Chương 2: Nửa khuôn mặt người


Số từ: 5696
Dịch: Bánh Tiêu
Nguồn: banhtieu137.com
"Ban đêm mới thích hợp để kể những câu chuyện ly kỳ này mà." Bạn tôi vươn vai. Cởi áo ra, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Trong nhà cậu ấy không có đồ đạc gì, mọi người đến thăm đều ngồi trên mặt đất. Bởi vì cậu ấy nói mình ghét ghế, ngồi đất mới mang phong độ của người xưa.
"Kể tiếp đi, chuyện nửa khuôn mặt gì đó." Tôi thúc giục nói.
"Ừ, đúng rồi. Sợ rằng đây là câu chuyện quỷ dị nhất trong những chuyện mà tớ biết đó. Thậm chí ngay cả khi tớ kể lại về nó cũng đều có chút phát run.
Tớ theo thường lệ du lịch không mục đích, nhưng bình thường tớ đều chọn nơi tương đối hẻo lánh, cậu biết đó những nơi như vậy thường thường sẽ có rất nhiều chuyện xưa kỳ quái thú vị. Song trước kia tớ đều là nghe kể mà thôi, nhưng lần này tớ lại tự mình trải qua.
Tớ đi tới một thôn làng, kỳ thật thôn này rất lớn, cơ hồ có thể xem như một thành thị cỡ nhỏ. Người trong thôn đều có công việc bất đồng, vừa vặn cấu thành một vòng cung cầu, mọi người tự cấp tự túc. Vì vậy chậm rãi cùng bên ngoài có chút cách biệt. Nhưng bọn họ như cũ rất hiếu khách, khi tớ tới đó bọn họ đều chiêu đãi tớ rất thân thiện. Hơn nữa tớ từng được học qua vài năm y thuật, còn có thể giúp bọn họ trị một vài tật bệnh bình thường. Bọn họ liền xem tớ như khách quý. Hơn nữa truyền thành một thần y. Ha ha." Bạn tôi cười đắc ý, tôi biết kỳ thật thành tích của cậu ấy khi còn ở đại học cũng rất xuất chúng, mặc dù cậu ấy không thích làm bác sĩ, nhưng cậu ấy thuộc về loại người mặc dù không thích nhưng học vẫn rất tốt này. Do đó dù cậu ấy không kế thừa tài sản này, cậu ấy cũng sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú. Nhìn cậu ấy cao hứng như thế, phỏng chừng khi đó người của thôn kia quả thực rất tôn kính cậu ta đây.
"Nhưng cũng không lâu sau. Trưởng thôn liền mời tớ đến nhà ông ấy. Trưởng thôn là người đức cao vọng trọng nhất thôn, tương đương cùng tộc trưởng vậy. Có thể nói cơ hồ là vua của địa phương. Đương nhiên, ông ấy cũng vô cùng thân thiện. Chỉ có điều ông ấy trước sau luôn bảo trì một phần tôn nghiêm và uy nghi cần có. Nhưng lần này ông ấy lại lộ vẻ rất thấp hèn, tựa hồ như có điều muốn cầu tớ.
'Ngài quả thực đã thành thần rồi, mọi người thôn này nói ngài y thuật siêu việt, thậm chí còn giải quyết mấy bệnh nan y hành hạ bọn họ lâu dài, ngài quả thật lợi hại.' Trưởng thôn không ngừng khen tớ, cơ hồ thổi tớ đến lâng lâng.
'Nói ra xem, trong nhà ngài chẳng lẽ cũng có người ngã bệnh?' Tớ cười hỏi ông ta. Nhưng trưởng thôn lộ vẻ khó xử, tựa hồ rất khó mở miệng, mỗi lần muốn nói lại nuốt trở vào. Cuối cùng ông ta giống như hạ quyết tâm nhỏ giọng nói với tớ: 'Là con trai của tôi, cũng xấp xỉ tuổi ngài, vốn là một người vô cùng ưu tú. Nhưng chẳng biết từ khi nào nó khép mình lại, mỗi ngày đứng trong phòng, chỉ ăn thức ăn chúng tôi đưa đến, cự tuyệt không gặp người trong nhà tôi. Tôi cùng mẹ nó đều sắp phát điên rồi. Kết quả ông trời phái ngài tới, ngài nhất định phải cứu nó.' Trưởng thôn nói xong lời cuối cùng thì khóc lóc than thở, cơ hồ muốn quỳ xuống lạy. Tớ nghĩ sự tình tựa hồ không đơn giản lắm, sợ rằng dựa vào y thuật của tớ thôi thì không ổn. Nhưng tớ vẫn đáp ứng đi cùng trưởng thôn đến nhà ông ấy nắm rõ tình huống rồi hẵng nói.
Nhà trưởng thôn quả nhiên rất khí thế, nhưng nhìn chung cũng là nhà ngói bình thường. Chỉ có điều so với nhà của thôn dân bình thường có lớn hơn một chút. Nhà có hai tầng. Trước cửa còn có một cái sân không nhỏ, nuôi thả một ít gia cầm. Bên phải nhà bay tới từng đợt mùi vị của rau dưa ban sơ (kỳ thật chính là phân bón). Xem ra nơi đó là nhà xí và vườn rau. Duy nhất khiến tớ không an tâm chính là con chó đen lớn màu bánh ú cao hơn nửa người, thấy tớ là người lạ liền nhe răng nhếch miệng với tớ, trong cổ họng gầm gừ kêu. Tớ biết loại chó này cực kỳ nguy hiểm. Cho nên tớ dừng lại. Trưởng thôn vội vàng quát đuổi nó đi tớ mới dám vào.
Người nhà của trưởng thôn rất thân thiện, là người nhà nông hiếu khách điển hình. Tớ một mực kỳ quái đứa trẻ nuôi ở gia đình bình thường như vậy tới cùng bị bệnh gì.
Trưởng thôn mang tớ lên lầu hai, đi tới trước một gian phòng.
"Đây, con tôi tên là Trụ Tử, nó đã giam mình bên trong suốt một tháng rồi. Tôi thật sự không còn cách nào, nếu cậu không đến, tôi cũng phải ra ngoài tìm bác sĩ." Trong lời nói của trưởng thôn đầy phiền não.
"Ông có nói chuyện nhiều với cậu ấy không? Từ sau khi cậu ấy tự giam mình." Tớ hỏi.
Trưởng thôn lắc đầu, tớ ra hiệu cho ông ấy đi xuống, tớ khi ấy xem chừng có thể là một vài vấn đề tâm lý buồn bực do tuổi dậy thì mang đến, cho nên tớ bảo trưởng thôn thân là cha ruột tránh đi khả năng sẽ tốt hơn. Kết quả trên thực tế cách nghĩ của tớ quá đơn giản.
Trưởng thôn lúc xuống lầu, trong miệng nhỏ giọng thầm thì, ngờ ngợ có thể nghe được là hy vọng lần này tớ có thể chữa khỏi. Tớ nhìn bóng lưng của ông ta cảm thấy ông ta quả thật rất đáng thương.
"Trụ Tử ở trong đó phải không?" Tớ khẽ gõ lên cửa, chất gỗ của cửa rất thô, còn mang theo gờ ráp, lần đầu tiên gõ tớ rất đau, cho nên tớ thả nhẹ sức hơn chút.
Trụ Tử không trả lời tớ, đó cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Vì vậy tớ bắt đầu cái gọi là trị liệu tâm lý. Đơn giản đều là những thứ môn tâm lý thời đại học vẫn chưa quên hết. Đáng tiếc hoàn toàn không có hiệu quả. Một giờ sau, tớ bắt đầu sốt ruột, bỗng nhiên sinh ra hiếu kỳ với người bên trong. Tớ nhìn khắp nơi, phát hiện dưới góc phải của cửa có một lỗ nhỏ bất quy tắc. Tớ dùng sức ngồi xổm xuống, nhìn vào trong một chút.
Tớ rốt cuộc đem mắt mình nhắm ngay cái lỗ kia. Ánh sáng không đủ, nhìn không rõ ràng lắm. Nhưng tớ vẫn ngờ ngợ nhìn thấy một bên mặt của thân hình cao lớn ngồi ở đầu giường. Phỏng chừng cậu ấy chính là Trụ Tử. Cậu ấy giống như pho tượng điêu khắc ngồi ở đó không chút cảm xúc. Tớ bỗng dưng sinh ra một loại ý nghĩ rất kích thích. Nếu hiện giờ tớ hô to một câu tôi thấy cậu rồi thì sẽ ra sao?
Tớ đã làm như vậy, hướng cánh cửa hô to một câu: "Trụ Tử, tôi nhìn thấy cậu rồi, cậu đang ngồi trên mép giường!"
Cậu ấy quả nhiên có phản ứng, hơn nữa rất kịch liệt. Cậu ấy ôm đầu sợ hãi lăn lộn trên giường. Trong miệng hô to: "Đừng tìm tôi! Tôi đã nhận được trừng phạt rồi!" Nhìn thấy cậu ấy như vậy tớ ý thức được tình huống không hay. Ngay sau đó cậu ta bất động trên giường, ngửa mặt nằm trên đó, thành một hình chữ đại.
Tớ vội vàng gọi trưởng thôn tới. Bảo ông ấy phá cửa. Cánh cửa rất kiên cố. Tớ cùng trưởng thôn mất sức lực thật lớn mới phá mở được. Nhưng khi tớ và trưởng thôn tiến vào trưởng thôn nghi hoặc nhìn người nằm trên giường nói một câu khiến tớ sửng sốt: "Đây, đây không phải là con tôi!"
Tớ giật mình nhìn trưởng thôn lại nhìn người trẻ tuổi trên giường một chút. Da mặt cậu ta rất đen, trán rất rộng, mũi ưng cực lớn, trên cặp môi đầy đặn lúng phúng ria mép nhìn có vẻ cứng rắn, khiến tớ liên tưởng đến miếng thịt ba rọi còn chưa nhổ sạch lông heo trong quán ăn. Đích xác từ góc độ nào đến xem cũng không giống trưởng thôn.
"Đây là Tiểu Lục, là bạn thân của Trụ Tử." Trưởng thôn lại bổ sung nói.
Tớ nhìn mặt Tiểu Lục, tựa hồ chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nhìn đoán không ra. Kỳ thật về sau ngẫm lại, nếu khi ấy cẩn thận hơn chút là có thể nhìn ra được rồi.
Tiểu Lục nhanh chóng tỉnh lại. Cậu ta vẫn rất sợ hãi. Hơn nữa bụm má phải không nói lời nào. Hiển nhiên tung tích của Trụ Tử cậu ta phải biết. Nhưng tâm tình của cậu ta rất không ổn định, hỏi cũng hỏi không ra được nguyên cớ gì. Chúng tớ không thể làm gì khác hơn là để cho cậu ta nghỉ ngơi trước, tớ cùng trưởng thôn xuống dưới lầu.
"Tiểu Lục này sống ở đâu? Là người thế nào?" Tớ trước hết muốn làm rõ ràng về người gọi là Tiểu Lục này.
"Nó là anh em tốt cùng lăn lộn chơi đùa với Trụ Tử từ bé. Hai đứa dính lấy nhau như thuốc dán vậy." Trưởng thôn thở dài một hơi. "Kỳ thật tôi rất phản đối, vì Tiểu Lục ngày thường du thủ du thực, cả ngày nghĩ làm thế nào một bước lên mây phát tài. Thường xuyên xúi giục Trụ Tử của chúng tôi cùng đi theo nó làm chút chuyện vô vị, nói là chuẩn bị cho sau này phát tài. Trụ Tử cũng ngờ nghệch đi theo nó. Aiz, thật là tạo nghiệt."
Xem ra Tiểu Lục này chỉ là một gã vô công rồi nghề mà thôi. Nhưng cậu ta làm thế nào lại ở trong phòng Trụ Tử, hơn nữa ở một mạch cả nửa tháng?
"Lần cuối cùng ông nhìn thấy Trụ Tử là khi nào? Tình hình lúc ấy ra sao?" Tớ bỗng dưng cảm thấy mình không phải đang hành nghề y, mà đang phá án, giấc mộng làm thám tử hồi nhỏ của tớ khiến tớ cảm thấy hưng phấn khó tả.
"Một tháng trước, đó là vào buổi tối, nó vội vàng chạy về nhà, nói là đau bụng bỏ chạy lên lầu. Kết quả không thấy xuống nữa."
"Ông chắc đó là Trụ Tử? Về sau ông cũng không phát hiện ra Tiểu Lục có tới?"
"Tuyệt đối là Trụ Tử, con trai của mình tôi sao không nhận ra được?" Trưởng thôn khẳng định chắc chắn nói.
Kỳ thật dựa vào kết cấu nhà của trưởng thôn, Trụ Tử nếu về sau lén ra ngoài để Tiểu Lục vào thay thế cũng có khả năng lắm. Nhưng cậu ta tới cùng đang trốn tránh cái gì? Hơn nữa khi tớ hô lên câu kia tại sao cậu ta lại bối rối và sợ hãi như vậy? Song tớ vẫn muốn tìm hiểu trước về Tiểu Lục hơn.
Tớ dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn đi tới nhà Tiểu Lục. Quả nhiên gia đình dạng này thường thường vô cùng bần hàn. Cha mẹ Tiểu Lục đều là người nhà nông cực kỳ chân chất. Tớ còn khám qua cho chân của mẹ Tiểu Lục. Cho nên bọn họ rất quen thuộc với tớ.
Chào hỏi xong, chúng tớ hướng bọn họ hỏi tình hình gần đây của Tiểu Lục, hai người đều lắc đầu nói cậu ta đã mất tích gần một tháng nay. Bởi vì bình thường cậu ta thường xuyên đi dạo khắp nơi không về nhà, nên hai ông bà cũng không để ý. Vẫn là bà mẹ chu đáo cảnh giác hỏi câu: "Tiểu Lục có phải ở bên ngoài gây họa rồi không?"
"Không có không có, là Trụ Tử bảo tôi đến thăm nó." Trưởng thôn dựa theo sự chuẩn bị trước đó ứng phó. Hai vợ chồng cũng lộ vẻ an tâm hơn chút.
Từ nhà họ Lục đi ra, trưởng thôn càng thêm lo lắng.
"Từ thời gian đến xem, quả nhiên Tiểu Lục từ khi Trụ Tử về vẫn ở phòng kia." Tớ vuốt cằm, đây là dáng vẻ theo thói quen của tớ, mặc dù tớ không có ria mép.
Vấn đề hiện tại là Trụ Tử rốt cuộc đã đi đâu, nếu muốn biết chỉ có chờ Tiểu Lục trong nhà trưởng thôn tỉnh lại.
Nhưng Tiểu Lục vẫn chưa tỉnh lại.
Tớ cùng trưởng thôn mới vừa trở về liền nghe tin, Tiểu Lục sau khi chúng tớ ra ngoài chưa đến nửa nén hương đã chết bất đắc kỳ tử ngay trong phòng. Tư thế lúc chúng tớ đi giống nhau. Nhưng khi chúng tớ rời đi cậu ta vẫn còn thở mà.
Chuyện chết người liền không còn giống như trước nữa. Tớ cảm giác được mình đã không cách nào ứng phó được rồi. Tớ bảo trưởng thôn báo cảnh sát.
"Cảnh sát? Chỗ chúng tôi không có." Đầu Trưởng thôn lắc như trống bỏi.
"Vậy bình thường xảy ra chuyện mọi các ông giải quyết như thế nào?"
"Chúng tôi dựa vào cộng đồng người trong thôn quyết định." Trưởng thôn nói như theo lẽ thường phải làm. Thật đúng là một thôn kỳ lạ, cư nhiên còn bảo lưu luật lệ giống thời Chu Văn Vương.
Tớ không thể làm gì khác hơn là bảo trưởng thôn tập trung tất cả lại đây, trước hết đừng nói cho cha mẹ của Tiểu Lục. Tớ không đành lòng thấy bọn họ thương tâm, hơn nữa quan trọng nhất là nếu bọn họ khóc nháo ắt sẽ làm sự tình càng phiền toái. Tớ một mình đứng trong phòng nơi Tiểu Lục tử vong nhìn thi thể của cậu ta, bởi vì tớ tin chắc cậu ta hẳn là chết rất không cam tâm.
Tớ không phải pháp y, nhưng tớ tốt xấu gì cũng là một người tốt nghiệp học viện y. Tớ còn nhớ mang máng những thứ giáo sư khoa giải phẫu đã dạy. Tớ bắt đầu cẩn thận nhìn thi thể của Tiểu Lục.
Mặt ngoài không có tổn thương gì, ít nhất mắt thường nhìn qua là đúng vậy. Tớ mới vừa cùng trưởng thôn ra ngoài khoảng hơn một giờ, thôn mặc dù không lớn, nhưng nhà Tiểu Lục cùng nhà trưởng thôn vừa vặn là hai cực khác nhau, cho nên đi bộ vẫn mất chút thời gian. Thi thể vẫn rất ấm, nhưng đã bắt đầu xuất hiện tụ máu, mặc dù còn chưa nổi rõ. Nhưng làm tớ cảm thấy hứng thú nhất chính là má trái của cậu ta.
Má trái của cậu ấy đã hoàn toàn bất đối xứng với má phải. Cơ hồ có thể nói là hai mặt bất đồng bị cắt giảm xuống một nửa khâu vào với nhau. Hơn nữa tớ phát hiện tụ máu mặt bên má trái có chút khác biệt.
Tụ máu xuất hiện sớm nhất là 30 phút sau khi người chết đi, bình thường bắt đầu xuất hiện sau khi tử vong 1 - 2 tiếng. Hình thành, phát triển tụ máu phải chia làm mấy giai đoạn.
Giai đoạn đầu hình thành tụ máu, gọi là kỳ trụy tích (máu sẽ chảy xuống những phần cơ thể thấp do lực hút trái đất và tích lũy ở đó) . Thời kỳ này trong vòng 5 - 6 tiếng sau khi chết có thể đạt tới mức có thể thấy rõ ràng. Nhưng duy trì liên tục trong 6 - 12 tiếng. Tụ máu giai đoạn trụy tích bị nén tụ máu phai màu hoặc biến mất, ấn bên ngoài thì tụ máu lại hiện ra. Trước giai đoạn này nếu thay đổi vị trí thi thể. Tụ máu cũng theo đó thay đổi, bộ vị thấp mới một lần nữa xuất hiện.
Giai đoạn phát triển thứ hai của tụ máu là kỳ khuếch tán. Từ sau khi tử vong đến kỳ khuếch tán cần 8 tiếng, kéo dài từ 26 - 32 tiếng. Kỳ này huyết tương bị huyết sắc tố nhiễm đỏ thấm vào bộ phận chung quanh, lúc này ấn tụ máu đã không thể biến mất toàn toàn, chỉ là hơi phai màu, sau khi ngừng ấn tụ máu khôi phục màu gốc cũng chậm. Thay đổi vị trí thi thể, bộ phận tụ máu có khả năng lệch vị trí, bộ phận tụ máu thì bảo lưu ở bộ vị hình thành ban đầu.
Giai đoạn phát triển thứ ba của tụ máu là thời gian ngấm vào trong bộ phận khác lâu, kỳ này dùng ngón tay đè lên tụ máu không hề đổi màu, cũng không biến mất nữa, thay đổi vị trí thì tụ máu không hề dời đi.
Tụ máu ở các bộ vị khác của thi thể Tiểu Lục thuộc về giai đoạn thứ nhất, điều này cũng rất bình thường, nhưng khó hiểu chính là tụ máu của mặt bên trái cậu ta cư nhiên dưới ngón cái ấn vào lại không biến sắc, cũng không biến mất. Rõ ràng là thi thể đặt một thời gian dài mới có thể sinh ra tụ máu.
Hơn nữa, tụ máu của má trái hiện ra một loại màu đỏ, người mới chết cóng sẽ xuất hiện tụ máu màu đỏ.
Chết cóng?
Giờ là mùa hè mà!
Tớ cau mày rời khỏi đó, mặc dù tớ tiếp xúc với rất nhiều thi thể, nhưng đã lâu lắm rồi chưa gặp, vẫn có chút không thoải mái. Tớ đi xuống dưới lầu.
Trưởng thôn đã tìm mấy nhân vật quan trọng tới, bọn họ đều là những người đảm nhiệm một vài chức vụ trong thôn. Bọn họ đều tin tưởng trưởng thôn trước hết khẳng định sẽ không hại Tiểu Lục. Sau đó bọn họ bàn bạc có nên cứ như vậy chôn Tiểu Lục luôn hay không. Tớ đứng một bên chờ bọn họ đều tản đi rồi mới qua hỏi trưởng thôn.
"Phụ cận có chỗ nào cực lạnh không? Lạnh đến nỗi có thể đông chết người?" Tôi hỏi.
"Lạnh?" Trưởng thôn kỳ quái nhìn tớ, điều này cũng khó trách, nhưng ông ta suy nghĩ một chút, cư nhiên nói cho tớ biết: "Có, nơi này mùa hè có khi quá nóng, ngay phía sau núi của chúng tôi có mở một hầm băng, đựng một ít đá, làm sao vậy?"
"Lập tức mang tôi đi, mau." Tớ dùng giọng điệu không cần chất vấn nhiều nói. Trưởng thôn không thể làm gì khác hơn là mang tớ qua đó, mặc dù ông ấy lộ vẻ rất kinh ngạc.
Chúng tớ rất nhanh đã tới hầm băng phía sau núi kia. Nói là hầm băng, kỳ thật chẳng qua là một tầng hầm thôi. Phỏng chừng trước kia chỉ dùng để trữ thức ăn. Song chỉ vừa đến gần đã cảm thấy có chút lạnh.
Trưởng thôn dưới sự năn nỉ của tớ mở hầm băng ra. Tớ cùng ông ta đi vào. Quả nhiên, tớ dựa vào trực giác đã tìm được thứ mà tớ muốn tìm, không hẳn là người, có lẽ chuẩn xác mà nói phải là thi thể.
Bộ thi thể này không phải Trụ Tử, hơn nữa rất kỳ quái, ăn mặc không giống người trong thôn, nhìn rất giống tới từ thành thị, hắn ăn mặc rất cầu kỳ, xem chừng hẳn là chết cóng, bởi vì hắn còn duy trì trạng thái cuộn tròn. Hơn nữa, bộ thi thể này không có mặt.
Bạn có thể tưởng tượng thi thể không mặt mũi thì có bộ dạng thế nào, mặc dù đang trong hầm băng mặt của hắn rơi đầy hạt băng, nhưng ngược lại càng lộ vẻ khủng bố. Nhưng từ vóc dáng đến xem, tớ vẫn có thể nhìn ra hắn đại khái là nam giới khoảng 30 tuổi.
Chúng tớ rất nhanh liền mang người đến, song tớ không để bọn họ nâng thi thể ra, bởi vì dạng thời tiết này rất nhanh sẽ bị thối rữa cao, nếu suy nghĩ trong đầu của tớ đúng, hắn hẳn có quan hệ rất lớn với cái chết của Tiểu Lục và sự mất tích của Trụ Tử.
Mọi người đều đứng phía sau nghị luận, tớ đột nhiên phát hiện sắc mặt của trưởng thôn rất khó nhìn. Giữa đám người nhỏ giọng nghị luận, tớ dường như nghe được Trụ Tử là quản lý hầm băng này, chìa khóa của hầm băng cũng chỉ Trụ Tử và trưởng thôn có. Cứ thế, hiềm nghi đối với Trụ Tự giống như con rận trên cái đầu trọc rành rành ra đó.
Liên tục hai bộ thi thể, hơn nữa đều là tử vong phi bình thường. Tớ vẫn là báo cảnh sát, mặc dù trưởng thôn phản đối, nhưng mọi người vẫn cho rằng báo cảnh sát thỏa đáng hơn, trên mặt một nhóm trong đám người tớ nhìn thấy không phải là trách nhiệm, mà là một loại thần thái bỏ đá xuống giếng nhìn có chút hả hê. Bọn họ tựa hồ cũng có hai mặt, một mặt chính nghĩa nghiêm từ yêu cầu báo cảnh sát lấy lại công đạo thay kẻ chết, một mặt khác lại đang cười trộm.
Cảnh sát muốn tới phải mất chút thời gian, tớ phải nhìn xem tớ còn có thể làm được những gì. Trưởng thôn tựa hồ rất không vui, khó trách, tựa hồ tớ vừa đến liền ném ra cho sơn thôn an tĩnh vắng vẻ này hai bộ thi thể nguyên nhân chết kỳ quặc, đổi lại là ai cũng sẽ không vui nổi.
Thi thể không mặt, cùng má trái tụ máu ly kỳ kia của Tiểu Lục. Tớ bỗng dưng nghĩ đến má phải của người chết dưới hầm băng đâu? Tớ chợt đe hết thảy suy nghĩ lại một chút, lấy được một đáp án, nhưng trước hết tớ phải chứng thật với trưởng thôn.
Tớ thình lình nhìn về phía trưởng thôn, thần sắc ông ta hoảng hốt nhìn bốn phía. Tớ lôi ông ta sang một bên. Thanh âm trầm thấp hỏi ông ta: "Nói đi, ông giấu Trụ Tử ở đâu rồi?"
Trưởng thôn kinh hãi: "Cậu nói cái gì chứ, Trụ Tử nhà tôi đều đã nhiều tháng rồi không thấy đâu, sao cậu hỏi tôi."
"Tiểu Lục không phải nguyện ý ở lại đó đúng không, có lẽ là ông đã nhốt cậu ta ở đó?" Tớ quẹt một cây diêm, châm thuốc lá. Tớ không nhìn về phía trưởng thôn, bởi vì ánh mắt nếu là vũ khí, dùng nhiều quá sẽ không dùng được nữa.
Quả nhiên trưởng thôn bắt đầu đổ mồ hôi, đôi mắt vòng vo như súc sắc trong chén. Nhưng ông ta vẫn không nói được một lời.
"Khi tôi vừa tới giúp mẹ Tiểu Lục xem bệnh, bà liền đề cập tới con của bà, nói con của bà mắc bệnh cổ họng lâu năm, tiếng nói chuyện khàn khàn, cùng người khác chênh lệch rất lớn. Ông trong một ngày chẳng lẽ chưa từng nghe qua người gọi là Trụ Tử bên trong mở miệng nói chuyện sao? Cho dù không có. Ông nói ông mỗi ngày đều đưa cơm, nhưng da Tiểu Lục rất đen, mà Trụ Tử nhà các ông hẳn là không đen đến thế chứ? Chẳng lẽ ông cho tới giờ chưa từng hoài nghi? Được rồi, tôi thừa nhận đều là giả thiết của tôi, nhưng chờ cảnh sát tới, ông giấu giếm không được nữa đâu."
Trán trưởng thôn che kín mồ hôi. "Trụ Tử tôi giấu đi rồi, nhưng tôi sẽ không giao nó ra đâu, bởi vì nó đã nhận được báo ứng rồi, dù giao nó cho cảnh sát, cũng chỉ tạo thành hỗn loạn mà thôi."
"Báo ứng?" Tớ nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy." Trưởng thôn cúi đầu, bắt đầu kể lại cảnh tượng khủng bố ông ta đã chứng kiến một tháng trước.
"Ngày đó tôi cùng mẹ Trụ Tử mới ăn cơm tối xong, Trụ Tử liền thở hổn hển chạy về nhà, lục tung toàn bộ, còn đòi tiền của chúng tôi, nói là muốn cùng Lục Tử ra ngoài một thời gian ngắn. Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, sau khi bảo mẹ nó ra chỗ khác thì ép hỏi nó. Đứa nhỏ này không có tâm kế gì, tôi vừa dồn ép liền khai toàn bộ. Khi đó tôi mới biết, nó cùng Tiểu Lục giết người." Trưởng thôn nói tới đây, nước mắt ràn rụa, cơ hồ nghẹn ngào nói không nên lời, tớ đành phải vỗ vỗ vai ông ta an ủi, ý bảo đừng quá kích động.
"Nó nói nó cùng Tiểu Lục lừa một người bên ngoài mua nước đá. Nghe nói người nọ muốn mở một tiệm nước đá, cần loại băng chất nước không bị ô nhiễm ở nơi này của chúng tôi, rồi bán lại cho người có tiền. Trụ Tử dưới sự khuyên bảo của Tiểu Lục không thể làm gì khác hơn là mang người nọ đi tới hầm băng. Nhưng người ta nói muốn mua hết toàn bộ, cũng uy hiếp nói không bán cũng phải bán, nếu không hắn sẽ dẫn người đến. Băng trong hầm toàn bộ là của người trong thôn, thôn không có tủ lạnh gì đó, tiêu nóng chống chọi với mùa hè đều dựa vào hầm băng này. Cho nên Trụ Tử không muốn bán, kết quả ba người cứ như vậy tranh chấp. Trong lúc xô đẩy, người nọ bị Tiểu Lục đẩy mạnh một cái, mặt nện trên khối băng che kín góc cạnh sắc bén, đập đến khuôn mặt hoàn toàn biến đổi. Hắn hô to giết người, giết người. Kết quả Trụ Tử liền dùng băng đập sau đầu hắn một cái, người nọ gục xuống không nói gì nữa. Hai người thấy đã xảy ra chuyện liền nhanh chóng trốn về nhà với nhau nghĩ muốn hẹn cùng đi lánh nạn."
"Xác chết trong hầm băng kia tại sao lại mất khuôn mặt?" Tôi hỏi, cho dù là đập nát nhừ, nhưng cùng mặt bị lột ra không giống nhau mà.
"Tôi cũng không biết, có lẽ đây chính là báo ứng của bọn họ." Trưởng thôn nói tiếp.
"Biết việc này phổi tôi tức muốn nổ tung. Tôi cầm ghế gỗ đập lên người nó, nhưng nói thế nào nó cũng là con tôi. Chuyện hầm băng một khi bị người trong thôn biết được, nó trốn không thoát khỏi liên quan. Tôi đành phải đáp ứng giấu nó đi, hơn nữa dự định qua mấy ngày nữa tìm cớ niêm phong hầm băng lại. Nhưng chưa đến vài ngày sau, mặt Trụ Tử phát sinh biến hóa." Giọng điệu của trưởng thôn bỗng trở nên rất khủng bố.
Má phải của nó bắt đầu ngứa ngáy, sau đó thường xuyên nói lạnh, tiếp theo là mọc rất nhiều lốm đốm, cuối cùng cư nhiên rữa nát, hơn nữa rất thối, từng bước từng bước bọc mủ. Nó mỗi ngày đều kêu đau đớn. Chính tôi dùng rất nhiều biện pháp cũng vô ích. Chờ thêm một đọan thời gian nữa, mặt cư nhiên lại tốt lên, nhưng mà, nhưng mà. . . . . . ." Trưởng thôn dừng nói.
"Nhưng mà má phải của nó cư nhiên mất tri giác, tựa như người phong vậy, tất cả động tác bên kia đều không làm được, mắt cũng khép không được, ăn cơm uống nước đều chảy ra. Nó thường xuyên hô có quỷ có quỷ. Tôi sợ nó gây sự chú ý của người khác, không thể làm gì khác hơn là giấu nó đi, liền giấu ở gần nhà xí thái ấp mặt sau nhà. Hơn nữa Tiểu Lục cũng tới, nó nói nó cũng có bệnh trạng tương tự, sợ cho nên mới tìm Trụ Tử. Tôi đành giấu Tiểu Lục trong phòng Trụ Tử. Đối với bên ngoài nói Trụ Tử bị quái bệnh không muốn gặp người. Khi đó cậu vừa vặn tới đây, tôi liền muốn lấy cậu làm ngụy trang, dù sao một bác sĩ tới cũng không khiến người đó lấy việc xem bệnh cho Trụ Tử làm đầu đề câu chuyện cho mọi người."
Trưởng thôn rốt cuộc đã kể xong. Điếu thuốc của tớ cũng hút xong. Tớ chầm chậm nói với trưởng thôn: "Người này là chết cóng, phỏng chừng khi ấy Trụ Tử cùng Tiểu Lục chỉ đánh hắn bất tỉnh. Nhưng kỳ thật có thể cứu sống, nhưng hai người bọn họ sợ hãi cư nhiên nhốt hắn trong hầm băng khiến hắn tươi sống chết cóng. Về phần quái bệnh của Trụ Tử và Tiểu Lục, tôi cũng không nói rõ ràng được, mặc dù trên lý luận tôi là một người theo chủ nghĩa vô thần. Ông vẫn nên mang tôi đến gặp Trụ Tử trước đi."
Trưởng thôn nhìn tớ, cuối cùng vẫn tin tưởng tớ, ông ta gật đầu, dặn dò người khác xử lý mọi chuyện ở đây. Mang theo tớ về nhà.
Tớ ở trong căn phòng âm u phía sau viện rốt cuộc gặp được Trụ Tử. Cậu ta đã gần như si ngốc. Tinh thần rã rời kéo dài sợ ánh sáng, cứ cười ngây dại. Nhưng nụ cười này rất kinh khủng. Chỉ có nửa bên mặt đang cười. Trưởng thôn lau nước mắt nói: "Cho dù nuôi nó cả đời, tôi cũng nuôi nó."
"Đừng đánh anh ta, Tiểu Lục à, đừng mà." Trụ Tử bỗng dưng gào to một câu, sau đó lại như nổi điên quỳ trên mặt đất ngất đi. Trưởng thôn cùng tớ vội vàng qua đỡ cậu ấy. Nhưng vừa nâng cậu ấy dậy nhìn. Bên mặt vốn không có biểu cảm gì của cậu ta cư nhiên có một tia tươi cười, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng tớ khẳng định không nhìn lầm. Đó là một loại sắc mặt cười đắc ý đã trả được thù. Hơn nữa trên nửa bên mặt kia, tớ nhìn thấy tụ máu đồng dạng trên mặt Tiểu Lục.
"Cậu ấy đã chết." Tớ xem xét đồng tử của Trụ Tử, nhẹ giọng nói. Trưởng thôn như một đứa trẻ thất thanh khóc lớn, ôm thi thể Trụ Tử không buông. Nước mắt nước mũi đều dính lên mặt Trụ Tử.
Tớ đứng dậy. Ra khỏi phòng. Đầu bỗng nhiên nghĩ đến một quyển sách đã xem thật lâu trước kia. Nói người trước khi chết mang theo oán niệm cực mạnh cắt lấy mặt mình có thể trả thù người khác. Khi ấy tưởng rằng chẳng qua là chuyện bậy bạ, không nghĩ tới cư nhiên có thực.
Sự tình rất nhanh chấm dứt, trưởng thôn cũng không làm trưởng thôn nữa, thi thể của Trụ Tử và Tiểu Lục cũng được mang đi. Chứng cứ ở hiện trường cũng cho thấy quả thật như lời trưởng thôn kể. Hơn nữa cũng giống suy nghĩ của tớ, mặt của thi thể trong hầm băng là hắn tự mình cắt bỏ.
Tớ rời khỏi thôn. Trước khi đi ghé thăm cha mẹ của Tiểu Lục. Bọn họ như trước không có quá nhiều bi thương, có lẽ chỉ do tớ nhìn không thấy thôi.
Khi tớ đi khỏi, người trong thôn đã thương lượng làm thế nào xây mới lại hầm băng cũng dự định làm sao để bán đi."
Tôi nhìn bạn mình, tựa hồ mặt của cậu ấy cũng mang theo nụ cười quỷ dị.
"Thật sự có loại chuyện này? Tự mình cắt bỏ khuôn mặt có thể trả thù người khác?" Tôi hiếu kỳ hỏi.
"Ai biết được? Có lẽ Trụ Tử và Tiểu Lục chẳng qua đang tự dọa chính mình, nhưng bọn họ trước khi chết đến tột cùng nhìn thấy cái gì ai cũng không thể biết. Còn nữa, về sau nghe nói trong khi khám nghiệm tử thi, tụ máu trên mặt bọn họ lại biến mất. Haha, kỳ quái không?"
"Quả là rất kỳ quái, haiz, có đôi khi phạm tội chỉ là ý niệm chợt lóe. Nhận được báo ứng cũng không cách nào trốn tránh." Tôi cảm khái.
"Vậy thì chưa chắc, có đôi khi, vận hạn sẽ tự tìm tới cậu. Tựa như một nhân viên bán hàng mà tớ biết kia một lòng muốn làm cho da mình biến trắng vậy."
"A? Đó là câu chuyện thế nào?"
"Một đêm chỉ kể một câu chuyện." Bạn tôi đứng dậy, cười nói: "Tối ngày mai nói tiếp nhé, nghe nhiều cẩn thận gặp ác mộng. Mau ngủ đi, tớ kể cũng mệt chết được." Nói xong liền trở về phòng mình.
Tôi đành nằm xuống ngủ, rất nhanh liền thiếp đi, hoàn hảo, có lẽ ban ngày ngủ không dễ mơ thấy ác mộng, tôi ngủ rất thoải mái.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị.