Chương 75
-
Một Quá Khứ Kinh Hoàng
- Mary Higgins Clark
- 1183 chữ
- 2020-05-09 01:54:46
Số từ: 1173
Người dịch: Võ Liên Phương
NXB Văn Học
Justin Donnelly không muốn nói với Sarah rằng Laurie có thể không tài nào tìm lại được trí nhớ cho kịp ngày xử án. Với hai thành viên khác của nhóm ông ta, Pat và Kathie, hai nhà chữa trị bằng hình ảnh và nhật ký, ông xem lại các băng hình các buổi chữa trị Laurie.
- Cô thấy là mấy nhân cách bắt đầu tin tưởng và đồng ý nói chuyện với tôi rồi đó, nhưng họ lại câm như hến như mọi khi tôi đề cập đến đêm 28 tháng Giêng hay đến các năm mà Laurie bị bắt cóc. Bây giờ chúng ta hãy xem xét lại ba nhân cách kia đi.
Kate được ba mươi ba tuổi, như thế gần như bằng tuổi với Sarah. Tôi cho là Laurie làm vậy cốt để tạo ra một người bảo trợ, mà theo cách nhìn của cô sẽ là một người chị. Trái với Sarah, Kate thường hay tức giận Laurie, nói cô là một đứa khóc nhè, trách cô luôn chuốc lấy nhiều phiền phức nghiêm trọng. Điều đó chứng minh cho tôi thấy Laurie có cảm giác mình đáng được nhận sự phẫn nộ của Sarah.
Debbie, đứa trẻ bốn tuổi, cũng rất muốn nói chuyện với tôi nhưng cũng rất sợ hoặc chưa hiểu rõ những gì đang xảy ra. Tôi cho rằng cô ấy rất giống Laurie khi cô ở tuổi mà cô bị bắt cóc. Đôi khi cô bé ấy cũng có vài điều hài hước. Sarah Kenyon có kể cho tôi biết là trước khi bị bắt cóc Laurie cũng là một đứa vui nhộn lắm đấy.
Leona thì đúng là một đứa khêu gợi, không còn nghi ngờ gì nữa, cô si mê Allan Grant như điên và ghen với bà vợ ông ta. Và cũng là một điều hiển nhiên khi cô thấy cách đối xử của ông ta như là một sự phản bội đối với cô và cô tức giận đến mức có thể giết chết ông ấy được. Nhưng đến ngày hôm nay, cô nói về ông ấy một cách hết sức âu yếm giống như thể người ta nói về một người tình xưa vậy. Các cuộc tranh cãi đã chìm trong quên lãng, cơn giận dữ đã nguôi đi và mình chỉ còn nhớ những lúc hạnh phúc mà thôi.
Họ họp trong căn phòng họp cạnh phòng làm việc của Justin. Ánh nắng mùa xuân tràn ngập gian phòng qua khung cửa sổ. Từ chỗ anh đang ngồi, Justin nhìn thấy được khu tắm nắng, nơi mà nhiều bệnh nhân đang hưởng thụ ánh sáng mặt trời. Anh thấy Laurie bước vào trong đó, tay trong tay cùng Sarah.
Pat có mang theo nhiều hình vẽ khác.
- Anh có xem bức ảnh mà Laurie đã xé tại nhà cô ấy chưa? bà ta hỏi.
- Tôi có mang theo ở đây, Justin tìm lục trong đống hồ sơ của mình.
Pat ngắm nhìn bức ảnh, so sánh nó với những tấm mà Laurie đã vẽ, rồi để chúng cạnh với nhau.
- Anh hãy nhìn đây. Bà chỉ vào hình vẽ thân người bằng các khúc cây nhỏ và chúng được lặp đi lặp lại nhiều lần trong các hình vẽ khác nữa. Anh có nhận thấy điều nổi bật không?
- Cô bắt đầu khoác cho hình dáng đó một bộ đồ ngụy trang hay một bộ đồ tắm gì đó, anh nhận xét.
- Đúng vậy! Bây giờ anh hãy nhìn kỹ ba bức hình này đi. Tấm hình này nó có tóc dài trong khi hai tấm kia, tóc rất ngắn. Cô vẽ nó với khuôn mặt của một thằng con trai, hai tay khoanh lại giống như trên tấm hình được ghép lại. Rất có thể cô muốn tái hiện lại chính cô nhưng biến nó thành một thằng con trai. Chỉ tiếc có mỗi một điều là tấm hình đã nát bấy và chính Laurie đã làm như thế.
Kathie, nhà chữa trị bằng nhật ký có đem các trang viết sau cùng của Laurie.
- Đây là tuồng chữ của nhân cách Kate, nhưng cô đã thay đổi nhiều từ hồi tháng Hai. Càng ngày nét chữ đó càng giống tuồng chữ của Laurie. Cô viết như sau
Tôi đã quá mệt mỏi rồi và Laurie đã đủ lớn để chấp nhận việc gì đến với cô. Phải chi cô có thể cỡi ngựa đi dạo trong Công Viên Trung Tâm, hoặc lấy bộ gậy chơi gôn, lái xe đến câu lạc bộ để chơi một ván. Cô rất thích tham dự các cuộc tranh tài môn đó. Cách đây không đầy một năm, người ta còn gọi cô là niềm hy vọng duy nhất của bang New Jersey mà! Có thể nhà tù không khác gì nhiều so với ở đây, có thể người ta cũng sẽ được an toàn như ở đây vậy. Không một ai có thể lẻn vào trong đó với tất cả các lính canh, không ai có thể đến đó lúc đêm tối với một con dao. Thơ từ trong nhà tù đều bị kiểm duyệt, như thế có nghĩa là các bức ảnh không thể tự chúng đến được trong các cuốn tập. Kathie đưa các trang giấy cho Justin.
Bác sĩ à, cái đó cũng có nghĩa là Kate đã chấp nhận việc phạm tội của Laurie và bản án đang chờ đón cô
.
Justìn nhìn ra cửa sổ, Sarah và Laurie đang ngồi cạnh nhau. Laurie đang cười, cả hai đều có thể là hai phụ nữ trẻ tuyệt vời trên một sân tắm nắng hay trong một câu lạc bộ gôn.
Pat nhìn theo anh.
- Hôm qua tôi có nói chuyện với Sarah. Tôi nghĩ chị ta đang đến hồi suy sụp rồi. Rất có thể ngày mà cửa nhà tù đóng sầm lại sau đứa em của mình, ông sẽ có thêm một bệnh nhân khác nữa đấy Bác sĩ Donnelly!
Justin đứng lên.
- Tôi chờ họ tại đây trong mười phút nữa. Pat, tôi nghĩ chị có lý. Cô ấy đã vẽ tấm hình bị xé rách với nhiều cách khác nhau. Chị có biết người nào có thể tháo từng các miếng rời ra, làm sạch các vết keo, ráp chúng lại và phóng to nó lên để làm nổi bật các chi tiết không?
Bà ta gật đầu.
Cứ thử xem sao
Anh xoay qua Kathie.
- Chị có nghĩ là Kate hay Laurie nhận thức được hệ quả của sự giam mình của họ với Sarah không, như thế cô sẽ không dễ dàng chấp nhận một bản án tất nhiên.
- Có thể lắm chứ!
- Tốt! Tôi còn phải làm một chuyện nữa, tôi sẽ nói chuyện với Gregg Bennett, anh bạn cũ của Laurie để cố xem lại tất cả những gì đã xảy ra trong cái ngày mà cô ấy quá sợ anh ta đến như vậy.