CHƯƠNG 18


Số từ: 6070
Dịch giả: Lâm Đặng Cam Thảo
Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Thanh Niên
Độ tuổi trung niên

Thứ Năm, ngày 15 tháng Bảy năm 2004
Belsize Park

Có điều gì đó khác thường đang xuất hiện trên khuôn mặt Dexter.
Những sợi lông đen, thô cứng đã bắt đầu xuất hiện phía trên gò má anh, liền với phần lông mày màu xám thỉnh thoảng mọc ra từ chân mày. Như thế chưa đủ, một lớp lông mịn nhỏ đang xuất hiện quanh tai và ở dưới dái tai; chúng mọc nhanh như rau cải chỉ sau một đêm, và điều đó chẳng có mục đích gì ngoài việc chứng tỏ rằng anh đang bước vào độ tuổi trung niên. Giờ đã là độ tuổi trung niên.
Còn có cả tóc mọc ở điểm giữa trán, đặc biệt trở nên rõ ràng hơn sau khi tắm; hai đường rãnh song song dần rộng ra và đang tiến lên đỉnh đầu, nơi chúng sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó và tất cả sẽ kết thúc. Anh dùng khăn tắm lau khô tóc, sau đó chùi sạch nó đi và làm tương tự với các đầu ngón tay cho đến khi không còn nhìn thấy đường rãnh đó nữa.
Điều gì đó khác thường đang xảy đến với cái cổ của Dexter. Anh đã có một đường võng xuống phía dưới cằm, cái túi thịt đáng xấu hổ này, giống như cái cổ áo chui đầu có màu da người. Anh đứng truồng trước gương trong nhà tắm, đặt một tay lên cổ như thể tìm cách nhét nó trở lại vị trí cũ. Như thể sống trong một ngôi nhà đang xuống cấp - mỗi sáng thức dậy, anh kiểm tra xem có những vết rạn nứt nào mới xuất hiện trong đêm. Như thể da thịt bắt đầu tách rời khỏi khung xương, cho thấy thể trạng đặc trưng của một người đã lâu không đến phòng tập thể dục. Anh đã bắt đầu có dấu hiệu của một cái bụng phệ và, điều khôi hài nhất là có gì đó kỳ lạ đang xảy ra với hai núm vú của anh. Có những bộ quần áo mà anh không dám mặc lúc này, những chiếc áo sơ mi bó sát người và những chiếc áo len ba lỗ, bởi có thể nhìn thấy núm vú hiện rõ ở đó, giống như những con sao, anh thấy mình trông như đàn bà và đáng kinh tởm. Anh cũng trở nên lố bịch với bất cứ trang phục gì có mũ trùm đầu, và tuần trước anh còn bắt được mình mải mê xem chương trình về việc làm vườn. Hai tuần nữa anh bốn mươi tuổi.
Anh lắc đầu, tự nhủ rằng mọi chuyện chưa đến nỗi thảm họa đến thế. Nếu anh quay đi rồi bất chợt nhìn lại chính mình, giữ đầu ở một góc nào đó, và hóp bụng hít vào thật sâu, anh vẫn có thể trông khá giống, ờ, ba mươi bảy tuổi chăng? Anh vẫn đủ phù phiếm để biết rằng mình vẫn là một kẻ đẹp trai khác thường, nhưng giờ chẳng ai còn khen anh đẹp nữa, và anh luôn nghĩ rằng mình sẽ già đi theo cách tốt hơn thế này. Anh hy vọng mình sẽ già đi giống như một ngôi sao điện ảnh: từng trải, dẻo dai, tóc muối tiêu ở hai bên thái dương. Nhưng thay vì vậy, anh lại đang già đi theo kiểu một người dẫn chương trình truyền hình. Một cựu dẫn chương trình truyền hình. Một cựu MC có hai đời vợ, người đã ăn quá nhiều pho mát.
Emma bước vào từ phòng ngủ trong tư thế trần truồng, trong khi anh bắt đầu đánh răng, một nỗi ám ảnh khác; anh cảm thấy mình có một cái miệng già cỗi, cứ như nó sẽ không bao giờ sạch được nữa.

Anh đang béo lên,
anh thì thầm, miệng đầy bọt kem.

Đâu có đâu,
cô nói nhưng không mấy thuyết phục.

Có mà, nhìn này.


Vậy thì đừng ăn quá nhiều pho mát nữa,
cô nói.

Anh tưởng em đã nói là anh không hề béo.


Nếu anh cảm thấy mình béo thì đúng là thế.


Và anh không ăn quá nhiều pho mát. Quá trình trao đổi chất trong cơ thể anh đang yếu đi, chỉ tại thế thôi.


Vậy thì vận động một chút. Trở lại phòng tập thể dục đi. Hoặc đi bơi với em.


Lấy đâu ra thời gian, phải không nào?
Trong khi anh lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, cô hôn anh một cách đầy an ủi.
Nhìn xem, trông anh thật nhếch nhác,
anh lầm bầm.

Em đã nói với anh rồi, anh có bộ ngực thật đẹp,
rồi cô bật cười, chọc chọc vào mông anh rồi bước vào đứng dưới vòi sen. Anh súc miệng, ngồi xuống bệ cầu ngắm nghía cô.

Chiều nay chúng ta nên đi xem ngôi nhà đó.

Emma rên lên trong tiếng nước.
Chúng ta có cần phải làm thế không?


Ừm, anh nghĩ là không còn cách nào khác.


Được, được, chúng ta sẽ đi xem ngôi nhà đó.

Cô tiếp tục tắm, xoay lưng về phía anh, còn anh đứng lên đi vào phòng ngủ để mặc quần áo. Họ lại bắt đầu thích cãi cọ và bực tức, và anh tự nhủ rằng đó chỉ do căng thẳng của việc phải tìm một chỗ ở mới. Căn hộ đã được bán đi và phần lớn đồ đạc của họ đều được cất vào kho để chừa chỗ cho hai người. Nếu không tìm được nơi ở mới, họ sẽ phải đi thuê nhà, và tất cả những điều này đã gây ra biết bao căng thẳng và lo lắng cho hai người.
Nhưng anh biết còn có điều gì đó khác đang diễn ra, và trong khi đọc báo để đợi ấm nước sôi, Emma bỗng nói...

Em vừa bị.


Khi nào?
anh hỏi.

Vừa mới đây,
cô nói bằng một sự trầm tĩnh cố ý.
Em có thể cảm nhận được nó đang đến.


Ồ, được,
anh nói, và Emma tiếp tục pha cà phê, vẫn xoay lưng về phía anh.
Anh đứng dậy choàng hai tay quanh thắt lưng cô hôn nhẹ vào phía sau cổ cô, vẫn còn ướt sau khi tắm. Cô nhìn lên.
Không sao. Chúng ta sẽ lại cố gắng lần nữa, đúng không?
Anh nói, đứng đó tựa cằm lên vai cô một lúc. Đó là một tư thế vui vẻ nhưng bất tiện, và khi cô lật trang báo, anh xem đó như một lời ám chỉ là hãy trở lại bàn.
Họ ngồi đọc báo. Emma đọc tin tức, Dexter đọc phần thể thao, cả hai đều căng lên vì bực tức trong khi Emma tặc lưỡi và lắc đầu theo cách khiến người tức giận mà cô thỉnh thoảng vẫn hay làm. Cuộc điều tra Butler về cái thông tin tình báo dẫn đến cuộc chiến Irắc đang chiếm lĩnh các tít báo, và anh có thể cảm nhận được cô đang chuẩn bị đưa ra một lời nhận xét chính trị nào đó. Anh tập trung vào phần tin mới nhất về giải Wimbledon, nhưng...

Thật kỳ lạ phải không? Sao cuộc chiến này cứ tiếp diễn mà hầu như chẳng có phản đối nào cả? Ý em là anh có nghĩ sẽ có biểu tình hoặc gì đó không?

Cái giọng điệu đó cũng khiến anh tức giận. Đó là kiểu nói mà anh nhớ từ nhiều năm trước: giọng kiểu sinh viên, kẻ cả và nghiễm nhiên tự cho mình là đúng. Dexter ừ hử vô thưởng vô phạt, không phản đối cũng không chấp nhận, với hy vọng như thế sẽ đủ. Thời gian trôi qua, nhiều trang báo nữa được lật dở.

Em đã nghĩ là nên có hành động gì đó kiểu như phong trào chống chiến tranh Việt Nam, nhưng chẳng có gì cả. Chỉ là một cuộc biểu tình, rồi mọi người nhún vai và về nhà. Ngay cả các sinh viên cũng không phản đối!


Điều đó thì có liên quan gì đến sinh viên?
anh nói, đủ ôn hòa, anh nghĩ thế.

Đó là truyền thống phải không nào? Rằng sinh viên gắn liền với chính trị. Nếu vẫn còn là sinh viên, chúng ta sẽ biểu tình phản đối.
Cô quay trở lại tờ báo.
Em
sẽ làm thế.

Cô đang khiên khích anh. Được, nếu đó là những gì cô muốn.
Vậy sao giờ em không tham gia?

Cô nhìn anh với đôi mắt sắc lẹm.
Gì cơ?


Phản đối. Nếu em cảm thấy cần thiết phải thế.


Đó chính là quan điểm của em. Có lẽ em nên tham gia! Đó chính là thứ em từng dõi theo! Nếu có một phong trào đoàn kết nào đó...

Anh trở lại với tờ báo, quyết định giữ im lặng nhưng không thể làm được.
Hay có lẽ vì mọi người chẳng thèm bận tâm.


Gì cơ?
cô nheo mắt nhìn anh.

Cuộc chiến đó. Ý anh là nếu mọi người thật sự cảm thấy bị sỉ nhục bởi chiến tranh, hẳn sẽ có nhiều cuộc biểu tình phản đối, nhưng có lẽ mọi người mừng vì ông ta đã ra đi. Anh không biết em có để ý không, Em, nhưng ông ta không phải là người tốt...


Anh có thể mừng vì Saddam ra đi và vẫn có thể phản đối chiến tranh.


Đó là quan điểm của anh. Nó hơi mơ hồ phải không?


Gì cơ, công bằng
mà nói anh nghĩ đó chỉ là một cuộc chiến thôi sao?


Không phải chỉ có mình anh
. Mọi người đều nghĩ thế.


Thế còn anh?
cô gập tờ báo lại và anh thật sự cảm thấy khó chịu.
Anh nghĩ sao?


Anh nghĩ sao ư?


Đúng, anh nghĩ sao?

Anh thở dài. Lúc này đã quá muộn, không thể quay lại.
Anh chỉ nghĩ là thật buồn cười khi có nhiều người cánh tả lại phản đối cuộc chiến tranh này đến vậy khi mà những người Saddam đã giết hại chính những người cánh tả nên ủng hộ.


Ví như những ai?


Công đoàn, những người bảo vệ nữ quyền. Những người đồng tính.
Anh có nên nói là những người Kurd không? Điều đó có đúng không? Anh quyết định thách thức.
Người Kurd nữa!

Emma kêu lên ngay.
Ồ, anh nghĩ là chúng ta đang tham chiến để bảo vệ công đoàn ư? Anh nghĩ Bush đi xâm chiếm chỉ vì ông ta lo lắng cho hoàn cảnh của phụ nữ Irắc? Hayp người đồng tính ư?


Tất cả những gì anh muốn nói là cuộc biểu tình chống chiến tranh hẳn sẽ có độ tin cậy về mặt đạo đức hơn nếu từ đầu chính những người này đã phản đối chế đội rắc trước đó! Họ phản đối nạn phân biệt chủng tộc ở Nam Phi, vậy sao không phải Irắc?


... và Iran? Và Trung Quốc, Nga, Triều Tiên và Ả Rập Xê Út! Anh không thể chống đối tất cả mọi người.


Sao lại không? Em đã từng thế!


Anh lạc đề rồi đấy.


Vậy sao? Hồi đầu khi anh biết em, tất cả những gì em làm
là tẩy chay mọi thứ. Em không thể ăn một thỏi sô cô la Mars Bar chết tiệt mà không diễn giải về trách nhiệm cá nhân. Em trở nên tự mãn thì đâu phải là lỗi của anh...

Anh trở lại với phần tin tức thể thao ngớ ngẩn của mình với một nụ cười tự mãn, và Emma cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên.
Em không trở thành... Anh đừng có mà đổi đề tài! Vấn đề ở đây là thật lố bịch khi cho rằng cuộc chiến này là về nhân quyền, hay vũ khí hủy diệt hàng loạt hay bất kỳ điều gì như thế. Nó chỉ vì một vấn đề và chỉ một mà thôi...

Anh rên lên. Không thể thoát được nữa: cô ấy sẽ nói từ
dầu mỏ
. Làm ơn, làm ơn đừng nói
dầu mỏ
...

... chẳng liên quan gì đến nhân quyền hết. Nó hoàn toàn chỉ vì dầu mỏ thôi!


À, chẳng phải đó là lý do rất chính đáng sao?
anh nói, đứng lên và chậm rãi kéo chiếc ghế.
Em không dùng dầu sao?

Khi nói xong những từ cuối cùng, anh cảm thấy có chút tác dụng, nhưng thật khó để thoát khỏi một cuộc tranh luận trong căn hộ độc thân này, nơi bỗng trở nên quá chật chội, lộn xộn và tù túng. Chắc chắn là Emma sẽ không thể bỏ qua một lời nhận xét ngu ngốc như thế. Cô đi theo anh ra hành lang, nhưng anh đã dừng lại đợi cô, chống lại cô bằng một thái độ mạnh mẽ đang khiến cả hai khó chịu không yên.

Anh sẽ nói cho em điều này thật ra
là gì. Em đang bị hành kinh, em tức giận về điều đó, và trút nó lên đầu anh! Thôi được rồi, anh không thích nghe diễn thuyết trong khi cố ăn cho xong bữa sáng của mình!


Em không diễn thuyết
với anh.


Thếthì tranh luận...


Chúng ta không tranh luận, chúng ta đang thảo luận đấy chứ.


Vậy sao? Bởi vì anh đang tranh luận...


Bình tĩnh nào, Dex.


Em, cuộc chiến đó không phải là ý tưởng của anh! Anh không ra lệnh tiến hành cuộc xâm lược đó, và anh xin lỗi, nhưng anh không cảm thấy bức xúc mạnh mẽ như em. Có lẽ anh nên làm thế, có lẽ anh sẽ làm thế, nhưng lúc này thì không. Anh không biết tại sao, có lẽ anh quá xuẩn ngốc
hay đại loại thế...

Emma có vẻ bất ngờ.
Ở đâu ra ý nghĩ đó vậy? Em không nói là anh...?


Nhưng em đối xử với anh như thể anh là thế. Hay anh là kẻ thuộc phe cánh hữu bởi không phun ra những lời tẻ nhạt về chiến tranh. Anh thề, nếu anh ngồi tại một bữa tiệc nữa và nghe ai đó nói
Tất cả là vì dầu mỏ
! Có lẽ họ đúng, vậy thì sao? Hoặc là phản đối về điều đó, hoặc là ngưng sử dụng dầu, hoặc chấp nhận nó và câm miệng lại!


Anh dám bảo em...


Anh không! Anh không nói... mà thôi, quên nó đi.

Anh băng qua chiếc xe đạp chết tiệt của cô, làm huyên náo cả hành lang của anh
rồi đi vào phòng ngủ. Tấm rèm cửa vẫn chưa được kéo lên, chiếc giường chưa được dọn dẹp, khăn tắm ẩm ướt vứt trên sàn, căn phòng sặc mùi dọn dẹp, khăn tắm ẩm ướt vứt trên sàn, căn phòng sặc mùi cơ thể họ từ đêm trước. Anh bắt đầu mò mẫm chìa khóa trong bóng tối. Emma đứng nhìn anh từ lối vào, với cái nhìn quan tâm khiến người ta có thể điên tiết, và anh cố lảng đi hướng khác.

Sao anh lại bối rối khi bàn về chính trị thế?
cô hỏi một cách điềm tĩnh như thể anh là một đứa trẻ đang trong cơn giận dỗi.

Anh không bối rối, anh chỉ thấy... chán.
Anh đang lục tìm trong giỏ quần áo, lôi ra những chiếc áo bẩn, lục tìm từng chiếc túi quần.
Anh thấy chính trị thật tẻ nhạt - đó, anh đã nói ra rồi đó. Vậy là xong!


Thật sao?


Đúng vậy.


Kể cả hồi ở trường đại học?


Đặc biệt là ở đó! Anh chỉ giả vờ như mình không thấy chán bởi đó là việc nên làm. Anh từng ngồi ở trường vào hai giờ sáng nghe Joni Mitchell hát trong khi một tên hề nào đó đang huyên thuyên về nạn phân biệt chủng tộc, hoặc việc giải trừ vũ khí hạt nhân hay sự miệt thị phụ nữ và anh từng nghĩ, chết tiệt, điều này thật nhàm chán, sao chúng ta không nói về, anh không biết nữa, nhưng về gia đình hay âm nhạc chẳng hạn, hay tình dục hoặc những gì đại loại thế, con người, v.v...


Nhưng chính trị là
con người!


Điều đó có nghĩa
là gì hả Em? Nó thật vô nghĩa, nó chỉ là một điều gì đó để nói...


Nó có nghĩa là chúng ta đã nói về nhiều thứ!


Vậy sao? Tất cả những gì anh nhớ về những ngày tháng vàng son đó là nhiều kẻ khoe khoang, hầu hết là nam giới, lớn tiếng về thuyết nam nữ bình đẳng chỉ để chúng có thể chui vào quần lót của một cô gái nào đó. Toàn nói những thứ hiển nhiên; ai chả biết ngài Mandela là người tử tế, chiến tranh hạt nhân là thứ đáng kinh tởm và thật khốn nạn khi ai đó không có đủ thức ăn...


Đó không phải
là thứ mọi người đã nói!


... đó chính là thứ được nói vào lúc này, ngoại trừ vấn đề hiển nhiên đó giờ đã khác. Giờ là sự ấm lên của trái đất và Tony Blair là kẻ phản bội!


Anh không đồng ý với điều đó!


Anh rất
đồng ý! Anh đồng ý! Chỉ có điều anh nghĩ sẽ mới mẻ và dễ chịu khi nghe ai đó mà chúng ta biết, một người nào đó, nói rằng Bush không thể ngốc nghếch đến thế và tạ ơn Chúa, ai đó đã đứng lên chống lại tên độc tài phát xít này và nhân tiện anh yêu cái xe to đùng của mình. Bởi vì có thể họ đã sai, nhưng ít ra họ sẽ không khen bản thân, ít ra sẽ có một sự thay đổi nào đó về vũ khí hủy diệt hàng loạt, trường học và giá cả nhà đất
nữa đấy!


Này,anh cũng nói về giá nhà nữa đấy!


Anh biết! Và anh cũng chán ngấy mình luôn!
Tiếng la hét của anh vang lên khi anh ném quần áo bẩn vào tường và rồi cả hai đứng đó trong căn phòng ngủ đầy bóng tối, rèm cửa vẫn chưa được kéo lên, chiếc giường bừa bộn vẫn chưa được dọn dẹp.

Vậy em có khiến anh chán không?
cô nói nhẹ nhàng.

Đừng có buồn cười thế! Đó không phải là điều anh muốn nói.
Bỗng kiệt sức, anh ngồi thụp xuống giường.

Nhưng có không?


Không, không hề. Hãy đổi đề tài nhé, được không?


Vậy anh muốn nói về điều gì?
cô hỏi.
Anh ngồi phịch xuống mép đệm, áp hai tay lên mặt, thở mạnh qua các ngón tay.
Em, chúng ta chỉ mới thử trong mười tám tháng.


Hai năm.


Thế thì hai năm. Anh không biết, anh chỉ ghét ánh mắt của em.


Ánh mắt nào?


Khi không có kết quả, cứ như đó là lỗi của anh.


Em không có ý đó!


Đó là những gì anh cảm nhân.


Em xin lỗi. Em xin lỗi. Chỉ vì em thấy... thất vọng quá. Em thật sự muốn có con, chỉ có thế thôi.


Anh cũng thế!


Thật không?

Anh cảm thấy tổn thương.
Dĩ nhiên là anh muốn!


Bởi vì anh không phải là người khởi xướng điều đó.


À, giờ thì có. Anh yêu em. Em biết điều đó mà.

Cô bước vào phòng ngồi xuống bên anh, và họ ngồi đó nắm tay nhau trong một lúc, hai vai khọm xuống.

Lại đây,
cô nói rồi ngả người ra giường, và anh ngả theo, chân họ đung đưa ở mép giường. Một luồng ánh sáng chiếu qua khe rèm cửa.

Em xin lỗi đã trút giận lên anh,
cô nói.

Anh xin lỗi vì... anh không biết.

Cô nâng tay anh lên, rồi áp mu bàn tay anh vào môi mình.
Anh biết đó. Em nghĩ chúng ta nên đi kiểm tra. Đến một phòng khám chuyên khoa hay đại loại thế. Cả hai chúng ta.


Chẳng có gì là không ổn với chúng ta cả.


Em biết, và đó là điều chúng ta muốn khẳng định.


Hai năm không phải là dài. Sao không đợi thêm sáu tháng nữa?


Em chỉ là không cảm thấy muốn đợi thêm sáu tháng nữa, thế thôi.


Em thật điên.


Dex, tháng Tư tới em đã ba chín tuổi rồi đấy.


Còn anh sẽ bốn mươi trong hai tuần nữa!


Chính xác.

Anh chậm rãi thở ra, viễn cảnh về những chiếc ống nhảy múa trước mắt anh. Những căn phòng nhỏ sầu não ở bệnh viện, những cô y tá đeo găng tay cao su. Các tờ tạp chí.
Được thôi. Chúng ta có thể làm một vài xét nghiệm
.
Anh xoay lại nhìn cô.
Nhưng chúng ta sẽ làm gì với danh sách chờ đợi.

Cô thở dài.
Em nghĩ là chúng ta phải thế thôi, em không biết nữa. Đi khám tư xem sao.


Đúng, em cũng thế,
cô nói.
Em cũng thế.

Cảm thấy đầu óc thư thái chút, anh sửa soạn đi làm. Cuộc cãi vã ngớ ngẩn sẽ khiến anh đi làm trễ, nhưng ít ra nhà hàng Belleville lúc này đang làm ăn khá tốt. Anh đã thuê Maddy, một quản lý nhạy bén, đáng tin cậy, với người này, anh có được mối quan hệ làm ăn tốt với một chút ve vãn dễ chịu, và anh không còn phải mở cửa vào buổi sáng. Emma theo anh xuống cầu thang và họ bước ra ngoài, bầu trời hôm đó u ám khó tả.

Vậy căn nhà đó ở đâu?


Kiburn. Anh sẽ gửi địa chỉ cho em. Nó trông cũng được. Ấy là anh nhìn trong ảnh thế.


Cái gì trong ảnh trông chả đẹp,
cô thì thầm, nghe giọng nói của chính mình, hờn dỗi và ảm đạm. Dexter chọn cách im lặng, và một phút trôi qua trước khi cô cảm thấy có thể vòng tay quanh eo anh và giữ nguyên như thế.
Hôm nay chúng ta không được vui vẻ lắm phải không? Hay là tại em không vui thì đúng hơn. Em xin lỗi.


Không sao. Chúng ta sẽ ở nhà tối nay, anh và em. Anh sẽ nấu bữa tối, hoặc chúng ta sẽ đi đâu đó. Đi xem phim chẳng hạn.
Anh tì mặt lên đỉnh đầu cô.
Anh yêu em và chúng ta sẽ tìm cách giải quyết vấn đề, được chứ?

Emma đứng im nơi ngưỡng cửa. Điều thích hợp nên làm lúc này là nói với anh rằng cô cũng yêu anh, nhưng cô vẫn muốn ủ rũ thêm một chút nữa. Cô quyết định hờn dỗi cho đến trưa, sau đó đến tối sẽ làm lành. Có lẽ nếu thời tiết khá hơn, họ có thể đi ra ngoài và ngồi trên đồi Primrose như họ từng làm trước đây. Điều quan trọng là anh ấy sẽ ở đó và mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.


Anh nên đi đi,
cô thì thầm vào vai anh.
Anh sẽ tới gặp Maddy
trễ đấy.


Đừng có bắt đầu nhé.

Cô cười toe toét và ngước lên nhìn anh.
Em sẽ vui lên tối nay.


Chúng ta sẽ làm điều gì đó vui vẻ.


Vui vẻ.


Chúng ta vẫn vui vẻ mà, đúng không?


Dĩ nhiên rồi,
cô nói và hôn tạm biệt.
Và đúng là họ đã vui vẻ, mặc dù lúc này, đó là một kiểu vui vẻ hoàn toàn khác. Tất cả những khát khao, đau khổ và đam mê đã được thay thế bằng một nguồn vui kiên định, sự thỏa mãn và đôi khi có chút bực tức, và đây dường như là một trao đổi đầy hạnh phúc; nếu có những khoảnh khắc trong đời khiến cô trở nên hoan hỉ, phấn chấn hơn thì chưa có một lần nào sự hoan hỉ, phấn chấn lại dạt dào hơn thế.
Đôi khi, cô nghĩ, cô nhớ cái cảm xúc mãnh liệt, không chỉ trong tình yêu, mà về những ngày đầu của tình bạn giữa hai người. Cô nhớ đã từng viết những lá thư dài gần chục trang đến tận đêm khuya; những thứ điên rồ và cuồng nhiệt chất chứa tình cảm mơ màng và những ý nghĩ không giấu giếm, những dấu cảm thán và đường gạch chân. Có thời gian, cô còn viết bưu thiếp mỗi ngày, đặc biệt là những cuộc gọi điện hàng giờ ngay trước khi đi ngủ. Lần đó trong căn hộ ở Dalston, khi họ thức khuya để trò chuyện và nghe nhạc, và chỉ dừng lại khi mặt trời bắt đầu ló dạng, hay ở ngôi nhà của bố mẹ Dexter, bơi lội trên sông vào ngày đầu năm mới, hay buổi chiều uống rượu ápxin trong một quán rượu bí mật ở khu phố Tàu; tất cả những khoảnh khắc này đều được ghi lại và lưu giữ trong các cuốn sổ tay, những lá thư và vô số bức ảnh. Có thời điểm, hẳn là vào đầu thập niên 90, hiếm khi họ đi qua một tiệm chụp ảnh mà không ghé vào bên trong đó, bởi họ chưa xem sự có mặt thường xuyên của nhau là điều hiển nhiên.
Nhưng chỉ để nhìn ai đó, chỉ ngồi một chỗ nhìn và trò chuyện và rồi nhận ra rằng trời đã sáng? Thời buổi này còn có ai có thời gian, năng lượng hay còn thích thức cả đêm để trò chuyện? Bạn sẽ nói về điều gì? Giá nhà ư? Cô đã từng mong đợi những cuộc gọi nửa đêm; nhưng ngày nay, nếu có một cuộc gọi vào lúc nửa đêm thì ắt hẳn đó là tin báo một tai nạn nào đó, và liệu họ có thật sự cần chụp thêm ảnh không khi họ đã nhớ như in khuôn mặt của nhau, khi họ đã có hàng đống thùng các tông chất đầy những thứ đó, một bộ sưu tập gần hai mươi năm trời? Thời đại này còn ai viết những lá thư dài ngoằng, và có gì để phải quan tâm nhiều đến thế?
Đôi khi, cô tự hỏi cái cô Emma tuổi hai hai trước đây sẽ nghĩ gì về cô Emma Mayhew hiện tại. Liệu cô gái ấy có cho rằng cô là người tự cho mình là trung tâm? Hay là một kẻ ưa thỏa hiệp? Một kẻ tiểu tư sản phản bội, thích được sở hữu nhà riêng, đi du lịch nước ngoài, mặc quần áo nhập từ Paris và trưng những kiểu tóc đắt tiền? Liệu cô ấy có xem cô là kiểu người truyền thống với tên họ mới và hy vọng về một cuộc sống gia đình? Có lẽ, nhưng cô Emma Morley hai hai tuổi khi đó cũng không phải là người hoàn hảo: kiêu căng, nóng nảy, lười biếng, ưa diễn thuyết và hay phán xét. Hay tự ái, tự cho mình là đúng, tự cho mình là quan trọng, cô sở hữu tất cả những cái
tự
này ngoại trừ sự tự tin, phẩm chất mà cô luôn cần có nhất.
Không, cô cảm nhận đây là cuộc sống thực và nếu cô không còn hiếu kỳ hay đầy đam mê như cô từng có thì điều đó chẳng có gì bất ngờ. Ở tuổi ba tám, sẽ là không phù hợp, không đứng đắn khi có những mối quan hệ tình bạn hay tình yêu cuồng nhiệt và mãnh liệt như ở tuổi hai hai. Yêu theo cách đó ư? Làm thơ, khóc lóc khi nghe những bản nhạc pop? Lôi kéo mọi người vào tiệm chụp ảnh, mất cả ngày để làm một cuộn băng tổng hợp những thứ yêu thích, rủ ai đó ngủ cùng, chỉ để có người bầu bạn? Nếu bạn trích dẫn lời Bob Dylan hay T.S.Eliot, hay lạy Chúa, Brecht với ai đó vào lúc này, họ sẽ lịch sự mỉm cười rồi lặng lẽ lùi lại, và ai trách được họ chứ? Thật lố bịch khi mong đợi một bài hát, một cuốn sách hay một bộ phim sẽ làm thay đổi cuộc đời bạn ở tuổi ba mươi tám. Không, mọi thứ đã được san bằng, ổn định và người ta sống dựa trên nền tảng chung của sự thoải mái, thỏa mãn và sự quen thuộc. Không còn nữa những thăng trầm khiến thần kinh căng thẳng. Những người bạn mà họ có lúc này sẽ là những người bạn trong năm, mười, hai mươi năm nữa. Họ hy vọng mình sẽ không quá nghèo hoặc không quá giàu; họ mong được sống khỏe mạnh một thời gian nữa. Mọi thứ đều đang ở trạng thái trung bình: tầng lớp trung lưu, độ tuổi trung lưu; hạnh phúc theo kiểu không quá hạnh phúc.
Cuối cùng, cô đã yêu một người và đủ tự tin để biết rằng mình cũng được yêu lại. Nếu tại các buổi tiệc, ai đó hỏi Emma rằng cô và chồng cô gặp nhau như thế nào, cô thường nói với họ:

Chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Vì thế, họ vẫn đi làm như thường lệ. Emma ngồi trước máy tính cạnh cửa sổ nhìn ra con phố rợp bóng cây, đang viết cuốn tiểu thuyết thứ năm và là cuốn cuối cùng của bộ truyện
Julie Criscoll
, trong đó nữ nhân vật chính, trớ trêu thay, lại đang mang bầu và phải quyết định giữa vai trò làm mẹ và trường đại học. Diễn biến chuyện không được tốt lắm; giọng điệu quá u buồn và hay hướng nội, những câu nói đùa không được vui vẻ cho lắm. Cô rất mong mau kết thúc cuốn sách này, nhưng lại không chắc là sẽ làm gì tiếp theo, hay cô có khả năng làm gì; có lẽ sẽ viết tiếp một cuốn sách về những người trưởng thành, thứ gì đó nghiêm túc và được nghiên cứu kỹ lưỡng về cuộc nội chiến Tây Ban Nha; hay tương lai gần, thứ gì đó theo kiểu Maragaret Atwood, thứ gì đó mà cái tôi trẻ tuổi của cô sẽ tôn trọng và ngưỡng mộ. Dù sao thì đó cũng là ý tưởng. Còn trong lúc này, cô đang dọn dẹp căn hộ, pha trà, thanh toán các hóa đơn, giặt giũ, đặt các đĩa CD vào chỗ cũ, pha thêm trà, cuối cùng là bật máy tính lên và nhìn chằm chằm vào hư không.
Tại nhà hàng, Dexter vờ tán tỉnh Maddy một chút, sau đó ngồi trong căn phòng nhỏ đầy mùi pho mát và cố gắng hoàn thành bản kê thuế hằng quý. Nhưng tâm trạng u ám và cảm giác có lỗi về cơn giận sáng nay vẫn quanh quẩn bên anh, và khi không còn có thể tập trung được nữa, anh với tay lấy điện thoại di động. Trước đây, Emma luôn là người gọi điện trước để hòa giải vấn đề, nhưng trong tám tháng kể từ khi kết hôn, họ dường như đã hoán đổi vị trí, và lúc này, anh thấy mình không thể làm gì khác khi biết rằng cô đang không vui. Anh bấm số, hình dung cô đang ngồi trước máy tính, nhìn vào điện thoại di động của mình, thấy số của anh bèn tắt máy đi. Anh thích cách đó hơn - dễ dàng tỏ ra tình cảm hơn khi không ai trả lời điện thoại của mình.

Anh đang ở đây, làm sổ sách, và vẫn cứ nghĩ về em, và anh chỉ muốn nói rằng em đừng lo lắng. Anh đã sắp xếp để chúng ta xem căn nhà đó lúc năm giờ. Anh sẽ nhắn tin địa chỉ cho em. Chúng ta sẽ thấy tận mắt. Tài sản sở hữu vĩnh viễn, những căn phòng có kích cỡ phù hợp. Hình như nó có một bàn điểm tâm. Anh biết em luôn mơ ước có được một cái như thế. Anh chỉ định nói vậy thôi. Ngoài ra, rằng anh yêu em và em đừng lo lắng gì nhé. Dù cho em đang lo lắng chuyện gì thì cũng đừng như thế. Vậy thôi. Hẹn gặp em ở đó lúc năm giờ. Yêu em. Tạm biệt.

Như thường lệ, Emma làm việc đến hai giờ chiều, ăn trưa, sau đó đi bơi. Vào tháng Bảy, thỉnh thoảng, cô thích đến hồ bơi dành riêng cho phụ nữ ở Hampsted Heath, nhưng bầu trời đã chuyển sang một màu u ám và mây đen giăng kín, nên thay vào đó, cô liều bơi ở hồ bơi trong nhà dành cho thanh thiếu niên. Trong hai mươi phút, cô đã len lỏi khó chịu giữa đám trẻ khi chúng lặn ngụp, bơi vịt và tán tỉnh nhau, vui sướng điên cuồng với sự tự do thoải mái cuối học kỳ. Sau đó, cô ngồi trong phòng thay đồ, lắng nghe tin nhắn của Dexter và mỉm cười. Cô ghi nhớ địa chỉ của ngôi nhà đó rồi gọi lại.

Chào. Em đây. Em chỉ muốn nói là em chuẩn bị đi đây và rất nóng lòng muốn được nhìn thấy cái bar điểm tâm đó. Có thể em sẽ đến trễ năm phút. Cảm ơn anh về tin nhắn và em muốn nói rằng... em xin lỗi về việc đã gắt gỏng sáng nay, và về cuộc tranh luận ngu ngốc đó. Chẳng có gì liên quan đến anh cả. Chỉ là một chút lẩn thẩn thôi. Điều quan trọng là em rất yêu anh. Vì thế. Chúc anh may mắn. Tạm biệt, em yêu. Tạm biệt.

Bên ngoài trung tâm thể thao, mây đen đã kéo đến dày đặc và cuối cùng, những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu trút xuống. Cô nguyền rủa thời tiết và cái yên xe ướt trong lúc cô bắt đầu băng qua phía Bắc Luân Đôn hướng về Kiburn, tìm được một con đường thông qua khu phố đông đúc lắt léo như mê cung hướng đến đường Lexington.
Cơn mưa bắt đầu nặng hạt, những hạt mưa như thứ nước màu nâu nhẫy dầy của thành phố, và Emma lướt đi trong trạng thái đứng trên bàn đạp, đầu cô hạ xuống nên cô chỉ mơ hồ nhận thấy một vệt mờ di chuyển trong lòng đường bên phía trái cô. Cảm giác không giống như đang bay trong không khí, mà đúng hơn là bị hất tung lên rồi lật nhào, và khi cô ngã xuống sát lề đường úp mặt xuống vỉa hè ẩm ướt, theo bản năng, hành động đầu tiên của cô là tìm kiếm chiếc xe đạp của mình, thứ không biết bằng cách nào đã biến mất dưới chân cô. Cô cố gắng di chuyển đầu, nhưng không thể nào làm được. Cô muốn tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, bởi lúc này mọi người đang nhìn cô, phía trên có rất nhiều khuôn mặt đang nhìn xuống và cô trông thật buồn cười với với chiếc mũ bảo hiểm, nhưng những người đang cúi xuống nhìn cô dường như rất sợ hãi và cứ hỏi đi hỏi lại là cô có sao không, cô có sao không. Một vài người trong số họ đang kêu lên và lần đầu tiên, cô nhận ra rằng mình không ổn chút nào. Cô chớp mắt khi nước mưa rơi xuống mặt. Rõ ràng là cô sẽ bị trễ. Dexter đang đợi cô.
Cô nhớ rất rõ ràng hai điều.
Thứ nhất là hình ảnh của cô năm chín tuổi trong bộ đồ bơi đỏ trên bãi biển, cô không nhớ ở đâu, có lẽ là Filey hoặc Scarborough. Cô đi cùng bố mẹ - hai người đang đung đưa cô trước máy chụp hình, khuôn mặt rám nắng của họ cười rạng rỡ. Rồi cô nghĩ về Dexter, đang đứng trú mưa dưới mái hiên của ngôi nhà mới, sốt ruột nhìn đồng hồ; anh sẽ tự hỏi mình đang ở đâu, cô nghĩ. Anh sẽ rất lo lắng cho mà xem.
Rồi Emma Mayhew chết, và tất cả những gì cô nghĩ hoặc cảm nhận đều biến mất và ra đi mãi mãi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Một Ngày.