Phần III - Chương 7


Số từ: 1146
Nguồn: downloadsach.com
Mặt trời vừa mới nhú lên khỏi cánh rừng phía đông, máy bay trinh sát địch đã liệng vè vè trên bầu trời Thà-Khẹt.
Đơn vị bố trí đón đánh địch ở hướng Đông Nam thành phố, đường 13 đổ vào. Còn con đường dọc theo bờ sông xuống làng Xiêng Vang thì do đơn vị tự vệ thành phố đảm nhiệm. Từ ngày vào chiếm lĩnh thành phố, đơn vị của Liêu đã nhanh chóng tổ chức được hai trung đội. Tự vệ thành, giờ đây đang phối hợp tác chiến với đơn vị của Liêu. Trong các công sự, chiến sĩ ta đều đã sẵn sàng chờ giặc đến rồi nổ súng. Nhưng giặc chưa đến, những giây phút chờ nổ súng thật căng thẳng, nên mỗi chiến sĩ đều tự tìm ra một cách giải trí. Có mấy người nhặt những hòn sỏi nhỏ, thi nhau búng đúng một tiêu. Anh thì ngồi rít thuốc lá lắng theo tiếng hét ban mai của một con họa mi từ cánh rừng vọng lại. Có người cần cù tiếp tục sửa sang lại công sự. Tuy, người chiến sỉ nhỏ bé nhất đại đội thì đang lấy đất nặn hình người, đủ các loại, Tây, Nhật có cả…
Thời gian đã đi qua rõ nhanh. Mặt trời trèo lên khỏi dãy rừng phía đông được chừng cây nứa. Lá ngụy trang trên các cộng sự đã được thay thứ khác cho tươi.
Một chiến sĩ nào đó lầu bầu chửi:
- Tiên nhân chúng nó, mỏi cả mắt chờ, không chịu dẫn xác tới. Đánh nhau vào buổi chiều thì có mà ăn cám!
Chín giờ sáng.
Liêu nâng ống nhòm quan sát tình hình địch phía trước. Mũi tấn công chủ yếu của địch theo hướng đường 13 đã dừng lại ở phía nghĩa địa cây số 3. Trước đôi kính ống nhòm, rõ mồn một những xe cộ, lính tráng địch đi lại. Động cơ các xe rú lên như người phát suyễn lúc sắp chết. Lại còn có những âm thanh là lạ, lệch kệch, lồng cồng, tựa hồ tiếng đóng nắp quan tài. Xem ra, Liêu còn sốt ruột chờ địch tới hơn cả chiến sĩ mình.
Men theo giao thông hào, có bóng một cô gái mặc áo màu sim chín đang đi tới, Chiến sĩ ta đùa theo cô gái.
- A… con thỏ nâu!
- Con thỏ nâu tha mồi cho anh em!
Gái đã được Liêu đồng ý cho ở lại cùng đơn vị, đảm nhiệm công việc giúp
anh nuôi
. Cô đang tiếp tế cho các chiến sĩ, vui vẻ phát tận tay từng người nước uống, thuốc lá. Liêu là người tiếp nhận cuối cùng.
Cầm lấy bao thuốc
Mô-li-a
trên tay Gái, Liêu ngạc nhiên:
- Lấy đâu ra thứ này?
- Thiếu gì, người ta vứt đầy ở các hiệu. Tội gì mình không lượm.
Liêu lắc đầu.
- Cô bé này hoạt động dữ quá.
Gái đứng bên Liêu cười bẽn lẽn, sung sướng như một đứa nhỏ, lần đầu biết nấu cơm được mẹ khen.
Một chiến sĩ gần đấy:
- Cô tiếp tế ơi, giá trưa nay mỗi người được vài ngụm cà phê thì khoái quá!
- Dễ thôi, anh ạ! – Đoạn Gái chia tay Liêu – Em về đây – Gái trùm tấm khăn dù xanh lên đầu.
Liêu nói với theo cô:
- Khéo không bẩn mất áo mới!
Cô ngoái lại lườm Liêu, đôi mắt trong suốt tựa mắt nai non nguýt Liêu một nguýt dài… Liêu dặn thêm!
- Nhắc các anh cẩn thận, đề phòng khói nấu nướng. Địch phát hiện được thì cứ ngửa nồi mà hứng đạn!
Bóng Gái lom khom men theo giao thông hào. Cô đi tới đâu thì chiến sĩ cười nói, vui đùa tới đó.
- Bắt lấy!
- Bắt lấy con thỏ, anh em ơi!
Giọng Gái nũng nịu:
- Đừng, đừng, để thỏ tha mồi cho chứ!
Mặt trời đứng thẳng đỉnh đầu. Các chiến sĩ vẫn sinh hoạt giải trí ở trận địa, cởi cả áo, phơi lưng trần ngồi đánh tú lơ khơ, anh thì chép bài hát, chép thơ, người lấy ảnh người yêu ra ngắm, thì thầm lời gì đó, anh nọ đem lá thư vợ đã nhàu nát ra đọc… Cậu Tuy, người nhỏ bé thôi không nặn đất nữa, đang bắt tay vào sửa đôi giày đang đi sao cho vừa chân. Đây là đôi giày thứ mười bảy của cậu, kể từ ngày vào chiếm lĩnh thành phố tới nay. Có ngày cậu ta thay giày đến năm lần. Đôi giày nào cũng mõm
đơ-cu-lơ
.(1)
Thỉnh thoảng một loạt đại bác 108 ly của địch từ ngoài dội vào thành phố,
kiểu bắn thăm dò
. Giữa trưa trên bầu trời giảm bớt tiếng máy bay.
Và, đêm đã trùng xuống. Trăng hạ tuần chưa mọc. Trời tối om, sâu thẳm.
Vòng ngoài thành phố, phía địch, pháo súng được nối nhau đều đặn bắn lên, tỏa ra ánh sáng xanh. Ánh sáng rọi sang cả trận địa quân ta, thấp thoáng thấy gương mặt của các chiến sĩ đều giống nhau. Ở đây, đơn vị đang sinh hoạt văn nghệ, dẫu rằng mặt trận, không khí có phần căng thẳng.
Mọi người đang cố nài Gái hát. Chỉ cần nghe giọng hát con gái, không câu nệ hay, dở. Anh em yêu cầu dữ quá. Gái đành bẽn lẽn đứng lên, hát bài
Thanh niên hành khúc
. Bài hát này cô được thanh niên Việt Kiều tập cho sau ngày cách mạng Lào thành công. Bài hát lại tắt ngấm trong lòng cô từ sáu, bảy năm nay, giờ mới lại được hát lại. Gái hát không đúng điệu lắm, các chiến sĩ vẫn vỗ nhịp và hát hòa theo…
Buổi liên hoan không được phép kéo dài, mặc dầu các tiết mục cỏn tỏ ra khá phong phú, vì đơn vị cần nghỉ sớm… Cuộc vui được chấm dứt, đại đội trưởng Liêu đã đứng lên nhắc nhở anh em:
- … Rất đông anh em cứ sốt ruột, thắc mắc tại sao địch lại chưa vào thành phố. Chúng nó xảo quyệt lắm. Thời gian lặng lẽ thế này đang chứa đầy nguy hiểm cho ta! Chúng ta đang tiến hành chiến thuật kéo dài thật lớn vòng vây, để cuối cùng cất vó ta thật gọn. Nhưng tất nhiên ta không dại, cứ phải tìm cách giành lấy chủ động. Ban chỉ huy đã có kế hoạch. Yêu cầu anh em, xong đây, về xem xét lại mọi chuẩn bị cá nhân, vũ khí, súng đạn thật tốt, sẵn sàng. Tôi hứa, sáng mai sẽ gọi được kẻ địch vào đây, chỉ cần chúng ta bình tĩnh để nện cho chúng những đòn trí mạng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa Hoa Dẻ.