Phần II - Chương 1


Số từ: 1402
Nguồn: downloadsach.com
Lúa đang thì con gái, xanh mơn mởn. Sóng lúa dập dờn dưới làn gió thu dịu mát. Đàn chim én đưa thoi trên cánh đồng. Sắc trời ngả về thu. Bầu trời cao xanh. Thỉnh thoảng mới có vài đám mây trắng bạc trôi qua lững thững. Nắng thu choàng phủ lên cỏ cây, núi đồi một màu vàng quả dành. Cánh rừng già phía tây càng xanh thẫm dưới nắng, làm nổi bật lên những suối nước trắng xóa như những tấm lụa chảy từ mái núi cao xuống thung lũng.
Thơ cổ vốn có câu:
Một chiếc lá ngô đồng rụng, thiên hạ biết mùa thu…
Mùa thu 1952 đang đến. Mùa thu êm ấm của những ai đang sống trong cảnh gia đình sum vầy và cũng là mùa thu nhớ mong của nhiều đôi lứa đang xa nhau…
Trên con đường đồi từ phía rừng xanh đổ ra, có tiếng người í ới gọi nhau và tiếng hát của phường hái củi. Một giọng hát dân ca nghe véo von, nhưng lại mộc mạc, chân chất, khi nghe lỡ làng…!

Đợi chờ em với…anh ơi.


Rồi mai sau lên ngược…xuống xuôi, em chờ..
.
Ở con dốc đất đỏ, một mái nón nhô lên, rồi hai. Thìn gánh củi chạy trước, Tân gánh củi chạy sau. Củi nặng vai, mồ hôi ướt đầm đìa thân áo cả hai người. Lên tới đỉnh dốc thì họ đặt củi, nghỉ chân bên mấy khóm cây ven đường.
Thìn lấy khăn mặt buộc đầu đòn gánh lau mồ hôi. Mồ hôi lớp này đến lớp khác cứ túa ra.
Tân nhìn Thìn vẻ ái ngại:
- Hôm nay củi quá tươi, Thìn lại bó to, nặng đấy! Mệt lắm không?
Thìn đã cầm lấy nón quạt:
- Mệt gì. Nhưng nghỉ chờ Hoa về một thể. Thanh niên hạng các anh theo được tôi còn khướt.
Tân bĩu môi.
Thìn nguýt Tân một nguýt dài, rồi nghiêng mình nằm xuống bên khóm sim, đầu gối lên tay mình, hai mắt thiu thiu.
Chờ mãi chẳng thấy bóng Hoa về, Tân ngoái sang bên, đưa mắt nhìn Thìn một lượt từ đầu đến chân, rồi trở lại móc túi, lấy thuốc lá cuốn hút.Vừa nhả khói thuốc hờ hững, Tân đưa mắt nhìn theo con đường đất đỏ chạy lượn cánh cung qua các sườn đồi, rồi nhoài mình băng qua cánh đồng, hút vào trong rừng cọ…Ở đó là xóm làng của Tân, của Thìn…bao thân yêu, đầm ấm…
Thìn hé mắt nhìn Tân, thấy anh chàng đang như một ông cụ, mặt đăm chiêu, tư lự, Thìn vờ thở dài rõ mạnh.
Tân quay lại với Thìn, để mắt vào gương mặt hồng tươi, món tóc mai ướt mồ hôi như dính vào má, nom Thìn như một đứa trẻ đang ngủ ngon trong nôi.
Tân muốn nói với Thìn một câu chuyện đã được giữ kín từ lâu.Tân với Thìn từng sống gần gũi nhau thuở tấm bé. Anh cũng đã biết yêu Thìn qua những tháng năm sinh hoạt đồng áng, lao động sản xuất, cũng như bao ngày đi tối về sớm làm công tác xã hội… Trong khung cảnh chất phác giản dị của quê hương, tình yêu của anh đối với Thìn, gần đây bỗng trở nên thôi thúc, nhưng muốn phải bộc lộ, phải nói ra. Giờ đây, càng nhìn Thìn, lòng anh càng rạo rực hơn bao giờ hết.
Đôi môi Thìn chúm chím, đẹp như một nụ hồng sắp nở. Bao giờ, biết đến bao giờ, tự đôi môi nồng thắm ấy sẽ thì thầm với Tân
Em yêu anh!
Bao giờ, và bao giờ, đôi môi ấy cùng áp chặt vào môi anh trong hơi thở ngây ngất hương tình yêu…?
Tân vất mẩu thuốc lá trên tay, chuyền lại gần Thìn. Đôi môi dày của anh ta run run, rồi lên tiếng gọi:
- Thìn ơi!
Mắt Thìn chỉ hé mở trong khoảnh khắc, rồi nhắm lại ngay, không rõ đã kịp nhìn rõ Tân chưa.
- Thìn ơi! Tân mạnh dạn lên tiếng lần nữa.
Lần này mắt Thìn mở nhìn Tân lâu hơn tí chút. Đôi mắt sao mà cay nghiệt, không chịu mở lâu hơn nữa. Tân ngồi sát cạnh Thìn. Có lẽ lúc này người ta sợ tiếng động nhất. Rồi, Tân đưa tay khẽ lay vai Thìn.
Tức thì, Tân bị cho một phát vào tay. Và, Thìn đã bật ngồi dậy với một câu hỏi:
- Anh đang làm gì thế?
Tân cúi mặt, ngượng ngùng đưa tay nhổ cỏ, bối rối đến khó tả, nói với Thìn:
- Tôi…tôi định nói với…Thìn…một việc.
Thìn quay mặt đi nơi khác, cười thầm, bảo Tân:
- Anh nói đi, dũng cảm mà nói đi! Tôi nghe đây!
Mặt nóng bừng bừng như bị ai xát ớt vào, hai tai Tân đã ù lên tựa người lặn lâu dưới đáy nước, nghe ran những tiếp lộp độp.
Anh chàng Tân ngày thường nghịch ngợm, láu lỉnh là vậy, giờ thì ấp a ấp úng. Hồi lâu anh ta mới đủ can đảm nhìn mặt Thìn, song chẳng dám nhìn lâu:
-Tôi thấy…Thìn…dễ thông cảm.
- Gì nữa? _Giọng hỏi lại của Thìn vẫn khô cứng.
- Tôi muốn…cùng Thìn …tìm hiểu.
Thìn bỗng cười phá lên.
Vừa xấu hổ, vừa bực mình, Tân quyết định không nói năng gì nữa. Anh loay hoay đứng lên.
Thìn lại dịu dàng kéo Tân ngồi xuống, giọng trở nên vui vẻ, thân mật:
- Tân, Thìn đùa đấy! Cứ ngồi mà nói cho hết chuyện!
Tân, phần nào đã bình tĩnh trở lại, nhìn Thìn với cái nhìn bán tín bán nghi.
- Giận Thìn lắm hở Tân?
- Tôi thấy, Thìn đùa hơi quá, tôi thì …nói thật.
Giọng Thìn không còn đùa cợt nữa, trở nên ấm áp, gần gũi đối với Tân, làm cho Tân muốn nín thở mà lắng nghe theo từng lời nói:
- Tân ạ, Thìn hiểu Tân định nói gì, từ lâu rồi. Song, theo ý Thìn, hãy khoan, giữa chúng mình cứ tạm xem là tình bạn. Chuyện vừa xảy ra chưa lâu, chắc Tân đã hiểu. Mặc dù giữa tôi và Luyến đã hoàn toàn dứt khoát, nhưng cũng để chuyện nguôi dần đã. Chúng ta còn sống với nhau lâu, vả chăng còn trẻ, chưa đi đâu mà vội… phải không Tân?
Tất cả những gì mà Tân từng cảm thấy khó nói, vượt qua cả đỉnh Trường Sơn e rằng không khó bằng lời tỏ tình ban đầu, bây giờ Tân không phải nói nữa! Có gì mà đo được nỗi vui sướng của Tân trong lúc này. Thìn đã biết hết và mặc nhiên chấp nhận tình cảm của Tân… Đôi vai lúc này đã sát vào nhau tưởng ánh sang cũng không qua lọt. Tân đã nhận được hương tóc thơm thơm của Thìn qua hơi thở mình…
Tân ấp nhẹ bàn tay xù xì lên bàn tay Thìn.
Một lần nữa bàn tay Tân bị cảnh cáo!
Tân còn chẳng hiểu ra sao, bực mình, giận dỗi đứng phắt dậy.
Có tiếng người cười phá lên, rất dòn. Không phải tiếng cười của Thìn mà là tiếng cười của Hoa. Thì ra Hoa trông thấy Tân và Thìn bên nhau, cô đặt củi từ xa, rồi bí mật đến nấp kín sau lưng hai anh chị, đã khá lâu. Hoa đứng lên, miệng tươi rói, đến trước hai người.
Tân mắng Hoa:
- Con yêu này, nguy hiểm quá!
Hoa nghiêng đầu:
- Chúng mày vui sướng, không cho tao cùng hưởng sao?
- Mày độc thế, nghe hết chuyện rồi còn gì!
Hoa thản nhiên ngồi xuống cạnh Thìn, làm bộ vênh mặt lên với Tân:
- Nghe chưa hết, cũng chưa đủ! Đây còn thích nghe nữa.
Thìn vừa bá vai Hoa vừa nói:
- Phải đấy, ngồi lại đây đã nào, anh Tân, nói thêm chuyện nữa đi, cho Hoa cùng nghe với.
Tân ngồi xuống không sát Thìn như trước.
- Anh Khang từng nói cho nó nghe chán rồi.
Hoa nghiêm mặt lại:
- Tôi cấm cậu nói thế! Nói thế không có lợi. Anh Khang với tôi chẳng có dính líu gì với nhau.
- Thế thì anh Liêu bộ đội, được chứ?
Hoa vẫn hằm hằm nhìn Tân.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa Hoa Dẻ.