Chương 8: Ném xác dưới miếu
-
Mô Kim Hiệu Úy Cửu U Tướng Quân
- Thiên Hạ Bá Xướng
- 7552 chữ
- 2020-05-09 03:39:26
Số từ: 7538
Người dịch: Đinh Thảo (edit), Lưu Hà (beta)
Nguồn: Lạc Hồn Cốc
Tuyền Béo và Răng Vàng vừa nghe, lỗ tai đều dựng lên, hỏi: "Cái gì yêu nữ?"
Ba người tiến lên phía trước, xem cuốn da dê tàn trong tay Shirley Dương, thấy trên đó toàn là nòng nọc cổ văn - dạng chữ giống con nòng nọc vậy, nó biết mình nhưng mình không biết nó, hình như là kinh văn cổ. Ở giữa kinh văn có một hình vẽ, trên hình giữa màu xanh của sóng biển, nổi lên một cô gái, cô gái ấy nửa người, nửa quái.
Kinh văn: Cuốn kinh
Cuốn sách vàng Tây Hạ trong ngực tôi cũng có vẽ hình một quan tài hình người, có điều hình vẽ vô cùng đơn giản, khác xa với mô tả trên cuốn da dê.
Theo truyền thuyết, mật chú phục ma điện của vương triều Tây Hạ vốn là một ngôi cổ mộ, về mộ chủ là ai cũng có nhiều thuyết rối rắm, từ xưa tới nay vẫn chưa thể kết luận. Tương truyền trong mộ có mai táng một yêu nữ Tây Hạ, nhưng không ai xác định được lai lịch của nàng. Hơn nữa niên đại của tàn cuốn da dê dường như xa hơn nhiều so với vương triều Tây Hạ, thời đó đã có truyền thuyết yêu nữ rồi sao?
Lại nhìn bức tranh trên cuốn da dê, trong tranh trên sóng dữ dập dềnh rất nhiều tử thi, tôi hỏi Shirley Dương:"Có thể đọc được chữ viết trên đây không?"
Shirley Dương nói chữ viết trên cuốn da dê cô cũng không thể đọc được, nhưng căn cứ vào thông tin trên mấy bức hoạ mà suy đoán, đây dường như là một truyền thuyết kinh dị cổ xưa, ác quỷ không vào được luân hồi, vĩnh viễn tử vong trên sông, yêu nữ nửa người nửa quỷ cũng nằm trong số đó.
Tôi nói:"Vương triều Tây Hạ tạo ra mật chú phục ma điện, có phải chính là cổ mộ để mai táng yêu nữ không? Bích hoạ lớn thờ cúng Phục ma Thiên tôn cũng là để trấn áp nữ tử này?"
Shirley Dương không trả lời, tất cả những điều này phải đến khi vào mật chú phục ma điện mới có thể giải đáp được.
Tuyền Béo nói:"Hai người mở miệng ra là yêu nữ, rốt cuộc nó là người hay là yêu quái?"
Tôi chỉ nữ tử trong tranh nói: "Nửa người nửa yêu, rốt cuộc là thứ gì thì phải chờ mở quan tài mới biết được."
Răng Vàng nói:"Dù sao thì nếu nhìn từ mặt xuống mà bộ phận lạ nhiều hơn bộ phận người thì là nữ yêu rồi. Tất nhiên đây cũng có thể chỉ là trò nhạo báng, không chừng là Vương phi nào đó phạm tội gì, bị người đời bêu xấu thành yêu nữ gì đó. Vương triều Tây Hạ xây lầu vàng, minh châu cung phụng nàng, có thể thấy lai lịch của nàng cũng không hề nhỏ."
Mọi người ba mồm bảy miệng phỏng đoán lung tung, chợt nghe trước cửa lớn phòng ngoài có tiếng người đang bới cát. Tôi vừa nghe truy binh đến, vội "xuỵt" tay, bảo ba người kia tắt đèn pin mắt sói đi, vội vã chia nhau tìm chỗ chốn.
Răng Vàng núp sau màn che, Tuyền Béo nằm sau rương gỗ, rương gỗ mặc dù không nhỏ nhưng cơ thể Tuyền Béo quá lớn, cái mông làm thế nào cũng vẫn vểnh ra bên ngoài, tôi đạp một cước từ phía sau ý bảo cậu ta trốn chưa kỹ. Tình thế cấp bách, Tuyền Béo buộc phải bôi đất cát lên mặt, ngã trong xó giả làm thây khô. Sau đó, tôi cùng Shirley Dương chia ra trốn vào hai bên chái nhà, ngừng tiếng nín hơi, thậm chí tim vọt lên tận cổ, sắp tới đây có thể phải diễn ra một trận huyết chiến một mất một còn rồi!"
Nhà lớn của thành chủ bị chôn dưới cát vàng, chung quanh không có cửa ra, nếu mấy kẻ khuếch nhĩ khách võ trang đầy mình kia xông vào, bọn tôi cũng chỉ còn cách liều mình "cá chết lưới rách" mà thôi. Lúc này có ánh đèn le lói đung đưa, Mã Lão Oa Tử cùng thằng nhỏ thiểu năng kia xách một chiếc đèn bão một trước một sau đi vào, hai người đều mang theo đao, đốt đèn nhìn bốn phía. Mã Lão Oa Tử thấy xung quanh nguy nga lộng lẫy, chỗ nào cũng lóa mắt, nhất thời gương mặt già nua vui như được lên thiên đàng. Thằng nhỏ thiểu năng mặc dù ngu ngốc nhưng trong mắt cũng hiện hai chữ tham lam.
Hai người đặt đèn xuống bên cạnh, Mã Lão Oa Tử mang theo một cái bao bố, móc ra hai bó thuốc nổ, lại đưa cái bao bố rỗng cho thằng nhỏ, để nó nhặt vàng bạc ngọc khí phía trước từng cái, từng cái ném vào bao, hắn đi theo phía sau nhìn chằm chằm, hiển nhiên là sợ thằng bé lượm được thứ tốt lại giấu làm của riêng.
Tôi nghĩ trong đầu, thì ra hai tên này theo lệnh Ngọc Diện Hồ Ly tới nhặt bảo, chỉ mong bọn chúng nhặt xong đồ rồi mau biến đi cho.
Thằng ngốc lau bụi đất bám vào đĩa vàng chén ngọc trên bàn, bỏ hết một đống vào bao, lại lấy dây chuyền trên cổ tay hai nữ thi, bông tai trân trâu, nhẫn, vòng ngọc gỡ xuống từng cái một, cả đai ngọc cũng kéo xuống, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, hiển nhiên là không phải lần đầu. Mã Lão Oa Tử đứng phía sau lưng nó, thấy bảo bối lọt vào bao từng món một, đôi mắt lão tặc trợn tròn đảo loạn theo.
Chẳng mấy chốc thằng nhóc đã lượm được đầy một túi trân bảo, Mã Lão Oa Tử lại chỉ chỉ trên người thành chủ, thằng ngốc chẳng nói chẳng rằng đi tới, tháo đồ trang sức trên thây khô từng cái từng cái một xuống. Bên trái thây khô đang cầm một ly ngọc, miệng li viền vàng. Trên thực tế ly ngọc giá trị không nhỏ nhưng không hiếm, có điều ly ngọc viền vàng thì lại vô cùng hiếm, người chí tôn chí quý mới có thể dùng. Nôi núp bên trái nhìn thấy rõ ràng, dưới ánh sáng đèn bão chỉ thấy thằng ngốc móc ly ngọc viền vàng từ tay thây khô, dịch sang một chút, chắn tầm nhìn của Mã Lão Oa tử phía sau, làm bộ như ném xuống bao, thừa dịp lại giấu vào ngực. Có điều tay nó còn chưa kịp rút ra khỏi ngực, Mã Lão Oa tử đã rút dao nhíp, đâm một nhát từ sau lưng nó lạnh thấu tim.
Thằng ngốc Mã Xuyên này thoạt trông là người đần độn, ăn nói vụng về, bình thường không thể nói lý lẽ với người khác, người ta nói hơn mười câu, nó cũng không nói lại được một câu. Có điều đừng xem nó bình thường khù khờ, đầu óc ngu si, miệng không mở ra được, đánh không trả đòn, mắng không dám cãi lại, đập cho ba gậy cũng không phun một cái rắm, nhưng tâm phục thù thì lại cực mạnh. Người ở Quan Trung thường có câu "Thằng ngốc không ăn thua thiệt trước mắt", nếu nó cảm thấy không đấu lại anh, sẽ mặc anh tuỳ ý khinh dẻ, nó tuyệt đối không trả đũa, nhưng nó ngầm nén giận, thù hận trong bụng càng chôn càng sâu, âm thầm không động tĩnh chờ mười mấy hai mươi năm, chờ dịp anh không đề phòng, nó mới đâm một đao sau lưng anh, không chỉ làm thịt anh, vợ con già trẻ nhà anh, thậm chí cả gà chó trong nhà nó cũng không ta. Mã Lão Oa Tử nói tất cả kim khí đều là của hắn, thằng ngốc ở bên cạnh không nói một lời, ánh mắt len lén, ra sức chăm chú tập trung vào bao đựng kim khí. Lúc đó định thừa dịp Mã Lão Oa tử không để ý, len lén giấu chiếc nhẫn bảo thạch của thành chủ vào ngực. Mã Lão Oa Tử là kẻ cướp chuyên nghiệp, thằng nhỏ ngốc cũng là do hắn ta nuôi lớn, vừa thấy ánh mắt thằng nhỏ này không đúng, biết ngay là nó đang mang một bụng âm mưu, nhất định lén lút giở trò, lại thấy thằng nhỏ dịch một bước sang bên, cố ý cản tầm mắt của hắn, liền biết ngay thằng nhỏ giở trò quỷ, không nói hai lời, giơ tay lên một đao, đâm thấu nó một nhát.
Bốn người chúng tôi núp ở bên cạnh, một là không thể ngờ Mã Lão Oa tử nói giết là liền giết, hơn nữa lại là giết con nuôi của hắn, hai là không thể ngờ một đao của hắn tới nhanh như vậy, tôi suýt nữa hô lên thành tiếng, vội dùng tay bịt miệng lại.
Thằng ngốc bị một đao đâm xuyên, nét mặt vừa kinh hãi vừa căm hận, miệng trào máu tươi, định quay đầu cũng không kịp, muốn gào cũng không thành tiếng, tay vừa buông lỏng, bao đựng kim khí cùng ly ngọc cũng rớt xuống.
Đao phỉ quan trung đã quen như vậy, cũng là quy củ trong giới trộm cướp, tay đi trước miệng, giết người trước cướp tiền sau, không giống lẽ thường phải nói qua nguyên do, thù oán. Mã Lão Oa Tử lầm bầm trong miệng, đạp một cước vào Mã Xuyên, đồng thời rút dao về.
Thằng ngốc bị một cước này ngã nhào về phía trước, lúc sắp chết tay quơ loạn, lại kéo phải tấm màn che sau lưng thành chủ, mà Răng Vàng đang núp phía sau. Mã Lão Oa Tử không thể ngờ phía sau màn che có người, hơn nữa lại là Răng Vàng, vội vàng lùi hai bước.
Răng Vàng vốn đang ngồi chồm hỗm ở một xó, màn che bị thằng ngốc kéo rớt, gã cùng với Mã Lão Oa tử vừa chạm mặt nhau, chạy cũng không được, tránh cũng không xong, không khỏi tiến thoái lưỡng nan, nhếch môi, lộ ra cái răng vàng sáng loáng, dồn sức nặn ra nụ cười, ôm quyền hướng về phía Mã Lão Oa Tử: "Ai da! Đây không phải là Mã gia sao?"
2
Răng Vàng chắp tay, toét miệng nói: "Lão anh hùng, vất vả, vất vả rồi!"
Gặp mặt nói vất vả, đúng là câu cửa miệng của kẻ giang hồ, Răng Vàng thật sự không còn chỗ núp, người khác chắc á khẩu rồi, nhưng mà với Răng Vàng thì kiểu gì gã cũng phải múa mép được ba câu.
Mã Lão Oa Tử hơi sửng sốt một chút, trên mắt hắn dần dần hiện đầy sát cơ, dao trong tay đã nhấn xuống một cái, hùng hổ nói:"Mày, thằng ăn trộm to gan, làm tao giật cả mình, mày đi ra!"
Dù sao hắn cũng là lão giang hồ, đã nhìn thấy Răng Vàng, tuyệt không thể lưu lại người sống. Có điều, có thể hắn cũng biết Răng Vàng không núp ở đây một mình dao hướng về phía Răng Vàng nhưng mắt lại đảo ra phía sau, tai nghe động tĩnh tám bề. Lúc này Tuyền Béo nằm trên đất giả xác chết, lặng lẽ nâng súng trường trong tay, định một phát hạ gục Mã Lão Oa Tử. Có điều từ trên họng súng lại rớt xuống chút đất cát, chỉ một chút tiếng động như vậy cũng khiến Mã Lão Oa Tử phát giác. Mã Lão Oa Tử làm bộ nhằm vào Răng Vàng nhưng thân hình lại khẽ chuyển một cái, trở tay một dao, đao pháp nhanh lạ thường. Tuyền Béo chưa kịp nổ súng, súng trường trong tay đã bị đao sắc chém mất một phần ba.
Tuyền Béo giận dữ, đảo ngược nửa đoạn súng trường còn sót trong tay, dùng sức đập về phía Mã Lão Oa tử.
Cán đao quan ải trong tay Mã Lão Oa Tử: Dài không tới ba thước, rộng không đủ hai tấc, hình chế đặc biệt, cũng không có chiêu thức võ thuật gì, chỉ gói gọn trong tám chữ: "Tảo, phách, bát, tước, lược, nại, trảm, đột" , vừa ác vừa nhanh. Một đao hắn gạt súng trường trong tay Tuyền Béo xuống, hai tay cầm đao chém xéo, Tuyền Béo vội tránh về sau, nhưng sau lưng cậu ta là bức tường đất, căn bản không có đường lui, cả người hứng trước dao. không kịp tránh sang một bên.
Quét, xông thẳng, gạt, gọt, lướt qua, rắn chắc, chém, bất ngờ.
Đao trong tay Mã Lão Oa Tử tuy ngắn nhưng một Đao chém xuống trong khoảng cách này, ít nhất cũng bổ thẳng vào bụng Tuyền Béo, cũng may hai ngày nay Tuyền Béo chẳng ăn uống được gì, bụng rỗng, cậu ta vội co rút một hơi, thu bụng về hơn một tấc, trong nháy mắt tránh được một đao mổ bụng trong đường tơ kẽ tóc này.
Tránh được đao nhưng không tránh được lưỡi đao, quần áo Tuyền Béo bị rạch một vệt dài. Cậu ta nội tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh lớn tiếng chửi: "Con lừa già, cho mặt mày ăn hạt tiêu!", Nói xong liền vung tay một cái, ném ra một nắm cát. Mã Lão Oa tử kêu một tiếng, giật mình lui về sau, tránh nắm cát này.
Nội tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh: Trong lòng tức giận thì lớn gan chuyện gì cũng làm được (baike. baidu. com)
Tôi thấy cơ hội vừa tới, nhặt hũ vàng chứa mỹ tửu ngàn năm kia ném tới chân Mã Lão Oa Tử, hắn đang giật mình lùi ra sau, đạp ngay phải hũ rượu, thân già ngã dúi dụi.
Tuyền Béo nhảy lên một cái, mông đặt lên bụng Mã Lão Oa tử, đè cho hắn muốn chết đi sống lại.
Mã Lão Oa tử hét một tiếng thảm, thật không khác gì lừa hí, đao pháp của hắn có nhanh hơn nữa mà bị Tuyền Béo đè dưới mông thì cũng không thi triển được.
Tôi nói: "Hí hay lắm, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!", rồi lôi xẻng công binh định vung mạnh đập vào đầu lão, cho dù không lấy mạng của lão, ít nhất cũng phải đập cho lão thừa sống thiếu chết. Vừa định hạ thủ chợt thấy bóng người từ trước cửa động cát chui vào, người nọ thân thủ bén nhạy vô cùng, sợi trường tiên trong tay tựa hắc xà, lại như vật sống, động tay một cái, chỉ nghe một tiếng "ba" vang lên, tay tôi đã bị quật một cái, mu bàn tay bị quất toác mảng lớn, dầm dề máu, buốt tới tận tâm, không cầm nổi xẻng công binh. Tôi sợ đối phương quất thêm một roi, lập tức thuận thế lăn về phía trước một vòng, tay trái nhặt xẻng công binh vừa rơi xuống.
Lúc này tôi cũng đã nhìn rõ, người mới vào này chính là Ca Nô, thủ hạ của Ngọc Diện Hồ ly. Dưới ánh đèn bão lúc sáng lúc tối, một khuôn mặt tươi cười càng làm những đường xăm tô tem hiện lên vô cùng dữ tợn. Lúc trước ở núi Côn Lôn, tôi từng thấy qua người trên mặt có thú văn, nghe nói ở vùng biên giới Tây Tạng có loại phong tục, nếu như có đứa trẻ bị dã thú tha đi, hoặc bị người bỏ nơi rừng sâu núi thẳm, mạng lớn không chết lại được sói hổ nuôi lớn, loại người này theo dân gian gọi là lang tử. Loại dã nhân này trở lại nhân thế, các thầy tu Tây Tạng sẽ xăm thú văn lên mặt, đó là một loại pháp chú bí truyền dùng để hàng phục thú tính trên người.
Không biết Ca Nô này có phải đứa trẻ sói không, nhưng thân thủ bén nhạy nhanh nhẹn, người thường tuyệt không thể đụng, tựa hồ cô ta cũng không biết nói chuyện, chỉ nghe lệnh từ người duy nhất là Ngọc Diện Hồ ly.
Ca Nô ra tay như gió, một roi quất trúng mu bàn tay tôi, cổ tay động một cái, roi nhọn chuyển hướng tới ngay Tuyền Béo. Tuyền Béo phản ứng cực nhanh, xẻng công binh trong tay vung ra, nghênh hướng roi nhọn quét tới. Cậu ta cho rằng xẻng kia có thể đỡ được trường tiên, cho dù không đỡ được, trường tiên kia cuốn lấy cái xẻng, đôi bên tranh lực, bằng sức của cậu ta, chung quy vẫn không đến nỗi thua thiệt.
Nhưng trường tiên trong tay Ca Nô như yêu như quỷ, lại từ một góc độ bất ngờ vòng qua xẻng công binh trong tay Tuyền Béo, roi quét lên bả vai cậu ta, cũng "ba" một tiếng giòn dã, thịt rách môỵt mảng máu me dầm dìa. Hoá ra trên roi đều có gai, đánh lên người liền xé thịt.
Tuyền Béo không chấp nhận thua thiệt lớn như vậy, vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng lăn một vòng lên Cậu ta cũng nghĩ giống tôi, trường tiên trong tay đối phương vừa nhanh vừa chuẩn, vừa ra tay liền quét một mảng da thịt trên người, cản không được, tránh không kịp, tình huống này chỉ có thể lấy tiến làm lùi, nhanh chóng đến gần đối phương, trường tiên trong tay Ca Nô ở khoảng cách gần không thể thi triển được.
Ca Nô thấy tôi cùng Tuyền Béo xông lên trước, cũng không nhận ra cô ta xuất thủ ra sao, chỉ nghe "Ba" một tiếng, tôi và Tuyền Béo mỗi người lại bị một roi. Do trường tiên rút lại quá nhanh, đánh lên hai người, thanh âm chồng lên nhau nghe thành một. Có điều tôi cũng đồng thời ý thức được trường tiên trong tay Ca Nô tuy nhanh nhưng cũng không đến nỗi một roi toi mạng, hai chúng tôi không thèm đếm xỉa đến việc phải chịu hai ba đòn, vọt mạnh tới bên cạnh thì cô ta cũng không có đường sống mà trả đũa.
Người tính không bằng trời tính, Ca Nô không chỉ có trường tiên sắc bén trong tay, thân pháp cô ta cũng nhạy bén khó tưởng tượng. Cô ta không những không lui về sau mà lại còn nhảy vụt về phía trước, tựa một con chim, từ trên đầu chúng tôi bổ xuống, người vừa rơi xuống, trường tiên lập tức xuất thủ hướng thẳng tới tôi và Tuyền Béo.
Đang lúc nguy cấp, Shirley Dương từ chái nhà lắc mình vụt ra, thần tí cung trong tay vừa nhấc, "vèo" một cái bắn ra một mũi tên nhọn. Trường tiên trong tay Ca Nô đã vung ra, dù thủ pháp nhanh đến đâu cũng không kịp thu roi đỡ, nhưng lúc nghe tiếng mũi tên xé gió, mới vừa ngoảnh mặt, mũi tên đã ghim ngay trên mặt, ngã dập mặt xuống đất.
Đao pháp của Mã Lão Oa Tử tuy ác nhưng chúng tôi có thể đối phó được, thân thủ Ca Nô này mau lẹ hung mãnh, cơ hồ chấp cả lang sói hổ báo, có thể nói là nhân vật khó đối phó nhất trong đám thủ hạ của Ngọc Diện Hồ Ly. Cũng may một mũi tên của Shirley Dương bắn trúng cô ta, cũng coi như trừ đi một mối hoạ lớn, nhưng tôi nhìn Ca Nô vừa ngã xuống đất đã lại dùng răng cắn mũi tên nhọn, tôi kinh hãi, vội kêu Shirley Dương coi chừng!
Ca Nô này còn bén nhạy hơn hổ báo, hai chữ "coi chừng" còn chưa kịp ra khỏi miệng, cô ta đã hất đầu khạc ra mũi tên trong miệng, trường tiên trong tay vẽ một vòng, roi nhọn quất về phía Shirley Dương, đồng thời lưng vừa ưỡn, bật từ đất dậy. Shirley Dương dùng kim cương tán cản phía trước, trường tiên cùng kim cương tán cuốn vào nhau. Shirley Dương thân bất do kỉ, bị trường tiên kéo lảo đảo một cái. Tôi cùng Tuyền Béo lớn tiếng chửi, mỗi bên vung mạnh xẻng công binh xông về phía Ca Nô. Shirley Dương lâm nguy không loạn, kim cương tán trong tay bung ra, gạt rơi trường tiên quất tới, đưa tay lên lại một mũi tên. Ca Nô bị ba người vây vào giữa, một bên là thần tí cung bén tiễn, hai bên là tôi cùng Tuyền Béo cầm xẻng công binh đánh về phía nó, dù bản lĩnh có lớn hơn nữa cũng không thể tránh được ba người đồng thời hợp kích. Đang lúc bị bao vây khó thoát, lại thấy trường tiên trong tay nó vung lên nóc nhà, quấn lấy xà nhà gỗ đỏ, thân vụt lên trên, mượn lực nhảy lên xà nhà.
Tuyền Béo tức giận thở hổn hển chửi: "Lão tử xem ngươi có bay được lên trời không!" Xẻng công binh trong tay hất lên một cái, ra sức ném về phía Ca Nô trên nóc nhà, xẻng công binh vang tiếng "Ô ô" xé gió, nếu trúng phải nhát này chắc phải gọt mất nửa cái đầu.
Ca Nô phục trên xà nhà, thấy xẻng của Tuyền Béo bay tới, lắc mình tránh sang bên, xẻng công binh đục thủng nóc nhà, đất cát ào ào đổ xuống rơi vào đầu cô ta, cô ả vội giơ tay che kín mắt. Tôi hét lên với Tuyền Béo và Shirley Dương: "Thừa dịp nó mờ mắt, bắt trước rồi nói!"
Xà nhà cách mặt đất tầm ba trượng, tôi cũng không có bản lĩnh giống cô ta, liền vọt ra sau, đạp lên vai Răng Vàng nhảy lên, bám lấy tấm màn che rủ xuống từ nóc nhà, lại ôm cột nhà mượn lực nhảy vút lên, đưa tay kịp với tới xà nhà, lúc này mới bám vào leo lên.
Shirley Dương lo tôi sơ xuất, lôi ra phi hổ trảo quăng lên xà nhà, đang định leo lên tiếp ứng, Tuyền Béo ở bên kia cũng gấp, Shirley dương chưa kịp leo, cậu ta đã đoạt lấy dây phi hổ trảo, dùng cả tay chân trèo lên, bò nửa ngày không nhích lên được tí nào, đu đưa giữa nhà, xà nhà trĩu xuống vang lên những tiếng "kèo kẹt kẽo kẹt", Shirley Dương kêu lên:"Mọi người mau xuống, xà nhà sắp gãy!"
Toàn bộ hệ thống xà chính trong nhà của thành chủ đều làm từ gỗ đỏ, vô cùng vững vàng, nhưng căn nhà này chôn dưới cát vàng tới cả ngàn năm, thanh xà trên nóc đã mục nát, hai người đứng lên còn chịu được, cộng thêm Tuyền Béo hơn hai trăm cân thi triển thiên cân truỵ, làm sao xà nhà chịu được.
Một cân của Việt Nam bằng 2 cân TQ =]] Tuyền Béo tầm 1 tạ. :v
Tiếng xà gãy vang thấu bên tai, tôi nhìn xà nhà muốn sập, vội vàng nhảy xuống. Shirley Dương cũng thu phi hổ trảo về, cùng với Răng Vàng lui về núp dưới tường, tránh để cột xà nện trúng.
Không ngờ nóc nhà đã thủng ra hai lỗ lớn, cuồng phong dội đến, cuốn xà nhà đã gãy lìa bay lên trời, chớp mắt bị xé thành muôn mảnh vụn, bay tán loạn khắp nơi. Cát vàng đầy trời cùng gió lốc như lưỡi đao nháy mắt đã tràn ngập khắp nhà, hú lên từng hồi giống như những tiếng gào thét trong cổ thành, cát trên tường lở ra lộ màu vàng, càng lở sâu xuống dưới, màu sắc càng đậm, tới gần mặt đất có màu như màu đen, gió cát đầy trời cuốn lên, đá sỏi đất cát cuốn thành đám bay lên, cát bụi dày đặc phủ đất che trời, tình hình giống như ngày tận thế. Ca Nô và cả xà nhà gỗ đỏ kia đều bị gió cát cuốn ra ngoài, giống như con rồng lớn bay giữa không trung.
3
Xà nhà nặng nề, chỉ lộn hai vòng trong gió đã lại rơi xuống ngoài nhà, chúng tôi nhìn căn nhà lớn đã không thể nán lại được nữa, cũng không thấy hướng chạy của Mã Lão Oa Tử, chỉ có thằng ngốc chết không nhắm mắt phơi thây trên đất, nhanh chóng bị gió cát chôn vùi, cho nên nhặt thuốc nổ mà Mã Lão Oa tử ném xuống cùng xẻng công binh, nhanh chóng bò từ tường đất ra ngoài.
Trong cổ thành, gió cát ra sức gào thét, mọi người đều không ngóc đầu lên được, bò trên đất để di chuyển về phía trước, lúc này đã tới chỗ sâu trong cổ thành, sức gió đã yếu đi phần nào. Tôi nhìn xung quanh, giống như mình đã đi vào vào trung tâm vòng xoáy cuồn cuộn của bão cát, bốn phía đều không còn đường đi.
Trong cổ thành này có một toà đài lớn bằng đất, trải qua phong thực đã không còn hình dạng nguyên thuỷ. Giờ xem ra chỉ còn là một đống đất lớn cao chót vót, khác hẳn những phòng ốc trong cổ thành.
Gió lốc cuốn đi cát vàng, cửa động hình vòng cung dưới toà đài đất lộ ra gần một nửa. Bốn người bọn tôi đã lâm vào tuyệt lộ. thấy có nơi tránh được gió cát liền nối đuôi nhau mà vào.
Shirley Dương lấy cây đuốc tín hiệu ra, kéo chốt xuống, "xích" một cái vang lên, một luồng lửa khói trắng bùng lên chiếu trước mặt sáng như tuyết. Hoá ra dưới cửa động vòng cung kia là một con đường lát gạch kéo dài xuống phía dưới. Tromng đầu tôi bật ra một ý niệm:"Đây là một ngôi cổ mộ?", nhưng vừa ngẫm nghĩ một chút, trong thành tuyệt đối không thể có cổ mộ. Mọi người tiến về phía trước mấy bước, thấy trong hành lang có rất nhiều bức phù điêu mang đậm sắc thái tôn giáo, xem ra đây là một ngôi miếu.
Răng Vàng sợ đám đạo mộ thủ hạ của Ngọc Diện Hồ Ly đuổi theo, đi một bước lại ngoái đầu nhìn một cái. Trong lúc không biết phía trước là nơi nào, thật là trước mặt là sói, sau lưng có hổ. Nhớ tới trận ác chiến trong toà đại ốc của thành chủ, cùng với Ca Nô thân thủ bén nhạy như báo, trường tiên quỷ dị, mọi người bất giác đều sợ hãi. Cuồng phong cuốn cô ta cùng xà nhà lên giữa không trung, lại rơi xuống, cũng chưa chắc đã dập chết được cô ta.
Răng Vàng níu tôi lại thương lượng: "Hồ gia, Ngọc Diện Hồ Ly không phải là muốn sách vàng Tây Hạ đó sao? Nàng ta vì nó mà như chó điên, gặp người cắn người, chúng ta cũng không hiểu biết bằng nàng ta. Theo tôi thấy, cứ thẳng thắn mang sách vàng Tây Hạ này thưởng cho nàng ta, lúc đó nàng ta còn không hết lòng cảm tạ ân đức của chúng ta sao? Nói cho cùng đều là cùng ăn chén cơm đổ đấu, mọi việc nên dĩ hoà vi quý mà."
Tôi nói:"Răng Vàng, anh là đồ nhát gan, còn chưa tới nơi đã có lòng viết đơn xin hàng? Anh không nghe Ngọc Diện Hồ Ly nói sao, sau khi lấy được sách vàng Tây Hạ liền một đao làm thịt từng người chúng ta! Sách vàng Tây Hạ còn trong tay mình, trước mắt chúng ta còn có ưu thế hơn. Ta với bọn chúng, quan hệ là "địch - ta", như nước với lửa, cho nên anh phải sớm bỏ cái suy nghĩ mong đàm phán hoà bình đi, phải quyết tâm đọ sức với chúng tới cùng. Còn nữa, mấy người chúng ta là hạng người thế nào nào, đều là hạng ngược gió cũng tiểu được mười trượng, không phân chia cao thấp với nàng ta, nàng ta còn chưa biết lão tử là ai!"
Răng Vàng nói:"Nhưng bọn chúng võ trang tới răng, mấy anh em ta đến cái xẻng cũng chưa bằng bàn tay, làm sao chơi liều cùng chúng đây! Bọn chúng súng pháo hiện đại, đừng quên Nghĩa Hoà Đoàn năm Canh tử làm sao mà thất bại!"
Nghĩa Hoà Đoàn: Cuối thế kỷ 19, tổ chức tự phát do nhân dân miền Bắc lập ra để phản đối chủ nghĩa đế quốc xâm lược.
Tôi nói:"Bài học kinh nghiệm lịch sử, ai trong chúng ta cũng không quên được, nhưng làm một người chỉ huy, phải giỏi phán đoán tình huống, tuỳ thời, tuỳ chỗ mà bài binh bố trận, để tôi phân tích cho mọi người một chút, làm sao mới có thể biến liệt thế (tình thế xấu) thành ưu thế, chuyển bị động thành chủ động? Cái này cần chúng ta phải kéo dài hai cái chân, chạy nhanh hơn, không phải bảo các đồng chí sợ mà chạy, mà là một vừa chạy vừa phát động quần chúng, khiến đối phương rơi vào đại dương chiến tranh nhân dân mênh mông!"
Tuyền Béo nói:"Anh cũng giỏi nói bậy, bàn tới bàn lui không phải chỉ loanh quanh một chữ - trốn thôi sao!"
Shirley Dương nói:"Nguy hiểm lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt không phải là đám Khuếch Nhĩ Khách vũ trang đầy người kia, mà là trận gió cát lớn này, nếu ra ngoài cổ thành, mấy người chúng ta lập tức sẽ bị gió cát chôn vùi, mà một khi gió ngừng, cổ thành cũng bị cát vàng vùi lấp, ra hay không ra cũng là tử lộ."
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói với mọi người:"Mọi người đoán thử xem đột nhiên tôi nghĩ tới cái gì?"
Tuyền Béo nói:"Đầu anh ở trên người anh, làm sao tôi biết được?"
Răng Vàng nói:"Hồ gia nhất định có cao kiến, mau nói đi!"
Tôi nói:"Tôi nghĩ tới . . . . cá!"
Tuyền Béo nói:"Cá gì cơ? Cá ngâm giấm Tây hồ hay là Tháp mục ngư kho?"
Một loài cá ngon của TQ
Răng Vàng nói:"Ở đây mà nhắc tới cá, nhất định chỉ có con cá nướng trong cự ốc của thành chủ, có điều lấy để làm gì, mang đi cũng không ăn được mà!"
Tuyền Béo nói:"Nếu là cá, vậy phải nói tới cá chim trắng, nhất bình nhị tịnh tam tháp mục!"
Nhất bình nhị tịnh tam tháp mục: nôm na là bảng xếp hạng cá ngon, ngon nhất phải kể đến cá chim trắng (bình ngư), hai là tịnh ngư, ba là tháp mục ngư.
Răng Vàng nói:"Không cần nhất bình nhị tịnh tam tháp mục, lúc này có quăng cho tôi cái đầu cá mè hoa ăn phân mà lớn, tôi cũng gọi anh là cha ruột luôn!"
Tôi phát hiện, ở cùng với Tuyền Béo và Răng Vàng, căn bản không nói được câu nào đứng đắn: "Làm sao mà đầu cá mè hoa cũng lôi ra rồi, mẹ ông mới giống đầu cá mè ấy!"
Tuyền Béo nói:"Không phải anh vừa nói cá còn gì? Rốt cuộc là có ý gì?"
Tôi nói:"Tôi nói là, ai ăn cá?"
Tuyền Béo nói:"Có phải đầu anh bị gió thổi hỏng rồi không, ai ăn cá cũng không biết, mèo ăn cá!"
Răng Vàng chen miệng vào:"Ha, thật nói với ngài, mèo nhà chúng tôi không ăn cá, mà mèo nhà chúng tôi kia cũng không phải mèo, mèo nhà chúng tôi vừa là sói vừa là hổ, nhảy khe vượt núi đều không dính đất, đưa ra Phan Gia Viên, dù có ai trả năm trăm rưởi tôi cũng không bán."
Tuyền Béo nói:"Ồ, vậy phải bao nhiêu?"
Tôi không còn lời nào để nói:"Không sao nói chuyện cùng các người, nói hồi lâu, mẹ kiếp không được một câu nào hữu dụng!" Tôi suy nghĩ một chút, cũng không muốn nói nhảm với bọn họ, quay đầu định hỏi Shirley Dương, không đợi tôi mở miệng, cô ấy liền bảo tôi:"Đúng rồi, trên những hũ gốm, mâm ngọc trong cổ thành không phải cũng có hoa văn cá trang trí sao?"
Tôi nói:"Đúng vậy, người dân ở đây chắc chắn là thường xuyên ăn cá, mà ở sâu trong sa mạc, cá ở đâu ra?"
Tuyền Béo nói:"Ô, thì ra chúng ta không nói cùng một chuyện hả? Lời này là sao, nghĩ theo hướng nào?"
4
Shirley Dương không để ý tới Tuyền Béo, tiếp tục nói với tôi:"Năm đó sa mạc Mao Ô Tố cũng từng có rất nhiều ốc đảo với đồng cỏ tươi tốt, nguồn nước dồi dào, có lẽ ngàn năm trước, nơi này có sông hồ, nếu không có đủ nguồn nước, thành trì quy mô lớn như vậy tuyệt đối không chống đỡ nổi."
Tôi nói: "Anh xem hình dạng kết cấu của toà cổ thành này, xung quanh không có sông ngòi, vậy khi chiến tranh xảy ra, thành trì bị địch bao vây, người trong thành chỉ có thể ngồi chờ chết, không có nguồn nước, quân dân cả thành cũng chết khát. cho nên phàm là loại cổ thành quy mô cỡ này, nguồn nước chủ yếu nhất định ở trong thành."
Shirley Dương nói:"Nguồn nước trong thành dĩ nhiên từ giếng nước."
Răng Vàng nói:"Trong giếng sẽ có cá lớn như vậy sao?"
Shirley Dương nói:"Có thể giếng nước nối thẳng tới sông ngầm, chính là một trong chín nhánh sông chúng ta muốn tìm, chỉ cần từ giếng nước tiến nhập sông ngầm, vừa có thể tránh gió cát cùng lũ đạo mộ tặc, hơn nữa có thể xuyên qua sông ngầm, tới thẳng địa cung Tây Hạ!"
Mọi người nói tới đây, tinh thần đều phấn chấn lên, tìm được sông ngầm không chỉ giúp thoát khỏi truy binh, trọng yếu hơn là có thể bổ xung nước uống. Nhưng cổ thành đã bị cát vàng chôn vùi nhiều năm như vậy, lại không có bản đồ, làm sao xác định được vị trí của giếng nước?
Tôi nói:"Đài đất lớn của phần mộ này ở chính giữa cổ thành, xem ra hết sức trọng yếu, hành lang gạch này lại hướng thẳng xuống dưới, nếu tôi không nhầm, phía dưới này nhất định nối thẳng tới sông ngầm."
Đoàn chúng tôi bước nhanh hơn, dùng ánh sáng của đuốc tín hiệu mở đường, đi sâu vào trong hành lang, tựa hồ tiến vào một toà miếu thờ mái vòm, ít nhất cũng cỡ một sân đá bóng. Lân quang sáng trắng của đuốc tín hiệu dù ngời ngời chói mắt nhưng cũng không sao chiếu sáng cả ngôi miếu lớn. Trên vách miếu thờ phết bùn trắng, hoa văn trang trí trên đó là từng tầng từng tầng sóng nước, trên thực tế nơi này không có nước, mặt đất cũng là một tầng đất cát dầy.
Chúng tôi không dám lơ là, tay cầm dù kim cương, xẻng công binh, từng bước từng bước tiến vào, giơ cao cây đuốc tín hiệu soi bốn phía. Thấy một toà đài tứ giác lớn, xung quanh vẽ hình người mặt cá, phong cách kỳ dị chưa từng thấy trước đây.
Trên mỗi đài đá đều có hai quan tài gỗ hình chiếc thuyền, trong quan tài là thây khô bị gói trong da cá, một đàn ông, một đàn bà, đại khái đầu hướng về phía đông, đều nằm ngửa, tay chân đặt thẳng. Da cá bọc tử thi đều có hoạ tiết giống vân mây cuộn xoắn, góc bên trên dùng một lớp vảy cá thật nhỏ chắp lại, ở giữa dùng dây câu cá vá lại, giữ nguyên vây lưng của cá, thi thể bị da cá cuốn chặt, chỉ lộ mỗi đầu, mặt mũi vặn vẹo, giống như vẫn duy trì dáng vẻ tuyệt vọng giãy giụa từ khi còn sống, vừa lại gần nhìn liền giật nảy mình.
Chính giữa đại điện là một cửa hang hình chữ nhật, dài chừng hai thước, rộng chừng một thước, cửa hang xây bằng đá lớn, phía dưới từng đợt âm phong cuồn cuộn, một thứ mùi hôi thối xộc lên, nhìn xuống sâu không thấy đáy, cũng không nghe được tiếng nước chảy.
Tuyền Béo nói:"Đây là miệng giếng mọi người nói sao?"
Tôi nói:"Tám chín phần mười, ít nhất cũng là cửa vào sông ngầm."
Theo quan niệm từ trước, miệng giếng thường là hình tròn, giếng hình chữ nhật thì vô cùng hiếm thấy, hơn nữa xuyên qua cái miệng giếng chật hẹp này, phía dưới dường như là một hang động vô cùng lớn.
Shirley Dương ném đuốc tín hiệu xuống miệng giếng, chỉ thấy đốm sáng chói mắt kia chậm rãi rơi xuống, liếc mắt thấy từ miệng giếng xuống đáy động không dưới bốn năm mươi thước, dây thừng trong ba lô chúng tôi nếu nối lại cũng được chừng đó, hơn nữa có thể xác định được phía dưới cũng không có nước, sông ngầm không thấy rồi.
Răng Vàng chán nản ngã ngồi xuống, thè lưỡi liếm môi khô khốc, hắn nói: "Mỗi người chỉ còn nửa bình nước bé xíu, lại không thấy sông ngầm, vậy chết khát là cái chắc. Đã chỉ còn một con đường chết, vậy ta phải uống cho sung sướng." Vừa nói, gã vừa vặn nắp bầu nước, ra sức vung vẩy như muốn uống hết cả nửa bình. Bình nước liền đổ xuống đất, gã vội vàng bò dậy, đầu lưỡi liếm loạn trên mặt cát, tôi níu lấy cổ áo gã từ phía sau, kéo gã dậy, đẩy sang một bên:"Anh ăn một miệng đất cát không phải càng khát hơn sao?"
Tuyền Béo đi tới nói: "Lão Hồ, tới nước này đã không còn đường quay lại, ta cũng đừng do dự nữa, tôi nhắm mắt xuống trước, anh bám theo phía sau". Cậu ta thu xẻng công binh, ôm đèn pin mắt sói, đang định ròng dây xuống. Ngay lúc ấy chợt nghe Shirley Dương gọi: "Các anh tới xem cái này đã." Tôi xoay đầu lại, thấy cô đang dùng đèn pin mắt sói chiếu vào đài đá đặt mấy thây khô bọc da cá. Tôi cùng Tuyền Béo, Răng Vàng tiến tới, không biết mấy thây khô đặt trên đài đá này có gì đáng xem. Tôi nói: "Mấy thây khô kia có lẽ khi còn sống bị người ta dùng da cá trói lại, đặt trong ngôi miếu này, đúng lúc gió cát vùi lấp cổ thành, quân dân trong thành đều bị chôn sống, cho nên không ai còn để ý tới họ, kết quả là đang sống bị phơi thành cá khô, hưởng thụ mùi vị chờ chết ở đây, thật quá tội nghiệp."
Răng Vàng nói: "Mấy người trai gái này không biết phạm phải lỗi lầm gì, bị đày tới cực hình này."
Tuyền Béo nói: "Theo tôi thì đây chính là giày rách rồi, anh nhìn xem từng đôi từng đôi này, không phải vừa vặn bốn người đối nhau sao, nhất định bị người ta bắt thông gian!"
Giày rách: Người đàn bà hư hỏng (người phụ nữ có quan hệ nam nữ bừa bãi)
Tôi nói: "Anh đừng có nghĩ nhảm, dựa vào đâu mà bảo người ta là giày rách? Không sợ nơi này âm hồn bất tán, đụng tới ma quỷ dậy cắn cho."
Shirley Dương nói: "Mọi người không cần đoán loạn, đây là một toà thần miếu, thây khô trong quan tài gỗ cũng dùng để cúng tế động thần. . . Sinh nhân chi quả!"
Răng Vàng nói: "Dương đại tiểu thư, chúng ta ở đây cũng sắp chết khát rồi, có thể đừng nhắc tới trái cây gì gì đó nữa hay không?"
Shirley Dương nói: "Sinh nhân chi quả là lấy người sống làm vật cúng tế, vì thế nên gọi là sinh nhân chi quả!"
Răng Vàng nói: "Vậy thì tôi biết, đúng là có chuyện lấy người sống làm cung quả, thì ra nó gọi là nhân sinh chi quả!"
Tôi hỏi Shirley Dương: "Động thần này là thứ đồ chơi gì? Còn ăn cả người sao?"
Shirley Dương nói: "Nơi này là toà thần miếu trong cổ thành, từ điêu khắc trên đài đá, xem ra cũng phải hơn ngàn năm, tất cả quân dân trong cổ thành đều lấy bầy cá trong giếng này làm thức ăn. Mà theo bọn họ thì những con cá ấy vốn dĩ động thần mới là người hưởng thụ, vì vậy mỗi năm lại dùng một người sống bọc da cá ném vào giếng thánh để làm dịu phẫn nộ của động thần."
Tôi nói: "Người cổ đại vốn dĩ mê tín, nơi đó làm gì có động thần, nhưng giếng thánh này nếu có cá, nhất định là một nhánh sông ngầm, không còn nghi ngờ gì nữa, có thể thấy con đường chúng ta chọn là chính xác."
Shirley Dương nói:"Tám cái tử thi bọc da cá trên đài đá chuẩn bị bị ném xuống giếng thánh cho động thần tới ăn. Nhưng trên đời làm gì có thần miếu, người bị ném xuống lọt vào sông ngầm, quá nửa là bị cá ăn. Người ăn cá, cá lại ăn thịt người, đại khái xem ra cổ nhân cũng nhận biết đại tự nhiên theo cách giản dị trực quan nhất."
Nay dưới giếng thánh không còn sông ngầm, cũng không có bầy cá, chúng tôi vẫn muốn liều chết xuyên qua nhánh sông ngầm này, tới địa cung Tây Hạ, việc này không nên chậm trễ, phải lập tức lên đường.
Tôi vừa quay người lại thấy trên vách thần miếu kia chằng chịt gợn nước, trong lòng bất giác khẽ động một cái: "Là gợn nước thật sao?"
Lúc ấy cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, lại lo Ngọc Diện Hồ Ly mang đám Khuếch Nhĩ Khách đuổi tới, bốn người liền nối dây thừng, Tuyền Béo đứng mũi chịu sào, ba người còn lại từng người theo dây dài xuống đáy động, vách đá mấy chục thước trên đỉnh đầu như lư trời, tầng tầng lớp lớp nếp đứt gãy lớn, đủ chứng minh nơi này đã tồn tại hơn trăm triệu năm. Hang động khổng lồ kéo dài về phía trước, đèn pin mắt sói soi không thấy đáy.
Hang động này vừa lớn vừa sâu khôn lươngf, địa thế mặc dù rộng lớn nhưng oi bức dị thường, trong động còn lơ lửng một loại mùi tanh hôi gay mũi.
Tôi nói:"Răng Vàng, lỗ mũi tốt, anh ngửi xem đây là mùi gì?"
Răng Vàng hít một cái, sặc há mồm muốn ói: "Hồ gia, mùi tanh thối này là mùi cá chết!"
Tôi nói: "Trong động đều là cát chảy, một giọt nước cũng không có, cá chết ở đâu ra?"
Răng Vàng nói: "Cá lẽ từ trăm nghìn năm trước từ hồi vẫn còn sông ngầm, mùi tanh hôi cá chết kia không tản hết." Tôi xem thường lời gã, làm sao có thể như vậy?
Shirley Dương lấy la bàn, đối chiếu phương vị. Hang động chạy theo hướng đông - tây, nếu không lầm, chỉ cần hướng về phía tây là có thể đến địa cung Tây Hạ, cô ấy nói: "Đây là động cát lớn, tiến về phía trước có thể phải lưu ý cát chảy."
Mọi người không dám xem thường, mỗi người đều cuốn dây dài vào lưng, bốn người nối thành một chuỗi, chia nhau mang theo đèn, cẩn thận tiến về phía
Tuyền Béo mở đường phía trước lẩm bẩm lầm bầm: "Vừa không có nước, vừa không có cá, đây là sông ngầm gì chứ? Theo tình hình này mà nói, đừng nói nghìn năm trước, vạn năm trước cũng không có cá, rõ ràng là một động cát chảy lớn!" Cậu ta chỉ lo nói nhàm, đạp phải cát chảy ngã sấp về phía trước, sợ bị cát chảy vùi lấp liền vội vàng giãy giụa, nhưng cảm thấy bên dưới cát này lại có vật gì đó, lôi ra nhìn một cái, bất giác trợn mắt há hốc mồm.
Tôi theo sau lưng cậu ta, không biết cậu ta lôi ra cái gì từ cát chảy, chỉ thấy cậu ta cả kinh ngây dại, vội hỏi xảy ra chuyện gì?
Tuyền Béo nói: "Cá. . . Cá. . . Con mẹ nó có cá thật!"