Chương 72: Thi Thủy
-
Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
- Vương Vũ Thần
- 6705 chữ
- 2020-05-09 04:14:26
Số từ: 6698
Dịch: Bánh Tiêu
Nguồn: banhtieu137.com
"Sau tiết Đoan Ngọ sẽ có một trận mưa." Tôi bóc bánh ú mới cầm từ trong nhà ra, còn chưa bỏ vào miệng, Lạc Lôi tựa đầu vào trên cửa sổ thủy tinh, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, cô mặc một bộ váy màu cam, bên trong là sơ mi trắng, tóc chỉnh tề tết đuôi ngựa phía sau, tôi rất thích nhìn khuôn mặt như gốm sứ của cô quay về phía thủy tinh, bởi vì như vậy tôi có thể nhìn thấy ánh nắng bên ngoài trên khuôn mặt cô hình thành từng quầng sáng tròn, tựa như màu men gốm đốt thành. Hơn nữa, như vậy tôi cũng có thể đồng thời trông thấy hai Lạc Lôi.
"Ồ? Thật sao?" Tôi cắn một cái, thật ngon, bánh ú mẹ gói vẫn y như trước, gạo nếp rất chặt, có độ dẻo, vẫn ăn ngon vô cùng.
"Đúng vậy, hơn nữa trận mưa này tạnh, thời tiết sẽ thực sự bắt đầu nóng lên, hơn nữa, rất nhanh đã đến hè rồi." Cô không nhìn tôi, như trước rũ hàng mi dài mảnh nhìn bên ngoài.
Cho dù người có ngu ngốc đi nữa cũng có thể nhận thấy được tâm sự của cô, nhưng tôi không muốn hỏi, bởi vì tôi cảm thấy có một số việc nếu người khác nguyện ý nói thì không cần phải hỏi, tựa như những kẻ thích hỏi dò tiền lương của người khác hoặc con cái có thi đậu trường đại học danh tiếng hay không, như vậy ngược lại rất lúng túng.
Quả nhiên, phòng làm việc chỉ có hai chúng tôi thoáng yên tĩnh hẳn, Lạc Lôi từ cửa sổ đi tới trước mặt tôi.
"Ông ngoại tớ qua đời rồi, cậu có thể trở về với tớ một chuyến không." Thanh âm của cô rất khô khốc, không hề mạnh mẽ như thường ngày, tôi ngừng nhai, máy móc gật đầu.
Tôi không giỏi an ủi người khác lắm, thời học trung học thi không tốt, nằm trên bàn khóc lớn, tôi lại đi chọc người ta, đổi lấy đương nhiên là bị mắng một trận, hơn nữa cũng đành phải dùng tay mình để người ta luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, bởi vì thời điểm đó tôi đơn thuần cho rằng muốn một người không khóc, vậy làm cho cô ấy cười là được rồi.
Lạc Lôi khoanh tay đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa cô nói với tôi tiếng cám ơn.
Phòng làm việc lần nữa chỉ còn lại mình tôi.
Ngày thứ hai, quả nhiên mưa to.
Tôi miễn cưỡng đi tới chỗ hẹn, vốn muốn gọi Kỷ Nhan cùng đi, bởi vì cái tên này từ trước đến nay đối với tang lễ các địa phương cảm thấy hứng thú vô cùng, cậu ấy thậm chí nói mình còn cố ý nằm trên đất giả làm xác chết để dụ dỗ lũ kên kên tới ăn cậu ấy, thể nghiệm một phen cảm giác thiên táng, mà tôi từ lâu đã sớm đối với loại hành động điên khùng này của cậu ấy luyện thành quen, với lại trong mắt tôi, cậu ấy là một người đàn ông kiểu Hemingway không thể nghi ngờ, cậu ấy thích mình mỗi một ngày đều trải qua không giống người thường, trải qua ngày hôm nay khác với ngày hôm qua.
Nhưng cậu ấy cũng có người phải quan tâm, có thể nói quan tâm cô còn hơn quan tâm bản thân mình. Vì vậy cậu ấy cùng theo Lý Đa về quê, đi tham quan họat động ăn mừng tết Đoan Ngọ mỗi năm một lần, cư dân nơi đó có tập tục tết Đoan Ngọ khác với những người khác, ngoại trừ phải có ăn bánh ú, thi đấu thuyền rồng, trước cửa cắm lá ngải bên ngoài, ngày đó mọi người sẽ bảo toàn bộ trẻ con chưa đầy một tuổi đến nhà bà ngoại trốn, ý "Trốn ngọ" hơn nữa bọn nhỏ đeo con chó nhỏ khâu bằng vải bố gấm, loại nhỏ, kiêng kỵ đánh mất, bằng không điềm báo trong vòng một năm tất có tai họa, sau khi trốn qua Đoan Ngọ, đem những vật đeo này ném vào trong nước để tiêu tai trừ họa, mà bỏ vào nước cũng để cầu cơm áo cho gia đình, cũng kỵ Đoan Ngọ ăn tanh, trong một ngày đều phải ăn chay.
Nếu đã vậy, tôi cũng đành phải một mình đi cùng Lạc Lôi. Ông cụ trước khi qua đời tôi đã từng có duyên gặp mặt một lần, lần trước vì trị chân cho Lê Chính đã từng gặp qua, ông cụ cởi mở khéo nói cơ thể rắn chắc như vậy mà thoáng cái đã đi, quả thực khiến người ta có chút sầu não, nghe nói Lạc Lôi khi còn bé đều là do ông ngoại nuôi lớn -- Cha mẹ cô công việc bộn bề, thường không rảnh chăm sóc cô. Cho nên đối với người ông này, Lạc Lôi đương nhiên có cảm tình sâu đậm.
Trời mưa, mặt đường không rộng mấy càng thêm gồ ghề, ngoại trừ thỉnh thoảng có máy cày đi qua phát ra thanh âm xình xịch khói đen bốc lên và con chó ngẫu nhiên cụp đuôi nhanh chóng chạy qua, hầu như không còn vật sống nào nữa. Nước mưa giội rửa lớp bùn vàng dính dấp, như một vũng hồ dán, đi vô cùng vất vả, Lạc Lôi đứng bên cạnh tôi, mà tôi gần như có thể ngửi được trên tóc cô tỏa ra hương thơm nhàn nhạt hòa lẫn với nước mưa.
"Xin lỗi, không ngờ sau cơn mưa đường khó đi như vậy." Cô không ngẩng đầu, nói câu xin lỗi.
"Đúng là rất khó đi." Tôi sẽ không nói dối.
Bởi vì không bắt được xe, cho nên chặng đường gần một giờ, chúng tôi chỉ nói hai câu này.
Thời điểm đến nơi, giày và phần gấu quần của tôi gần như ướt đẫm, nhà có chút tối, con chó săn vốn phải sủa cũng nằm tại chỗ rất an tĩnh, nhét miệng vào trong hai chân trước nằm sấp trên đất, rũ hai lỗ tai.
Trong căn nhà không lớn, đặt linh cữu ông cụ, chỉ đắp lớp vải thô màu trắng, nằm trên một cái giường trúc nghe nói là do chính cụ làm từ trước đó, phần đỉnh đầu trưng bày di ảnh của cụ, vô cùng hiền lành, thật sự khiến người ta rất khó tin, tuy rằng tôi đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn người vốn không lâu trước đây còn ở trước mặt mình chuyện trò vui vẻ vậy mà đã qua đời, đột ngột đến thế, không thể không có chút cảm thán.
Lạc Lôi biểu hiện rất bình tĩnh, thở mạnh mà dịu dàng chào hỏi người không nhiều lắm trong nhà, những người này phần lớn không có quan hệ thân thích với ông cụ, đều là thôn dân bạn bè tứ lý bát hương, họ từng được cụ chữa bệnh, lại yêu quý chó săn và hoa ông cụ nuôi, người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trên mặt đều u sầu, lộ ra bi thương, có một loại đau buồn không cần rơi lệ, vì đó là một loại thương tiếc nhưng lại mang cảm giác hâm mộ, họ đối với cái chết của cụ cảm thấy khổ sở và không đành lòng, rồi lại đối việc cụ có thể bình thản rời khỏi thế giới này cảm thấy hâm mộ và kính phục. Có thể đây cũng là nguyên nhân người Trung Quốc đối với việc sinh ra và chết đi xem trọng ngang nhau, đều phải mở tiệc ăn mừng, trong mắt dân chúng bình thường, ăn là quan trọng nhất, dựa vào loại hoạt động này để chúc mừng người sống, thương tiếc người chết, mới là thỏa đáng nhất.
Cha mẹ Lạc Lôi ở tận nước ngoài, e rằng vừa nhận được tin gấp gáp chạy về phải mất ít ngày nữa, mà Lạc Lôi ở đây chỉ có một người thân là ông ngoại, vợ ông cụ đã sớm đã đời, cho nên ông cùng con chó săn mình nuôi và hoa gần như vượt qua mấy chục năm dài cô độc. Lạc Lôi tuy kiệm lời, nhưng luôn bận rộn, hỏi ý kiến những người bạn của ông ngoại khi còn sống về tang sự nên làm thế nào, nếu cha mẹ không tới, chuyện này đương nhiên đặt trên người cô. Lạc Lôi chào hỏi cùng mọi người, cũng giới thiệu tôi -- Một đồng nghiệp cùng đến giúp một tay.
"Cụ đi tối hôm qua, tôi nghe chó cụ nuôi sủa liên hồi, tuy trong ngày thường bọn chó cũng hay sủa, nhưng hôm qua thanh âm kia quả thật nghe khó chịu đến phát hoảng, như sói tru vậy, cho nên tôi khoác quần áo đến xem, kết quả trông thấy ông đỡ ngực ngã xuống trong góc tường, thời gian qua đi, đã không còn hơi thở, ôi, phút cuối cùng, thậm chí ngay cả một người kề bên cũng không có." Nói chuyện là một người đàn ông trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng ục ịch như một gò thịt, cơ thể to lớn, để tóc húi cua, mắt nhỏ như hạt đậu, khảm trong hốc mắt cũng không lớn là bao, chỗ xương gò má dưới mắt gồ lên hai viên thịt tròn bóng nhẫy, vừa nói cụp mí mắt xuống, môi dày mà khô nứt bong da cùng với hàm răng vàng rụng như vôi tường, xem ra là một người nghiện thuốc nặng. Trên thân mặc một cái áo may ô phát vàng, dưới mặc quần bố màu lam, trên quần đầy dầu mỡ, bàn tay ông ta dày mà rộng. Lạc Lôi cúi đầu, dáng vẻ nghe bề trên răn dạy, cắn môi không nói lời nào, chờ sau khi ông ta nói xong, mới chầm chậm gọi chú Lưu, con tới muộn, không ở bên ông ngoại đến phút cuối cùng, là lỗi của con.
Vị được gọi là chú Lưu này thở dài, lấy ra một điếu thuốc, đang muốn đốt, bỗng nhiên lại lập tức bỏ xuống.
"Suýt nữa quên mất, ở đây không để có lửa khác." Nói rồi, nâng vai Lạc Lôi dậy, "Bé con, ông con rất tin những việc này, con cũng phải biết, chỗ chúng ta người già qua đời, không được hậu bối thân nhân ôm, không chết trong lòng họ, không kề bên khi cụ trút hơi thở cuối cùng, cụ sẽ không an bình, hơn nữa nếu không tốt còn có thể....." Chú Lưu muốn nói lại thôi, nhìn bốn phía, không nói thêm gì nữa.
"Ông nói bậy bạ gì đó, mau về nấu cơm." Cổng truyền đến một tràn tiếng động sắc bén như móng tay cứa trên bảng đen, mọi người nhìn lại một phụ nữ gầy đét hai tay chống nạnh, chân dài nhỏ giang rộng như compa đứng ở cổng giống như dưới ngòi bút miêu tả của Lỗ Tấn tiên sinh.
"Bà là thím Lưu, chú Lưu rất sợ vợ." Lạc Lôi thấy tôi khó hiểu, khẽ giải thích, tôi muốn cười, nhưng nhịn được ngay.
Chú Lưu quay đầu rất không bằng lòng, trong miệng lầu bầu gì đó đi về phía vợ, nhưng đi phân nửa lại trở lại.
"Bé con, về việc mảnh đất sân sau nhà con, không biết lúc nào có thể thương lượng một chút." Ông ta có chút ngượng ngùng nói. Lạc Lôi mặt không thay đổi nhìn chú Lưu, chú Lưu dường như nhận ra gì đó, liền vội vàng nói ra.
"Xem chú kìa, cứ coi như chú chưa nói gì, tối nay con tốt nhất túc trực bên linh cữu, ngày mai ta và các hương thân giúp con xoay xở tang sự, ngàn vạn lần đừng khổ sở." Ông ta còn chưa nói hết, đã bị vợ túm đi.
Lạc Lôi tiếp tục trò chuyện cùng những người khác, người trong phòng dần dần tản đi, chỉ còn lại tôi và Lạc Lôi. Cô thở dài như trút được gánh nặng, ngồi trên ghế tre bên cạnh. Mưa bên ngoài đổ lớn hơn, tôi đi ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của chó săn lóe ra ánh xanh trong đêm tối và lơ lửng xa xa có thể lờ mờ nhìn thấy ánh đèn.
Tiếng mưa rơi như trước vẫn rất lớn như một đống đá cuội trút mạnh trên cửa sổ thủy tinh, cùng sự tĩnh mịch trong phòng hình thành đối lập.
"Tớ quá quan tâm đến chuyện của bản thân, lại không nghĩ tới ông ngoại tuổi tác đã lớn, tớ ngây thơ cho rằng ông tinh thông y thuật, lại từng luyện võ, dư sức chăm sóc bản thân, cơ thể rất cường tráng, nhưng tớ không nhớ ông ngoại trừ mấy con chó này và những bông hoa kia, mỗi ngày khi trời mưa thế này đều một mình đứng trong nhà, có bao nhiêu tịch mịch và cô đơn, mỗi lần nhìn ông, ông luôn vui vẻ như vậy, cũng chưa bao giờ yêu cầu tớ trở về thường xuyên, chỉ khuyên tớ làm việc cho tốt, mà tớ cũng dùng loại suy nghĩ hiển nhiên này lấy cớ để tự nói mình không phải thường xuyên về, mà là ông ngoại không cho tớ về." Lạc Lôi rốt cuộc mở miệng nói chuyện, dường như đang nói với tôi, lại tựa hồ đang nói với thi thể của ông cụ nằm trên giường trúc.
"Ông ngoại cậu sẽ không trách cậu, nhìn ra được, ông rất yêu quý cậu." Tôi đành phải nói như vậy, mặc dù biết chẳng thấm vào đâu, nhưng hy vọng cũng có thể nhiều ít xoa dịu cô.
"Kỳ thực gọi cậu tới, chỉ hy vọng có thể có một đối tượng trò chuyện, tớ sợ tớ một mình ở bên cạnh ông ngoại sẽ suy nghĩ lung tung, ba mẹ không tới, tớ nhất định phải một mình lo việc tang sự của ông ngoại, lúc này tớ nhất định phải kiên cường." Lạc Lôi từ trên ghế đứng dậy, đi về hướng ông cụ.
Lúc này một tiếng sấm đánh tới, tia chớp chiếu sáng rực căn phòng vốn mờ tối.
"Âu Dương!" Lạc Lôi lớn tiếng kêu tên tôi, tôi vội vàng chạy tới. Cô một tay che miệng, hoảng sợ mở to đôi mắt xinh đẹp, tay còn lại chỉ vào thi thể.
Có người từng nói dáng vẻ phụ nữ hoảng sợ và khóc thút thít có thể biểu hiện một mặt xinh đẹp khác chân thật nhất của mình, xem ra nghe thật có chút đạo lý.
Quen biết cô lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy bộ dáng này của cô.
Tôi theo ngón tay của Lạc Lôi nhìn sang. Tôi nhìn thấy trên phần cổ trần lộ ra ngoài của cụ bắt đầu rỉ ra từng giọt nước.
Không chỉ cổ, tôi cẩn thận nhìn, tay chân mặt mũi đều như vậy, hơn nữa màu sắc của giọt nước vàng sẫm, mang theo chút đỏ tươi.
"Thi thủy." Lạc Lôi thấp giọng nói.
"Thi thủy?" Tôi khó hiểu hỏi lại.
Lạc Lôi dường như đã chậm rãi bình tĩnh lại, sắc mặt cũng không tái nhợt như ban nãy. "Người vùng này đều biết một quy củ, nếu trưởng bối trong nhà qua đời chưa đến một tuần, cũng chính là quàn ở nhà trong bảy ngày có thi thủy xuất hiện, là điềm cực kỳ xấu."
"Có thể thời tiết nóng bức mà thôi." Tôi an ủi cô.
"Không, Âu Dương, là ông ngoại, ông đang trách tớ, trách tớ không ở bên cạnh ông, không gặp mặt ông lần cuối, không ở bên khi ông trút hơi thở cuối cùng." Lạc Lôi rơi lệ, cô ôm lấy vai mình, tôi không cách nào nhìn thấy được loại khí chất sang trọng mà lấp lánh trên người cô ở tòa soạn ngày trước nữa, còn lại chỉ có bất lực.
Ngoài cửa con chó bắt đầu tru lên, cực kỳ hung dữ. Tôi nhìn sang, hóa ra là chú Lưu lúc nãy lại tới. Ông ta mỉm cười, trong tay xách theo tảng thịt heo sống.
"Bé con à, mai phải chuẩn bị tiệc tang, ta sợ con không kịp mua thức ăn, con cũng biết chú Lưu ta không có bản lĩnh gì khác, ngày hôm qua làm thịt đầu heo, ta cầm chút thịt sang." Lạc Lôi đi tới, nói tiếng cám ơn, nhận lấy thịt, dường như rất nặng, cơ thể yếu ớt của cô lảo đảo, tôi vội vàng giúp cô nhận lấy, Lạc Lôi vuốt tóc ra sau đầu, nói tiếng cám ơn.
Chú Lưu bỗng nhiên là lạ xông tới hướng tôi, tiếp theo đặt mông ngồi trên ghế. Cái ghế kia nhìn qua còn chưa lớn bằng một nửa mông ông ta, không biết ông ta làm thế nào nhét vào được, chẳng qua ghế dựa lập tức kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên.
"Bé con, ông ngoại con đã đi rồi, người chết như đèn tắt, đèn đã tắt, còn cần chân đèn làm gì, con và ba mẹ đều là người thành phố, căn nhà và hậu viện này cũng không thể bỏ hoang, con có nghĩ tới sẽ xử lý thế nào không?" Chú Lưu dường như lại nói tới chuyện đất đai.
Lạc Lôi cúi đầu, không nói gì, im lặng tựa vào trên ván cửa bằng gỗ, chờ chú Lưu nói xong thật lâu, mới từ từ nói: "Chú Lưu, chú là trưởng bối, con là vãn bối, theo lệ nhà này đất này con không có quyền phát ngôn, nhưng ba mẹ con không có ở đây, chú hỏi con, thì con phải cho chú một câu trả lời, về phần căn nhà và mảnh đất này, chúng con tạm thời không muốn bán, coi như cho mọi người để lại làm kỷ niệm, hơn nữa con tin mẹ cũng sẽ ủng hộ con, chú xem có được không?" Cô nói một mạch.
Chú Lưu nghe xong không lên tiếng, mà soải bước đi tới.
"Vậy chú đi trước, nhưng để trông ông cụ một cái đã." Ông ta đi tới bên thi thể, cúi mình vái chào, tiếp theo kinh ngạc a một tiếng.
"Thi thủy?" Chú Lưu hoảng loạn nhìn Lạc Lôi. Lạc Lôi gật đầu.
"Bé con, việc này không ổn, con biết quy củ nơi này, thi thủy vừa xuất hiện, gia đình không yên, con cháu tàn hại, ta khuyên con vẫn nên chú ý chút." Nói xong, ông ta soải bước ra ngoài, ngoài cửa con chó thấy có người đi ra, lại gâu gâu kêu to.
Lạc Lôi thấy ông ta rời đi, thở dài.
"Ông ấy là bạn của ông ngoại tớ, một đồ tể, lúc ông ngoại còn sống thường đề nghị mua đất hậu viện, nhưng bị ông ngoại từ chối, nghe đâu chú Lưu lúc còn trẻ theo một thầy phong thủy học qua chút phong thủy tướng thuật, cho nên ông ngoại và ông ấy chơi rất thân, vậy mà thành bạn vong niên, mà ông ấy cũng thường cầm chút thịt vụn bán còn dư lại đến cùng ông ngoại uống rượu." Lạc Lôi giải thích với tôi. Tôi ừ một tiếng, nhìn cô đứng bên cánh cửa ngắm mưa ngoài cửa sổ.
"Ông ngoại cậu dường như đột phát nhồi máu cơ tim cấp tính, hơn nữa, có thể không cảm thấy đau đớn đâu." Tôi phá vỡ im lặng, Lạc Lôi nghe xong thoáng kinh ngạc nhìn tôi.
"Nhưng ông ngoại cho tới giờ chưa từng nói với tớ ông mắc bệnh này, cơ thể ông vẫn luôn tốt, chỉ là có chút huyết áp thấp."
Tuy rằng tôi không tinh thông y đạo lắm, nhưng ở cùng Kỷ Nhan lâu, một chút thường thức vẫn phải có. Nhồi máu cơ tim cấp tính có thể sản sinh ra đau ngực dữ dội. Thế nhưng, theo thống kê, còn có gần một phần ba bệnh nhân nhồi máu cơ tim không kèm theo đau đớn điển hình trước ngực, thậm chí có một vài bệnh nhân chỉ có tức ngực cường độ thấp, cảm giác hụt hơi, vì vậy thường dễ bị bỏ qua và chậm trễ chữa trị. Trên y học gọi hiện tượng nói trên là nhồi máu cơ tim không đau.
"Ông ngoại cậu có phải ngực lưng từng bị tức, nặng nề, hoặc hụt hơi đột ngột ho khan, nôn đàm trắng, không thể nằm ngang bình thường?" Tôi hỏi Lạc Lôi. Cô ấy hơi suy tư.
"Ông ngoại trước đó vài ngày quả thực ho khan dữ dội, hơn nữa đàm nhiều ngực tức, ông chỉ nói là thời tiết thay đổi, hút thuốc nhiều mà nên."
"Thời tiết cũng có ảnh hưởng rất lớn đến nhồi máu cơ tim, nhưng mà, hai mùa đông hạ loại bệnh này phát bệnh cực kỳ thấp." Tôi nói tiếp.
Lạc Lôi thở dài, "Có lẽ ông ngoại quá sơ suất, ông vẫn cho rằng cơ thể mình tốt lắm, cho nên không coi trọng."
"Ông thường cùng chú Lưu ăn lòng heo và những thịt vụn kia." Tôi suy nghĩ một chút, lại hỏi, Lạc Lôi gật đầu.
Mưa bên ngoài bắt đầu giảm bớt.
Tôi nhìn ông cụ nằm trên giường trúc, trong lòng xẹt qua một tia bi thương, bỗng nhiên có loại cảm giác rất bất đắc dĩ, thân nhân của tôi cũng đang dần già đi, có đôi khi thật sự rất sợ loại chuyện này phủ xuống trên đầu mình. Lạc Lôi vẫn luôn lộ vẻ không hề gì, tuy chỉ lúc gần về đến nhà mới khóc một trận, nhưng khi cô vào nhà đã nhanh chóng lau sạch sẽ nước mắt.
"Muốn khóc thì khóc một chút đi." Tôi khuyên cô ấy, Lạc Lôi cười khổ.
"Cho mượn vai cậu dựa một chút nhé?"
"Vai tớ rất hẹp, dựa vào khó chịu, hay là lưng đi." Tôi chỉ sau lưng mình, Lạc Lôi nở nụ cười, nhưng khuôn mặt rất nhanh lại lần nữa cứng đờ.
Chuông điện thoại vang lên, Lạc Lôi đứng dậy nhận điện thoại.
"Hai trang bài tin tức không được động vào, tôi nói bao nhiêu lần rồi, đó là phong cách nhất quán của báo chúng ta, còn nữa, tôi không có mặt mấy ngày nay không được lười biếng, trở về tôi sẽ kiểm tra chất lượng công việc của các cậu, mỗi một bài viết tôi đều sẽ xem lại một lượt từ đầu, phải nghiêm ngặt dựa theo quy tắc tam giác ngũ định!" Cô lại khôi phục giọng mình, gấp gáp mà nghiêm nghị.
Có lẽ thân là một nữ lãnh đạo trẻ tuổi, không gay gắt chút quả thực không được.
"Ngủ trước đi, mai còn bề bộn nhiều việc." Lạc Lôi đóng cửa gỗ, cài then.
"Ừ, mai gặp." tôi cũng đi vào buồng trong, cuộn quần áo hướng bên trong giường nằm xuống.
Đêm này đặc biệt dài, thứ nhất muỗi rất nhiều, như máy bay oanh tạc vậy, vo ve vang không ngừng, thêm vào ở bên trong ẩm ướt ghê gớm, từng luồng mùi mốc xông vào mũi, hoàn cảnh này thực sự rất khó đi vào giấc ngủ. Tôi chợt nhớ mẹ từng kể một câu chuyện liên quan tới người nhà của đồng nghiệp bà.
Chồng của vị đồng nghiệp này, trong nhà trước kia cũng là cao môn đại hộ, tổ tiên còn là trạng nguyên được hoàng đế bổ nhiệm, nhưng trong một đêm chồng chủ nhà chết bất đắc kỳ tử, tiếp theo cũng chẳng biết tại sao, vừa chết liền chảy ra thi thủy, cả gia đình vốn nhà cao cửa rộng, nhân số thịnh vượng, kết quả mỗi một người đều lạ lùng ngã xuống, sau cùng mẹ chồng của đồng nghiệp này mang con bỏ trốn, mới may mắn thoát nạn.
Chẳng lẽ, thi thủy thật có thể báo hiệu tai họa? Nếu những lời chú Lưu nói là thật, vậy phải bảo Lạc Lôi sớm rời khỏi đây mới được.
Ngủ không được, bởi vì Lạc Lôi nói cho tôi biết, phòng này là phòng ngủ của ông ngoại cô ấy lúc còn sống, tôi cũng không sợ gì, vì tôi tin dù linh hồn ông cụ vẫn ở đây thì cũng sẽ không hại tôi.
Căn phòng không lớn, ngoại trừ đặt giường ra miễn cưỡng có thể chứa hai người ra vào, tôi ở trong bóng tối lần tìm đầu giường, bỗng nhiên chạm đến một thứ gì đó.
Dường như là một món đồ hình trụ, vừa lấy tới nhìn, hình như là một lọ thuốc.
Tôi nhờ ánh sáng không nhiều nhặn mấy, khá vất vả nhìn rõ ràng chữ phía trên.
"Viên nitroglycerine."
Tôi có chút giật mình, xem ra cụ đã sớm biết mình bị bệnh, nhưng vì sao cứ thế đã qua đời, hơn nữa cũng chưa nói gì với Lạc Lôi.
Mở nắp lọ, là những viên thuốc màu trắng, trong đó có vài viên dường như có chút bẩn. Tôi đậy nắp lọ lại, bỏ vào túi. Buổi tối chó sủa rất dữ, Lạc Lôi từng thức dậy một lần, lại đi ngủ, cô nói cho tôi biết có thể chó cũng cảm thấy đau buồn.
Tuy khó ngủ, nhưng trằn trọc mãi đến trước khi trời sáng cũng thiếp đi, sáng sớm lại bị gió núi thổi tỉnh, cảm lạnh rồi, ho khan nhảy mũi không ngừng, Lạc Lôi rất xấu hổ, đành phải xin giúp tôi ít thuốc cảm, để tôi dùng tạm, chờ tang sự của ông ngoại xong xuôi, sẽ nhanh chóng đi về.
Tôi cầm viên thuốc, bỗng cảm thấy cực kỳ giống thuốc hôm qua.
"Thuốc, ở đâu ra?" Tôi uống xong thuốc, thuận tiện hỏi. Lạc Lôi trả lời, là của chú Lưu, vợ ông, cũng chính là người phụ nữ compa kia, cũng là con gái bác sĩ trong thôn, cha vợ chú Lưu từng tự học Tây y vài năm, mở một phòng khám, để chữa trị một ít bệnh đau đầu nhức óc trong thôn, song bệnh lớn hơn, vẫn phải tìm ông ngoại Lạc Lôi.
"À, hóa ra là vậy." Tôi ừ một câu, Lạc Lôi còn nói cho tôi biết, người phụ nữ compa cũng hiểu chút y lý.
Mở cửa ra, lại phát hiện những con chó săn đều nằm rạp trên mặt đất, không hề có sức sống, Lạc Lôi giật mình, những con chó này khi ông cụ còn sống yêu thích nhất.
Lạc Lôi đi tới, sờ từng con, tiếp theo thở dài.
"Đều chết hết rồi."
"Xem ra bị độc chết, có người muốn cảnh cáo cậu, mau chóng rời khỏi đây." Tôi kiểm tra đám chó, phát hiện bên miệng chó phun bọt sềnh sệch, tứ chi cũng biến dạng giang rộng. Xem ra tối qua chó sủa là do độc dược phát tác, chúng thống khổ kêu rên.
"Ông ngoại cậu không đắc tội ai chứ?" Tôi hỏi Lạc Lôi, cô đương nhiên lắc đầu.
Lúc này chú Lưu bỗng nhiên đi tới, ông giật mình nhìn xác những con chó kia, tiếp theo vội vàng nói với Lạc Lôi: "Bé con, chó của ông ngoại con sao lại bị độc chết? Con không sao chứ?"
Tôi cười cười, nói với chú Lưu: "Chú Lưu làm sao chú biết chó bị độc chết?" Ông ta bĩu môi.
"Đoán." Ông ta không để ý đến tôi nữa, ngược lại đuổi theo hỏi Lạc Lôi.
"Bé con, ta đã nói đừng ở đây mà, con vẫn nên nhanh chóng bán căn nhà này đi, bằng không ta sợ rằng con cũng sẽ gặp nguy hiểm, ta cũng không còn mặt mũi nhìn mặt ông cụ trên trời có linh thiêng." Ông ta đấm ngực giậm chân nói, vẻ mặt đầy khoa trương, Lạc Lôi chỉ lau mắt, ngược lại an ủi chú Lưu vài câu, nhưng nhà như trước vẫn phải đợi cha mẹ về mới tính, chú Lưu thất vọng thở dài.
Tôi bỗng cảm giác được chú Lưu so với hôm qua dáng vẻ đã gầy hơn rất nhiều, có lẽ người tính toán nhiều, tự nhiên sẽ gầy.
"Chú Lưu, sao chú đổ nhiều mồ hôi vậy." Tôi nhìn lưng ông một chút, áo ba lỗ màu trắng gần như đã hoàn toàn ướt đẫm, giống như dán một lớp hồ, hơn nữa trên trán mồ hôi hột còn lớn hơn viên bi đổ xuống, hôm qua gió thật to, cũng không nóng.
"Đúng vậy, ta cũng không biết, buổi tối cũng đổ mồ hôi trộm dữ dội, thức dậy giường cũng ướt sũng, cơm cũng ăn không vô, ông ngoại con chết khiến ta quá bất ngờ, quá thương tâm, đã là hàng xóm mấy chục năm mà." Ông ta vậy mà còn có thể trả lời đến xum xoe như vậy.
Lạc Lôi lần nữa theo thông lệ bày tỏ cảm ơn, tiễn người này.
Tôi mang theo chút nghi ngờ, gọi điện thoại cho một người bạn bác sĩ chuyên khoa nhồi máu cơ tim của bệnh viện, bạn tôi nói đáp án cho tôi biết, tôi ho khan vài tiếng, nói câu cám ơn.
Lạc Lôi rất khó hiểu nhìn tôi, khoanh tay đứng trước mặt tôi.
"Tớ luôn cảm thấy cậu có một số việc gạt tớ." Nói chuyện với phụ nữ thông minh mệt chết được, nhưng mệt mỏi hơn chính là khi bạn nói thật với họ thì họ cũng không chịu tin.
"Bởi vì tình cảm cậu bây giờ không ổn định, tớ hy vọng điều tra rõ ràng rồi mới nói với cậu." Đây tuyệt đối là lời nói thật, nhưng lời nói thật thỉnh thoảng cũng là lời thừa. Lạc Lôi rất thông minh, phụ nữ thông minh biết hỏi cũng không được gì sẽ không hỏi tới nữa, cho nên cô ấy không hỏi tiếp, mà bắt đầu bận bịu việc tang sự của ông cụ. Tôi thì đến nhà bác sĩ cha vợ của chú Lưu một chuyến, dường như tác dụng của thuốc cảm không tốt. Khi Lạc Lôi hỏi tôi, tôi nói thế cho cô ấy biết.
Tang sự đơn giản, nhưng cũng không có nghĩa là qua quýt, quy củ ở quê quả là nhiều hơn so với thành phố rất nhiều, nào là vải trắng che mặt, chết không đụng đất, đổi áo liệm, trước mặc tay này rồi lại mặc tay kia, cộng thêm cảm mạo, tôi nhức đầu lắm, nhưng dù vậy, tôi vẫn như cũ quan sát một người.
Chú Lưu.
Ông ta thay quần áo, nhưng vẫn chưa ngừng chảy mồ hôi, khăn mặt ông ta mang theo đã lau vắt mấy lần, quần dài cũng ướt một mảnh, chỉ nghĩ thầm, ông ấy tiếp tục chảy mồ hôi thế này, sẽ không mất nước chứ.
Tang sự mãi từ sáng sớm đến chiều, Lạc Lôi gần như mệt suýt ngất, mặc dù hay bận bịu việc tòa soạn, nhưng dù sao cũng là chức vụ công việc của mình, hoàn toàn không rườm rà như việc hôm nay, quy trình phức tạp như vậy, cho nên dù là cô ấy, cũng không chịu nổi, tôi bảo cô ấy nghỉ ngơi một chút, cô ấy cũng chỉ cười khổ lắc đầu.
Sau cùng mọi người lần nữa tản đi, trong phòng chú Lưu vẫn như cũ lau mồ hôi hột đầy đầu, lúng túng đứng giữa nhà, bên cạnh thi thể cụ.
Thi thủy đã không chảy nữa, gió núi rất nhanh thổi cụ sạch sẽ, nhưng lòng dạ một vài người gió núi thổi cũng không sạch sẽ tinh thuần được.
"Chú Lưu, có một số việc tôi muốn hỏi chú." Tôi chợt ngẩng đầu hỏi ông ấy, người nọ có chút bất ngờ, nhưng đồng thời cũng đem vẻ chán ghét trên mặt kiềm nén xuống, như trước khách khí trả lời.
"Nói, chỉ cần chú Lưu ta có thể làm được sẽ làm, sẽ không áy náy với chữ chú."
"Chú thường mang rượu thịt đến tìm ông ngoại Lạc Lôi uống cùng sao?"
"Đúng vậy."
"Chú biết ông có bệnh nhồi máu cơ tim không đau không."
"Không biết."
"Vậy thuốc viên nitroglycerine trong ngăn kéo cụ ở đâu ra? Gần đây chỉ có một nhà có thể lấy được thuốc tây."
"Đúng vậy là ta lấy giúp ông ấy." Mồ hôi chú Lưu chảy càng nhiều.
"Chẳng phải chú không biết cụ bị nhồi máu cơ tim sao?" Tôi cười hỏi ông ấy, một bên Lạc Lôi lại giật mình nhìn chú Lưu.
Chú Lưu đang lau mồ hôi, nhưng không nói lời nào. Chỗ ông ấy đứng vậy mà lại đọng lại vệt nước.
"Tôi tưởng rằng cụ là bị nhồi máu cơ tim không đau, kỳ thực, ông biết mình có bệnh, hơn nữa chuẩn bị đầy đủ thuốc cấp cứu, nhưng ông không biết những thứ rượu và lòng mỡ béo ngậy kia so với thuốc độc càng đáng sợ hơn.
Say rượu không được dùng thuốc nitroglycerine, bằng không sẽ không thể phát huy dược lực của thuốc, còn có thể tạo thành tụt huyết áp nghiêm trọng, cụ dường như còn có tiền sử huyết áp thấp nghiêm trọng, vốn với loại thuốc này phải kiểm soát nghiêm ngặt, hơn nữa trường kỳ uống rượu và thức ăn béo cũng sẽ gây ra bệnh." Tôi lấy lọ thuốc ra, cầm trong tay ngắm nghía.
Mồ hôi chú Lưu chảy càng tưng bừng, nhưng như trước không nói lời nào.
"Nhưng huyết áp thấp cũng sẽ không tạo thành cái chết của ông ngoại mà." Lạc Lôi nhịn không được nói, chú Lưu như tìm được cọng rơm cứu mạng, chớp mắt nhìn Lạc Lôi.
"Đúng vậy, quả thực, nếu chú chỉ làm những việc này, e rằng cái chết của cụ từ phía luật pháp mà nói căn bản không trị được ông ta, ông ta chỉ cần chối nói căn bản không biết mà thôi, nhưng thuốc này là ông mang tới, nhưng trong không phải đựng viên nitroglycerine mà là thuốc chữa bệnh cảm thông thường, vậy thì tương đương với mưu sát rồi." Tôi vứt lọ thuốc đến, nhìn chú Lưu.
Ông ta cố chấp thét lên: "Mày dựa vào đâu nói tao đổi thuốc."
"Vậy không cần thiết, cụ bệnh ngay cả con gái cháu ngoại cũng không kể, chỉ có mình ông biết, thuốc xảy ra chuyện, không tìm ông, thì tìm ai? Hơn nữa con chó bên ngoài, chỉ sợ cũng là ông hạ độc nhỉ, hôm qua mang thịt tới, có lẽ đã sớm cắt một ít trộn thuốc chuột ném cho chó rồi. Hơn nữa, người đầu tiên đến hiện trường chính là ông, gom mấy viên thuốc rơi vãi trên mặt đất thả về, đặt ở đầu giường, giả vờ như là nhồi máu cơ tim đột phát, không kịp lấy thuốc, đáng tiếc, trong viên thuốc có mấy viên dính bùn đất, ông phải vứt đi mới đúng."
Chú Lưu nghe xong, như con chó săn giậm chân giận dữ, xông tới đoạt lấy lọ thuốc kia, sau đó đổ tất cả thuốc bên trong ném ra ngoài cửa, tiếp theo còn đi ra ngoài dùng sức giẫm lên như kẻ điên.
"Ông không cần đạp, lọ thuốc kia là tôi tìm được, không phải lọ ông đổi, kỳ thực chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, không ngờ ông phản ứng lớn như thế." Tôi từ trong ngực mình lại lấy ra một lọ khác.
Chú Lưu giống như kẻ ngốc nhìn tôi và Lạc Lôi, trong mắt Lạc Lôi tràn ngập khó hiểu và phẫn nộ.
"Ta chỉ vì căn nhà, vì mảnh đất phía sau căn nhà." Chú Lưu quỳ rạp xuống trước thi thể cụ, rồi khóc lên.
"Đất này là long chủy huyệt trăm năm khó tìm, chôn vào tổ tiên nhà mình, hậu nhân nhất định lên như diều gặp gió, ta từng xin ông ấy nhiều lần, nhưng không đồng ý, đương nhiên, ta không tiện nói thẳng, về sau ông ấy nhờ ta đi lấy giúp ông ấy một vài viên nitroglycerine, ta mới bị quỷ mê đầu óc, nảy ra ý nghĩ này, ta thực sự không phải cố ý mà." Trên mặt chú Lưu vừa là mồ hôi, vừa là nước mắt nước mũi, tựa như đổ một chén cháo lên mặt.
"Nhưng mà thi thể này chảy nước?" Lạc Lôi kỳ quái hỏi.
"Đó là chiêu xấu ta bán thịt heo làm ra, đem nước bơm dưới da, một canh giờ sau, máu thi thể sau khi đông cứng lại nước sẽ từ giữa lỗ chân lông nặn ra, đương nhiên thành thi thủy." Chú Lưu đứt quãng giải thích.
"Vậy coi như ông đã giết ông ngoại tôi." Lạc Lôi cơ hồ là cắn răng nói, mặt lạnh dọa người, tôi chưa từng thấy cô ấy tức giận đến vậy.
Chú Lưu cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
"Ông vẫn còn chảy mồ hôi không?" Tôi đột nhiên ngồi xổm xuống, hỏi chú Lưu, chú Lưu nhìn tôi một cái, lại nhìn Lạc Lôi, ông ta khó hiểu gật đầu.
"Mồ hôi của ông, có lẽ vĩnh viễn cũng không ngừng được, có lẽ ngày nào đó ông cụ sẽ tha thứ cho ông, hoặc giả, ông sẽ chảy tới chết mới thôi, ngày ông chết, sẽ trở nên giống như xác khô vậy, trên người một chút nước cũng không có, như thịt sấy khô." Tôi gằn từng chữ nói, ánh mắt chú Lưu tràn ngập sợ hãi, ông ta bò dậy, nhìn thi thể một chút, kêu to.
Tiếp theo, chú Lưu lớn tiếng gào lên chạy khỏi nhà. Từ phòng đến ngoài cửa, một chuỗi dấu chân, thậm chí ngay cả giày cũng ướt đẫm.
"Quên đi, ông ta đã nhận báo ứng phải có, dù đi báo cảnh sát, cũng không có bằng chứng xác thực chứng minh." Tôi nhìn Lạc Lôi vẫn có chút tức giận, an ủi cô nói.
"Ừ, thời gian không còn sớm nữa, ba và mẹ vừa gọi điện báo sắp tới rồi, để cậu bận rộn lâu như vậy, thật ngại quá, còn bị cảm nữa." Cô áy náy nói.
Tôi đương nhiên nói không sao, mà kỳ thực nhức đầu muốn nứt ra rồi, trước mặt phụ nữ khoe sức dường như là thiên tính của nam giới rồi.
Sau cùng, tôi cùng Lạc Lôi trở về, cụ được chôn cất ở sân sau, cũng không phải vì Long Chủy huyệt gì cả, chẳng qua ông quá yêu căn nhà này, lúc còn sống cũng đã nói nhiều lần, chết cũng không rời đi, chôn cùng còn có những con chó đáng thương kia.
Vài ngày sau, Lạc Lôi tràn ngập nhiệt tình và nghị lực xuất hiện lần nữa trước mặt tôi, như cũ thích nói thích đùa, thời điểm nghiêm túc lại rất nghiêm túc, chẳng qua sau mỗi lần trời đổ mưa to, như trước sẽ bưng cà phê, nghiêng đầu dựa lên kính, nhìn bên ngoài cửa sổ thẫn thờ.
Về sau tôi nghe qua, chú Lưu phát điên mất rồi, ông ta đi tới đâu cũng không ngừng lau mồ hôi, dù đã không còn mồ hôi nữa, cũng ra sức lau chùi, chùi đến rách cả da.
"Ta không chảy mồ hôi, ta chết sẽ không chảy thi thủy." Ông ta lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại câu này.