Quyển 3 - Chương 22
-
Mộ Phần Trái Tim
- Đản Đản 1113
- 1966 chữ
- 2020-01-31 11:00:26
Editor: qoop
Nguồn: qttp.wordpress.com
Cô không muốn đi. Tâm không cam lòng không muốn, cảm thấy toàn bộ suy nghĩ trong lòng rất oán giận, nhưng mà, cuối cùng, Dư Vấn vẫn đi với Hạ Nghị. Trong hai tháng này, chẳng có ký ức gì, vẫn quen nghe theo sắp đặt của Triệu Sĩ Thành. Cho dù, cảm giác mình như một con mèo bị chủ nhân vứt bỏ.
Dư Vấn, đây là nhà của chúng ta!
Hạ Nghị lấy dép đi kiểu nữ ra đi cho cô.
Dư Vấn mặt không chút thay đổi nhìn quanh bốn phía. Cô đúng là ở đây ư? Mới lần đầu tiên nhìn đến, cô đã có thể xác định. Lần đầu tiên khi vào nhà Triệu Sĩ Thành, mỗi một nơi mỗi một góc bên trong đều xa lạ với cô, nhưng mà, nơi này lại khác, rất quen thuộc, quen đến mức khiến cô kinh hãi. Cô từ từ bước về phía trước, hai chân như có ý thức, đưa cô vào phòng bếp.
Tôi mang thai tuần thứ sáu rồi, hôm nay vừa đi kiểm tra.
Đồ của người khác tôi không tham, nhưng thứ đã thuộc về tôi thì có chết tôi cũng không buông!
Kích động cô.
Tôi cũng chỉ vừa mới nghe được cô ta gọi điện thoại hẹn tiên sinh, cho nên tiện báo cho cô một tiếng.
Đang quấy cháo hoa ở nhà bếp, cô nét mặt lạnh lùng nhận điện thoại.
…
Đó là cô sao? Dù kích động nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, rõ ràng che giấu khó chịu. Dư Vấn đi về phía trước từng bước.
Mẹ, sáng nay ăn gì ạ?
Giọng nói trong trẻo quen thuộc của một cô bé.
Ảo ảnh kia xoay người lại trong phòng bếp, nét mặt vốn hờ hững, hóa thành hiền dịu và hạnh phúc nhẹ nhàng.
Đầu, có chút đau. Cô xoay người lại, Hạ Nghị đang nhìn cô không rời mắt. Hai người, mắt đối mắt.
…
Hạ phu nhân, bây giờ hình như là rạng sáng ngày 16 rồi?
Em nhớ, trong hợp đồng cũng đề cập đến, vì nhân tố bất ngờ,
thời hạn công trình
bị hoãn lại!
Ảo ảnh kia nói, nhướng mày, che đi nội tâm hoang vu, mười ngón tay mảnh khảnh dán lên gò má anh. Ngay sau đó hai thân thể trần trụi, bướng bỉnh, tận tình thô lỗ, dây dưa điên cuồng.
…
Dư Vấn ôm đầu mình, cô tự nói cho mình, đây là ảo ảnh. Giống như lúc cô vừa vào nhà Triệu Sĩ Thành, có rất nhiều ảo ảnh, thật nhiều mơ hồ không ngừng trước mắt. Bây giờ cũng thế!
Cô không muốn tin, một màn này đã từng xảy ra thật. Nhưng mà, ở chỗ sâu trong đầu nổi lên từng cảnh khiến cô cảm thấy bực bội.
Chúng mình vào bên trong đi!
Anh muốn nắm tay cô, nhưng lại bị cô lạnh lùng hất ra. Cô không thích người khác động tay động chân.
Hạ Nghị cũng không tức giận, xác định cô có đi theo, anh đi đằng trước, mở phòng ngủ ra,
Đây là phòng ngủ trước kia em và…
Sợ sẽ kích thích đến cô, hai chữ Thụy Thụy, Hạ Nghị nghẹn lại,
Phòng ngủ trước kia của em.
Dư Vấn đứng ở cửa. Quen, thật sự quen thuộc. Mỗi một góc, mỗi một cách trang trí, quen đến mức dù có nhắm mắt lại cô cũng có thể biết vị trí của chúng.
Cô rảo bước tiến vào, mở tủ quần áo ra, động tác này, cô làm tự nhiên đến thế, tự tại đến giống như đã làm trăm ngàn lần rồi. Trong tủ quần áo, đều là quần áo của cô, những bộ đồ màu sáng, áo trắng ôm sát người, váy ngắn đen.
Vuốt một chiếc quần xám màu tối tinh tế, một câu thốt ra từ môi cô:
Quá xấu, tôi không thích mặc đồ tây này…
Hạ Nghị sửng sốt một chút, cẩn thận suy nghĩ hơn mười giây,
Mỗi lần họp, em cũng đều mặc đồ tây.
So với đàn ông còn giỏi, còn uy phong hơn.
Cô chẳng nói gì, chỉ kéo ngăn kéo ra, bên trong có vài chiếc váy liền áo mà kể cả Hạ Nghị cũng chưa từng thấy qua. Cô cũng sửng sốt một chút, mình cũng không ngờ, chỉ dựa vào trực giác thôi, nơi này lại có giấu những đồ đó, kiểu dáng gọn nhẹ tươi mát, căn bản chẳng giống phong cách của cô.
Nhìn người khác mặc loại quần áo này, luôn rất ngưỡng mộ, nhưng mình chỉ mua lại chẳng dám mặc.
Ánh mắt cô vẫn vô hồn, nhưng rất bình thản nói ra sự thật.
Cô không nhớ lúc trước mình là người phụ nữ thế nào, nhưng cô có thể chắc chắn, nếu là trang phục áo phông quần bò đơn giản, mình trước kia nhất định chẳng dám ra ngoài.
Hạ Nghị giật mình. Nếu có người nói cho anh, Hạ phu nhân giấu bộ váy liền áo thục nữ, vẫn muốn mặc mà chẳng dám, anh sẽ cười đến rút gân, mắng to đối phương đần độn, tưởng tượng quá độ, nhưng mà, bây giờ, là tự miệng Hạ phu nhân nói với anh.
Đây là anh cho tôi xem cũng chẳng có gì!
Tống Dư Vấn đóng tủ quần áo, thần sắc vẫn trấn định,
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi từng ở đây, chúng ta từng sống chung!
Không phải sống chung, chúng mình là vợ chồng!
Hạ Nghị lại thanh minh,
Chúng ta đã kết hôn gần sáu năm rồi!
Kết hôn gần sáu năm?
Dư Vấn vươn ngón tay cái của mình ra, ở trước mặt anh, chúi xuống 90 độ.
Anh… thử làm xem!
Cô ra lệnh.
Hạ Nghị xem đến tròn mắt, anh cũng vươn ngón tay cái của mình, nhưng lại chẳng làm nổi.
Ngón tay của Thụy Thụy cũng như anh, chẳng thể học nổi!
Thỉnh thoảng còn càng học càng tức giận.
Lại thốt ra một câu. Cô sửng sốt một chút. Ai là Thụy Thụy?
Tại sao em làm được?
Hạ Nghị cảm thấy rất ngạc nhiên.
Di truyền! Hai tháng này, ở nhà Triệu Sĩ Thành, ban ngày cô nhàn rỗi nhàm chán, phát hiện ngón tay cái của mình khác hẳn người thường, vì thế, khi gọi điện cho mẹ, mới biết cô được di truyền từ ba. Tống gia có rất nhiều người cũng thế này.
Cho nên, anh làm tôi tin chúng ta đã kết hôn thế nào?
Cô cười nhạt.
Cô không dễ dàng để người ta biết bí mật này, bởi vì, cô cho rằng đây là dị dạng sinh lý. Nhưng mà, nếu đã là vợ chồng, không phải sẽ không có bí mật ư? Thời gian sáu năm, anh cũng không cẩn thận nghiên cứu cấu tạo thân thể của cô à? Thời gian sáu năm, anh cũng không hòa hợp gia tộc của cô, biết loại di truyền này ư? Nếu là như thế, vậy thì sáu năm hôn nhân, anh đã làm những gì? Cho nên, muốn lừa cô, đúng là nằm mơ!
Hạ Nghị bị nghẹn chẳng nói được, anh nên chứng minh họ là vợ chồng thế nào? Chỉ sợ, cho dù bây giờ anh tìm nhiều nhân chứng, cô cũng cho là tập đoàn lừa đi?
Đúng rồi, giấy kết hôn! Anh nhảy dựng lên, vội vàng đi tìm. Nhưng mà, lục tung, tìm một vòng rồi, bất đắc dĩ phát hiện, mình chẳng thế nhớ nổi tờ giấy hồng kia bị mình nhét vào đâu. Giận lên, anh không thể không thừa nhận, mình đúng là không xứng làm chồng.
Anh sẽ thay đổi.
Việc anh có thể làm bây giờ chỉ là lời hứa này.
Cô vẫn không tin.
Hạ phu nhân, từ hôm nay trở đi, em hãy dựa vào anh.
Hạ Nghị không đông lạnh trước lạnh lùng của cô, dùng thái độ nghiêm túc:
Có một lần chúng ta cãi nhau, anh hỏi em thỉnh thoảng dựa vào đàn ông một chút thì có phải sẽ chết không, em có thể cho đàn ông bọn anh một chút cảm giác tồn tại không? Em nói, em dựa vào ai? Anh hả? Lúc ấy anh bị em châm chọc đến không còn gì để nói, cũng rất phiền chán…
Cô nhíu cao mày. Thú vị thật, thì ra quan hệ của họ từng kém như thế.
Không để ý đến kháng cự của cô, anh cầm tay cô:
Hạ phu nhân, về sau em hãy
dựa vào
anh đi! Có lẽ, anh còn chưa quen, có lẽ anh còn có rất nhiều khuyết điểm, thỉnh thoảng còn trẻ con, nhưng anh sẽ cố gắng biến thành dáng vẻ em muốn, cho đến khi em an tâm
dựa vào
anh.
Thụy Thụy không còn, thế giới của họ cũng đổ vỡ, chỉ còn lại hai người họ nương tựa vào nhau. Anh là đàn ông, anh không thể đắm chìm trong đau xót mất mát, việc anh có thể làm là phải đứng lên, tạo một vùng trời khác cho cô.
Cô lạnh lùng nhìn anh. Không hiểu sao trái tim cô đang kháng cự một thứ, đó chính là cảm động.
Cô không cảm động, cho dù người đàn ông này làm rất nhiều chuyện, nói rất nhiều lời êm tai, nhưng trong lòng cô lại không có một tia cảm xúc. Mất trí nhớ đến giờ, cho dù cô bài xích mọi người, nhưng cô chưa từng bài xích một người nào rõ ràng như hiện tại.
Cô bất động, lạnh lùng rút tay mình về.
…
Cô sợ, cô rất sợ.
Tiéng nói ấy vốn đã sắp biến mất trong thế giới của cô, gần như lại lập tức bừng lên từ bốn phía. Có tiếng cười của trẻ nhỏ, có tiếng người mẹ dỗ dành, có tiếng đứa trẻ thì thầm, có tiếng cười thản nhiên của người mẹ… Giọng nói ấy rất quen, quen đến mức hình như trong mỗi góc phòng này đều là một rạp hát.
Thụy Thụy, không phải con đau bụng chứ? Đừng sợ đừng, mẹ xoa xoa cho nào.
Bên tai cô có tiếng trẻ con khóc ầm ĩ không ngừng
Thụy Thụy mấy tháng rồi? Hình như chỉ là đứa bé hai tháng, trong tiếng kêu khóc, cô cũng khóc đến cay mũi. Tay cô sờ soạng không ngừng, muốn tìm thấy đứa bé kia, xoa bụng nó, giảm bớt đau đớn cho nó.
Thụy Thụy, xin con đấy, đi bồn cầu nhanh lên!
Một giọng khác đang van vin.
Thụy Thụy đã không đi nặng được ba ngày, khiến cô rất lo.
Thụy Thụy, con đừng đau bụng đi ngoài nữa!
Thụy Thụy một ngày đi ba lần, khiến cô sợ đến chết mất.
Trong phòng này, thật sự có rất nhiều chuyện. Đầu cô đau quá, như bị kim đâm vào, cô đau đến khóc thành tiếng, nhưng lại chẳng tài nào khóc nổi.
12 giờ 01 phút.
Cô bỗng đứng lên, đờ đẫn đi về phòng bên cạnh. Bên trong tối như mực, nhưng khi cô làm động tác đẩy cửa vào rất quen thuộc, trong bóng đêm, hơi thở ấy đã thay đổi.
Hạ Nghị nín thở, nhìn cô. Lúc tối, Triệu Sĩ Thành đã gọi điện dặn anh, phải chú ý đến tình hình của cô, nếu áp lực quá lớn, Dư Vấn sẽ bị mộng du.
Hạ tiên sinh, hôm nay là ngày 15, ngày nộp thuế lương thực!
Ánh mắt cô không có tiêu cự, nói với không khí, mang theo mờ mịt.