lượm bảo vật, kết quả lại bị Mã Lão Oa Tử chôn sống trong lòng núi, lúc đó vô tình mới rớt vào huyền cung Tần Vương, mang ra được một hộp sắt mạ vàng bồi táng, ai ngờ sau này hộp sắt đó lại là nguồn cơn phát sinh nhiều phiền toái tới vậy. Nếu có chuyện gì xảy ra với Shirley Dương, thử hỏi tôi làm sao mà sống? Mà chung quy lại lỗi cũng là tại cái tên tiểu quỷ Răng Vàng, nếu không phải hắn ta lòng tham không đáy xúi giục tôi cùng Tuyền Béo đi lượm bảo vật thì hôm nay có thể có hậu quả này sao? Cái thằng nhóc Răng Vàng này, chỉ thấy tiền là sáng mắt nhưng gặp chuyện lại co đầu rụt cổ liền, vì sao tôi lại đi nghe lời hắn cơ chứ? Chỉ mong hắn cũng có thể bình an thoát qua kiếp nạn này, không thì sau này tôi làm sao kiếm hắn tính sổ bây giờ!
Đến trước Mật chú phục ma điện, thấy tôi mải nghĩ ngợi đến ngẩn ra, Tuyền Béo bảo:
"Thế nào? Lão Hồ, anh có kế hoạch gì chưa?"
Tôi nhất thời chưa kịp định thần trở lại, hỏi cậu ta:
"Kế hoạch gì chứ?"
Tuyền Béo nói:
"Lát nữa vào địa cung, làm cách nào để mở quan tài, Tìm Minh nguyệt châu trên bích hoạ kia thế nào? Phải vạch sẵn kế hoạch rồi theo đó đi một bước xem một bước mới không lo sơ xuất chớ!
Tôi nói:
"Nếu Shirley Dương và Răng Vàng thoát ra được, chắc chắn sẽ tới đây tụ họp với bọn ta, hơn nữa Mật chú phục ma điện này vô cùng hung hiểm, không thể xông bừa vào được. Lát nữa sau khi vào đó, tiến lùi, trái phải, lấy thứ gì, bỏ lại thứ gì, định sờ vào thứ gì đều phải nghe theo tôi."
Tuyền Béo nói:
"Yên tâm đi lão Hồ, hai người kia mạng lớn, chắc chắn không sao đâu. Chúng ta hãy cứ tranh thủ vào địa cung tìm bảo vật trước đi."
Tôi gật đầu nhìn tấm cửa đá lớn này, ra sức đẩy một cái thật chẳng khác gì chuồn chuồn lay cột đá, không xê dịch một ly, xem ra chỉ còn cách leo lên từ hai bên lầu gác.
Lúc này, Ngọc Diện Hồ Ly mới nói:
"Tôi nhắc lại lần cuối nha, bích hoạ trong Mật chú phục ma điện có thể biến người thành quỷ đó!"
Tôi vẫn không tin, hỏi Tuyền Béo:
"Anh có tin không?"
Tuyền Béo suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Cũng chưa biết chừng, anh không thấy bình thường vẫn có câu nói "Xã hội cũ có thể biến người thành quỷ" đó à. Những thứ vẽ trên bích hoạ không phải chính là bọn cường hào ác bá của xã hội cũ đó chứ?"
Tôi thầm nghĩ thà tôi hỏi cái đầu gối có lẽ còn có ích hơn, có điều chuyện này mặc dù tôi không tin lắm, nhưng nếu quả thực có truyền thuyết như lời Ngọc Diện Hồ Ly nói, vậy thì chúng tôi vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Xã hội cũ: Ý Tuyền Béo chỉ giai đoạn xã hội cũ của TQ (phong kiến, tư bản).
Ngọc Diện Hồ Ly nói: "Tóm lại những gì nên nói tôi cũng đã nói hết với anh rồi, anh tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
Ba người dùng khăn bịt kín miệng mũi, Ngọc Diện Hồ Ly đi đầu, chúng tôi cùng leo lên lầu gác. Tuyền Béo mặc dù sợ độ cao nhưng trong địa cung tối om như mực này, dù có leo cao thêm nữa, nhìn xuống vẫn chỉ một màu đen thui như vậy mà thôi, nên thằng quỷ cũng gắng gượng qua được.
Chúng tôi bóc lớp ngói lưu ly trên lầu gác, chui vào bên trong qua xà ngang, một khoảng sáng hiện ra trước mắt, chín ngọn trường minh đăng bằng ngọc lưu ly trên đỉnh vòm Mật chú phục ma điện đều đã tắt, nhưng viên minh châu đính ở bức bích hoạ trên cao kia vẫn đang chiếu rọi cả đại điện sáng như ban ngày.
Chúng tôi nhìn toà đại điện trang nghiêm hùng vĩ phía trước mặt, bức tường hướng chính bắc vẽ tượng Phục ma Thiên tôn khổng lồ, ngồi ngay ngắn trên toà sen nhật nguyệt, phía dưới là cá kình cùng long ma đan chéo, ánh đỏ rực rỡ, màu râu như lửa, uốn lưỡi nhe răng, ba đầu sáu tay chìa ra nắm sáu món pháp bảo, theo thứ tự là "Chày kim cương, kiếm phun lửa, thổ bảo thú, kim sí điểu, kính chiếu yêu, phướn đa bảo", trước ngực là hình rắn độc đâm thủng đầu lâu người chết cuốn thành vòng cổ. Trong miệng Phục ma Thiên tôn ngậm một viên Minh nguyệt châu, rõ ràng là món pháp bảo này được ưu ái hơn hẳn sáu món pháp bảo kia. Trên đỉnh vòm chính điện có ba vầng sáng vàng, hai bức tường đông tây là hai phân thân của Phục ma Thiên tôn, phía đông là Lục Ngô mặt người móng hổ có chín đầu, phía tây là Bành Hoạ đầu người mình lân, cũng có chín đầu, cả hai đều với tạo hình đang há miệng ăn thịt người. Toàn bộ thần quái hay pháp bảo đều được đắp nổi như muốn phá vách chui ra.
Chúng tôi chui ra khỏi tầng lầu, quan sát tình hình bên trong đại điện, cả toà điện hùng vĩ này đều được đục sâu rồi kiến tạo trong lòng núi đá. Phục ma Thiên Tôn và hai phân thân trấn ở ba mặt đông, tây, bắc trên vách núi dựng đứng, từ trên cao nhìn xuống ở giữa là một pháp đài hình chữ kim (kim). Pháp đài do tầng tầng lớp lớp đầu lâu người chết xếp thành, toàn bộ đầu lâu đều được sơn màu vàng, bệ cuối cùng được ghép bằng xương người, trên nóc đặt quan tài, chính giữa có một bậc thang hẹp dài nối tới cửa điện.
Ba người chúng tôi không thể ngờ được vừa vào đại điện đã gặp ngay bích hoạ Phục ma Thiên tôn, còn định nhắm mắt lại không nhìn, xem ra đã không còn kịp nữa. Có điều bức bích họa này mặc dù rất lớn, dáng vẻ cũng có thể khiến người ta kinh sợ nhưng nếu nói nó doạ chết được người thì cũng hơi quá cường điệu rồi. Tôi với Tuyền Béo cũng không cảm thấy có gì bất thường, rõ ràng những điều Ngọc Diện Hồ Ly nói đều không phải sự thật.
Tôi hỏi Ngọc Diện Hồ Ly:
"Bích hoạ trong Mật chú phục ma điện không chỉ mình cô mà tôi với Tuyền Béo cũng nhìn thấy rồi, chúng ta đều sống sờ sờ ra đây, làm sao lại nói bích hoạ này hù chết người chứ?"
Tôi nghĩ chắc cô ả sẽ bảo rằng cô ta cũng chỉ nghe lời đồn, nghe thế nào thì nói vậy. Không ngờ cô ta bảo:
"Trong Mật chú phục ma điện có rất nhiều điều cổ quái, chúng ta đứng từ cửa điện nhìn xuống bức bích hoạ kia, khoảng cách quá xa, hiển nhiên là chưa xảy ra chuyện gì, nhưng khoảng cách càng gần, sức uy hiếp của nó càng lớn, đến nay vẫn chưa có ai có thể tới được quan tài bày trên pháp đài xương người kia."
Tôi thấy pháp đài kia đang bị trấn giữ bởi mấy món pháp bảo của Phục ma Thiên tôn, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ là do những pháp bảo trong bích hoạ kia quấy phá? Cổ nhân từng nói, phàm là đá quý, minh châu có thể phát sáng, đều chênh lệch âm dương, có hại với cơ thể con người."
Trước kia khi mở quan tài trong cổ mộ, nếu hạt châu ngậm trong miệng chủ mộ còn sáng, gương mặt chủ mộ sẽ lõm xuống một lỗ to, bên trong tất cả đều là nước trong veo, hạt châu chìm trong nước. Tương truyền thời xưa có ba viên minh châu tị trần, tị hoả và tị thuỷ, tị trần có thể giúp người thoải mái đi lại mà không sợ bị dính bụi đất, nếu như là thời đại ngày nay thì cũng chẳng có gì ghê gớm, có điều đường trước kia toàn là đường đất, cưỡi ngựa hay đi bộ mà không bị dính tý bụi đất nào quả thật cũng quá vô lý đi. Tị hoả, tị thuỷ cũng vậy, mặc dù có cường điệu nhưng cũng không phải là không có, có điều nhưng những loại minh châu này bên trong đều chứa chất phóng xạ, có hại rất lớn đối với cơ thể con người. Còn "Minh nguyệt châu" mà tổ tiên mấy đời đạo nhân phái Bàn Sơn cung phụng không hẳn là minh châu, mà là một viên đá quý hiếm thấy, là tổ tiên của Ma ni bảo thạch được ghi lại trong kinh Phật. Tương truyền trong bảo thạch có ánh sáng vũ trụ, có thể phát ra ánh sáng vạn trượng, chiếu phá hết thảy những thứ không mang ánh sáng, diệt mọi tối tăm mù mịt.
Tôi nhớ Shirley Dương từng nói Minh nguyệt châu không làm tổn hại tới người bình thường. Nghĩ vậy xem ra thứ biến người thành quỷ trong Mật chú phục ma điện cũng không phải viên châu này.
Tôi hỏi Ngọc Diện Hồ Ly:
"Tổng cộng Phục ma Thiên tôn có bảy món pháp bảo, sáu món kia có lai lịch thế nào?"
Tuyền Béo nói:
"Mẹ kiếp! Anh còn cho là thật nữa à? Thứ đồ quỷ quái gì cũng không thể biến người sống thành quỷ được đâu. Mau thắp nến, mở quan lấy bảo vật, đó mới là việc cần làm đó."
Tôi nói:
"Truyền thuyết Mật chú phục ma điện không phải chuyện đùa đâu, hiện giờ mọi thứ đều chưa rõ ràng, không thể hành động bất cẩn được."
Ngọc Diện Hồ Ly nói:
"Tất cả những gì tôi biết, tôi sẽ không giấu giếm, chỉ mong anh tin được thì tốt. Ngoài Minh nguyệt châu trong miệng Phục ma Thiên tôn, sáu món pháp bảo trong Mật chú phục ma điện theo thứ tự là chày kim cương, kiếm phun lửa, thổ bảo thú kim sí điểu, kính chiếu yêu, phướn đa bảo. Chày kim cương chín cạnh sức mạnh vô địch, kiếm phun lửa hay còn gọi là kiếm phun lửa xoay vòng, thổ bảo thú trong miệng phun ra mưa bảo vật, kim sí điểu (chim cánh vàng) là loài hung cầm mãnh thú trong trời đất, lấy rồng làm thức ăn, sức mạnh vô địch, kính chiếu yêu có thể chiếu thủng tam giới, phướn đa bảo có thể chiêu hồn."
2
Tôi hỏi Ngọc Diện Hồ Ly:
"Sao cô biết những chuyện này?"
Ngọc Diện Hồ Ly đáp:
"Trong sử sách Tây Hạ đều có ghi lại."
Tôi bảo:
"Xem ra cô cũng bỏ không ít công sức để chữa cái đầu bị cửa kẹp của ông nội cô đấy."
Tuyền Béo nói:
"Bố khỉ! Anh còn tin ba cái lời nói xằng của cô ta nữa, cô ta bảo nhìn bức bích hoạ này bị hù chết, giờ không sao thì cô ta lại bảo phải tới gần hơn mới bị hù, nói thế thì chó ai chả nói được?"
Tôi nghĩ ngợi một chút, quả thật ở đây khoảng cách quá xa, tôi cũng chưa nhìn ra manh mối gì, nên vịn tường leo xuống, thẳng hướng tới pháp đài giữa Mật chú phục ma điện, bước được mấy bước thì phát hiện dưới chân lồi lõm, minh nguyệt châu trong miệng Phục ma Thiên tôn không chiếu tới nơi này, tôi bật đèn pin soi xuống mặt đất, hoá ra dưới chân có hình một gương mặt, cũng là đầu lâu người chết có điều da thịt vẫn còn, hai mắt trũng thành hai cái hố lớn, miệng há to, nguyên cái xương đầu đã bị quét sơn vàng, hơn nữa trong Mật chú phục ma điện, không chỉ có một cái như vậy dưới chân tôi mà xung quanh chi chít không biết bao nhiêu cái, hình dạng đều tương tự, đều là phần miệng vươn ra, mặt hướng về đài đá.
Tuyền Béo nói:
" Mẹ kiếp! Trò quỷ gì đây, sao lại có nhiều đầu lâu thế này?"
Trong Mật chú phục ma điện có rất nhiều đầu lâu, hơn nữa những đầu lâu này đều đang há lớn miệng, giống như cùng phát ra tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa càng bước về phía trước sẽ càng cảm giác rõ ràng hơn, trong điện có một loại tiếng vọng, giống như tiến vào một ống chuyển kinh khổng lồ của vô số cao tăng đang tụng chú, khiến người ta cảm thấy da đầu căng lên, tim cũng bất giác đập nhanh hơn.
Ống chuyển kinh: Là một đồ vật tín ngưỡng quen thuộc của người Tây Tạng có liên quan tới bài chú sáu chữ chân ngôn (lục tự đại minh chú) của Phật giáo Tây Tạng. Trong Phật giáo của Tây Tạng, duy trì niệm chú này càng nhiều, càng thành kính thì được thoát khỏi nỗi khổ luân hồi. Vì vậy mọi người ngoài tụng bằng miệng, còn chế tạo ra ống kinh đồng, đặt quyển kinh này vào trong ống, dùng tay xoay lắc, mỗi một vòng tương đương với đọc kinh văn một lần.
Tôi nói:
"Những đầu lâu này chắc không phải là người bị chôn theo."
Ngọc Diện Hồ Ly nói:
"Bọn họ là người tu hành."
Tôi hỏi cô ta:
"Sao lại là người tu hành?"
Ngọc Diện Hồ Ly nói:
"Tây Hạ là đất sa mạc, có chủ trương cấm những người tu hành theo chú thuật, đầu lâu của mấy chục ngàn người tu hành bị chém ở hai xứ Lương Châu có lẽ đều dùng để xây toà Mật chú phục ma điện này."
Tôi thầm nghĩ: "Thì ra là như vậy, khó trách gọi là Mật chú phục ma điện, Mật chú là đầu lâu của những người tu hành theo chú thuật, Phục ma chính là chỉ bích hoạ Phục ma Thiên tôn."
Đang lúc chúng tôi mải nhìn về phía trước, chợt nghe từ trong mộ đạo trống trải truyền tới một loạt tiếng bước chân, xem ra người tới không ít, già nửa khả năng là thủ hạ của Ngọc Diện Hồ Ly, vội ra dấu tay với Tuyền Béo, tắt đèn pin, kéo Ngọc Diện Hồ Ly trốn vào một bên cửa điện, đồng thời bịt kín miệng cô ta, để cô ta không la lên được, điều lạ là cô ta không chút kháng cự, ngược lại còn thuận thế ngã vào ngực tôi.
Tôi thấy Tuyền Béo đang liếc tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, liền vội vàng nói:
"Đừng có chụp mũ lung tung, tôi chỉ tránh để mục tiêu bại lộ!"
Tuyền Béo nói:
"Anh không phải giải thích, chuyện thế nào tôi đều biết tỏng rồi."
Tôi nói:
"Anh hiểu cái rắm? Không phải đã sớm kết luận rồi sao, vẫn là đồng chí tốt!"
Tuyền Béo nói:
"Có phải đồng chí tốt hay không trước tiên còn phải xem thái độ thành khẩn của anh. Anh thử xem anh bây giờ đàng hoàng ghê cơ? Thằng quỷ anh đã đặt đít vào hoa đào thì cũng đừng mong tôi lau mông cho!"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe "ầm" một tiếng vang dội, cửa đá đã bị thuốc nổ phá thành một lỗ lớn, chỉ thấy ánh sáng đèn pin chiếu loạn xạ, bảy tám người cầm súng tiểu liên cùng đám Khuếch Nhĩ Khách đeo đao đuôi cá nối đuôi nhau tiến vào.
Sau lưng họ là Mã Lão Oa Tử đeo đao, còn có Ca Nô lưng đeo trường tiên, ngoài ra có một tên Khuếch Nhĩ Khách người Choang khôi ngô dũng mãnh chừng ba bốn mươi tuổi, đi phía sau đội hình, xem ra là đội trưởng hoặc thủ lĩnh của đội Khuếch Nhĩ Khách.
Người Choang: Dân tộc Choang ở Xiêng Khoảng – Quảng Tây Trung Quốc.
Tôi bịt thật chặt miệng Ngọc Diện Hồ Ly, núp trong bóng tối đếm thử, trừ Ca Nô và Mã Lão Oa Tử, đám Khuếch Nhĩ Khách chỉ còn lại chín người. Có lẽ một trong số đó đã chết hoặc mất tích trên đường, mà hơn hết, giữa đám người này lại thừa ra một gã Răng Vàng!
Vì từ đầu tới cuối vẫn chưa thấy tung tích Shirley Dương, trong lòng tôi không không khỏi sốt ruột, tren tay tôi và Tuyền Béo chỉ có xẻng công binh, gặp đám người trang bị tới tận răng này, không biết phải làm thế nào, chỉ còn hai lựa chọn - hoặc là trốn, hoặc là chạy, cũng may Ngọc Diện Hồ Ly - thủ lĩnh của bọn chúng vẫn còn ở trong tay tôi.
Tôi ra hiệu cho Tuyền Béo đừng lên tiếng, cứ bình tĩnh xem thử, không gian trong Mật chú phục ma điện vô cùng rộng, dù cho Ca nô có bén nhạy cũng không chắc sẽ phát hiện ra chỗ chúng tôi chốn ở đây. Tôi ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy Răng Vàng vác bộ mặt tươi cười cung kính với Mã Lão Oa Tử, xum xue vuốt đuôi hết bên nọ đến bên kia.
Tôi thầm nghĩ:
"Thằng khốn Răng Vàng này chẳng giống đang bị bắt giữ chút nào, ngược lại còn giống như đang làm quan phiên dịch dẫn lối cho nguỵ quân vậy!"
Tôi với Tuyền Béo thấy bộ mặt này của hắn, lại nghe tiếng hắn nói láo, a dua nịnh hót, không khỏi tức muốn xì khói, hận không thể xông lên bổ hắn một xẻng cho hả giận.
Sớm đã nhìn ra Răng Vàng không phải kẻ chính nhân quân tử gì, có điều nghĩ đi nghĩ lại, chẳng qua cũng bởi hắn lăn lộn giang hồ kiếm miếng cơm, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ đành phải nói chuyện quỷ, rơi vào tay Mã Lão Oa Tử nếu không trưng cái mặt tươi cười nịnh nọt thì chẳng phải đã bị làm thịt rồi sao, nghĩ đến đây cũng có thể hiểu cho hắn đôi ba phần. Có điều nhất cử nhất động của thằng quỷ chuyên nịnh hót này vẫn khiến cho người ta càng nhìn càng tức sôi máu!
Đám người Mã Lão Oa Tử tiến vào Mật chú phục ma điện, ngẩng đầu quan sát khắp nơi, đám người này đều là thổ tặc đạo mộ, chỉ thấy trong đại điện này vật báu nhiều vô kể, trong lúc nhất thời, mắt tên nào tên nấy đều sáng cả lên.
Răng Vàng tới cạnh Mã Lão Oa Tử, nói:
"Mã gia, ngài xem, đây chính là tranh bích hoạ Phục ma Thiên tôn của người Tây Hạ, hạt châu trong miệng Phục ma Thiên tôn kia chính là Minh nguyệt châu, tên họ Hồ kia còn bảo hạt châu này là của hắn, tôi nhổ vào! Một tên thổ bát lộ như hắn mà xứng sao! Có câu "Hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm trao anh hùng", vật kia nếu nói ai có thể xứng đáng là chủ nhân thì chỉ có lão anh hùng ngài mà thôi!"
Thổ bát lộ: Chỉ quân không chính quy, quê mùa lỗi thời.
Mã Lão Oa Tử nhận tiền của Ngọc Diện Hồ Ly, tự nhận là quen thuộc địa hình sa mạc nên Ngọc Diện Hồ Ly mới thuê hắn làm hướng đạo, dẫn nhóm đạo mộ tới địa cung Tây Hạ tìm bảo vật. Mặc dù hắn có thể là truyền nhân của Cửu u tướng quân, nhưng xem những hành vi của hắn, tước hiệu "Cửu U tướng quân" được phong này rõ ràng đã suy vong từ đời hắn rồi, hắn ta chẳng qua chỉ là một tên chăn dê, bán tranh lừa Tết mà sống, thỉnh thoảng móc trộm được vài cái bánh bao mà thôi, mắt còn chưa thấy hết chuyện đời rộng lớn. Lão tặc này xem xét tình hình, thấy đám Khuếch Nhĩ Khách vũ trang tận răng áp sát cạnh bên đông đảo như vậy, hắn cũng không dám nhận là muốn tranh đoạt minh nguyệt châu! Quay đầu nói với Ca Nô:
"Tên Răng Vàng này còn lắm lời hơn cả bà già! Hay là để tôi một đao xử hắn cho xong chuyện!"
Răng Vàng vội nói:
"Mã gia, lão Anh hùng! Nếu ngài một đao thọc tôi, từ nay về sau Phan Gia Viên sẽ liền mất đi một đại thương gia rồi. Cái này cũng không quan trọng, có điều giết tôi chẳng qua cũng chỉ làm bẩn bảo đao của ngài, ngài cứ xem tôi như cái rắm phun ra là được!"
3
Mã Lão Oa Tử túm Răng Vàng, nhấc đao định đâm. Lúc này đám Khuếch Nhĩ Khách đang tranh nhau leo lên pháp đài, muốn cướp minh khí trong quan tài, bọn họ không thèm để bức bích hoạ Phục ma Thiên tôn vào mắt, thấy minh khí liền như muỗi thấy máu vậy. Mã Lão Oa Tử là loại người thấy tiền liền sáng mắt, vừa thấy đám kia lao lên đài, hắn cũng không đoái hoài tới Răng Vàng nữa.
Ở chính giữa pháp đài đắp từ đầu lâu có một nấc thang vừa hẹp vừa dài, chỉ đủ một người đi lên. Những kẻ đó chen lấn xô đẩy, cuối cùng vẫn là tên đội trưởng kia cướp được vé đầu, những tên còn lại nối tiếp nhau theo sau hắn, dùng cả tay chân cuống cuồng bò lên pháp đài.
Tôi thấy đám người kia bò lên càng luc càng cao, gần đến bức bích hoạ Phục ma Thiên tôn trên điện, nhưng cũng không thấy bọn chúng phát sinh chuyện gì khác thường, thầm nghĩ: "Không phải Ngọc Diện Hồ Ly cô nói bất kì người nào tới gần bích hoạ cũng bị biến thành quỷ sao? Sao đám lâu la của cô kia vẫn bình an vô sự?" Cúi đầu nhìn Ngọc Diện Hồ Ly đang bị tôi bịt kín miệng, mắt cô ta cũng trợn to, lộ vẻ sợ hãi!
Tôi theo ánh mắt cô ta nhìn lên, tình huống phát sinh quả thật khó tin: Tên đội trưởng lưng đeo súng liên thanh bụng đeo đao đuôi cá, dùng cả tay chân bò lên thềm dài, tốc độ càng lúc càng chậm. Bò được khoảng hai phần ba bỗng nhiên ngưng lại bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào bức bích hoạ Phục ma Thiên tôn khổng lồ. Hắn ta là đội trưởng của đám này, uy danh rất lớn, hắn vừa dừng lại, những kẻ còn lại cũng không làm sao leo lên được nữa. Cũng không biết hắn nhìn cái gì ở đó, nửa ngày không động đậy. Tên Khuếch Nhĩ Khách đi phía sau hắn giơ tay vỗ lưng hắn một cái, có lẽ định hỏi hắn xảy ra chuyện gì. Tên đội trưởng từ từ xoay đầu lại, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ lòm, mắt trừng như sắp nứt ra, tròng mắt chảy máu. Dưới ánh sáng lạnh lẽo của Minh nguyệt châu, khuôn mặt hắn nhìn làm sao cũng không giống người sống, ngược lại giống hệt như cương thi mới từ mồ mả nhảy ra. Tên Khuếch Nhĩ Khách kia kinh sợ theo quán tính lùi về phía sau, nhưng trên bậc thang người nối người, chen chúc quá chật, hắn ta không lùi được bước nào, xoay người cũng không xoay được.
Đúng lúc này, tên đội trưởng đột nhiên vung tay, tên Khuếch Nhĩ Khách phía sau giống như con diều đứt dây, lảo đảo ngã nhào từ thềm đá lăn xuống, đầu đâm gập xuống ngực, chết oan tại chỗ. Những kẻ còn lại vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì tên đội trưởng đã nhào tới, vặn cổ thêm một tên, thi thể từ trên đài lăn xuống, còn chưa chạm đất đã toi mạng. Lúc này đám Khuếch Nhĩ Khách còn lại mới phát hiện nguy hiểm, những kẻ này đều kiêu dũng thiện chiến, một tên rút đao đuôi cá, vung tay một cái đao đã đâm vào bụng tên đội trưởng. Lại thấy tên đội trưởng đưa hai bàn tay to túm lấy tên Khuếch Nhĩ Khách kia, quăng một cái, tên này văng từ trên đài xuống dưới, miệng phòi bọt máu, chết không nhắm mắt. Đao đuôi cá trên bụng tên đội trưởng nứt ra một cái, phấn trắng cùng mỡ chen nhau rớt xuống, ruột trắng cũng lòi cả ra, mà tên đội trưởng dường như không hề quan tâm, vẫn muốn lao tới công kích những người còn lại.
Mấy tên Khuếch Nhĩ Khách còn lại rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cùng lúc giương súng lên, chỉ nghe hai phát súng "pằng. . pằng" trúng vào đầu vai và tim tên đội trưởng, hắn bị lực bắn của súng trường đẩy ngã ra sau, lăn từ trên đài xuống dưới. Nhưng tên đội trưởng này trúng hai phát súng, rơi xuống đất rồi lại lập tức đứng dậy, kéo mấy đoạn ruột trong bụng ra, giương năm ngón tay chụp vào Mã Lão Oa Tử ở dưới đài, giống như ác quỷ trong Mật chú phục ma điện đã nhập vào người hắn, mọi người không khỏi lạnh người.
Mã Lão Oa Tử vốn là kẻ mê tín sợ quỷ, tương truyền rằng truyền nhân Cửu U tướng quân khi trộm mộ, không giống kẻ đạo mộ bình thường, nhất định không bao giờ tự mình mở quan tài, xưa nay đều núp sau lưng kẻ khác, chờ kẻ khác lấy được rồi hắn mới ném đá giấu tay cướp lại. Cho nên Mã Lão Oa Tử cũng không vội leo lên đài, không ngờ tên đội trưởng giống như bị quỷ nhập này thoáng cái đã phi tới trước mặt hắn. Mã Lão Oa Tử hết đường lui, không còn cách nào khác liền vung một đao. Một đao này của hắn phải công nhận là rất mau, lưỡi đao lướt qua, đầu tên đội trưởng đã rơi xuống đất, máu phun ra hơn một trượng, thi thể không đầu còn ngoi thêm mấy bước rồi mới ngã nhào xuống đất, móng tay "ken két ken két" cạo xuống mặt đất, lúc lâu sau mới ngưng động đậy mà chết hẳn.
Răng Vàng sợ sắp tè ra quần nhưng vẫn không quên nịnh bợ Mã Lão Oa Tử: "Mã gia, đao pháp thật lợi hại! Vậy mà hai tên tiểu tử kia còn bôi nhọ sau lưng ngài, nói ngài là lừa thành tinh! Răng Vàng tôi lúc đó còn nổi nóng với chúng, những lời này các người dám nói trước mặt Mã gia, Mã gia đã một đao bổ các người thành dưa hấu rồi!"
Mã Lão Oa Tử nghe Răng Vàng ra sức bợ đít nhưng vẫn giả điếc làm ngơ, không phải hắn không muốn nói chuyện, mà hắn cũng đang sợ ngây cả người.
Tôi núp ở một bên cửa điện còn sợ đến mất hồn, Ngọc Diện Hồ Ly nói không sai, bích hoạ trong Mật chú phục ma điện quả thật có thể biến người sống thành quỷ!
Đầu óc vẫn còn đang trên mây chợt nghe Tuyền Béo kêu lên một tiếng: "Oái! Ai đạp vào chân ông thế!"
Tôi thầm nghĩ: "Mình nãy giờ vẫn không nhúc nhích, đương nhiên cũng không thể là Tuyền Béo tự mình đạp mình, chắc chắn là Ngọc Diện Hồ Ly giở trò!" Suy nghĩ này vừa chợt nổi lên thì Ca Nô phía bên kia đã lao tới, Tôi cùng Tuyền Béo còn chưa kịp lôi xẻng công binh ra thì mỗi người đã ăn một roi, Ngọc Diện Hồ Ly trong ngực tôi cũng bị cướp mất. Lúc này đám Khuếch Nhĩ Khách còn lại năm người, bọn chúng thấy động liền chạy tới, năm họng súng tiểu liên đen ngòm nhắm thẳng vào chúng tôi. Răng Vàng cùng Mã Lão Oa Tử cũng tới bên cạnh, Mã Lão Oa Tử nói:
"Hai thằng nhóc sợ lừa này, hoá ra là trốn ở đây!"
Răng Vàng nói:
"Ôi chao! Hồ gia, Mập gia, hai vị vẫn bình an vô sự!"
Tuyền Béo chửi:
"Tiên sư thằng Răng Vàng, ăn cây táo rào cây sung!"
Răng Vàng nói:
"Mong hai vị lượng thứ, đúng là Răng Vàng tôi thường ngày theo sau hai vị kiếm cơm, nhưng Đại tướng tìm minh quân, chim lớn thì bay cao! Tôi bây giờ cũng phải bỏ tối mà tìm chỗ sáng chứ!"
Tôi hỏi Răng Vàng Shirley Dương đâu? Răng Vàng nói lúc mọi người chạy loạn trong cát chảy, hắn đã không thấy tung tích Shirley Dương đâu nữa, lúc đó tôi mới an tâm.
Ngọc Diện Hồ Ly sửa sang lại quần áo, tới trước mặt tôi, nói:
"Họ Hồ kia, đến giờ anh còn bảo tôi nói láo nữa không? còn không mau đem sách vàng Tây Hạ giao ra, xem anh còn giở được thủ đoạn gì!"
Tôi nói với Ngọc Diện Hồ Ly:
"Sao không gọi " Hồ ca" nữa à?"
Ngọc Diện Hồ Ly nói:
"Dù sao tôi cũng là hoa rơi hữu ý, còn anh nước chảy vô tình. "
Ám chỉ có phúc mà không biết chén (Lưu Hà)
Tôi nói:
"Cô em à, chỉ trách anh đây da mặt hơi bị mỏng, trước kia em cam tâm tình nguyện ngả vào lòng anh, nhưng anh xấu hổ không thừa nhận, hay là cho anh thêm một cơ hội?"
Tuyền Béo ở bên cạnh nói:
"Mẹ kiếp! Tôi đã sớm nhìn ra tên tiểu tử nhà anh có ý đồ bất lương rồi mà, còn không thừa nhận cái con khỉ!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Diện Hồ Ly trầm xuống, chỉ Tuyền Béo:
"Hai người các người đừng quanh co dở trò! Cho các người hai con đường, hoặc giao sách vàng Tây Hạ ra, hoặc mỗi người ăn một viên kẹo đồng!"
Tôi nói:
"Vậy em bắn anh đi, có thể chết trong tay em, anh có biến thành quỷ cũng cam lòng!"
Ngọc Diện Hồ Ly mặt đầy sát khí, lạnh lùng nói:
"Anh nghĩ tôi không dám xuống tay sao?"
Răng Vàng vọt lên nói:
"Chúng ta cần gì phải đôi co với hai tên tiểu tử thối này chứ? Muốn lấy gì thì chỉ cần lục soát trên người chúng luôn là được mà?"
Ngọc Diện Hồ Ly vung tay cho hắn một cái bạt tai, Răng Vàng lăn ba vòng trên đất, lại đạp hắn một đạp trước mặt Tuyền Béo, khinh thường nói:
"Ngươi là thứ gì mà dám ba hoa ở đây?"
Răng Vàng nhìn một đám chẳng thèm để hắn vào mắt lại nhìn tôi và Tuyền Béo, vẻ mặt vô cùng khó xử, suy nghĩ hồi lâu, nói:
"Hồ gia, tôi vốn định dùng khổ nhục kế đánh vào nội bộ địch, cuối cùng lại bị chúng phát hiện, đại sự không thành, chỉ thất bại trong gang tấc!"
Tôi căn bản cũng không thèm để tâm tới hắn, nói với Ngọc Diện Hồ Ly:
"Sách vàng Tây hạ không có trên người tôi."
Ngọc Diện Hồ Ly giật mình:
"Khốn kiếp? Rõ ràng anh nói là ở trên người anh!"
Thật ra sách vàng Tây Hạ từ đầu tới cuối vẫn nằm trong ba-lô của Shirley Dương, có điều tôi đương nhiên cũng không dại gì nói thật với Ngọc Diện Hồ Ly:
"Dọc đường cô vẫn luôn theo sát bên tôi, mắt la mày lém, tôi sợ lúc sơ ý sẽ bị cô trộm mất, nên đã không do dự thừa dịp cô không chú ý ném thẳng xuống sông ngầm rồi."
Ngọc Diện Hồ Ly mặt trắng bệch, ra lệnh cho Ca Nô lục soát người tôi, quả nhiên không thấy, liền nói:
"Sách vàng Tây Hạ tổng cộng có bốn bức vẽ, trong đó ba bức đã bị Răng Vàng chụp lại, bức vẽ còn lại có nội dung gì, các người nhất định đã xem rồi, muốn sống thì nói ra cho ta!"
Răng Vàng cuống cả lên:
"Sách vàng Tây Hạ tổng cộng có bốn bức vẽ, tôi đã chụp ba bức, bức cuối cùng căn bản cũng không vẽ gì đặc biệt, chỉ có một cỗ quan tài hình người, hai con quỷ không có mặt, phía dưới là sông."
Tôi vừa nghe liền thầm kêu "Hỏng bét!" Tên này quả thật quá ngu ngốc. Hắn không nói ra thì còn cơ hội sống, nói ra bí mật này rồi, ba người chúng tôi sẽ chẳng một ai toàn mạng!
Ngọc Diện Hồ Ly nghe xong cau mày nghĩ ngợi một chút, cô ta trầm ngâm một hồi, hỏi đi hỏi lại Răng Vàng mà cũng không hỏi thêm được gì. Tôi thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật, may mà Ngọc Diện Hồ Ly cũng không nghĩ ra bí mật trong đó, nếu không chúng tôi đã ăn kẹo đồng cả lũ rồi!"
Tôi với Tuyền Béo toát mồ hôi lạnh, hung hăng trợn mắt liếc Răng Vàng một cái.
Răng Vàng nói:
"Không sao, tôi nghĩ cô ta cũng không đoán ra được!"
4
Chân mày Ngọc Diện Hồ Ly nhảy lên một cái, cô ta nói:
"Họ Hồ kia, tự mình đào hố tự mình nhảy! Nếu không phải thấy ba người các ngươi còn có mấy phút giá trị, ta đã sớm cho mỗi tên một phát rồi, nhất là cái tên Vương Khải Tuyền, một bụng tâm địa gian trá! Còn đập một xẻng sau lưng ta, tưởng bà đây không biết sao?"
Tuyền Béo nói:
"Oan có đầu nợ có chủ, là hắn bảo ta hạ thủ đó nha! Có điều ông đây cũng vô cùng hối hận, biết hối cái gì không, ông đây hối sao lúc ấy không dùng thêm chút lực, một xẻng chém phăng cái đầu hồ ly tinh cho rảnh nợ!"
Ngọc Diện Hồ Ly mặt không đổi sắc, chẳng thèm để ý tới Tuyền Béo, nói với tôi:
"Nếu anh đã ném sách vàng Tây Hạ đi, vậy anh lên pháp đài lấy minh nguyệt châu xuống cho tôi!"
Nói rồi nhìn Răng Vàng và Tuyền Béo:
"Hai người cùng đi một thể luôn!"
Ba người suy nghĩ một chút, lần này chết đến nơi rồi, từ chối thì ăn đạn luôn, mà lên thì cũng mười phần chết chín, đành phải nhắm mắt mà đi.
Ba người rề rà lết từng bước tới dưới pháp đài, tôi nói:
"Thằng Béo lên trước đi!"
Tuyền Béo vội khoát tay:
"Mọi lần đều là tôi bọc hậu, sao lần này lại lên trước?"
Tôi đảo tròng mắt một vòng, nói:
"Vậy Răng Vàng lên trước, chuộc tội ăn cây táo rào cây sung!"
Tuyền Béo nói:
"Đúng! Cái tên gió chiều nào che chiều ấy này! Hắn không đi thì ai đi!"
Răng Vàng bỗng chốc quỳ sụp xuống đất khóc hu hu nói:
"Hai lão gia, các anh tha cho tôi đi! Răng Vàng tôi cả đời nhát gan, nhịn ăn nhịn tiêu, không có ngày nào sống tốt. Nếu chết như vậy, quả thật quá oan ức. Tôi ở nhà còn có vợ con mà!"
Tôi nói:
"Không phải là bọn tôi không muốn tha thứ cho anh mà là những kẻ kia không buông tha chúng ta, con người ai mà không chết chứ, sống thêm mấy ngày hay bớt đi mấy ngày vốn cũng không khác biệt bao nhiêu. Mấy anh em ta phải lôi ra chút khí phách anh hùng, thấy chết không nhụt chí, đừng để Ngọc Diện Hồ Ly xem thường!"
Răng Vàng mặt xám như tro, hắn nói:
"Haizz, thật là, ngay từ đầu làm gì không làm, lại đi làm cái nghề này, tiền tới nhanh, mạng cũng mất nhanh! Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu tôi cũng không bo bo dành dụm tiền của!"
Tuyền Béo vừa nghe liền bực bội:
"Mẹ kiếp! Tiên sư thằng quỷ Răng Vàng này, xem ra dám qua mặt bọn ông không biết bao nhiêu lần rồi, tiền bán minh khí chắc cũng bị mi bớt xén không ít?"
Ngọc Diện Hồ Ly chờ không nổi, nói:
"Ba người các ngươi ba hoa xong chưa? Lên mau cho bà!"
Đoàn người đều tập trung phía dưới pháp đài, chúng tôi biết rõ đi lên chính là dùng bánh bao thịt mà ném chó - có đi mà không có về, nhưng cũng không còn đường lùi nữa, không thể không bước lên bậc thang. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bích hoạ Phục ma Thiên tôn vẫn chưa có thay đổi gì, tại sao trong nháy mắt lại có thể biến một người sống sờ sờ thành ác quỷ như vậy?
Tôi thầm nghĩ: "Sống hay chết chính là trong phút giây này đây, xem thử chúng tôi có thể hoá giải được bí mật trong sách vàng Tây Hạ hay không! Tôi nhắm mắt nhớ lại từng chi tiết trong bức vẽ kia, quan tài hình người, hai bên trái phải có quỷ không mặt, bên dưới là một con sông lớn, hình vẽ chỉ đơn giản như vậy lại có thể ám chỉ điều gì được đây?"
Tôi cùng Tuyền Béo kẹp Răng Vàng ở giữa, lê từng bước lên bậc thang. Tôi biết không được phép lên quá nhanh, lên càng nhanh càng chết sớm. Cho nên ba người cứ lề mề trì hoãn thời gian, lên hai bậc lại lùi ba bậc, đầu xoay mòng mòng nghĩ hết ý tưởng này tới ý tưởng khác.
Tôi nghĩ: "Sách vàng Tây hạ vẽ hai con quỷ không mặt, một quan tài hình người, phải chăng có hàm ý gì trong đó?" Lúc trước núp trên cửa điện nhìn về phía trước, trên pháp đài chỉ có một quan tài, không thấy quỷ không mặt, vậy là sao.
Ngọc Diện Hồ Ly ở phía dưới có lẽ cũng đã nhận ra chúng tôi đang suy nghĩ đối sách, cô ta cũng không hề thúc giục, chắc cũng muốn cho chúng tôi một khoảng thời gian nhất định, nhưng cũng đừng mong quay đầu, một chân chúng tôi đã bước vào quỷ môn quan, tình thế ngập tràn nguy hiểm.
Tuyền Béo còn ném cho tôi ý tưởng thối tha:
"Lão Hồ, bích hoạ trong Mật chú phục ma điện có thể hù chết người, anh nói làm sao có thể hù chết người được chứ?"
Răng Vàng từ đầu tới giờ vẫn giả chết nói:
"Cái gì mà làm sao có thể hù chết người, nếu nó không thể hù chết người thì đương nhiên chúng ta đã không chết rồi!"
Tuyền Béo nói:
"Mẹ tiên sư, anh đừng có mà làm loạn, ý tôi là "nó làm cách nào để hù chết người", chứ không phải như ý anh là "làm sao có thể hù chết người được."
Răng Vàng nói:
"Anh không thấy tên lúc trước sao? Hắn không phải là bị hù chết mà tên đó vừa lên, nhìn thấy bích hoạ Phục ma Thiên tôn đã biến thành quỷ!"
Tuyền Béo nói:
"Ý tôi là vì sao hắn lại biến thành quỷ, làm sao lại biến thành quỷ được đó?"
Răng Vàng nói:
"Bố khỉ, ý tôi vẫn là như vậy đó, nếu biết làm sao biến thành quỷ được thì đã không phải là biến thành quỷ rồi."
Tôi nói:
"Mẹ kiếp, Hai thằng quỷ các anh đừng có mà ba lăng nhăng nữa? Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này nói vài câu có ý nghĩa chút được không?"
Tuyền Béo nói:
"Ý tôi mà các anh cũng không hiểu, ai bảo các anh không phải đồ ngu tôi đập vào mồm nó, quả thật là điên ruột mà."
Tôi nói:
"Thằng quỷ cậu có thể nói rõ ra không?"
Răng Vàng nói:
"Cái này mà trách thì phải trách câu chữ tổ tông truyền lại nha, quả thật là bác đại tinh thâm, lời lắm ý nhiều, thêm mắm thêm muối chút thôi cũng đã khác xa bản gốc."
Tuyền Béo nói:
"Hay tôi dùng tiếng Tây nói với các anh?"
Tôi nói:
"Bố khỉ, anh mà biết tiếng Tây thì chó có váy mặc, Tây Tạng à!"
Tuyền Béo nói:
"Ha ha, đừng có coi thường, nghe tôi nói vài câu này: "Hảo đỗ đích du đỗ nhi! Bát cách áp lộ hảo lạp tiếu nhi! "
Tiếng Pháp phiên bản Tuyền Béo? ? .
Răng Vàng nói:
"Béo ca quả thật là có năng lực nha! Mấy loại chim quốc bảo hót so với hai câu này thì quá nửa đều là đồ bỏ đi rồi, năm đó đàm phán hoà bình cùng tám nước liên quân đúng ra phải mời ngài đi mới phải!"
Tôi sốt ruột, nói:
"Hai người các anh đừng có chém gió nữa, toàn nói lung tung vớ vẩn không được cái tích sự mẹ gì."
Tuyền Béo nói:
"Tôi đã định nói, anh lại phản đối không cho, tôi cho hai người biết một tuyệt chiêu này! Anh xem Ngọc Diện Hồ Ly kia có gian xảo hay không? Vậy mà cũng không thể nghĩ ra nổi. Tôi mà nói ra chiêu này, mỗi người các anh trong đầu đều phải nổ một tiếng, ngu cả nửa ngày luôn."
Răng Vàng nói:
"Mập gia vậy anh có thể xả hận cho tôi rồi, cô ta mới vả tôi một cái, may sao chưa đánh rụng cái răng vàng của tôi. Nếu không phải nhà tôi gia giáo, trai hiền không chấp phụ nữ, không thì tôi cũng phải túm đầu cô ta mà kéo xuống!"
Tuyền Béo nói:
"Thằng nhóc Răng Vàng chỉ được cái miệng đầy nước bọt này, nếu muốn làm nam nhi, bây giờ xuống túm đầu cô ta cũng không muộn nha."
Răng Vàng nhìn xuống một cái, nói:
"Quá xa, với không tới."
Tôi hỏi Tuyền Béo:
"Đừng thừa lời nữa, mau nói cho tôi, rốt cuộc anh muốn ra chiêu gì?"
Tuyền Béo nói:
"Tôi vất vả mãi mới nghĩ ra một cao chiêu, các anh lại không cho tôi làm màu sao? Thật quá nản. Thấy bích hoạ Phục ma Thiên tôn liền biến thành quỷ, vậy nhắm mắt không nhìn là được rồi!"
Răng Vàng nói:
"Diệu kế! Không uổng tôi thường xuyên cho rằng Mập gia của tôi: "văn có thể an bang, võ có thể trị quốc", trụ trắng chống trời, cầu vàng nối biển!"
Văn năng an bang, vũ năng trì quốc: Tài văn võ có thể ổn định, sửa trị đất nước.
5
Tôi nghĩ quả thật làm sao tôi lại không nghĩ tới chuyện này chứ, nhìn thấy bích hoạ trong Mật chú phục ma điện sẽ biến thành quỷ, vậy chúng tôi không nhìn là xong mà!
Nghĩ tới đây, tôi liền nhắm mắt bò lên hai bậc, nhưng vừa bò lên thì thấy không đúng, không nhìn cũng vô ích, mỗi cọng lông trên người đều cảm giác run sợ, cả toà đại điện tựa hồ đều đã biến thành một bộ kinh thư lớn, tiếng vọng liên miên không dứt len lỏi khắp bốn phương, che tai cũng vô ích.
Tiếng vang này tựa hồ từ trong tâm phát ra, từ trong ra ngoài, tôi có thể cảm nhận rõ ràng có "thứ" muốn chui ra từ cơ thể, có thể thấy không phải chỉ cần nhắm mắt không nhìn bức bích hoạ kia liền tránh được kiếp nạn này.
Tuyền Béo cùng Răng Vàng theo sát phía sau tôi cũng có cảm giác giống vậy. Răng Vàng nói:
"Ôi chao! Trong người tôi như có "thứ" muốn chui ra!" - nói rồi hắn lấy tay che ngực, sợ run cầm cập.
Tôi thầm nghĩ: "Khốn kiếp thật! Trong này có cái gì? Làm mẹ có cái gì chứ! Cùng lắm là lục phủ ngũ tạng, những thứ linh tinh lẻ tẻ đó đương nhiên không thể tự nhảy ra được!"
Răng Vàng đột nhiên nói:
"Hồ gia, tôi biết tại sao vừa thấy bích hoạ Phục ma Thiên tôn thì người sống liền biến thành quỷ rồi!"
Tôi không dám đưa mắt lên trên, bảo Răng Vàng:
"Có ý gì mau nói, có rắm cũng phun mau đi!"
Răng Vàng nói:
"Hai người có phát hiện ra không, thứ ở trong này là vật sống?"
Tuyền Béo nói:
"Bố khỉ! Ba đại lão gia như chúng ta, trong bụng không thể mang bầu, trừ phi là quỷ thai!"
Tôi nói:
"Có lý, đây chính là cảm giác "tâm hoài quỷ thai" ."
Tâm hoài quỷ thai: Trong tâm có quỷ
Răng Vàng nói:
"Đó chỉ là lời ví von, làm quái gì có quỷ thai thật?"
Tôi hỏi hắn:
"Vậy anh vừa nói, thứ đồ chơi trong này muốn chui ra là thứ gì?"
Răng Vàng nói:
"Trẻ sơ sinh."
Tuyền Béo nói:
"Đó không phải quỷ thai sao?"
Tôi nói:
"Nói với hai tên khốn các anh quả thật quá mệt, rốt cuộc là ý gì?"
Răng Vàng nói:
"Không phải tôi sợ các anh nghe không hiểu còn gì, tôi phải nói rõ đạo lý này cho các anh hiểu. Trong đạo giáo có một loại thuyết pháp như vậy: "Thân xác chết, nguyên thần thoát ra ngoài, biến thành trẻ sơ sinh"
Tôi với Tuyền Béo là hai hòa thượng đạo tu chưa được một tấc, nhưng những lời này của Răng Vàng tôi cũng đã từng nghe qua, người đắc đạo sẽ luyện khí, thân xác sau khi chết, nguyên khí ngưng mà không tan, hoá thành trẻ sơ sinh chui ra, giống như Tuyền Béo chết, sẽ có Tuyền Béo nhỏ chui ra, lớn lên vẫn là Tuyền Béo này, đại ý là như vậy. Vấn đề là ba người chúng tôi đã ai từng đắc đạo, hoặc giả có tuệ căn mà có thể đắc đạo được chứ?
Tuyền Béo nói:
"Ta đây ngộ tính cao, có thể trong lúc vô tình mà đắc đạo, nhưng hai người một thì lòng tham mê muội, chỉ biết tiền không biết người, còn một thì chỉ chuyên làm trò mèo mả gà đồng, hai người dựa vào đâu mà đắc đạo được chứ!"
Tôi nói:
"Mẹ kiếp, nói cho rõ ràng nha, ai mèo mả gà đồng?"
Tuyền Béo nói:
"Dựa vào cái vẻ giả ngu này của anh, anh căn bản cũng không đủ khả năng đắc đạo."
Tôi biết rõ Răng Vàng nói không đúng, cái gì mà thân xác chết, nguyên thần xuất, hóa trẻ sơ sinh? Nếu quả thật như vậy vừa rồi tên đội trưởng kia cũng không đến nỗi biến thành quỷ sống như vậy! Nhưng Tuyền Béo hăng hái công kích tôi như vậy, tôi càng khó chịu, cậu ta cứ năm lần bảy lượt cố tình mang chuyện này ra mát mẻ tôi, rốt cuộc là có dụng ý gì? Cho tới bây giờ cậu ta vẫn chỉ ba hoa khoác lác chẳng đưa ra được chủ kiến hữu ích nào, đến lúc gặp thua thiệt thì lại tỏ thái độ khó chịu. Còn tên Răng Vàng kia, thằng oắt này quả thật không ra gì, một mặt hai lòng, gió chiều nào xoay chiều nấy, hoàn toàn không biết tới đạo nghĩa. Nếu không phải tôi thấy hắn trên có già dưới còn trẻ, đã sớm vung một xẻng đập chết hắn rồi.
Vừa nghĩ tới đập chết Răng Vàng, tôi không kìm được nghiến răng nghiến lợi, mắt bốc hoả, cảm thấy thứ trong bụng này nhất định phải bò ra ngoài, tôi thậm chí còn muốn một xẻng đập chết ngay Răng Vàng, lại muốn chém bay đầu Tuyền Béo. Nhưng vừa lúc đó, tiềm thức của tôi đã thức dậy nói, hỏng rồi, thứ muốn chui từ trong tâm tôi, chính là - "Ma"!