Chương 81


Số từ: 940
Người dịch: Võ Liên Phương
NXB Văn Học
Ngồi tại góc bàn trong trạm Villa Cesare ở Hilsdale, cách Ridewood vài cây số, Sarah tự hỏi không biết mắc chứng gì cô lại chấp nhận lời mời ăn tối của Mục sư Bobby và bà vợ Carla Hawkins.
Cặp vợ chồng này đã đến nhà chị năm phút trước khi cô từ New York trở về. Họ đã lái xe vòng quanh khu phố, muốn làm quen với mối quan hệ láng giềng mới này và cô đã qua mặt họ trên Đại lộ Lincoln.
- Cô có khuôn mặt tuyệt vọng, ông Mục sư nói như thế với cô. Tôi có cảm giác chính Chúa đã bắt tôi phải chạy lại qua đây một lần nữa để nói lời an ủi với cô.
Buổi tối đó, sau khi từ bệnh viện về đến nhà lúc bảy giờ và chào từ giã Gregg Bennett, Sarah nhận thấy mình đã kiệt sức – và đói muốn rã ruột. Sophie đã về và khi Sarah mở cánh cửa của ngôi nhà trống trơn này, cô biết là mình không thể nào ở lại một mình trong này.
Tiệm Villa Cesare là nhà hàng mà cô ưa thích nhất vì các món ăn ở đây ngon tuyệt. Một dĩa hến, món tôm càng rán theo kiểu Ý, một ly rượu trắng và một tách cà phê capuccino. Tại đây không khí luôn cởi mở và nhiệt tình, cô thầm nghĩ. Vợ chồng Hawkins đến nhà sau khi cô đã ra đi nhưng không biết sao họ lại đến đây cùng một lúc.
Cô chào hỏi những người quen biết đang ngồi, Sarah tự nhủ
Đấy là những con người tốt bụng mà tôi sẵn sàng đón nhận tất cả lời cầu nguyện trên đời này. Chìm đắm trong suy nghĩ, cô mới nhận ra là Mục sư Hawkins vừa hỏi thăm sức khỏe của Laurie.
- Chỉ là vấn đề thời gian thôi, cô cho biết. Justin, tôi muốn nói bác sĩ Donnelly tin chắc Laurie sẽ vứt bỏ các sự chống đối để nói về đêm mà giáo sư Grant chết, nhưng có vẻ như trí nhớ của cô hoà lẫn với nỗi sợ hãi vì những gì đã xảy ra cho cô trong quá khứ. Ông bác sĩ tin rằng một ngày nào đó cô sẽ vượt qua được các chướng ngại vật để có thể bình phục lại tinh thần, cầu xin Chúa cho cô ấy sức mạnh để vượt qua.
- Amen, Bic và Carla đồng thanh lên tiếng.
Sarah cảm thấy mình quá tự tin. Cô nói quá nhiều về Laurie. Dù sao thì mấy người này cũng là người lạ, không một chút quan hệ gì với cô vì họ chỉ là người mua nhà mà thôi.
Ngôi nhà, đây là một đề tài nói chuyện chắc ăn.
- Mẹ tôi luôn giữ cho khu vườn có nhiều bông hoa, cô nói trong khi cắn một miếng bánh mì giòn rụm. Bông tulíp xinh quá, các người đã thấy đó, còn bông đỗ quyên sẽ trổ bông trong một hay hai tuần tới đây, đó là loại hoa tôi ưa thích nhất, chúng tuyệt đẹp. Nhưng hoa của gia đình Andreas còn phi thường hơn nữa. Gia đình đó ở ngay góc đường.
Carla cười thích thú.
- Ngôi nhà nào vậy? Phải cái nhà với các cánh cửa sổ màu xanh hay ngôi nhà trắng mà trước đây được sơn màu hồng đó không?
- Phải đấy, ngôi nhà trước đây sơn màu hồng. Chúa ơi, cha tôi đã nổi điên khi các người chủ trước đã sơn nó lại với cái màu đó. Tôi nhớ ông còn đòi đến tòa thị chính để yêu cầu giảm các loại thuế địa phương.
Opạl nhận thấy ánh mắt trách móc của Bic đang xoáy vào người bà. Lời nói hớ làm cho bà chết điếng. Tại sao hình ảnh của ngôi nhà hồng lại hiện lên trong tâm trí của bà như thế chứ? Không biết nó được sơn lại bao nhiêu năm rồi?
Cũng may là Sarah Kenyon dường như không để ý đến điểm này. Cô nói thao thao về nơi ở sau này mà thôi, rằng mọi chuyện đang xảy ra đúng theo kế hoạch.
- Căn hộ của chúng tôi sẽ hoàn tất vào ngày 1 tháng Tám, cô cho biết. Như thế chúng tôi sẽ giao nhà cho quý vị đúng thời hạn. Quý vị rất tử tế khi phải chờ lâu đến thế.
- Có một chút hy vọng nào để Laurie về nhà kịp không? Bic hỏi như không trong khi người ta dọn cho ông ta món bê nướng.
- Cầu xin Chúa nghe được câu hỏi của ông, mục sư Hawkins, Sarah đáp lại. Bác sĩ Donnelly quả quyết cô ấy không phải là mối nguy hiểm cho bất cứ ai. Anh ấy sẽ xin tòa án chỉ định một bác sĩ tâm lý phụ trách việc chữa trị cho cô ấy, và cho phép cô ấy được điều trị ngoại trú. Anh ấy nghĩ rằng muốn tham gia việc bào chữa cho mình, Laurie phải chế ngự sự bị giam giữ để cảm thấy mình được an toàn.
- Không có gì có thể làm cho tôi vui hơn khi thấy em cô trở về lại Ridgewood, Bic quả quyết với Sarah bằng cái vỗ tay vào vai cô.
Tối hôm ấy, khi đi ngủ, Sarah cảm thấy mình đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng nào đó. Chắc là một câu nói của Laurie, chị nghĩ khi chìm vào trong giấc ngủ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Một Quá Khứ Kinh Hoàng.