CHƯƠNG 8


Số từ: 11765
Dịch giả: Lâm Đặng Cam Thảo
Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Thanh Niên
Giới showbiz

Thứ Sáu, ngày 15 tháng Bảy năm 1994
Leytonstone và the Isle of Dogs

Emma Morley ăn uống điều độ. Cô ngủ tám tiếng, sau đó tự thức giấc ngay trước sáu rưỡi và uống một ly nước lọc to, 250 ml đầu tiên của chai nước 1,5 lít dùng hằng ngày, cô rót nước từ chiếc bình đựng nước và một chiếc ly đồng bộ, đứng trong luồng ánh nắng sớm mai bên cạnh chiếc giường đôi của cô.
Đồng hồ trên đài đã điểm và cô vẫn cho phép mình nằm dài trên giường lắng nghe phần tin tức. Lãnh đạo Đảng Lao động John Smith đã chết, người ta thông báo tang lễ của ông sẽ diễn ra tại nhà thờ Westminster Abbey; những lời đề tặng đầy tôn kính của toàn Đảng,
Vị Thủ tướng vĩ đại nhất mà chúng ta từng có
, sự suy đoán kín đáo về người sẽ thay thế ông. Một lần nữa, cô lại nhắc mình xem xét khả năng tham gia Đảng Lao động, lúc này thẻ thành viên Chiến dịch Giải trừ Vũ khí Hạt nhân của cô đã hết hạn từ lâu.
Phần tin bên lề tiếp theo về World Cup dứt buộc cô phải ra khỏi giường, ném cái chăn mùa hè sang bên, đeo chiếc kính cũ gọng to và lướt qua hành lang nhỏ xíu giữa giường ngủ và bức vách. Cô hướng đến phòng tắm nhỏ và mở cửa.

Đợi tí!
Cô sập ngay cửa lại nhưng không đủ nhanh để không nhìn thấy Ian Whitehead đang ngồi gập người trên toilet.

Sao anh không đóng cửa, Ian?
cô hét lên sau cánh cửa.

Xin lỗi!

Emma xoay người, đi về giường ngủ và bực bội nằm đó lắng nghe bản tin nông nghiệp, và đằng sau là tiếng xả nước toilet, rồi một tiếng xả nước lần nữa, tiếp đó là tiếng hỉ mũi xìn xịt của Ian, rồi lại một lần xả nước nữa. Cuối cùng anh xuất hiện ở cửa ra vào, mặt đỏ gay và trông như vừa bị hành hình. Anh không mặc quần lót, chỉ mặc một chiếc áo thun đen dài trên hông một chút. Chưa có một người đàn ông nào trên thế giới này có được một diện mạo như thế, nhưng dù vậy Emma vẫn cố tập trung nhìn vào khuôn mặt anh, trong khi anh chậm rãi thổi phù phù.

Đó quả là một trải nghiệm.


Không cảm thấy khá hơn chút nào sao?
Cô tháo kính, chủ yếu để cảm thấy an toàn.

Thật tình là không,
anh nhăn nhó, hai tay xoa xoa bụng.
Bụng anh đang rất khó chịu đây.
Anh nói bằng cái giọng lí nhí não nề và mặc dù Emma nghĩ rằng Ian hết sức tuyệt vời nhưng có một điều gì đó trong từ
bụng
khiến cô chỉ muốn dập cửa thật mạnh vào mặt anh ta.

Em đã nói với anh là món thịt xông khói đó không ăn được nữa mà anh đâu có nghe…


Không phải thế…


Ồ không, anh nói là món thịt đó không bị sao hết. Nó đã được xông khói
.


Anh nghĩ là do vi rút…


À, có lẽ chính cái con bọ đó đang di chuyển. Tất cả mọi người ở trường đều bị, có lẽ là em truyền nó cho anh.

Anh không muốn cãi nhau với cô.
Thức cả đêm. Cảm giác rất khó chịu.


Em biết, anh yêu.


Tiêu chảy do viêm đường ruột…


Đó là một sự kết hợp quyến rũ. Giống như âm nhạc và ánh trăng.


Còn anh thì ghét bị cảm cúm vào mùa hè.


Đó không phải là lỗi của anh,
Emma ngồi dậy nói.

Anh nghĩ chắc là cúm dạ dày,
anh nói, thích thú với cách ghép từ đó.

Có vẻ như là cúm dạ dày.


Anh cảm thấy thế…
Nắm chặt tay, anh cố tìm ra từ thích hợp để mô tả toàn bộ sự bất ổn này.
Thật… nghẹt mũi quá! Anh không thể đi làm trong tình trạng thế này được.


Vậy thì đừng đi.


Nhưng anh cần phải đi.


Thế thì đi.


Anh không thể phải không? Cảm giác như anh có một lít nước mũi ở ngay đây này.
Anh xoa tay khắp trán.
Hơn một lít dãi đờm.


Vậy là đã có hình ảnh ám ảnh em suốt cả một ngày rồi.


Anh xin lỗi nhưng đó là những gì anh cảm thấy.
Anh đi quanh mép giường đến chỗ nằm của mình, và, với tiếng thở dài chán nản, anh trườn người xuống dưới chiếc chăn.
Cô lấy lại tinh thần trước khi đứng dậy. Hôm nay là một ngày trọng đại đối với Emma Morley, một ngày đáng nhớ, và cô có thể làm mà không cần nghĩ đến điều này. Tối nay là buổi ra mắt vở Oliver!
của trường tổng hợp Cromwell Road và hầu như có vô số khả năng xảy ra sai sót.
Hôm nay cũng là một ngày trọng đại đối với Dexter Mayhew. Anh nằm giữa đống chăn ga ẩm ướt, hai mát mở thao láo, tưởng tượng ra tất cả những điều tồi tệ có thể xảy đến. Tối nay anh sẽ xuất hiện trên kênh quốc gia trong một chương trình truyền hình trực tiếp của riêng anh. Một phương tiện. Đó là một phương tiện để quảng bá tài năng của anh, và bỗng nhiên anh không biết chắc là mình có sở hữu chút tài năng nào không.
Tối hôm trước anh đi ngủ sớm như một thằng nhóc, một mình và tỉnh táo trong khi bên ngoài đèn vẫn còn sáng với hy vọng sáng nay sẽ tươi tỉnh và nhanh nhẹn. Nhưng trong chín tiếng đồng hồ thì anh nằm thức đến bảy tiếng, và lúc này anh đã kiệt sức và bồn chồn lo lắng. Điện thoại đổ chuông và anh bật dậy ngay, lắng nghe tiếng nói của chính mình trong hệ thống trả lời tự động.
Nào… hãy nói đi!
giọng anh cất lên, đầy lịch sự, tự tin, và anh nghĩ Đồ ngốc. Phải thay đổi lời nhắn đó.

Tiếng máy kêu bíp.
Ồ. Được thôi. Chào. Mình đây.
Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm quen thuộc khi nghe giọng khi nghe giọng của Emma, và định nhấc máy nhưng nhớ ra rằng họ đã bất đồng với nhau và anh phải tỏ ra vẫn còn hờn dỗi.
Xin lỗi đã gọi sớm thế này, nhưng hai chúng ta đều có việc phải làm. Mình chỉ muốn nói rằng hôm nay có một buổi tối tuyệt vời nhé, mình thật sự chúc cậu may mắn, rất thật lòng đấy. Nghiêm túc đấy, chúc cậu may mắn. Cậu sẽ ổn, còn hơn cả ổn ấy chứ, cậu sẽ thực hiện rất cừ cho mà xem. Chỉ cần mặc bộ quần áo thật đẹp và đừng nói bằng cái giọng kỳ cục đó. Mình biết cậu bực vì mình không đến dự nhưng mình sẽ xem ti vi và cổ vũ cho cậu như một con ngốc…

Anh bước ra khỏi giường, trần truồng, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Anh định nhấc máy.

Mình không biết khi nào sẽ về, cậu cũng biết là những vở kịch ở trường có thể trở nên lộn xộn như thế nào. Cái công việc điên rồ mà chúng ta gọi là trình diễn. Mình sẽ gọi lại sau. Chúc cậu may mắn, Dex. Yêu cậu. Và nhân tiện, cậu phải thay đổi lời nhắn tự động đó nhé.

Rồi cô tắt máy. Anh nghĩ đến việc gọi ngay lại, nhưng cảm thấy rằng anh phải tỏ ra hờn dỗi thêm chút nữa. Họ lại bất đồng quan điểm. Cô nghĩ rằng anh không thích bạn trai của cô, và mặc dù anh đã phủ nhận một cách rất quyết liệt nhưng không gì có thể che giấu được thực tế rằng anh không thích bạn trai của cô.
Anh đã cố gắng, thật sự cố gắng. Ba người đã cùng nhau xem phim, đi ăn ở những nhà hàng rẻ tiền và quán nhậu bẩn thỉu. Dexter bắt gặp cái nhìn của Emma và mỉm cười tán thành khi Ian khịt mũi vào cổ cô; giấc mơ thuở ban đầu của tình yêu với hai chai bia. Anh đã ngồi ăn ở chiếc bàn ăn nhỏ xíu trong căn hộ chật chội của cô ở Earls Court và chơi trò Trivial Pursuit nhiệt tình đến mức giống như trận đấu quyền anh tay trần. Anh thậm chí còn ngồi cùng với đám người cục mịch làm cho Sonicotronics tại The Laughter Lab ở quận Mortlake để xem màn độc diễn của Ian. Emma mỉm cười một cách căng thẳng bên cạnh anh và thúc vào anh để anh biết được khi nào thì nên cười.
Nhưng ngay cả khi Dexter hành xử theo cách tốt nhất thì mối thù địch vẫn hiện hữu, và xuất phát từ cả hai hía. Ian tận dụng mọi cơ hội để ám chỉ rằng Dexter là một kẻ giả tạo bởi anh tình cờ được nổi tiếng, một kẻ trưởng giả, một gã công tử bột chỉ vì anh thích đi taxi hơn đi xe buýt, thích câu lạc bộ thành viên hơn quán rượu, thích nhà hàng hơn cửa hàng bán thức ăn mang về. Và tệ hơn cả là Emma cũng hưởng ứng theo, liên tục tỏ ra coi thường và nhắc về những thất bại của anh. Lẽ nào họ không hiểu được là phải rất khó khăn mới có thể giữ được sự điềm tĩnh, luôn ngẩng cao đầu trong khi có quá nhiều thứ và có quá nhiều sự kiện quan trọng xảy ra trong cuộc đời ta? Nếu sau bữa ăn tối Dexter cầm hóa đơn thanh toán lên, hoặc đề nghị được trả tiền taxi thay vì đi xe buýt, cả hai người sẽ lầm bầm và rầu rĩ như thể vừa bị xúc phạm. Vì sao mọi người không vui vẻ khi anh đang cư xử tốt đẹp, sao không biết ơn vì sự rộng rãi ủa anh? Cái buổi tối khủng khiếp cuối cùng đó - một
đêm xem phim
trên chiếc ghế bành tồi tàn, xem Star Trek: Wrath of Khan
và uống
bia
khi anh nhìn thấy cà ri dính lấm chấm trên chiếc quần hiệu Dries van Noten của anh - đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Từ giờ trở đi, nếu phải gặp Emma, anh sẽ chỉ gặp một mình cô ấy.
Vô lý, quá đáng, anh đang trở nên - Cái gì? Ghen tuông ư? Không, không việc gì phải ghen nhưng có lẽ là không hài lòng. Anh luôn hy vọng Emma sẽ có mặt, một người mà anh có thể gọi vào bất cứ lúc nào giống như dịch vụ khẩn cấp vậy. Kể từ biến cố là cái chết của mẹ anh vào Giáng sinh năm ngoái, anh nhận thấy mình càng ngày càng dựa dẫm vào cô hơn nhưng lại đúng thời điểm cô đã không còn sẵn sàng bên anh như trước đây nữa. Trước đây, cô luôn trả lời các cuộc gọi ngay lập tức, giờ thì nhiều ngày trôi qua mà không có lấy một lời hồi âm nào. Cô
ra ngoài với Ian
, cô đã nói thế, nhưng họ đi đâu chứ? Họ làm gì? Cùng nhau đi mua sắm đồ đạc trong nhà ư? Xem
băng
? Đi đến quán rượu? Ian thậm chí còn gặp Jim và Sue, bố mẹ của Emma. Họ thích anh ta, cô ấy nói thế. Sao Dexter chưa bao giờ được gặp Jim và Sue? Chẳng phải họ sẽ quý mến anh hơn sao?
Nhưng điều đáng bực hơn cả là Emma dường như thích thú với cảm giác mới mẻ được thoát khỏi Dexter. Anh cảm giác như thể mình đang nhận lấy một bài học, như thể anh bị sự hài lòng mới mẻ này của cô tát tới tấp vào mặt.
Anh không thể cứ mong đợi mọi người lúc nào cũng quanh quẩn bên anh, Dexter,
cô đã nói với anh như thế, một cách đầy hả hê, và giờ họ lại tranh luận, và tất cả cũng chỉ vì cô không thể có mặt tại trường quay cho buổi phát sóng trực tiếp của anh.

Thế cậu muốn mình làm gì, hủy vở Oliver!
bởi vì cậu lên truyền hình sao?


Chẳng nhẽ sau đó cậu không thể đến được à?


Không! Đường xa lắm!


Mình sẽ cho xe đến đón!


Sau khi kết thúc vở kịch, mình cần phải nói chuyện với bọn trẻ, với bố mẹ chúng.


Sao cậu phải làm thế?


Dexter, phải biết lý lẽ một chút chứ, đó là công việc của mình!

Và anh biết rằng mình thật ích kỷ, nhưng sẽ tốt hơn nếu nhìn thấy Emma trong hàng ghế khán giả. Anh sẽ trở thành người tốt hơn khi có cô ấy bên cạnh, và chẳng phải đó là những gì bạn bè làm cho nhau sao, để nâng ta lên và giúp ta duy trì trạng thái tốt nhất? Emma là bùa hộ mệnh của anh, là vận may của anh, và giờ thì cô ấy sẽ không có mặt ở đó và mẹ anh cũng sẽ không có mặt ở đó, và anh tự hỏi vậy cớ gì anh phải làm tất cả những điều này.
Sau khi tắm khá lâu, anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút và mặc vào chiếc áo len cashmere dài tay cổ tim sáng màu mà không mặc áo thun bên trong, với quần lanh dải rút màu xanh nhạt mà không có quần lót, mang đôi dép xỏ ngón và đi xuống quầy báo để đọc tờ tin tức truyền hình, đồng thời kiểm tra bộ phận Báo chí và Truyền thông đã làm đúng phận sự của mình chưa. Người bán báo mỉm cười với vị khách nổi tiếng bằng thái độ biết ơn, và Dexter trở về nhà với đống báo ôm trong tay. Lúc này, anh cảm thấy thoải mái hơn, đầy lo lắng nhưng vui vẻ, và trong khi chiếc máy pha đang hâm nóng cà phê, điện thoại lại đổ chuông.
Thậm chí trước khi máy trả lời tự động, điều gì đó mách bảo anh rằng ấy chính là bố anh và rằng anh sẽ phải kiểm tra cuộc gọi đó. Kể từ khi mẹ anh mất, các cuộc gọi ngày càng trở nên thường xuyên hơn và khắt khe hơn: lắp bắp, vòng vo và quẫn trí. Bố anh, người đàn ông tự lập, lúc này dường như phải đầu hàng trước những việc đơn giản nhất. Sự đau buồn khiến ông mất hết tự chủ và trong những lần thăm nhà hiếm hoi của Dexter, anh luôn thấy ông nhìn chằm chằm đầy bất lực vào chiếc ấm nước như thể nó là một công nghệ xa lạ nào đó.

Hãy… nói đi!
lời nhắn tự động ngu ngốc cất lên.

Chào Dexter, là bố đây.
Ông nói bằng cái giọng chậm chạp của mình.
Bố chỉ gọi để chúc con may mắn trong chương trình tối nay. Bố sẽ xem. Tất cả sẽ rất thú vị. Alison hẳn sẽ rất tự hào.
Một khoảng im lặng vì cả hai đều nhận ra rằng điều này có lẽ không đúng.
Đó là những gì bố muốn nói. Ngoại trừ. Mà thôi, đừng để ý đến những tờ báo. Hãy vui vẻ nhé. Chào con…

Đừng để ý đến cái gì
? Dexter chộp lấy điện thoại.

… Tạm biệt!

Bố cậu đã tắt máy. Ông đã cài thiết bị bấm giờ để châm ngòi nổ và rồi dừng lại nửa chừng, và Dexter nhìn vào đống báo, lúc này đối với cậu chúng đang ẩn chứa đầy hiểm họa. Cậu thắt lại dây rút của chiếc quần lanh và bắt đầu đọc báo.
Khi Emma bước ra khỏi phòng tắm, Ian đang nói chuyện điện thoại và qua cách nói ve vãn, bông đùa đó, cô biết chắc là anh đang nói chuyện với mẹ cô. Bạn trai cô và Sue đã hình thành nên một mối quan hệ bên lề kể từ khi họ gặp nhau tại Leeds vào dịp Giáng sinh:
Những mầm non yêu thương, bác M. à

Món gà tây này không ướt chứ?
Sự thích thú lẫn nhau giữa họ giống như điện vậy và tất cả những gì Emma và bố cô có thể làm là tặc lưỡi và tròn mắt nhìn.
Cô kiên nhẫn đợi cho đến khi Ian tự kết thúc cuộc chuyện trò.
Tạm biệt, bác M. ạ, cháu cũng hy vọng thế. Chỉ là chứng cảm cúm mùa hè, cháu sẽ khỏi thôi. Tạm biệt, bác M. Tạm biệt.
Emma cầm lấy điện thoại khi Ian, một lần nữa lại trở nên cực kỳ ốm yếu, đổ người xuống giường.
Mẹ cô xúc động.
Quả là một chàng trai đáng yêu. Chẳng phải cậu ấy là một chàng trai đáng yêu sao?


Đúng vậy mẹ.


Mẹ hy vọng con sẽ chăm sóc cậu ấy.


Con phải đi làm đây mẹ.


À sao mẹ lại gọi điện nhỉ? Mẹ đã quên béng vì sao mình gọi điện rồi.

Bà gọi để nói chuyện với Ian.
Có phải mẹ gọi để chúc con may mắn không?


Chúc may mắn về điều gì?


Về vở kịch của trường.


Ồ, đúng rồi, chúc con may mắn. Xin lỗi vì bố mẹ không thể đến xem được. Chỉ vì Luân Đôn quá đắt đỏ…

Emma kết thúc cuộc gọi bằng cách giả vờ rằng bánh nướng đang cháy, đoạn đi kiểm tra bệnh nhân, đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại dưới chiếc chăn bông với nỗ lực
xuất bệnh ra ngoài.
Một phần trong cô mơ hồ nhận ra rằng mình chưa hoàn thành được vai trò bạn gái. Đó là một vai trò mới mẻ đối với cô, và đôi khi, cô thấy mình bắt chước
hành vi bạn gái
: nắm tay, ôm ấp trước ti vi, nếu k óm nói là hơi quá thường xuyên, và cô nghĩ có thể cô cũng yêu anh, nhưng việc này đòi hỏi phải tập luyện. Dĩ nhiên là cô muốn thử và lúc này, bằng một cử chỉ cảm thông đầy ngượng ngập, cô cuộn người quanh anh trên giường.

Nếu anh nghĩ là anh không thể tham dự buổi biểu diễn tối nay…

Anh hoảng hốt ngồi dậy,
Không! Không, không, không, anh nhất định sẽ đến…


Em hiểu mà…


… dù anh có phải đi bằng xe cấp cứu.


Đó chỉ là một vở kịch ngớ ngẩn của trường học thôi, nó sẽ trở nên rất lộn xộn.


Emma!
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đó là buổi tối quan trọng của em! Anh sẽ tham dự bằng bất cứ giá nào.

Cô mỉm cười.
Tốt, em rất vui.
Cô mím môi chồm qua hôn anh để phòng nhiễm bệnh, sau đó nhặt túi xách và bước ra khỏi căn hộ, chuẩn bị cho ngày trọng đại của mình.
Bài báo giật tít:
ĐÂY CÓ PHẢI LÀ GÃ ĐÁNG GHÉT NHẤT TRÊN TRUYỀN HÌNH?

- và trong một khoảnh khắc, Dexter cho rằng đây ắt hẳn là một sự nhầm lẫn bởi bên dưới nhan đề họ đã tình cờ đặt một bức ảnh của anh, và ngay dưới đó là một từ
Thiển cận
như thể Thiển cận là họ của anh. Dexter Thiển cận.
Kẹp chặt tách cà phê espresso giữa hai ngón tay, anh đọc tiếp.
Chương trình truyền hình tối nay

Liệu còn kẻ nào thiển cận, tự mãn, tự cho mình là tài chí hơn người hơn Dexter Mayhew trên ti vi tối nay? Sự xuất hiện vô thức của khuôn mặt xinh trai đầy vênh váo của anh ta khiến chúng tôi chỉ muốn đá vào màn hình. Thời đi học, chúng ta đã có một cụm từ dành cho nó: đây là kẻ rõ ràng nghĩ mình là thông minh. Thật kỳ lạ, hẳn ai đó ở MediaLand phải yêu quý anh ta nhiều như anh ta yêu quý bản thân mình bởi vì sau ba năm thực hiện chương trình largin’it
(bạn không ghét kiểu viết thường phải không? Đúng là phong cách 1990), anh ta sắp thực hiện một chương trình âm nhạc đêm khuya của riêng mình, Late-Night Lock-in
. Vì thế
Anh nên dừng lại ở đây, chỉ cần gập tờ báo lại và tiếp tục tiến về phía trước, nhưng tầm mắt của anh đã thoáng thấy được một vài từ bên cạnh. Một trong số đó là từ
vớ vẩn
nên anh đọc tiếp…
Vì thế nếu bạn thật sự muốn chứng kiến một anh học sinh cố gắng trở thành một chàng trai mới mẻ, không phát âm được chữ h và tán tỉnh những phụ nữ béo ị và ngu ngốc, tìm cách bắt kịp với giới trẻ nhưng không biết rằng chúng đang chế giễu mình, thì đây chính là người bạn cần tìm. Đây là chương trình trực tiếp, vì thế sẽ thật thú vị khi được theo dõi kỹ năng phỏng vấn vớ vẩn đặc trưng của anh ta, hoặc bạn cũng có thể đạt được hiệu ứng cảm xúc tương tự bằng cách đóng dấu lên mặt mình bằng chiếc bàn ủi hơi nước đặt nhiệt độ ở nấc ủi xa tanh. Người cùng dẫn chương trình với anh ta là Suki Meadows
bong bóng
, âm nhạc do Sead Seven, Echobelly và ban nhạc rock Lemonheads thực hiện. Đừng nói là bạn không được cảnh báo nhé.
Dexter có một cặp tài liệu chứa các bài báo được cắt ra, một hộp đựng giày hiệu Patrick Cox ở dưới đáy tủ quần áo, nhưng anh quyết định bỏ qua lần này. Với rất nhiều âm thanh va chạm lách cách và cả mớ lộn xộn, anh pha cho mình một tách espresso nữa.
Đây đích thị là Hội chứng ghen ăn tức ở, Căn bệnh của người Anh
, anh nghĩ. Bạn cứ có chút ít thành công và họ muốn hạ gục bạn, được, tôi chả quan tâm, tôi thích công việc của mình và chắc chắn là tôi giỏi về việc đó và nó khó khăn hơn rất nhiều so với những gì họ nghĩ, những quả bóng thép, đó là thứ bạn cần có để trở thành người dẫn chương trình truyền hình và một cái đầu như là, như là, ừ, nhanh nhạy và bên cạnh đó, bạn không cần phải bận tâm đến những kẻ thích chỉ trích người khác, ai cần chúng chứ, chưa ai từng thức dậy và quyết định mình muốn trở thành một kẻ chuyên đi chỉ trích, tôi thà ra ngoài kia làm công việc của mình thay vì hành xử như một tên thái giám nào đó hằn học vì mức ở mười hai ngàn bản mỗi năm, chẳng ai thèm dựng tượng cho một kẻ chuyên môn chỉ trích và tôi sẽ chứng tỏ cho họ thấy, tôi sẽ cho họ thấy tất cả.

Đủ kiểu độc thoại vang lên trong đầu Dexter suốt cả ngày trọng đại này; trên đường đến phòng sản xuất, suốt đoạn đường đến trường quay ở Isle of Dogs, suốt buổi diễn tập chiều hôm đó, trong các cuộc họp với tổ sản xuất, trong lúc làm tóc và trang điểm, cho đến khi anh ngồi một mình trong phòng thay đồ và cuối cùng cũng có thể mở túi xách của mình, lấy ra chai rượu mà anh đã đặt vào lúc sáng, rót cho mình một ly vodka lớn, hòa thêm nước cam nóng và bắt đầu uống.

Đánh đi, đánh đi, đánh đi, đánh đi, đánh đi…

Còn bốn mươi lăm phút nữa là bắt đầu buổi diễn, và có thể nghe thấy tiếng reo hò khắp dãy nhà khoa Anh.

Đánh đi, đánh đi, đánh đi…

Vội vã chạy trên hành lang, Emma nhìn thấy cô Grainger cuống cuồng lao ra từ phòng trang điểm như thể đang cố thoát khỏi một đám cháy.
Tôi đã cố ngăn chúng nhưng chúng không nghe.


Cảm ơn, cô Grainger, tôi đảm bảo có thể xử lý được.


Có cần tôi gọi thầy Godalming không?


Tôi xin cam đoan là sẽ ổn. Cô cứ đi diễn tập với ban nhạc đi.


Tôi đã nói đây là một sai lầm.
Cô vội vã bỏ đi, đưa tay lên ngực.
Tôi đã nói là sẽ không ổn mà.

Emma hít một hơi thật sâu, bước vào và nhìn thấy đám học sinh, ba mươi thiếu niên đội mũ và mặc váy với chòm râu dê gắn lên mặt đang hò hét và chế giễu khi Kẻ Tinh Ranh(19) quỳ trên hai cánh tay của Oliver Twist và ấn mạnh mặt cậu bé xuống sàn nhà đầy bụi.
19. Artful Dodger Kẻ Tinh Ranh tên thật là Jack Daukin nhân vật trong tác phẩm Oliver Twist của Dickens.


Có CHUYỆN GÌ thế này, các em?

Đám đông ăn mặc kiểu thời Victoria quay đầu lại.
Hãy giúp em ra với cô ơi,
Oliver mếu máo nói khi miệng bị ấn vào lớp sơn lót sàn nhà.

Họ đang đánh nhau đấy cô,
Samir Chaudhari mười hai tuổi với tóc mai dài theo kiểu sườn cừu, nói.

Cô thấy rồi, cảm ơn Samir,
và cô băng qua đám đông để tách chúng ra. Sonya Richards, cô gái da đen gầy gò đóng vai Kẻ Tinh Ranh, vẫn nắm chặt mái tóc vàng của Oliver, Emma nắm lấy hai vai của cô bé và nhìn trừng vào mắt nó.
Thả ra, Sonya. Thả ra ngay? Được chứ?
Cuối cùng, Sonya cũng buông tay ra và lùi lại, hai mắt lúc này rơm rớm khi cơn giận dữ qua đi, thay vào đó là niềm kiêu hãnh bị xúc phạm.
Martin Dawson, người đóng vai cậu bé Oliver mồ côi, trông choáng váng. Cao hơn mét tám và người vạm vỡ, cậu ta thậm chí còn cao hơn cả thầy Bumble, thế nhưng cái bị thịt đó dường như sắp khóc.
Cậu ấy gây sự trước!
cậu bé nói bằng giọng run run, dùng mu bàn tay chùi khuôn mặt nhem nhuốc của mình.

Thôi đủ rồi, Martin.


Đúng rồi, im miệng lại đi, Dawson…


Cô nói là đủ rồi đấy Sonya!
Lúc này Emma đang đứng giữa vòng tròn, dùng khuỷu tay giữ chân hai đối thủ như thể trọng tài quyền Anh, và cô nhận ra rằng nếu muốn cứu vãn buổi biểu diễn này, cô sẽ phải nghĩ ra một cách nói nào đó tạo ra sự phấn khích, một trong những khoảnh khắc của Henry đệ ngũ đã làm nên sự nghiệp của cô.

Hãy nhìn vào các em đi! Nhìn xem các em trông tuyệt vời như thế nào trong bộ trang phục của mình! Hãy nhìn Samir bé nhỏ đằng kia với mái tóc mai vĩ đại kiểu sườn cừu!
Đám đông cười ầm ầm, và Samir bắt đầu diễn trò, cào cào vào phần tóc dựng lên.
Bạn bè và bố mẹ các em đang chờ ngoài kia và họ sẽ được chứng kiến một buổi biểu diễn hay tuyệt cú mèo, một màn trình diễn đích thực. Hay ít ra cô đã nghĩ sẽ như thế.
Cô khoanh tay lại và thở dài.
Bởi vì cô e là chúng ta phải hủy buổi diễn này…

Dĩ nhiên là cô chỉ lừa bọn trẻ, nhưng tác dụng thật hoàn hảo, tất cả đồng loạt kêu lên bày tỏ sự phản đối.

Nhưng bọn em có làm gì đâu, thưa cô!
Fagin phản đối.

Vậy ai là người hét lên đánh đi, đánh đi, đánh đi, Rodney?


Nhưng cậu ấy trở nên hoàn toàn điên loạn, thưa cô!
Martin Dawson thỏ thẻ, và Sonya lúc này bắt đầu làm căng với cậu bé.

Ui, Oliver, cậu có muốn ăn đòn nữa không?

Có tiếng cười phá lên, và Emma tiếp tục sử dụng chiêu bài cũ.
Đủ rồi! Mục đích của các em ở đây là để trở thành đồng đội chứ không phải một đám đông hỗn tạp! Các em biết không, cô không ngại khi nói với các em rằng có nhiều người ngoài kia nghĩ rằng các em không thể làm được điều này! Họ nghĩ rằng các em không có khả năng, và rằng nó quá phức tạp đối với các em. Đó là Charles Dickens mà Emma! Họ đã nói vậy với cô đấy, rồi nào là lũ trẻ không đủ thông minh, chúng không có quy củ gì cả thì làm sao mà phối hợp với nhau được, chúng không thể nào thực hiện được vở Oliver!, hãy để chúng làm điều gì đó đơn giản và dễ chịu hơn.


Ai nói thế thưa cô?
Samir nói, như thể sẵn sàng
xử đẹp
những người đó.

Ai nói không quan trọng, quan trọng là họ nghĩ như thế. Và có lẽ họ đúng! Có lẽ chúng ta nên hoãn toàn bộ chương trình này!
Trong một khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu mình có làm quá không, nhưng thật khó để có thể đánh giá quá cao sự khao khát của tuổi thiếu niên đối với nghệ thuật biểu diễn, và có một tiếng phản đối lớn từ tất cả những đứa đội mũ bê rê và mũ chóp cao. Thậm chí nếu chúng biết cô đang nói dối, chúng sẽ trở nên thích thú với hoàn cảnh đó. Cô ngừng một lúc để cho câu nói phát huy tác dụng.
Giờ thì Sonya, Martin sẽ đi theo cô ra ngoài và chúng ta sẽ nói chuyện một chút, tôi muốn các em khác tiếp tục chuẩn bị cho sẵn sàng, rồi ngồi im nghĩ về vai diễn của mình, và sau đó chúng ta sẽ quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Được chứ? Cô nói được chứ?


Vâng thưa cô!

Cả căn phòng im phăng phắc khi cô theo hai kẻ gây chiến ra ngoài, và bắt đầu ồn ào trở lại khi cô vừa khép cửa. Cô rảo bước theo Oliver và Kẻ Tinh Ranh xuống hành lang, qua hội trường thể thao nơi cô Grainger đang hướng dẫn ban nhạc theo một điệu hòa âm thật kinh khủng.
Hãy thận trọng đấy
và một lần nữa, cô tự hỏi không biết mình đang dấn thân vào chuyện gì đây.
Cô nói với Sonya trước.
Vậy chuyện gì đã xảy ra?

Ánh sáng buổi tối chiếu xiên vào qua những khung cửa sổ lớn vững chắc, và Sonya đang nhìn về phía dãy nhà khoa học với vẻ buồn chán đến nao lòng.
Chúng ta chỉ nói chuyện thôi, chỉ có thế.
Cô bé ngồi ở mép bàn, cặp chân dài đong đưa trong chiếc quần đồng phục cũ với nhiều chỗ rách tả tơi, những cái khóa thiếc được gắn vào đôi giày thể thao màu đen. Một tay sờ vào vế sẹo tiêm phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của cô bé đanh lại như thể cảnh báo với Emma rằng đừng có mà tìm cách gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa. Những đứa trẻ khác đều sợ Sonya Richards, và thậm chí đôi lúc Emma cũng thấy khiếp. Đó là cái nhìn chòng chọc, bộc lộ sự giận dữ.
Em sẽ không nói xin lỗi,
cô bé nói ngay.

Vì sao? Và đừng có nói rằng ‘cậu ấy gây sự trước’.

Khuôn mặt cô bé trở nên đầy căm phẫn.
Nhưng đúng là cậu ta gây chuyện trước!


Sonya!


Cậu ta nói…
Cô bé tự dừng lại.

Cậu ta nói gì? Sonya?

Sonya lưỡng lự, cảm thấy mất mặt khi phải kể những điều đi ngược lại ý nghĩa về sự bất công.
Cậu ta nói rằng lý do mà em có thể đóng vai đó là ‘vì không cần phải diễn bởi em thật sự là một nông dân nghèo’.


Một nông dân nghèo.


Vâng.


Đó là những gì Martin đã nói ư?


Đó chính là điều cậu ta nói, vì thế em đã đánh cậu ta.


Này,
Emma thở dài và nhìn xuống sàn nhà.
Điều đầu tiên cô muốn nói là dù cho ai có nói năng thế nào, em cũng không thể đánh người ta được.
Sonya Richards là học sinh do cô phụ trách. Cô biết mình thật sự không nên phụ trách bất kỳ học sinh nào, nhưng rõ ràng, Sonya là một học sinh thông minh, thông minh nhất trong lớp nhưng lại cũng rất hay gây hấn, một biểu tượng của sự mảnh mai, yếu đuối, bị khuất phục bởi sự oán giận và niềm kiêu hãnh bị tổn thương.

Nhưng thưa cô, cậu ta là một kẻ ưa châm chích!


Sonya, không được nói thế!
cô nói, mặc dù một phần nào đó trong cô cho rằng Sonya đã nghĩ đúng về Martin Dawson. Cậu bé đối xử với các bạn, thầy cô, và cả trường tổng hợp này như thể cậu là một nhà truyền giáo hạ cố đi cùng mọi người. Trong buổi diễn tập tối hôm trước, cậu bé đã khóc thật sự trong suốt giai đoạn
Tình yêu ở đâu?
, cố nặn ra lời ở những chỗ cao trào giống những viên sỏi thận, và Emma tự hỏi vu vơ rằng sẽ như thế nào nếu bước lên sân khấu, đặt một tay lên mặt cậu bé và đẩy nó bật ra phía sau. Lời nhận xét về nông dân nghèo là phần bắt buộc của vai diễn, nhưng dù thế thì…


Nếu đó là những gì cậu ấy nói…


Đúng vậy thưa cô…


Cô sẽ nói chuyện với cậu ấy, nhưng nếu đó là những gì cậu ấy nói chỉ cho thấy cậu ấy ngu dốt đến mức nào còn em thì nông nổi ra sao vì đã tức giận như thế.
Cô giật mình vì từ
nông nổi
, một từ thuộc vùng Ilkley Moor.
Nhưng này, nếu không thể giải quyết được… rắc rối
này, chúng ta thật sự không thể tiếp tục buổi diễn.

Khuôn mặt Sonya nghiêm lại, và Emma ngạc nhiên khi nhận thấy cô bé dường như sắp khóc.
Cô sẽ không làm thế.


Có lẽ cô phải làm thế thôi.


Cô!


Chúng ta không thể tiếp tục buổi diễn, Sonya.


Chúng ta có thể.


Sẽ như thế nào, em sẽ tiếp tục đánh Martin trong suốt màn diễn ‘Ai sẽ mua?’ Sonya mỉm cười dù trong lòng vẫn tức giận.
Em là một học sinh thông minh, Sonya, rất rất thông minh, nhưng mọi người đặt bẫy và em đã rơi đúng vào bẫy của họ.
Sonya thở dài, nghiêm mặt nhìn ra ngoài ô hình chữ nhật nhỏ chứa cỏ khô bên ngoài dãy nhà khoa học.
Em có thể làm rất tốt, không chỉ trong vở kịch mà cả trong lớp. Bài làm của em kỳ này rất thông minh, nhạy cảm và sâu sắc.
Lúng túng trước lời khen đó, Sonya khịt khịt mũi và cau mày.
Kỳ tới em có thể còn làm tốt hơn, nhưng em phải kiểm soát tính khí của mình, Sonya. Em phải chứng tỏ cho mọi người thấy là em tốt hơn thế.
Lại là một bài diễn văn nữa, và đôi khi, Emma nghĩ rằng cô đã bỏ ra quá nhiều công sức vào những bài diễn văn như thế. Cô đã hy vọng rằng nó sẽ tạo ra hiệu ứng về mặt truyền cảm hứng, nhưng lúc này Sonya đã nhìn đăm đắm qua vai Emma, hướng ra cửa lớp.
Sonya, em có nghe cô nói không?


Râu Xồm đến kìa.

Emma nhìn quanh và thấy một khuôn mặt râu tóc bờm xờm ở khung cửa. hai mắt nhìn săm soi như con gấu hiếu kỳ.
Đừng có gọi thầy là Râu Xồm. Đó là thầy hiệu trưởng đấy.
Cô nói với Sonya, sau đó vẫy tay ra hiệu cho ông ấy vào. Nhưng đúng là như thế, từ đầu tiên và từ thứ hai xuất hiện trong đầu cô bất cứ khi nào trông thấy thầy Godalming là
râu xồm
. Đó là một trong những khuôn mặt được che kín một cách đáng kinh ngạc: không lộn xộn, rất gọn gàng nhưng rất, rất đen, một người gốc Tây Ban Nha, cặp mắt màu xanh dương của ông nhô ra như hai cái lỗ được khoét trên thảm. Vì thế mà ông được gọi là Râu Xồm. Khi ông bước vào, Sonya bắt đầu gãi cằm và Emma phải trừng mắt cảnh báo.

Chào buổi tối tất cả mọi người,
ông nói, bằng cái giọng vui vẻ ngoài giờ học.
Mọi chuyện thế nào? Ổn cả chứ, Sonya?


Hơi nhiều râu thưa thầy,
Sonya nói,
nhưng em nghĩ bọn em sẽ ổn.

Emma khịt khịt mũi, và thầy Godalming quay sang cô.
Mọi thứ ổn chứ cô Emma?


Em và Sonya chỉ trao đổi một chút trước buổi diễn. Em có muốn đi chuẩn bị không Sonya?
Với một nụ cười nhẹ nhõm, cô bé nhảy khỏi bàn và tha thẩn đi ra cửa.
Hãy nói với Martin là hai phút nữa cô sẽ có mặt.

Lúc này chỉ còn lại Emma và thầy Godalming.

Tốt!
thầy mỉm cười.

Tốt.

Để tỏ ra thân mật, thầy Godalming đến ngồi dạng chân trên một chiếc ghế, theo kiểu của giới nghệ sĩ, nửa chừng có vẻ như muốn thay đổi nhưng rồi lại quyết định rằng chẳng có gì phải thay đổi cả.
Hơi phiền toái với cô bé Sonya đó hả.


Ồ, chỉ là làm ra vẻ can đảm thôi.


Tôi nghe báo cáo là có một vụ đánh nhau.


Không có gì đâu ạ. Chỉ là căng thẳng trước buổi diễn thôi.


Tôi nghe nói là người được cô bao che đó đã nằm đè lên người cậu bé đại diện của chúng ta.


Chỉ là chút bồng bột của tuổi trẻ. Và em không nghĩ là Martin hoàn toàn vô can trong chuyện này.


Cào cấu, chửi rủa là cụm từ mà tôi nghe thấy.


Có vẻ như thầy rất rõ chuyện.


Đúng, tôi là hiệu trưởng mà.
Thầy Godalming mỉm cười qua chiếc mũ trùm kín đầu và cổ của mình, và Emma tự hỏi là nếu nhìn đủ lâu, liệu có thể thấy được râu tóc đang mọc ra không? Điều gì đang diễn ra bên dưới những thứ đó? Liệu thầy Godalming có thật sự trông dễ nhìn không? Thầy gật đầu về hướng cửa.
Tôi thấy martin ở hành lang. thằng bé rất…xúc động.


Vâng, cậu ấy đã hóa thân vào nhân vật trong sáu tuần qua. Cậu ấy đang áp dụng một phương pháp diễn xuất. Em nghĩ là nếu có thể thì cậu ấy hẳn đã khiến mình trở nên còi xương giống như nhân vật.


Cậu ấy có tốt không?


Lạy Chúa không, cậu ấy thật kinh khủng. Trại mồ côi là nơi tốt nhất cho cậu ấy. Chào mừng thầy đến để nhồi nhét vào tai một phần chương trình trong suốt đoạn
Tình yêu ở đâu?
Thầy Godalming cười lớn.
Nhưng Sonya thì tuyệt.
Thầy hiệu trưởng có vẻ không tin.
Thầy sẽ thấy.

Thầy chuyển động một cách khó khăn trên ghế.
Tối nay sẽ như thế nào, cô Emma?


Em cũng không biết nữa. Có thể diễn ra theo hai cách.


Cá nhân tôi thích vở Sweet Charity
hơn. Hãy nhắc lại giùm tôi xem vì sao chúng ta không diễn vở Sweet Charity
?


À, đó là một vở nhạc kịch về mại dâm, vì thế…

Một lần nữa, thầy Godalming lại cười to. Ông rất hay làm điều này với Emma, và những người khác đều nhận thấy điều đó. Đó là chủ đề bàn tán giữa các giáo viên trong trường, có cả những lời xì xầm về sự thiên vị, và rõ ràng là tối nay, ông đang nhìn cô rất chăm chú. Một phút trôi qua, và cô nhìn ra phía cửa nơi Martin Dawson đang liếc nhìn vẻ buồn bã qua khung cửa kính.
Em phải đi nói chuyện với Edith Piaf ngoài kia trước khi thằng bé có những hành động không thể chấp nhận được.

Tất nhiên, tất nhiên.
Thầy Godalming có vẻ dẽ chịu được thoát khỏi chiếc ghế đó.
Chúc may mắn tối nay. Vợ chồng tôi đã mong đợi nó cả tuần nay.


Em không tin điều đó chút nào.


Đó là sự thật! Cô nên gặp bà ấy sau buổi diễn. Có lẽ Fiona và tôi nên đi uống chút gì đó với vị hôn phu… của cô?


Lạy Chúa không, chỉ là bạn trai thôi. Ian…


Sau buổi diễn hãy uống…


Một ly nước ép pha loãng.


Người đầu bếp đã từng xuất hiện trên chương trình truyền hình cash-and-carry…


Em nghe đồn về món gà tẩm bột.


Giảng dạy hả?...


Và mọi người còn nói là nó không quyến rũ đến thế…


Nhân tiện xin nói là hôm nay cô thật đẹp, Emma.

Emma đưa tay ra hai bên. Hôm nay cô có trang điểm, chỉ một chút son môi để hợp màu với chiếc đầm hoa màu hồng đậm và có lẽ hơi chật. Cô nhìn xuống chiếc đầm của mình như thể nó đã khiến cô ngạc nhiên, nhưng thật ra chính lời nhận xét đó mới khiến cô bất ngờ.
Cảm ơn rất nhiều!
cô nói, nhưng ông đã nhìn thấy sự ngập ngừng của cô.
Một phút trôi qua, và ông nhìn ra cửa.
Tôi sẽ bảo Martin vào đây nhé?


Vâng, nhờ thầy.

Ông đi về phía cửa, sau đó dừng bước và quay đầu lại nói.
Xin lỗi, liệu tôi có phá vỡ quy tắc nghề nghiệp nào đó không? Liệu tôi có thể nói thế với nhân viên của mình không? Rằng họ trông thật xinh?


Dĩ nhiên là thầy có thể,
cô nói, nhưng cả hai đều biết rằng thầy ấy không nói từ
xinh
mà là
đẹp.


Xin lỗi, nhưng tôi đang tìm người đàn ông đáng ghét nhất trên truyền hình.?
Toby Moray nói từ ngoài cửa bằng cái giọng thỏ thẻ, rên rỉ vốn có. Anh ta mặc một bộ com lê kẻ, đã trang điểm chuẩn bị cho buổi lên hình, đầu tóc bóng nhẫy được vuốt ngược lên trên, và Dexter chỉ muốn ném chai rượu vào anh ta.

Tôi nghĩ cậu sẽ nhận ra rằng chính cậu mới là người cậu đang tìm kiếm chứ không phải tôi,
Dexter nói, bằng một giọng điệu chính xác nhưng không thể hiểu được.

Phản pháo giỏi lắm, siêu sao,
người cùng dẫn chương trình với Dexter nói.
Thế là cậu đã xem phần nội dung kiểm duyệt?


Chưa.


Bởi tôi có thể đi lấy cho cậu một vài bài viết…


Chỉ là một bài tường thuật tồi thôi, Toby.


Thế thì cậu chưa đọc tờ Mirror rồi. Hoặc Express, The Times…

Dexter vờ như đang xem lại trình tự nội dung của chương trình.
Chẳng ai đi dựng tượng một kẻ chuyên đi chỉ trích người khác.


Đúng, nhưng cũng không ai dựng tượng một người dẫn chương trình truyền hình.


Xéo đi, Toby.


Chà, chính xác
!


Vậy sao cậu ở đây?


Để chúc anh may mắn.
Anh ta bước tới, đặt hai tay lên vai Dexter và bóp mạnh. Thẳng thắn và đầy châm chích, Toby xuất hiện trong chương trình với vai trò là một tên pha trò bất kính, có thể nói bất cứ điều gì và Dexter xem thường anh ta, tên hề mới phất lên này, đồng thời cũng ghen tị với anh ta. Trong các buổi diễn tập, anh ta luôn tìm cách cản đường Dexter, ngấm ngầm nhạo báng anh, tìm cách khiến cho anh cảm thấy cứng họng, ngốc nghếch, và trở thành một cậu bé xinh trai nhưng không thể tự nghĩ ra được điều gì. Anh hất tay Toby ra. Sự phản kháng này nhằm hướng đến nội dung của chương trình truyền hình mà họ sẽ nói, nhưng Dexter cảm tháy bị quấy rầy, khổ sở. Anh cần một ly vodka nữa để vực dậy tinh thần, nhưng anh không thể, không phải lúc này khi nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt cú vọ nhỏ thó của Toby được phản chiếu trong gương.
Nếu cậu không phiền thì tôi cần tập trung suy nghĩ một chút.


Tôi hiểu. Hãy tập trung suy nghĩ đi nhé.


Hẹn gặp cậu ở đó.


Hẹn gặp lại, anh chàng đẹp trai. Chúc may mắn.
Anh ta đóng cửa nhưng sau đó lại mở nó ra.
Thật sự là tôi muốn chúc cậu may mắn.

Khi chắc chắn còn lại một mình, Dexter rót thêm một ly vodka nữa và nhìn lại mình trong gương. Áo thun đỏ tươi mặc kèm áo choàng đen và quần jeans bạc màu đi cùng đôi giày đen mũi nhọn, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, đây ắt hẳn là hình ảnh của một thanh niên trẻ tuổi thành thị, nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy mình già cỗi, mệt mỏi và buồn chán không thể tưởng tượng được. Anh ấn hai ngón tay vào hai bên mắt và cố tìm cách lý giải cho sự sầu muộn này,nhưng lại chẳng suy nghĩ được gì. Lời lẽ trở nên đông đặc và anh nhận thấy không có cách nào vượt qua được. Đừng bỏ cuộc, anh tự nhủ, không phải ở đây, không phải lúc này. Hãy cố làm thật tốt.
Nhưng một tiếng đồng hồ là một khoảng thời gian dài không thể tưởng tượng được trên truyền hình, và anh quyết định mình cần một ít trợ giúp. Trong bàn phấn của anh có một chai nước nhỏ, anh đổ hết nước ra chậu, đoạn liếc nhìn về phía cửa, rồi lại lấy chai vodka trong ngăn bàn ra và rót vào cái chai không chừng ba, không, bốn phân rượu rồi đậy nắp lại. Anh đưa nó lên ánh đèn. Không ai có thể nhận ra được sự khác biệt và dĩ nhiên là anh sẽ không uống hết, nó chỉ có mặt ở đó, trong tay để giúp anh vượt qua lần này. Mánh khóe đó khiến anh cảm thấy hưng phấn và tự tin trở lại, sẵn sàng chứng tỏ cho công chúng, và Emma, và bố anh ở nhà thấy được những gì anh có thể làm. Anh không chỉ là một người dẫn chương trình đơn thuần. Anh là phát thanh viên.
Cánh cửa mở ra.
Oa!
Suki Meadows, người cùng dẫn chương trình với anh, nói.S uki là mẫu bạn gái lý tưởng, một phụ nữ với một phong cách sống sôi nổi, gần như náo loạn. Suki luôn bắt đầu bằng lá thư chia buồn bằng từ
Oa!
và Dexter có lẽ sẽ thấy mệt mỏi với vẻ vênh váo không chút nao núng này nếu cô không quá hấp dẫn, nổi tiếng và chết mê chết mệt anh.

CƯNG THẤY THẾ NÀO? EM THẤY VÔ CÙNG SỢ HÃI!
và đây là một khả năng tuyệt vời khác của Suki trong vai trò người dẫn chương trình truyền hình, khả năng duy trì mọi cuộc đối thoại như thể cô đang nói trước đám đông, nghỉ lễ tại resort Weston-super-Mare.

Đúng là hơi căng thẳng một chút.


ỒÔÔÔ! ĐẾN ĐÂY NÀO!
Cô vòng tay qua đầu anh và giữ nó như giữ một quả bóng. Suki Meadows là một cô gái xinh xắn, mà trước đây người ta gọi là mi nhon, mè nheo và sôi sùng sục như một cái quạt sưởi bị nhúng vào bồn tắm. Thời gian gần đây, giữa họ đã có một chút tán tỉnh yêu đương, nếu có thể gọi cái cách mà Suki đang ấn mặt cậu vào ngực cô là tán tỉnh. Là hai nhân vật đứng đầu nên có một vài áp lực buộc hai ngôi sao phải hợp tác cùng nhau, và điều này có vẻ hợp lý nếu xét theo quan điểm nghề nghiệp chứ không phải cảm xúc. Cô ôm chặt đầu anh dưới cánh tay -
ANH SẼ LÀM CỰC TỐT
và sau đó bỗng đặt tay vào hai bên tai anh và kéo mặt anh về phía cô.
NGHE ĐÂY. ANH LÀ NGƯỜI TUYỆT VỜI. ANH BIẾT ĐIỀU ĐÓ, VÀ CHÚNG TA SẼ LÀ MỘT ĐỘI TUYỆT VỜI, ANH VÀ EM. MẸ EM CÓ MẶT Ở ĐÂY VÀ BÀ ẤY MUỐN GẶP ANH SAU BUỔI DIỄN. GIỮA EM VÀ ANH THÌ EM NGHĨ MẸ EM NGƯỠNG MỘ ANH HƠN. EM NGƯỠNG MỘ ANH, VÌ THẾ MÀ MẸ EM CŨNG NGƯỠNG MỘ ANH. BÀ ẤY MUỐN XIN CHỮ KÝ CỦA ANH NHƯNG ANH PHẢI HỨA LÀ KHÔNG ĐƯỢC NGỦ VỚI BÀ ẤY!


Anh sẽ cố gắng, Suki!


GIA ĐÌNH ANH CÓ AI ĐẾN DỰ KHÔNG?


Không…


BẠN BÈ?


Không…


ANH THẤY BỘ NÀY THẾ NÀO?
Cô mặc một chiếc áo ngắn cũn cỡn và một chiếc váy bé tí, đồng thời mang theo chai nước bắt buộc.
ANH CÓ NHÌN THẤY ĐẦU TI CỦA EM KHÔNG?

Cô đang tán tỉnh phải không?
Chỉ khi nào cố tình nhìn thấy chúng,
anh máy móc tán tỉnh lại, mỉm cười yếu ớt, và Suki cảm nhận được điều gì đó. Cô nắm lấy hai tay anh đang buông ra hai bên và hét lên thân mật,
CÓ CHUYỆN GÌ VẬY CƯNG?

Anh nhún vai.
Toby vừa ở đây, kích động anh…
và trước khi anh nói xong, cô đã kéo anh đứng lên, vòng cánh tay quanh eo anh, hai tay vỗ vỗ vào cạp quần lót của anh một cách thông cảm.
ANH ĐỪNG ĐỂ Ý ĐẾN ANH TA, ANH TA CHỈ GHEN TỊ THÔI BỞI VÌ ANH GIỎI HƠN ANH TA VỀ VIỆC NÀY.
Cô nhìn lên, ép cằm vào ngực anh.
ANH CÓ KHIẾU TỰ NHIÊN, ANH BIẾT MÀ.

Người quản lý lúc này đã ở trước cửa.
Sẵn sàng nhé các bạn.


CHÚNG TA SẼ LÀ MỘT ĐỘI TUYỆT VỜI PHẢI KHÔNG, EM VÀ ANH. SUKI VÀ DEX, DEX VÀ SUKI? CHÚNG TA SẼ KHIẾN HỌ CHOÁNG VÁNG.
Bỗng nhiên, cô hôn anh, thật mạnh, như thể đóng dấu vào một văn bản.
SẼ CÒN NHIỀU HƠN THẾ NỮA, CẬU BÉ VÀNG,
cô nói vào tai anh, sau đó nhặt chai nước lên và đi ra trường quay.
Dexter tranh thủ nhìn lại mình trong gương. Anh bé vàng. Anh thở dài và ấn mạnh cả mười ngón tay vào thái dương và cố không nghĩ đến mẹ anh. Hãy cố gắng, đừng làm mọi thứ rối tung lên. Hãy biểu hiện thật tốt. Làm điều gì đó thật tốt. Anh mỉm cười theo cách mà anh luôn dành riêng khi xuất hiện trên truyền hình, nhặt chai nước-rượu của mình lên và rảo bước ra trường quay.
Suki đợi anh ở một bên cạnh gà của sân khấu rộng lớn, nắm lấy tay anh và bóp chặt. Nhóm thực hiện đang chạy xung quanh, vỗ vai anh, đánh vào cánh tay anh vẻ thân thiện khi họ đi qua, phía trên đầu họ là các vũ công múa cột trông đến buồn cười diện bikini với giày ống đang xoạc chân trong một chiếc lồng sắt nhìn cũng buồn cười không kém. Toby Moray đang làm công việc khởi động, và nhận được những tiếng cười lớn, cho đén khi đột nhiên anh ta giới thiệu họ, xin một tràng pháo tay cho hai người dẫn chương trình của chúng ta tối hôm nay, Suki Meadows và Dexter Mayhew!
Anh chẳng muốn đi. Nhạc đã trỗi lên từ phía dàn âm thanh:
Star the Dance
của Prodigy, và anh chỉ muốn ở trong cánh gà, nhưng Suki giật mạnh cánh tay anh, và đột ngột cô tiến vào vùng sáng của trường quay nói oang oang:

ĐƯỢCCCCCCCCCC RỒIIIIIIIII!

Dexter bước ra theo một nửa lịch sự, khéo léo của bộ đôi dẫn chương trình. Như thường lệ, sân khấu được tạo thành từ rất nhiều giàn giáo, và họ phải leo lên các đường dốc cho đến khi nhìn thấy khán giả bên dưới, Suki vừa đi vừa nói:
HÃY NHÌN ANH ĐI, ANH THẬT TUYỆT VỜI, ANH ĐÃ SẴN SÀNG ĐỂ CÓ MỘT BUỔI TỐI ẤN TƯỢNG CHƯA? HÃY HOẠT ĐỘNG LÊN NÀO!
Dexter đứng im trên giàn cẩu bên cạnh cô, chiếc micro chết gí trên tay anh khi anh nhận ra rằng mình đã say. Cơ hội lớn được xuất hiện trực tiếp trên chương trình truyền hình quốc tế và giờ anh lại đang say, đang hoa mát vì rượu. Giàn giáo lúc này dường như trở nên cao hơn rất nhiều so với những lần diễn tập, và anh chỉ muốn nằm xuống nhưng nếu thế, có khả năng là hai triệu người sẽ nhìn thấy, vì thế anh lấy lại phong độ và nói:

Xinchàocácbạncókhỏekhông?

Một giọng nam trong trẻo vang lên tận giàn giáo
Kẻ đần độn!


Dexter đã nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó, một kẻ đê tiện gầy gò với mái tóc kiểu Wonder Stuff(20) đang nhe răng cười, nhưng câu nói của hắn lại tạo ra một tràng cười lớn. Thậm chí những người quay phim cũng đang cười ầm ĩ.
Kính thưa quý ông quý bà,
Dexter đáp, và có một tiếng rì rầm thích thú, nhưng chỉ có thể. Hẳn họ đã đọc những bài báo đó. Đây có phải là gã đáng ghét nhất trên truyền hình? Lạy Chúa, đúng thế, anh nghĩ. Họ ghét mình.
20. Một ban nhạc rock của Anh, thường để mái tóc xoăn dài như con gái.


Một phút nữa nhé mọi người,
đạo diễn hét lên, và Dexter bỗng nhiên cảm thấy như thể anh đang đứng trên đoạn đầu đài. Anh tìm kiếm trong đám đông đó một gương mặt thân thiện, nhưng chẳng có ai, và một lần nữa, anh ước gì Emma hiện hữu ở đây. Anh có thể chứng tỏ cho Emma thấy bằng hết khả năng của mình nếu như Emma hoặc mẹ anh có mặt tại đây, nhưng cả hai đều vắng mặt, chỉ có đám người trẻ hơn anh rất nhiều đang nhìn anh với ánh mắt đểu cáng và đầy nhạo báng. Anh phải tìm kiếm đâu đó một sự nâng đỡ tinh thần, một chút dáng dấp thiện cảm và với quan điểm của người say rượu, anh quyết định chỉ có rượu mới có thể giúp được, bởi vì sao lại không chứ? Điều tồi tệ cũng đã xảy ra rồi. Những vũ công múa cột đã ở tư thế sẵn sàng trong chiếc lồng của họ, các máy quay đã vào vị trí, và anh mở nắp chai nước ấm của mình, đưa nên lên miệng, uống và nhăn mặt. Nước. Chai này chứa nước. Ai đó đã đổi chai vodka của anh bằng…
Suki đang cầm chai của anh.
Còn ba mươi giây nữa là lên sóng. Cô đã lấy nhầm chai nước. Lúc này, cô đang cầm nó trong tay, như một phụ kiện nhỏ.
Còn hai mươi giây nữa là lên sóng. Cô đang mở nắp chai.

Em cứ giữ nó mãi thế à?
giọng cậu the thé.

ĐIỀU ĐÓ BÌNH THƯỜNG MÀ, PHẢI KHÔNG?
Cô nhảy nhót trên đầu ngón chân như võ sĩ quyền Anh.

Em lấy nhầm chai nước của anh.


THẾ THÌ SAO? CHỈ CẦN LAU MIỆNG CHAI ĐI!

Còn mười giây nữa là lên sóng và khán giả bắt đầu reo hò, la hét các vũ công đã đứng vào cột và bắt đầu xoay tròn khi Suki đưa chai nước lên miệng.
Bảy, sáu, năm…
Anh với tay giật chai nước nhưng cô đã hất tay anh ra và cười nói,
TRÁNH RA NÀO, DEXTER, ANH ĐÃ CÓ CHAI CỦA EM MÀ!

Bốn, ba, hai…

Nhưng đó không phải nước,
cậu nói.
Cô đã hớp một ngụm.
Trục máy quay bắt đầu chuyển động.
Và lúc này Suki đang ho, mặt đỏ và thổi phù phù khi tiếng ghi ta, tiếng trống bắt đầu vang lên, các vũ công múa cột đang uốn éo và một chiếc máy quay nối với những sợi dây được thả xuống từ trên cao trông như một chim săn mồi, lướt qua đầu khán giả và hướng về phía hai người dẫn chương trình, vì thế, trong mắt những người đang xem ti vi tại nhà, trông như thể là ba trăm người trẻ tuổi đang cổ vũ một phụ nữ hấp dẫn khi cô ấy đứng trên sân khấu và nôn ọe.
Tiếng nhạc giảm dần, và tất cả những gì bạn có thể nghe thấy là tiếng ho của Suki. Dexter như hóa đá, chết đứng tại chỗ. Trục cần cẩu đang hạ xuống, dần tiếp đất và và lù lù hiện ra trước mặt anh.
Hãy nói gì đi, Dexter,
ai đó cất giọng trong tai nghe của anh.
Này? Dexter? Hãy nói gì đi chứ?
nhưng não anh không còn hoạt động, miệng anh không tài nào hé môi, và cậu cứ đứng đó, đờ người ra. Nhiều giây trôi qua.
Nhưng tạ ơn Chúa, Suki, đúng là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp thật sự, đang dùng mu bàn tay chùi miệng.
Ồ, ĐÚNG LÀ CHÚNG TA ĐANG LÊN SÓNG TRỰC TIẾP!
và một tràng cười nhỏ reo lên từ phía khán giả.
MỌI THỨ CHO ĐẾN LÚC NÀY ĐỀU TỐT ĐẸP PHẢI KHÔNG DEX?
Cô dùng ngón tay ấn vào sườn anh và anh choàng tỉnh.

Xin lỗi Suki…
anh nói.
Chai nước đó có ít vodka bên trong!
Anh làm động tác vặn tay theo kiểu hài hước để nói về một kẻ nghiện rượu bí mật, và nhận được một tràng cười nữa, vì thế anh cảm thấy khá hơn. Sukie cũng cười, thúc vào anh và đưa nắm tay lên dọa,
Sao tôi phải…
Phong cách kịch Three Stooges(21) nhưng sao anh chỉ thấy vẻ khinh thường đằng sau sự sôi nổi đó. Để an toàn, anh nhìn vào hệ thống nhắc thoại tự động đặt cạnh máy quay.
21. Ba anh hề: series hài kịch của Mỹ giữa những năm 20 với ba diễn viên chính đầu tiên là Moe Howard, Shemp Howard và Larry Fine.


Chào mừng đến với Late-Nigh Lock-in
, tôi là Dexter Mayhew…


… CÒN TÔI LÀ SUKI MEADOWS!

Và họ trở lại với công việc, giới thiệu bữa tiệc âm nhạc và hài kịch tuyệt vời tối thứ Sáu, lôi cuốn và hấp dẫn như hai cô cậu học sinh thông minh nhất.
Vậy là không còn thêm bất kỳ rắc rối nào nữa, hãy nói gì đi chứ…
Cậu vung tay ra phía sau đầu, giống như ông chủ rạp xiếc,
và cùng gửi lời chào mừng nồng nhiệt nhất của Late-Night Lock-in đến Shed! Seven(22)!

22. Shed Seven là một ban nhạc rock Anh.

Chiếc máy quay rời khỏi họ như thể đã hết quan tâm, và lúc này, anh nghe thấy nhiều tiếng trò chuyện vang lên từ hành lang tất cả âm thanh của ban nhạc.
Mọi người ổn cả chứ. Suki?
nhà sản xuất hỏi. Dexter nhìn Suki vẻ cầu khẩn. Cô nheo mắt nhìn lạ. Cô có thể nói với họ: Dexter đã say túy lúy, anh ấy đã uống rượu, là một kẻ nhếch nhác, một gã nghiệp dư, không đáng tin cậy.

Tất cả đều ổn,
cô nói.
Chỉ hơi sai hướng một chút thôi.


Chúng tôi sẽ cử người lên chỉnh lại phần trang điểm cho cô. Hai phút nữa, mọi người. Còn Dexter, hãy phối hợp với nhau nhé?

Đúng, phải phối hợp với nhau, anh tự nhủ, nhưng khi bộ phận giám sát nói rằng còn năm mươi sáu phút hai mươi hai giây nữa mới kết thúc chương trình, anh thật sự không chắc là mình có thể làm được hay không.

Tiếng vỗ tay tán thưởng! Tiếng vỗ tay tán thưởng như cô chưa từng được nghe bao giờ, vang khắp bức tường của hội trường thể thao. Và đúng là ban nhạc thật tẻ nhạt, các ca sĩ thì giọng the thé, còn có cả một số vấn đề kỹ thuật như thất lạc đồ dùng sân khấu rồi sân khấu bị sập, và dĩ nhiên không thể kiếm đâu ra những khán giả vị tha hơn thế, nhưng đó vẫn là một buổi diễn thành công. Cái chết của Nancy thậm chí khiến cả thầy Routledge khoa Hóa cũng phải sụt sùi, và cuộc rượt đuổi trên mái nhà ở Luân Đôn với các diễn viên in bóng trên nền sáng, là một pha hành động ngoạn mục nhận được những tiếng xuýt xoa thường dùng để hoan hô các màn trình diễn pháo hoa. Đúng như dự đoán, Sonya Richards đã tỏa sáng, khiến cho Martin Dawson nghiến răng khi cô bé nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt nhất. Có những tiếng tung hô, yêu cầu diễn lại và lúc này, mọi người đang đứng chôn chân tại các hàng ghế dài, vẫn còn nấn ná gần hội trường, còn Emma đang bị Sonya kéo lên sân khấu. Cô bé lúc này đang khóc, lạy Chúa, đang khóc thật, giữ chặt tay Emma và nói rằng em đã làm tốt, cô ơi, thật đáng kinh ngạc, đáng kinh ngạc. Một vở kịch của trường, chỉ là một chiến thắng nhỏ bé nhất có thể tưởng tượng ra nhưng trái tim Emma đang đập rộn ràng trong lồng ngực và cô không thể thôi cười khi ban nhạc bắt đầu chơi bản
Consider Yourself(23)
chẳng đâu vào đâu và cô nắm tay của cô bé mười bốn tuổi, cùng cúi chào rồi lại cúi chào khán giả. Cô cảm nhận được niềm kiêu hãnh vì đã làm tốt một điều gì đó, và lần đầu tiên sau mười tuần, cô không còn muốn đá Lionel Bart(24) nữa.
23. Phần nhạc trong vở kịch Oliver!

24. Nhà văn, nhà soạn nhạc người Anh, người đã soạn phần nhạc và lời cho vở kịch Oliver!

Tại buổi buổi tiệc sau đó, những lon cô ca được dùng thay rượu, ngoài ra còn có năm chai rượu lê sủi tăm dành cho người lớn. Ian ngồi ở một góc của hội trường thể thao với đĩa gà bọc khoai tây rán và một chiếc cốc nhựa đựng thuốc giảm đau Beecham’s Powders mà anh đã mang đến buổi tiệc, xoa xoa mũi, mỉm cười và kiên nhẫn chờ đợi Emma đang ngập chìm trong những lời chúc tụng.
Đủ tốt cho vùng West End!
ai đó nói, có phần không thật, và cô thậm chí cũng chẳng thấy phiền khi Rodney Chance, người đóng vai kẻ chuyên dạy trẻ con ăn cắp trong vở Oliver Twist, đang say túy lúy với ly rượu có bọt Panda Pops, nói với cô rằng cô
rất hợp với nghề giáo viên
. Thầy Godalming (làm ơn gọi tôi là Phil) chúc mừng cô trong khi Fiona, với đôi má hồng hồng giống như vợ của một người nông dân, đang ngồi nhìn, trông rất chán nản và khó chịu.
Chúng ta sẽ nói chuyện, trong tháng Chín, về công việc sau này của cô ở đây,
Phil nói, chồm qua hôn tạm biệt cô, khiến cho một vài đứa trẻ và một vài giáo viên phải tạo ra tiếng
Ồồồ
.
Không giống như hầu hết các buổi tiệc làm ăn, buổi trình diễn kết thúc vào lúc chín giờ bốn lăm, và thay vì ngồi trong một chiếc xe limo dài ngoằng, Emma và Ian đón chuyến xe buýt số 55, số 19 và tuyến Piccadilly Line để về nhà.
Anh rất tự hào về em…
Ian nói, đầu anh tự vào đầu cô
… và anh nghĩ phổi của đã đỡ hơn rồi.

Ngay khi bước vào căn hộ, cô có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa. Một bó hoa hồng to được đặt trên một chiếc thố làm bằng đất trên bàn ăn.

Ôi lạy Chúa, Ian, đẹp quá.


Không phải của anh,
anh lầm bầm.

Ồ, thế của ai?


Anh nghĩ là của Cậu bé vàng. Chúng đến sáng nay. Hoàn toàn không phù hợp nếu em hỏi anh. Anh đi tắm nước nóng đây. Thử xem liệu có đỡ hơn không?

Cô cởi áo khoác và mở tấm thiếp nhỏ ra đọc.
Xin lỗi vì đã hờn dỗi. Hy vọng mọi thứ tối nay sẽ thuận lợi. Yêu cầu. Dx.
Tất cả chỉ có thế. Cô đọc hai lần, nhìn đồng hồ đeo tay của mình, và vội vàng bật ti vi lên để xem chương trình lớn của Dexter.
Bốn lăm phút sau, khi các dòng chữ tên những người thực hiện chương trình hiện lên, cô cau mày và cố hiểu những gì cô vừa nhìn thấy. Cô không biết nhiều về truyền hình, nhưng cô chắc chắn rằng Dexter không tỏa sáng. Trông anh dao động, đôi lúc trở nên thật sự hoảng sợ. Không thuộc lời thoại, nhìn nhầm máy quay, anh trông rất nghiệp dư, không có khả năng và như thể cảm nhận được sự không thoải mái của anh nên những người mà anh phỏng vấn - những raper đang trong chuyến lưu diễn, bốn cậu thanh niên Manchester đầy vênh váo - đã đáp lại một cách chế nhạo hoặc thiếu tôn trọng. Khán giả trong trường quay cũng nhìn trừng trừng, giống như những thanh niên cáu gắt tại một buổi kịch câm, hai tay khoanh trước ngực. Lần đầu tiên kể từ ngày cô gặp anh, anh có vẻ như đang phải gắng gượng. Có lẽ, có lẽ anh say rượu? Cô không biết nhiều về truyền thông, nhưng cô có thể nhận ra có điều gì đó không ổn. Vào thời điểm ban nhạc cuối cùng nổi nhạc lên, cô phải đưa tay lên che mặt, và những hiểu biết về truyền hình đủ để cô hiểu rằng đây không phải là một buổi quay lý tưởng. Thời gian gần đây có nhiều sự mỉa mai, nhưng chắc chắn không đến mức phải la ó đã là nhẹ.
Cô tắt ti vi. Từ phòng tắm vọng ra tiếng Ian hỉ mũi vào khăn. Cô đóng cửa và nhấc điện thoại lên, chuẩn bị sẵn một nụ cười chúc mừng, và trong căn hộ trống ở Belsize Park, tiếng Dexter vang lên trong hệ thống trả lời tự động,
Hãy… nói đi!
và Emma bắt đầu đóng kịch.
Chào! Mình biết cậu đang ở buổi tiệc, vì thế mình chỉ muốn nói, trước hết là cảm ơn về bó hoa. Đẹp lắm, Dexter, cậu không cần phải làm thế đâu. Nhưng chủ yếu là - Đúng! Đã hoàn thành! Cậu! Cậu thật tuyệt, trông thật thoải mái và hài hước, mình nghĩ điều đó thật tuyệt, đúng là một chương trình thật sự rất, rất, rất tuyệt vời.
Cô lưỡng lự: đừng nói
thật sự
. Nếu bạn nói
thật sự
nhiều quá thì sẽ nghe chẳng thật sự chút nào. Cô nói tiếp.
Mình không chắc về kiểu ăn mặc áo thun trong áo vest, hay việc nhìn thấy những vũ công nhảy múa trong những chiếc lồng sắt lúc nào cũng tạo cảm giác thích thú, nhưng Dexter, ngoài điều đó ra, buổi diễn thật hoàn hảo. Thật đấy. Mình thật sự tự hào
về cậu, Dex. Nhân tiện nếu cậu quan tâm thì mình cũng xin nói là vở Oliver!
cũng diễn ra tốt đẹp.

Cô cảm thấy màn diễn của mình bắt đầu mất đi sức thuyết phục, và quyết định kết thúc.

Vì thế. Chúng ta đều có cái để ăn mừng! Một lần nữa, cảm ơn cậu về những bông hồng. Chúc một buổi tối vui vẻ. Mai nói chuyện tiếp nhé. Mình sẽ gặp cậu vào thứ Ba phải không? Cậu làm tốt lắm. Nói nghiêm túc đấy. Làm rất tốt. Tạm biệt.

Tại bữa tiệc sau đó, Dexter đứng một mình ở quầy rượu, khoanh tay trước ngực, hai vai võng xuống. Mọi người đến chúc mừng anh nhưng không ai nán lại lâu và những cái vỗ vai cảm giác như một lời an ủi, hoặc, ít ra thì đã làm tốt vì đã thoát được tình huống bất lợi đó. Anh tiếp tục uống đều đều nhưng loại sâm banh đó dường như trở nên nhạt nhẽo và không gì có thể giúp anh thoát khỏi trạng thái thất vọng, tủi nhục mỗi lúc một lớn này.

Oa,
Suki Meadows nói với giọng điệu suy tư. Một khi đã là ngôi sao, rõ ràng lúc nào cũng là ngôi sao, cô ngồi cạnh anh.
Nhìn anh kìa, trông thật tiều tụy và chán nản.


Chào Suki.


Thế là chương trình diễn ra tốt đẹp, em nghĩ thế!

Dexter không tin nhưng họ cũng cụng ly.
Xin lỗi về… việc say rượu. Anh nợ em một lời xin lỗi.


Đúng vậy.


Đó chỉ là thứ để giúp anh thả lỏng bộ não, em biết mà.


Tuy nhiên, chúng ta cũng nên nói về việc đó. Nhưng vào lúc khác.


Được thôi.


Bởi vì em sẽ không ra đó với anh nữa nếu anh không tỉnh táo, Dex.


Anh biết. Em sẽ không. Và anh sẽ đền bù cho em.

Cô tựa vai và cằm vào vai anh.
Tuần tới?


Tuần tới thế nào?


Đãi em ăn tối. Nơi nào đó thật đắt tiền. Thứ Ba tuần tới.

Trán cô lúc này đang chạm vào trán anh, tay cô đặt trên đùi anh. Anh có hẹn ăn tối với Emma vào thứ Ba, nhưng anh biết rằng anh luôn có thể hoãn việc đó, Emma sẽ không phiền.
Được. Thứ Ba tuần tới.


Rất mong đến ngày đó.
Cô cấu vào đùi anh.
Vậy giờ vui lên được chưa?


Anh sẽ cố.

Suki Meadows chồm người qua và hôn vào má anh, sau đó ghé thật, thật sát vào tai anh và nói.

GIỜ THÌ ĐẾN CHÀO MẸ EM ĐI NÀÀÀO!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Một Ngày.