Chương 72
-
Một Quá Khứ Kinh Hoàng
- Mary Higgins Clark
- 1252 chữ
- 2020-05-09 01:54:45
Số từ: 1242
Người dịch: Võ Liên Phương
NXB Văn Học
Ba tháng đã trôi qua từ đầu tháng Hai cho đến cuối tháng Tư và Brendon Moody đã nhiều lần đến trường đại học Clinton để điều tra. Ông đã trở thành một hình bóng quen thuộc, nói chuyện với các sinh viên trong quán cà phê hay trong phòng họp, tiếp chuyện các giáo sư hoặc trao đổi vài lời với các sinh viên ở cạnh phòng của Laurie.
Đến cuối thời gian đó, ông không thu thập được nhiều tin tức có thể giúp ích việc bào chữa cho Laurie dù có vài yếu tố có thể làm giảm nhẹ phần nào bản án. Trong ba năm đầu học tại đây, Laurie là một sinh viên gương mẫu, được các giáo sư lẫn các sinh viên đánh giá cao.
Chúng tôi thích cô ấy lắm, ông hiểu điều tôi muốn nói chứ, nhưng cô không dễ gần, một sinh viên ở tầng hai nói về cô như thế. Giữa bạn gái với nhau thì việc nói về các bạn trai hay gia đình hoặc bất cứ những gì mình đang nghĩ là chuyện bình thường mà. Nhưng Laurie không phải như thế. Cô cũng giao du với chúng tôi và tỏ ra rất dễ mến, nhưng nếu có một ai đó chọc cô về Gregg Bennett, là người đang si mê cô đến chết được, cô liền gạt phăng vấn đề bằng một câu bông đùa. Cô luôn tỏ ra bí ẩn
.
Brendon Moody đã kiểm tra lại quá khứ của Gregg Bennett. Anh ta thuộc một gia đình giàu có, là một sinh viên xuất sắc, đã rời bỏ đại học để lập một công ty riêng, nhưng bị thất bại để rồi sau đó tiếp tục đi học lại. Cả hai bằng cấp anh ta đều được nhận lời khen của hội đồng giám khảo. Anh ta tốt nghiệp đại học hồi tháng Năm, chuẩn bị đến Stanford vào tháng Chín để lấy bằng MBA. Đấy là týp con trai mà người ta muốn thấy tán tỉnh con gái của họ, Brendon nghĩ, nhưng rồi ông ta lại nhớ là mình đã nói như thế về Ted Bundy, một tên khác có vài thành tích.
Tất cả mọi người đều thừa nhận rằng Laurie có sự thay đổi… Laurie sau cái chết của cha mẹ cô quả thật ấn tượng. Sầu thảm và suy sụp, cô thường than bị chứng nhức đầu. Bỏ vài buổi học, nộp bài trễ hẹn.
Đôi khi cô đi ngang tôi mà không thèm chào hỏi hay nhìn tôi như thể chưa hề thấy tôi lần nào
, một sinh viên năm thứ ba cho biết.
Brendon không hề nói cho ai biết về các rối loạn mà Laurie đang mắc phải. Sarah muốn giữ thông tin đó cho ngày xử án và không muốn tin này được phổ biến rộng rãi.
Một số lớn sinh viên thường nhìn thấy Laurie đi chơi đêm một mình và về rất muộn. Họ có nói chuyện này với nhau, cố đoán xem cô đang hẹn hò với ai. Một số đứa ra vài giả thuyết, nhận thấy Laurie thường hay đến sớm trong các buổi học với Allan Grant hoặc hay nán lại nói chuyện với ông ta sau giờ học.
Bà Louise Larkin, vợ ông khoa trưởng, bắt đầu thích nói chuyện với Moody. Chính bà đã đề cập đến việc Allan Grant chú ý đến một vị giáo sư Anh văn mới đến. Lần theo thông tin do bà Louise cung cấp, Moody có hỏi chuyện bà Vera West nhưng bà này im như hến.
- Allan Grant là bạn của mọi người, bà ta nói khi Brendon hỏi về vấn đề này. Bà phớt lờ như không hiểu các ẩn ý trong câu hỏi.
Mình chỉ còn nước phải bắt đầu lại từ số không thôi, Moody cay đắng tự nhủ. Cái vấn đề là năm học gần kết thúc và những sinh viên năm thứ bà quen với Laurie Kenyon sắp sửa rời khỏi trường đại học, như Gregg Bennett chẳng hạn.
Không một ý nghĩ rõ rệt, Brendon gọi điện cho Gregg Bennett, hỏi xem họ có thể gặp nhau ở một quán cà phê được không. Gregg sắp sửa lên đường cho dịp nghỉ cuối tuần nên họ hẹn với nhau vào sáng thứ hai. Và như mọi khi, Gregg hỏi thăm về Laurie.
- Theo chị cô thì cô ấy vẫn khỏe mạnh.
- Nhờ ông nói với Sarah là có cần gì cứ gọi điện cho tôi nhé!
Thêm một tuần lễ mà không có kết quả gì, Brendon chán nản thầm nghĩ trên đường về nhà. Và vợ ông lại
kết liễu
tinh thần ông bằng việc tổ chức một buổi họp vào tối đêm đó.
- Anh sẽ đi ăn tối tại quán Solari vậy, ông nói khi hôn lên trán bà vợ cho lấy lệ. Ông không thể nào hiểu nỗi tại sao em lại thích dây dưa vào những chuyện ngu xuẩn đó được.
- Anh hãy vui lên nhé, anh yêu. Anh có thể đi gặp các bạn của mình mà.
Trong đêm đó, Brendon đã có được dịp may mà ông hằng mong chờ. Ông ngồi trên quầy, tán gẫu với các đồng nghiệp cũ của văn phòng công tố. Đề tài mau chóng được hướng về Sarah và Laurie Kenyon. Theo ý kiến chung thì tốt hơn hết Sarah nên nhận tội.
- Nếu họ đồng ý bỏ qua tội cố ý giết người với trường hợp gia trọng, Laune có thể nhận bản án từ mười lăm cho đến ba mươi năm, sau đó có thể được giảm một phần ba có thể ra lúc hai mươi sáu hoặc hai mươi bảy tuổi.
- Chánh án Armon được chỉ định và ông ta không nhẹ tay đâu, một phụ tá công tố trẻ tuổi tuyên bố. Dù sao đi nữa, các bị can trong các vụ án mạng vì tình không hề được các ông chánh án để mắt tới vào giờ kêu án.
- Nội việc nghĩ con bé xinh như Laurie mà bị nhốt chung với đám kia cũng đủ làm cho tôi nổi da gà rồi, một người khác nhận xét.
Bill Owens, một thám tử tư làm việc cho một công ty bảo hiểm đang đứng cạnh Moody. Anh ta chờ cho người ta chuyển sang một đề tài khác để nói:
- Này Brendon, tôi không muốn cho người ta nghe thấy tôi báo cho anh một tuy-dô.
Brendon Moody không xoay đầu lại, chỉ liếc nhìn chéo anh ta
Là chuyện gì vậy?
- Anh có biết Danny O’Toole không?
- Danny – tên chuyên gia về các ông chồng bị truy lùng đó à? Biết chứ! Thế dạo này anh ta đang theo dõi tên nào vậy?
- Vấn đề là ở chỗ đó. Tối hôm trước, anh ta hơi quá chén và như thường lệ câu chuyện được nói về Laurie Kenyon. Nghe đây, sau cái chết của cha mẹ cô ấy, Danny được người ta mướn để theo dõi hai chị em Sarah, hình như về bảo hiểm gì đó thì phải. Sau khi đứa em bị bắt thì việc đó sẽ được kết thúc.
- Chuyện này có vẻ gì đó mờ ám, Moody đáp lại. Tôi sẽ chú tâm về việc này mới được, và cám ơn anh nhiều.