PHẦN III - CHƯƠNG 10
-
Một Ngày
- David Nicholls
- 7516 chữ
- 2020-05-09 03:10:55
Số từ: 7510
Dịch giả: Lâm Đặng Cam Thảo
Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Thanh Niên
PHẦN BA
1996 - 2001
Những năm đầu của độ tuổi ba mươi
Đôi khi, bạn nhận biết được khi nào thì những khoảnh khắc tuyệt vời sẽ xảy ra, và đôi khi, chúng hiện lên từ quá khứ. Có lẽ điều này cũng đúng với mọi người.
James Salter,(30) Đốt cháy tháng ngày
30. Nhà văn Mỹ.
CHƯƠNG 10
Tận hưởng lạc thú trước mắt
Thứ Hai, ngày 15 tháng Bảy năm 1996
Leytonstone và Walthamstow
Emma Morley nằm ngửa trên sàn phòng thầy hiệu trưởng, chiếc đầm được kéo lên ngang thắt lưng và đang chậm rãi thở bằng miệng.
Ồ, nhân tiện là các em học sinh Lớp chín cần mấy cuốn Cider With Rosie
(31) mới.
31. Cuốn đầu tiên trong bộ ba tác phẩm của Laurie Lee từng được dựng thành kịch truyền hình và sân khấu nhiều lần.
Tôi biết mình có thể làm được gì,
thầy hiệu trưởng nói khi đang cài lại cúc áo.
Vậy nhân lúc em còn đang nằm trên thảm trải sàn phòng thầy, thầy còn việc gì muốn thảo luận nữa không? Vấn đề ngân sách, việc thanh tra của Ofsted? Có điều gì thầy muốn làm lại không?
Tôi chỉ thích làm lại với em
một lần nữa,
ông nói, lại nằm xuống rồi rúc đầu vào cổ cô. Đó là một kiểu nói bóng gió vô nghĩa mà Thầy Godalming - Phil - hay làm.
Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó chẳng có nghĩa gì cả.
Cô tặc lưỡi và hất ông ta ra, tự hỏi vì sao tình dục, ngay cả khi đã khiến cô thích thú, vẫn làm cho cô gắt gỏng đến thế. Họ nằm đó một lúc. Đã sáu rưỡi tối và Trường Tổng hợp Cromwell Road yên tĩnh đến kỳ lạ nhiều giờ liền. Những người dọn vệ sinh đã quanh quẩn đâu đó, cửa văn phòng đã được khóa trái từ bên trong, nhưng sao cô vẫn thấy bồn chồn lo lắng. Chẳng phải sẽ có một cảm giác thăng hoa, một kiểu đồng cảm hay hạnh phúc nào đó? Trong chín tháng qua, cô đã làm tình trên thảm trải sàn, trên những chiếc ghế nhựa và trên bàn ván ép. Luôn giữ ý tứ với các đồng nghiệp, Phil lấy phần đệm lót ra khỏi chiếc ghế bành và lúc này nó đang nằm dưới hông cô, nhưng dù có thế thì một ngày nào đó, cô vẫn thích làm tình trên những mặt bẳng không phải chất thành đống như thế này.
Em biết gì không?
thầy hiệu trưởng nói.
Biết gì?
Tôi nghĩ em thật cuồng nhiệt,
và ông bóp một bên ngực cô để nhấn mạnh điều đó.
Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu vắng em trong sáu tuần.
Ít ra nó sẽ giúp tấm thảm ‘cháy bỏng’ của thầy có thời gian lành lại.
Cả sáu tuần không có em.
Chòm râu của ông đang cọ xát vào cổ cô.
Tôi sẽ phát điên vì ham muốn…
Ồ, thầy luôn có cô Godalming để dự phòng cơ mà,
cô nói, nghe thấy giọng nói của chính mình, gắt gỏng và tầm thường. Cô ngồi dậy, kéo váy xuống quá đầu gối.
Và dù sao đi nữa, em nghĩ kỳ nghỉ dài sẽ là một trong những đặc quyền của nghề giáo. Đó là điều thầy nói với em khi lần đầu tiên em nộp đơn vào đây…
Cảm thấy bị xúc phạm, ông nhìn lên cô từ phía thảm trải sàn.
Em à, đừng thế chứ.
Thế nào cơ?
Hành động của người phụ nữ bị xem thường.
Em xin lỗi.
Tôi cũng không thích nó hơn gì em đâu.
Ngoại trừ em nghĩ rằng thầy thích.
Không, tôi không thích. Đừng làm hỏng không khí tối nay nhé?
Ông đặt một tay lên lưng cô như để an ủi.
Đây là lần cuối cùng của chúng ta cho đến tận tháng Chín đấy.
Được thôi, em đã nói xin lỗi, được chứ?
Để chuyển đề tài, cô xoay người hôn ông, và khi cô chuẩn bị quay đi thì ông đặt một tay lên cổ cô và hôn cô rất nhẹ nhàng.
Chúa ơi, tôi sẽ nhớ em lắm đấy.
Thầy có biết em nghĩ thầy nên làm gì không?
cô nói, miệng vẫn còn hôn ông.
Nó hơi cực đoan.
Ông nhìn cô đầy lo lắng.
Cứ nói đi…
Mùa hè này, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc…
Nói tiếp đi…
Cô đặt một ngón tay lên cằm ông.
Em nghĩ thầy nên cạo cái này đi.
Ông ngồi dậy.
Không đời nào!
Suốt quãng thời gian này em không biết thầy thật sự trông như thế nào!
Tôi THẬT SỰ trông thế này.
Nhưng khuôn mặt của thầy, khuôn mặt thật đó. Thầy thậm chí có thể rất đẹp trai.
Cô đặt một tay lên cánh tay ông và đẩy ông nằm xuống.
Ai ở đằng sau chiếc mặt nạ này? Hãy để em cho vào, Phil, hãy để em biết con người thật của thầy.
Họ cười đùa một lúc và lại cảm thấy thoải mái.
Em sẽ thất vọng đấy,
ông nói, vuốt vuốt bộ râu như vuốt một con thú cưng.
Dù sao thì hoặc là thế này hoặc là cạo ba lần mỗi ngày. Tôi từng cạo vào buổi sáng, nhưng cứ đến trưa thì trông như một tên ăn mày. Vì thế, tôi nghĩ thà cứ để cho nó mọc cả thế, coi nó như thương hiệu của mình thôi.
Ồ, một thương hiệu
.
Nó trông thân thiện. Bọn trẻ thích nó. Nó khiến tôi trông thoải mái.
Emma lại cười to.
Đây không phải là năm 73, Phil. Thời nay thì một chòm râu có nghĩa là điều gì đó khác biệt.
Ông nhún vai chống chế.
Fiona thích nó. Bà ấy nói rằng nếu không có nó, tôi sẽ có cái cằm yếu ớt.
Sau đó là một khoảng lặng nhưng vẫn luôn xảy ra khi vợ ông được nhắc đến. Để khuấy động bầu không khí, ông nói theo cách tự đánh giá thấp bản thân.
Dĩ nhiên em biết là bọn trẻ đều gọi tôi là Râu Xồm.
Không, em đâu có biết điều đó.
Phil cười to, còn Emma mủm mỉm.
Dẫu sao nó không phải là Râu Xồm, chỉ là Râu thôi. Không có mạo từ xác định, Nhóc Khỉ à.
Ông đột nhiên ngồi bật dậy, nghiêm mặt.
Nhóc Khỉ ư?
Đó là cách chúng gọi thầy mà.
Ai?
Bọn trẻ.
Nhóc khỉ?
Thày không biết à?
Không!
Ồ. Em xin lỗi.
Ông ngả người ra sàn nhà, hờn dỗi vì thấy bị xúc phạm.
Không thể tin là chúng gọi tôi là Nhóc Khỉ!
Chỉ cho vui thôi mà,
cô nói xoa dịu.
Nó thể hiện sự yêu mến.
Nghe chẳng có vẻ gì là yêu mến cả.
Ông lại xoa cằm như thể đang vuốt ve một con thú cưng.
Chỉ vì tôi có quá nhiều kích thích tố nam thôi.
Cách dùng từ
kích thích tố nam
cũng đủ để ông nghểnh cao đầu, và ông kéo Emma xuống sàn rồi lại hôn cô. Miệng ông có vị cà phê và rượu trắng - thứ được ông cất trong ngăn đựng hồ sơ phòng giáo viên.
Em sẽ bị phát ban mất,
cô nói.
Thế thì sao?
Mọi người sẽ biết.
Mọi người đã về nhà hết rồi.
Tay ông đặt trên đùi cô khi chuông điện thoại reo và ông giật tay lại như thể bị ai cắn. Ông lảo đảo đứng lên.
Mặc kệ nó đi!
Emma rên lên.
Không được!
Ông vội kéo quần lên như thể nói chuyện với Fiona trong trạng thái trần truồng từ thắt lưng trở xuống sẽ là một sự phản bội quá đáng, như thể ông sợ bị phát hiện ra trạng thái không mặc quần qua cách nói chuyện.
Ừ, anh đây! Chào em! Ừ, anh biết! Vừa bước ra khỏi cửa…
Tiếp đó là những bàn luận về những công việc gia đình - mì ống hay món xào, ti vi hay DVD - và Emma tách mình ra khỏi đời sống gia đình của người tình bằng cách tìm lại chiếc quần lót đang nằm lẫn trong đống kẹp giấy và nắp bút bên dưới bàn viết. Mặc quần áo xong, cô bước đến cửa sổ. Có một lớp bụi bám trên lớp rèm cửa, bên ngoài ánh đèn hồng thắp sáng dãy nhà khoa học, và Emma bỗng ước rằng cô đang ở trong một công viên hoặc bất cứ nơi nào ngoài nơi này, ngoài cái căn phòng của trường học thiếu không khí với một người đàn ông đã có gia đình này. Bằng cách nào mà một ngày nọ khi thức dậy, bạn bỗng thấy mình ở tuổi ba mươi và đang là bồ của ai đó? Cái từ này thật kinh tởm, hèn hạ và cô không muốn nó xuất hiện trong đầu, nhưng cũng không nghĩ ra được từ nào khác. Cô là bồ của sếp và điều tốt đẹp nhất có thể nói đến trong hoàn cảnh này là ít ra không có đứa con nào hết.
Vụ ngoại tình - một từ kinh khủng khác - bắt đầu từ tháng Chín năm ngoái, sau kỳ nghỉ hè thảm họa ở Corfu, nhẫn đính hôn trong món mực ống.
Em nghĩ là chúng ta có nhiều điểm khác nhau
là cách trả lời tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra, và thời gian còn lại của hai tuần lễ dài thật dài tiếp theo trôi qua trong sự ủ rũ đầy hờn dỗi, tự thán và lo lắng về việc không biết tiệm kim hoàn có chịu nhận lại chiếc nhẫn không. Không có gì trên thế gian này đáng buồn hơn chiếc nhẫn đính hôn không mong muốn đó. Nó nằm trong chiếc va li ở phòng khách sạn, tỏa ra sự buồn bà khắp căn phòng.
Cô trở về sau kỳ nghỉ với làn da rám nắng và khuôn mặt không vui. Mẹ cô, lúc này đã biết về lời cầu hôn, đúng ra là bà đã mua váy cưới cho cô, tỏ ra giận dữ và ca thán Emma trong nhiều tuần trước khi bắt đầu chất vấn lý do cô từ chối lời cầu hôn đó. Nhưng nếu nói đồng ý thì giống như nhượng bộ, mà theo như những cuốn tiểu thuyết đã đọc, Emma biết rằng bạn đừng bao giờ nhượng bộ trong hôn nhân.
Việc cặp bồ đã giúp giải quyết được chuyện này. Trong một lần gặp gỡ thường nhật, cô đã bật khóc trong văn phòng của Phil, và ông đã bước tới từ chiếc ghế phía sau bàn, choàng một cánh tay quanh cô, hôn vào đỉnh đầu cô, như thể để nói rằng
cuối cùng thì em cũng từ chối.
Sau giờ làm việc, ông đưa cô đến một nơi mà ông đã được nghe nói đến, một quán rượu, nơi bạn có thể uống một ly rượu nhưng thức ăn cũng rất ngon miệng. Họ dùng món bít tết và xa lát pho mát dê, và khi đầu gối họ chạm vào nhau dưới gầm chiếc bàn gỗ lớn, cô bắt đầu phó mặc tất cả. Sau chai rượu thứ hai, mọi thứ diễn ra đúng theo nghi thức; cái ôm chặt trở thành nụ hôn trong chiếc taxi trên đường về nhà, và một phong thư màu nâu xuất hiện trong ngăn tủ của cô ở trường (về tối qua, không thể không nghĩ về cô, đã cảm thấy điều này từ nhiều năm nay, chúng ta cần nói chuyện, khi nào chúng ta có thể nói chuyện?).
Những gì Emma biết về việc ngoại tình là từ bộ phim truyền hình Thập niên Bảy mươi
. Cô nghĩ nó liên quan đến rượu Cinzano, xe ô tô thể thao Triumph TR7, pho mát và những buổi tiệc rượu, xem nó như một việc thường xảy ra ở tuổi trung niên, chủ yếu là tầng lớp trung lưu; chơi gôn, du thuyền, ngoại tình. Giờ thì cô thật sự đang cặp bồ - kèm theo đó là những cái nhìn lén lút, những cái nắm tay dưới gầm bàn, những cái vuốt ve sau tủ hồ sơ - cô kinh ngạc nhận ra sự quen thuộc của tất cả những điều này, cũng như mức độ thèm khát mãnh liệt của nó kèm theo cảm giác tội lỗi và tự ghê tởm bản thân.
Một đêm, sau khi quan hệ xong nhân buổi lên kế hoạch sản xuất vở nhạc kịch Grease
cho lễ Giáng sinh, ông đã long trọng trao cho cô một gói quà.
Đó là một chiếc điện thoại di động!
Phòng khi tôi muốn nghe giọng nói của em.
Ngồi trên nắp ca pô của chiếc Greased Lightning, cô chăm chú nhìn chiếc hộp rồi thở dài.
Em nghĩ là cuối cùng điều này cũng phải xảy ra.
Có chuyện gì? Em không thích nó à?
Không, nó rất đẹp.
Cô mỉm cười nhớ lại.
Chỉ là em vừa thua cá cược với một người, chỉ có vậy thôi.
Thỉnh thoảng, họ đi bộ và nói chuyện vào một buổi tối mùa thu trong vắt tại một nơi bí mật ở Hackney Marshes, hoặc cười rúc rích tại những buổi tiệc hát mừng của trường, ngồi chạm hông uống rượu vang nóng - đôi lúc, cô nghĩ mình đã yêu Phillip Godalming. Ông là một giáo viên giỏi, có nguyên tắc và đầy đam mê, chỉ có điều hơi khoa trương một chút. Đôi mắt ông hiền từ, và ông rất hài hước. Lần đầu tiên trong đời, cô trở thành kẻ say mê tình dục đến mức gần như ám ảnh. Dĩ nhiên, ở tuổi bốn bốn, ông đã quá già và cơ thể ông đã mất đi sự dẻo dai của nó, nhưng ông là một người tình mạnh mẽ và cuồng nhiệt, đôi lúc còn hơi quá cuồng nhiệt so với ham muốn của cô; một kẻ thích làm mặt pha trò, một người hay chuyện. Cô thấy khó có thể tin rằng chính người đứng tại một cuộc họp nói về chương trình chạy bộ từ thiện lại sử dụng thứ ngôn ngữ đó. Đôi khi, cô muốn dừng lại trong lúc hai người đang quan hệ để nói
Thầy Godalming… thầy đã chửi thề!
Nhưng chín tháng trôi qua, giờ thì sự phấn khích đã nhạt dần và cô không thể nào hiểu được vì sao mình lại ở đây, lảng vảng trong hành lang trường học vào một buổi tối mùa hè tuyệt đẹp. Đúng ra cô phải đang ở với bạn bè, hoặc với người bạn trai mà cô tự hào và có thể giới thiệu với người khác. Thật khó chịu với cảm giác ngượng ngùng và tội lỗi, cô đứng đợi bên ngoài nhà vệ sinh nam trong khi Phil đang rửa tay bằng xà bông của trường. Cô là Phó khoa tiếng Anh và Nhạc kịch của ông đồng thời cũng chính là tình nhân của ông. Ôi lạy Chúa.
Xong rồi!
ông nói khi vừa bước ra. Ông nắm tay cô trong bàn tay vẫn còn ướt của ông, sau đó kín đáo thả ra khi cả hai bước ra bên ngoài. Ông khóa cửa chính, bật chuông báo động, và họ bước đến chiếc ô tô trong ánh đèn đêm, giữ một khoảng cách như thường lệ, chiếc gặp da của ông thỉnh thoảng va vào chân cô.
Tôi định đưa em đến tàu điện ngầm, nhưng…
… nên thận trọng thì hơn.
Họ đi bộ thêm một đoạn nữa.
Còn bốn ngày nữa!
ông nói một cách vui vẻ để phá tan sự im lặng.
Thầy lại đi nghỉ ở đâu sao?
cô hỏi cho dù đã biết tỏng.
Corsica. Đi bộ. Fiona thích đi bộ. Đi bộ, đi bộ, đi bộ, lúc nào cũng đi bộ. Bà ấy giống như Gandhi. Rồi tối đến, tháo giầy đi bộ ra, và ngủ thiếp đi…
Phil, làm ơn đừng.
Xin lỗi, xin lỗi.
Để chuyển đề tài, ông hỏi,
Thế còn em?
Có lẽ sẽ về thăm nhà ở Yorkshire. Ở đây, em toàn làm việc thôi.
Làm việc?
Thầy biết đó. Viết sách ấy mà.
À, viết sách
.
Giống như mọi người, ông nói như thể ông cũng không tin tưởng ở cô.
Nó không phải về tôi và em chứ? Cuốn sách nổi tiếng này ấy mà?
Không, không phải.
Lúc này, họ đã đến chỗ đậu xe của ông, còn cô chỉ mong sớm đi khỏi đây thôi.
Và dẫu sao, em không nghĩ là chuyện giữa thầy và em lại có gì thú vị đến thế.
Ông đang tựa lưng vào chiếc Ford Sierra xanh lơ, chuẩn bị cho một lời chào tạm biệt, và lúc này cô đã làm hỏng không khí đó. Ông cau mày, qua chòm râu cô thấy môi dưới ông chuyển sang màu hồng hồng.
Điều đó nghĩa là gì?
Em không biết, chỉ là…
Cứ nói đi.
Phil, chuyện này, chuyện của chúng ta. Nó không làm em thấy hạnh phúc.
Em không vui sao?
Đúng, không được lý tưởng lắm phải không? Mỗi tuần một lần trên thảm trải sàn của trường học.
Trông em rất vui vẻ với tôi.
Ý em không phải là thỏa mãn
. Lạy Chúa, nó không phải về tình dục, mà là về… hoàn cảnh.
Đúng, nó khiến tôi vui…
Có không? Có thật vậy không?
Theo tôi nhớ thì nó cũng khiến em vui.
Em nghĩ là phấn khích trong một lúc.
Vì Chúa, Emma!
Ông nhìn xuống cô như thể cô bị bắt gặp đang hút thuốc trong nhà vệ sinh nữ.
Tôi phải đi đây! Sao lại lôi chuyện này ra ngay lúc tôi phải đi chứ?
Em xin lỗi, em…
Ý tôi là, mẹ kiếp, Emma!
Này! Đừng có nói với em cái kiểu đó!
Tôi không, chỉ là, chỉ là… Chúng ta hãy để qua kỳ nghỉ hè này nhé? Và sau đó chúng ta sẽ thảo luận nên làm gì.
Em không nghĩ là chúng ta có thể làm gì, phải không? Chúng ta hoặc là dừng lại hoặc là tiếp tục, và em nghĩ là chúng ta không nên tiếp tục…
Ông hạ giọng.
Có một điều khác chúng ta có thể làm… tôi có thể làm.
Ông nhìn quanh, khi chắc rằng đã an toàn, ông nắm tay cô.
Tôi sẽ nói với bà ấy trong mùa hè này.
Em không muốn thầy nói với cô ấy, Phil…
Khi chúng tôi đi nghỉ, hoặc thậm chí trước đó, có thể tuần tới…
Em không muốn thầy nói với cô ấy. Không có ý nghĩa gì hết…
Không có gì sao?
Không!
Tôi nghĩ là có, tôi nghĩ có lẽ có.
Được! Hãy nói chuyện trong học kỳ tới, em không biết… cứ tạm thời gặp nhau đã.
Cảm thấy phấn khởi, ông liếm môi và một lần nữa kiểm tra xem có người nào đang nhìn không.
Emma Morley à, tôi yêu em.
Không, thầy không yêu em,
cô thở dài.
Thật sự là không.
Ông nghiêng cằm xuống, như thể quan sát cô qua cặp kính tưởng tượng.
Tôi nghĩ điều đó sẽ do tôi quyết định chứ, phải không nào?
Cô ghét cái nhìn ra dáng hiệu trưởng đó và giọng điệu đó. Cô chỉ muốn đá vào bắp chân ông.
Thầy nên đi đi,
cô nói.
Em à, tôi sẽ nhớ em lắm đó.
Chúc thầy một kỳ nghỉ vui vẻ, nếu chúng ta không nói ra chuyện này…
Em không biết là tôi sẽ nhớ em đến mức nào đâu…
Corsica, đáng yêu…
Mỗi ngày…
Tạm biệt, hẹn gặp lại…
Đây…
Nâng chiếc cặp lên che, ông hôn cô. Rất thận trọng, cô thầm nghĩ, đứng đó một cách dửng dưng. Ông mở cửa xe và bước vào. Một chiếc Sierra màu xanh hải quân, một chiếc xe thích hợp với cương vị hiệu trưởng, ngăn chứa đồ của nó chất đầy các Bản đồ Quân nhu.
Vẫn không thể tin được chúng gọi tôi là Nhóc Khỉ…
ông vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.
Cô đứng tần ngần một lúc tại bãi đậu xe trống, nhìn ông lái xe đi. Ba mươi tuổi, gần như đang yêu một người đàn ông đã có vợ, nhưng ít ra không liên quan gì đến vấn đề con cái.
Hai mươi phút sau, cô đang đứng bên dưới cửa sổ của một tòa nhà thấp, dài với mái ngói đỏ, căn hộ của cô ở trong đó, và thấy có ánh đèn trong phòng khách. Ian đã về.
Cô định bụng đến quán rượu để tránh mặt Ian, hoặc có thể loanh quanh gặp bạn bè suốt buổi tối, nhưng cô biết Ian sẽ tắt đèn ngồi đợi trong chiếc ghế bành giống như một kẻ ám sát. Cô hít một hơi thật sâu, và tìm chìa khóa.
Căn hộ dường như rộng hơn nhiều kể từ ngày Ian dọn đi. Không còn những chiếc hộp đựng băng đĩa, sạc pin, thiết bị nắn điện, dây cáp, tay gấp đựng đĩa, cảm giác như thể căn hộ vừa bị trộm đột nhập, và một lần nữa, điều này nhắc Emma nhớ ra rằng cô chẳng có gì nhiều nhặn để mà trưng bày trong tám năm qua. Cô nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng ngủ. Đặt túi xách xuống, cô bước nhẹ nhàng về phía cửa buồng.
Đồ đạc trong các ngăn kéo nằm rải rác khắp phòng: những lá thư, giấy tờ giao dịch ngân hàng, những chiếc phong bì giấy đựng ảnh và phim đã bị xé toạc. Cô đứng câm lặng ngay cửa và nhìn Ian, lúc này đang cố hết sức để với tay vào tận sâu trong ngăn kéo. Anh mang đôi giày thể thao không buộc dây, quần thể thao và chiếc áo sơ mi chưa ủi. Đó là một bộ quần áo được kết hợp cẩn thận để thể hiện trạng thái xáo trộn tình cảm cực độ. Anh ta mặc như thế để làm ra vẻ đau khổ.
Ian, anh đang làm gì thế?
Anh giật mình, nhưng chỉ một lúc, sau đó, anh nhìn lại đầy căm phẫn, một tên trộm tự cho mình là đúng.
Cô về trễ,
anh nói với vẻ buộc tội.
Điều đó thì liên quan gì tới anh?
Chỉ là tôi tò mò muốn biết cô đã ở những đâu
, thế thôi.
Tôi phải diễn tập, Ian, tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất với nhau là anh không thể cứ ghé vào kiểu thế này.
Sao chứ, có
người nào khác rồi sao?
Ian, lúc này tôi không có tâm trạng để nói về điều đó…
Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác ra.
Nếu anh đang tìm nhật ký hay thứ gì đại loại thế thì anh đang lãng phí thời gian đấy. Đã nhiều năm rồi tôi không viết nhật ký…
Thật ra, tôi chỉ đang tìm đồ đạc
của mình. Đó là đồ của tôi, cô biết mà, tôi sở hữu
nó.
Anh đã lấy tất cả đồ đạc của anh rồi còn gì.
Hộ chiếu của tôi. Tôi không có hộ chiếu.
À, tôi có thể nói luôn là nó không có trong ngăn đựng đồ lót của tôi.
Dĩ nhiên là anh chỉ đang diễn trò. Cô biết anh không tìm hộ chiếu mà chỉ muốn lục lọi đồ đạc của cô, và để chứng tỏ cho cô thấy rằng anh không ổn.
Sao anh lại cần hộ chiếu? Anh định đi đâu à? Di cư chăng?
Ồ, cô thích thế phải không?
anh cười khẩy.
À, tôi chẳng quan tâm
,
cô nói, bước qua đống đồ bừa bộn và ngồi trên giường.
Anh nói giọng thăm dò.
Đúng, thật không may rồi cũng bởi anh sẽ chẳng đi đâu cả
.
Là một kẻ bị phụ tình, Ian đã tìm thấy được sự tận tâm và cảm giác muốn gây hấn mà anh ta chưa bao giờ có được với tư cách một nghệ sĩ độc diễn, và đúng là tối nay anh đang diễn trò.
Dù sao thì cũng không có khả năng để mà đi đâu.
Cô cảm thấy muốn cật vấn anh ta.
Tôi có thể hiểu lúc này anh không đi diễn nhiều, phải không?
Em nghĩ sao hả cưng?
anh nói, dang tay ra hai bên, ám chỉ mái tóc lởm chởm không gội, làn da tái nhợt; với diện mạo theo kiểu đây-là-những-gì-cô-đã-gây-nên-cho-tôi. Ian đang gây sự chú ý đến vẻ đáng thương của anh, màn độc diễn về sự cô đơn và bị ruồng bỏ mà anh đã phải chịu đựng trong sáu tháng qua và, ít ra là tối nay, Emma không có thời gian cho điều đó.
Ở đâu ra cái từ ‘cưng’ này hả Ian? Tôi không chắc là mình có thích nó không.
Anh trở lại với việc tìm kiếm và lầm bầm gì đó trong ngăn kéo, có lẽ là
Em, xéo đi.
Cô tự hỏi liệu anh có say rượu không? Trên bàn phấn có một lon bia rẻ tiền đã khui sẵn. Say rượu - lúc này, đó là một ý kiến hay. Vào lúc này, Emma quyết định sẽ uống cho say hết mức có thể. Sao lại không? Nó dường như có tác dụng với tất cả mọi người. Phấn khích với viễn cảnh đó, cô bước về phía gian bếp để bắt đầu.
Anh bước theo.
Thế cô đã ở đâu?
Tôi đã nói với anh rồi. Ở trường, diễn tập.
Diễn tập cái gì?
Vở Bugsy Malone.
Rất vui. Sao, anh muốn vé mời à?
Không, cảm ơn.
Có cả súng trường nữa.
Tôi nghĩ cô đã ở với ai đó.
Ồ, làm ơn đi… lại bắt đầu rồi đấy.
Cô mở tủ lạnh. Có nửa chai rượu trong đó, nhưng đây là một trong những thời điểm chỉ có rượu mạnh mới có tác dụng.
Ian, anh bị ánh ảm về việc tôi có ai khác sao? Sao anh không nghĩ rằng tôi và anh không dành cho nhau?
Với một cú giật mạnh, cô làm bật nắp ngăn đông lạnh. Đá lạnh rơi ra khắp sàn nhà.
Nhưng chúng ta là dành cho nhau!
Được thôi, nếu anh nói thế, hay chúng ta trở lại với nhau!
Đằng sau vài miếng bánh kếp giòn với thịt băm cũ là một chai vodka.
Đúng!
Cô đưa những miếng bánh kếp giòn cho Ian.
Đây… đây là của anh. Tôi xin gửi lại cho anh.
Đập mạnh cửa tủ lạnh, cô với tay lấy một cái ly.
Dù sao thì nếu tôi đã đi
với người khác thì sao hả Ian? Thì sao nào? Chúng ta đã chia tay, nhớ chứ?
Gợi ý, gợi đi. Vậy đó là ai?
Cô rót vodka ra ly.
Ai là ai?
Bạn trai
mới của cô? Nào, hãy nói đi, tôi không phiền đâu,
anh châm chích.
Có thế nào thì chúng ta vẫn là bạn.
Emma hớp một ngụm rượu và cúi đầu một lúc, chống khuỷu tay lên bệ bếp, dùng tay ấn vào mắt khi cảm nhận chất lỏng lành lạnh chạy xuống cổ họng. Một phút trôi qua.
Đó là Godalming. Thầy hiệu trưởng. Chúng tôi đã đi lại trong chín tháng qua, nhưng tôi nghĩ chủ yếu là vì tình dục thôi. Thật lòng mà nói toàn bộ chuyện này hơi hèn hạ đối với cả hai chúng tôi. Khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Hơi buồn. Có điều, giống như tôi vẫn luôn nói, ít ra không liên quan gì đến con cái! Được chưa…
Cô nhìn ly rượu của mình.
Giờ thì anh đã biết rồi đó.
Căn phòng im lặng. Cuối cùng thì cũng im lặng…
Cô đang đùa tôi.
Nhìn ra cửa sổ mà xem, đi đi và tự nhìn lấy. Ông ấy đang đợi trong xe. Chiếc Sierra màu xanh biển…
Anh khịt khịt mũi vẻ hoài nghi.
Emma à, chẳng có gì vui ở đây sất.
Emma đặt chiếc ly rỗng lên bệ bếp và chậm rãi thốt lên.
Đúng, tôi biết nó chẳng vui vẻ gì. Tình huống này không thể nào gọi là vui vẻ được.
Cô quay mặt về phía anh.
Ian, tôi đã nói với anh rồi. Tôi không có hẹn hò ai cả. Tôi không yêu ai và tôi không muốn thế. Tôi chỉ muốn được ở một mình…
Tôi có một giả thiết!
anh ta nói đầy tự hào.
Giả thiết gì?
Tôi biết đó là ai?
Cô thở dài.
Là ai hả Sherlock Holmes?
Dexter
,
anh ta nói đầy hân hoan.
Ồ, lạy Chúa…
Cô uống cạn ly rượu.
Tôi nói đúng phải không?
Cô cười chua chát.
Chúa ơi, tôi ước gì…
Điều đó có nghĩa là gì?
Không có gì. Ian, anh cũng biết là tôi không nói chuyện với Dexter từ nhiều tháng rồi…
Hay là cô cứ nói thế thôi!
Ian, anh thật kỳ cục quá đó. Gì cơ, anh nghĩ là chúng tôi lén lút yêu nhau sau lưng mọi người ư?
.
Đó có vẻ là những gì mà bằng chứng cho thấy.
Bằng chứng? Bằng chứng
nào?
Và lần đầu tiên, Ian trông hơi ngượng ngùng.
Sổ tay của cô.
Im lặng một lúc, đoạn cô đặt ly rượu khỏi tầm với để không thể ném nó đi.
Anh đã đọc sổ tay của tôi.
Tôi liếc qua. Một hay hai lần gì đó. Suốt nhiều năm liền.
Đồ tồi…
Những mẩu thơ, mười ngày bí ẩn ở Hy Lạp, tất cả những mong mỏi, tất cả những khát khao…
Sao anh dám
! Sao anh dám lén lút sau lưng tôi như thế!
Cô để chúng vạ vật khắp nơi! Cô mong đợi điều gì chứ!
Tôi mong đợi một chút lòng tin
và tôi nghĩ là anh có chút phẩm cách…
Dù sao tôi cũng không cần phải đọc chúng, điều đó đã quá rõ ràng, hai người…
… nhưng sự thông cảm của tôi cũng có giới hạn đấy Ian! Những khoảng thời gian anh rên rỉ, nhăn nhó, kêu khóc, lang thang giống như một con chó bị ném ra đường. Nếu anh còn đột ngột xuất hiện như thế này và lục lọi trong các ngăn kéo của tôi, tôi thề sẽ gọi cái lũ cảnh sát chết tiệt đó.
Được, cứ việc! Cứ việc, gọi đi!
và anh bước về phía cô, dang hai cánh tay ra như muốn ôm lấy căn phòng nhỏ.
Đây cũng là căn hộ của tôi, nhớ chứ?
Thế sao? Bằng cách nào? Anh chưa bao giờ trả tiền đặt cọc! Tôi đã làm điều đó! Anh chưa bao giờ làm gì cả, chỉ nằm ườn ra và cảm thấy thương xót cho chính mình…
Điều đó không đúng!
Và những khoản tiền mà anh kiếm được đều nướng vào những cuộn băng hình ngu ngốc và những món ăn nhanh…
Tôi có đóng góp. Khi tôi có thể…
Có, nhưng nó không đủ! Ôi lạy Chúa, tôi ghét căn hộ này, và tôi ghét cuộc sống ở đây. Tôi phải đi khỏi đây nếu không tôi sẽ điên mất…
Đây là nhà của chúng ta!
anh phản đối một cách tuyệt vọng.
Ian, tôi chưa bao giờ hạnh phúc ở đây. Sao anh lại không nhìn thấy điều đó chứ? Tôi chỉ… mắc kẹt ở đây, cả hai chúng ta đều thế. Chắc chắn là anh phải biết điều đó.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này, hoặc nghe cô nói những điều này. Quá bất ngờ, hai mắt anh mở to trông như một đứa trẻ đang hoảng sợ, anh loạng choạng bước về phía cô.
Bình tĩnh nào!
Anh nắm lấy cánh tay cô.
Đừng nói những điều như thế…
Hãy tránh xa tôi ra, Ian! Tôi nói thật đấy! Hãy tránh ra!
Lúc này họ đang hét vào mặt nhau và cô nghĩ, lạy Chúa, chúng tôi đã trở thành một trong những cặp đôi điên rồ nhất mà mọi người thường nghe thấy bên kia vách tường vào buổi tối. Ở một nơi nào đó, ai đó đang nghĩ là liệu có nên gọi cảnh sát không? Sao lại đến nông nỗi này?
Cút đi!
cô hét lên khi anh cố choàng tay quanh người cô.
Trả lại chìa khóa cho tôi và cút đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa…
Và rồi bỗng nhiên, cả hai cùng khóc, sụp xuống sàn trên lối đi nhỏ của căn hộ mà họ đã cùng mua với bao hy vọng. Ian đưa tay lên ôm lấy mặt và cố thốt lên giữa tiếng nức nở.
Tôi không thể chịu đựng được. Sao chuyện này lại xảy đến với tôi? Đây là địa ngục. Em ơi, tôi đang sống trong địa ngục!
Tôi biết. Tôi xin lỗi.
Cô choàng hai tay qua vai anh.
Sao em không thể chỉ yêu tôi? Sao em không thể chỉ yêu một mình anh thôi? Chúng ta đã từng như thế, phải không? Thời gian đầu ấy.
Dĩ nhiên là thế.
Vậy sao em không thể yêu anh lần nữa?
Ôi, Ian, em không thể. Em đã cố, nhưng em không thể. Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi.
Một lúc sau, họ cùng nằm xuống sàn nhà vẫn giữ nguyên vị trí, như thể họ đã bị sóng đánh dạt vào đâu đó. Đầu cô tựa lên vai anh, cánh tay cô choàng qua ngực anh, hít lấy mùi cơ thể anh, cái mùi ấm áp, dễ chịu đã trở nên quen thuộc với cô. Cuối cùng, anh nói.
Anh nên đi.
Em cũng nghĩ là anh nên đi.
Giữ khuôn mặt đỏ bừng và sưng húp quay về hướng khác, anh ngồi dậy, gật đầu về phía đống giấy, sách vở và ảnh trên sàn phòng ngủ.
Em biết điều gì làm anh buồn không?
Anh cứ nói.
Đó là chúng ta chẳng có tấm hình nào. Ý anh là hình chụp chung của hai đứa. Có hàng ngàn tấm hình của em và Dexter, hiếm có tấm nào chỉ có anh và em. Không có tấm nào gần đây. Cứ như là chúng ta chẳng buồn làm điều đó nữa.
Không có chiếc máy ảnh nào tử tế,
cô nói yếu ớt, nhưng anh chọn cách chấp nhận lý do đó.
Xin lỗi em… vì đã khiếm nhã như thế, việc lục lọi đồ đạc của em ấy mà. Một hành vi hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Không sao. Chỉ cần đừng lặp lại nữa.
À mà một vài câu chuyện rất hay.
Cảm ơn, dù chúng mang tính riêng tư.
Điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Một ngày nào đó em sẽ phải cho ai đó xem. Hãy để mọi người biết về em.
Được thôi, có lẽ em sẽ làm thế. Một ngày nào đó.
Đừng đưa những bài thơ. Đừng giới thiệu với họ những bài thơ, chỉ giới thiệu những câu chuyện thôi. Chúng rất hay. Em là một người viết giỏi. Em là người thông minh.
Cảm ơn Ian.
Khuôn mặt anh ta bắt đầu nhầu nhĩ.
Không quá tệ chứ? Việc sống ở đây với anh ấy?
Rất tuyệt. Em chỉ trút giận vào anh thôi, không có ý gì khác.
Em có muốn nói với anh về điều đó không?
Không có gì để nói.
Thế thì.
Họ nhìn nhau cười. Lúc này, anh đang đứng ở cửa, một tay đặt trên nắm cửa, không muốn rời đi.
Một điều cuối cùng.
Cứ nói.
Em không hẹn hò cậu ta chứ? Ý anh là Dexter. Anh chỉ hơi hoang tưởng.
Cô thở dài, lắc đầu.
Ian, em lấy mạng sống của mình ra thề đấy. Em không hẹn hò với Dexer.
Vì anh thấy trên báo nói cậu ta đã chia tay bạn gái và anh nghĩ, anh và em đã chia tay, và cậu ta lại độc thân…
Lạy Chúa, đã lâu lắm rồi em không gặp Dexter.
Nhưng có xảy ra điều gì không? Trong thời gian anh và em bên nhau? Giữa em và Dexter, sau lưng anh? Bởi vì anh không thể chịu được ý nghĩ…
Ian, không có gì xảy ra giữa em và Dexter hết,
cô nói, hy vọng anh sẽ đi mà không hỏi thêm câu nào nữa.
Nhưng em có khi nào muốn không?
Có không? Có, đôi lúc. Hay thường xuyên.
Không, không, em không muốn. Bọn em chỉ là bạn, chỉ có vậy.
Được, vậy thì tốt.
Anh nhìn cô, và mỉm cười gượng gạo.
Anh nhớ em thật nhiều, Em à.
Em biết.
Anh đặt tay lên bụng.
Anh thấy phát ốm với nó.
Rồi nó sẽ qua thôi.
Thật ư? Bởi anh nghĩ có lẽ anh sắp điên lên.
Em biết. Nhưng Ian, em không thể giúp anh.
Em vẫn có thể… thay đổi quyết định mà.
Em không thể. Em sẽ không thay đổi quyết định. Em xin lỗi.
Được thôi.
Anh nhún vai và cười mím môi, nụ cười kiểu Stan Laurel.
Tuy nhiên. Không ảnh hưởng gì khi hỏi thế chứ?
Em nghĩ là không.
Anh vẫn nghĩ em đang hành động ngu ngốc, phiền không?
Cô mỉm cười bởi vì anh muốn cô cười.
Không Ian, anh mới là người hành động ngu ngốc.
À, anh sẽ không đứng ở đây để tranh luận về điều đó!
Anh thở dài, không thể nào tiếp tục được nữa, và bước ra cửa.
Vậy hãy gửi lời chào của anh đến mẹ em nhé. Hẹn gặp lại.
Hẹn gặp lại.
Tạm biệt.
Tạm biệt.
Anh xoay người, kéo cửa thật mạnh, đá vào phần bên dưới khiến cảnh trông như cửa đã đập vào mặt anh. Emma gượng cười, rồi Ian hít một hơi thật sâu và đi khỏi. Cô ngồi xuống sàn nhà thêm một lúc nữa, đoạn bỗng đứng dậy, và với một ý nghĩ vừa chợt đến, cô chộp lấy chìa khóa, sải bước ra khỏi căn hộ.
Âm thanh đêm hè ở khu E17, tiếng la hét và tiếng vọng của các tòa nhà, một vài lá cờ Thánh George vẫn còn treo ẻo lả. Cô sải bước băng qua phía sân trước. Chẳng phải là cô nên có một nhóm bạn cuồng nhiệt để giúp cô vượt quan thời điểm như thế này sao? Chẳng phải cô nên ngồi trên chiếc sofa rộng thấp với sáu bảy người bạn thành phố đầy hóm hỉnh và hấp dẫn sao, chẳng phải đó mới chính là cuộc sống thành thị sao? Nhưng hoặc là họ đang ở cách xa hoặc là họ đang ở cùng gia đình hay bạn trai, và may mắn thay, dù thiếu bạn bè nhưng vẫn còn có một cửa hàng bán rượu với tên gọi đầy rối rắm và buồn bã là Booze’R’Us.
Những đứa trẻ với tướng tá trông đáng sợ đang đứng tụ tập thành những vòng tròn rời rạc quanh lối vào, nhưng lúc này, cô chẳng còn sợ hãi nữa, cứ thế đi xuyên qua chúng, mắt hướng về phía trước. Trong cửa hàng, cô chọn lấy một chai rượu có vẻ đáng tin cậy một chút và xếp hàng chờ tính tiền. Người đàn ông đứng trước cô có một hình xăm mạng nhện trên mặt, và trong khi chờ anh ta đếm đủ tiền trả cho hai lít rượu táo mạnh, cô để ý thấy một chai sâm banh được đặt trong một ngăn tủ thủy tinh đã khóa. Nó đầy bụi, trông như tàn tích của một quá khứ xa xỉ không thể nào hình dung.
Tôi lấy chai sâm banh đó nữa,
cô nói. Người bán hàng nhìn với ánh mắt hoài nghi, nhưng biết chắc là cô sẽ mua nó vì cô đã cầm sẵn tiền trong tay.
Ăn mừng à?
Chính xác. Ăn mừng lớn.
Sau đó, một ý nghĩ chợt nảy ra.
Một bao Marlboro nữa.
Với hai chai rượu đung đưa trong chiếc túi nhựa mỏng bên hông, cô bước ra khỏi cửa hàng, nhét thuốc lá vào miệng như thể nó là một chất giải độc. Vừa mới hay, cô nghe thấy một giọng nói.
Cô Morley?
Cô nhìn quanh với vẻ bối rối.
Cô Morley phải không? Đằng này ạ!
Và người sải bước trên đôi chân dài hướng về phía cô là Sonya Richards, đối tượng bảo trợ của cô. Cô gái nhỏ gầy gò, khúm núm, người đóng vai Kẻ Tinh Ranh đã thay đổi, và Sonya lúc này trông thật khác: cao, tóc buộc ra sau, đầy tự tin. Emma có một hình ảnh hoàn hảo trước mắt Sonya khi cô bé phải nhìn thấy cô: gù gù lưng, mắt đỏ ngầu, miệng ngậm thuốc lá và đang bước ra từ cửa hàng Booze’R’Us. Một mẫu người lý tưởng, một nguồn cảm hứng. Điệu bộ ngớ ngẩn, cô giấu điếu thuốc đang cháy ra sau lưng.
Cô khỏe không?
Sonya trông không được thoải mái, mắt hết nhìn bên này rồi nhìn bên kia như thể hối tiếc vì đã đến chào.
Cô khỏe! Sonya, em thế nào?
Tốt thưa cô.
Trường cao đẳng thế nào? Mọi thứ tốt đẹp chứ?
Vâng, thật sự là tốt.
Năm tới là hạng A phải không?
Đúng ạ,
Sonya lén nhìn vào chiếc túi nhựa đựng rượu kêu soàn soạt bên hông Emma, làn khói thuốc cuộn tròn phía sau lưng cô.
Sang năm là vào đại học?
Em hy vọng là Nottingham. Nếu em đạt được điểm cao.
Em sẽ đạt được. Em sẽ đạt được.
Nhờ cô đấy,
Sonya nói nhưng không thuyết phục lắm.
Có một khoảng im lặng. Trông tuyệt vọng, Emma nâng chiếc túi đựng mấy chai rượu lên, tay kia cầm thuốc lá và lắc lắc chúng.
MUA SẮM HÀNG TUẦN!
cô nói.
Sonya có vẻ bối rối.
Em phải đi rồi.
Được, Sonya, rất vui được gặp em, Sonya? Chúc may mắn nhé? Thật nhiều may mắn,
nhưng Sonya đã bước đi mà không nhìn lại, và Emma, một trong những giáo viên biết tận hưởng lạc thú trước mắt, đang đứng nhìn theo.
Đêm hôm đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Đang lơ mơ ngủ, nằm trên ghế sofa, ti vi vẫn còn bật và chai rượu rỗng đặt dưới chân, cô bị đánh thức bởi giọng nói của Dexter Mayhew. Cô không hiểu anh đang làm gì- hình như về trò chơi bắn súng, các lựa chọn và hành động bắn liên tiếp không ngừng. Cảm thấy bối rối và lo lắng, cô mở mắt ra, và anh đang đứng ngay trước mặt cô.
Emma ngồi thẳng người lên mỉm cười. Trước đây, cô đã xem chương trình này. Game On
là một chương trình truyền hình đêm khuya, với tất cả những tin tức nóng hổi và bình luận về các màn game đang diễn ra trên máy tính. Bối cảnh là một căn phòng tối thắp điện đỏ với những tảng đá tròn làm bằng nhựa, như thể chơi game trên máy tính là một hành động sám hối, và trong căn phòng tối tăm này là những game thủ với khuôn mặt xanh tái đang ngồi trước một màn hình khổng lồ trong khi Dexter Mayhew đứng bên cạnh thúc giục họ ấn các nút nhanh hơn, nhanh hơn và bắn.
Các trò chơi, vòng thi đấu
, được đan xen với nhau những pha hào hứng nhất, trong đó Dexter và một cô gái làm mẫu với mái tóc màu cam đang thảo luận về những trò chơi mới của tuần. Có lẽ do chiếc ti vi nhỏ của Emma, nhưng thời gian này trông anh hơi phù, hơi thiếu sức sống. Có lẽ chỉ do màn hình nhỏ, nhưng dường như thiếu một điều gì đó. Cái vẻ nghênh ngang mà cô từng biết giờ không còn nữa. Anh đang nói về trò Duke Nukem 3D
và có vẻ như anh không chắc chắn, thậm chí là có chút bối rối. Trong cô bỗng bừng lên một tình cảm mãnh liệt dành cho Dexter Mayhew. Trong tám năm qua, không có một ngày nào là cô không nghĩ đến anh. Cô nhớ anh và muốn anh trở lại. Mình muốn người bạn thân nhất của mình quay về, cô thầm nghĩ, bởi không có anh, cuộc sống của cô chẳng có gì tốt và chẳng có gì đúng cả. Mình sẽ gọi điện cho Dexter, cô nghĩ thế khi chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai. Việc đầu tiên phải làm vào ngày mai, sẽ gọi cho cậu ấy.