Chương 19: Đoá hoa


Số từ: 4621
Nguồn: thuquantruyen.com
Bá phủ Suzerain có vẻ lạnh và tối tăm hơn nhiều hôm diễn văn. Tôi có một mình với Suhail, và chốc nữa hẳn cũng chỉ còn một mình với Nashira. Chân tôi bắt đầu run từng hồi nhè nhẹ. Suhail không đưa tôi tới phòng diễn văn, cũng không vào nhà nguyện. Tôi bị lôi qua mấy hành lang, tống vào một phòng trần cao có nhiều cửa sổ đỉnh tròn. Phòng chiếu sáng nhờ một khay nến treo và cái lò sưởi đồ sộ. Ánh lửa lò sưởi nhảy nhót trên trần thạch cao, hắt bóng qua những gờ múi vòm cong nổi cao. Chính giữa phòng có một bàn ăn dài. Đầu bàn, ngự trên cái ngai đỏ bọc nệm, là Nashira Sargas. Mụ ta mặc đầm dài đen cổ bẻ cao: thiết kế theo lối điêu khắc và kỷ hà học.

Chào buổi tối, 40.
Tôi không nói gì. Mụ vẫy tay.
Suhail, ngươi để chúng ta ở riêng được rồi.


Vâng, thưa huyết bá.
Suhail xô tôi về phía mụ.
Hẹn gặp lại,
hắn phì vào tai tôi,
nhãi con.
Hắn nện gót trở ra cửa. Còn lại tôi trong căn phòng âm u, đối diện mụ đàn bà muốn giết tôi.
Ngồi đi,
mụ nói.
Tôi định ngồi vào cái ghế tít đầu kia bàn – cách mụ cả mười hai bộ – nhưng mụ đã chỉ chỗ ngay cạnh mình, bên trái, bên xa lò sưởi. Tôi đi vòng tới, hạ người ngồi vào ghế, mỗi bước tim lại đập thinh thịch. Suhail chẳng kìm tay tí nào khi đấm cú cuối cùng. Nashira không rời mắt khỏi tôi. Mắt mụ xanh như rượu ngải. Tôi nghĩ không biết mụ vừa ăn ai đêm nay.
Ngươi đang chảy máu.

Có cái khăn ăn đặt bên bộ thìa dĩa, lồng vào cái vòng vàng nặng. Tôi cầm thấm thấm đôi môi sưng vù, làm lớp vải màu ngà vấy máu. Tôi gập lại, giấu vết máu đi, rồi đặt khăn vào lòng.
Ta đoán chắc ngươi phải sợ hãi lắm,
Nashira nói.
Không.

Tôi nên sợ mới phải. Tôi có sợ. Mụ đàn bà này nắm quyền điều khiển mọi thứ. Cái tên mụ người ta phải thì thầm nhắc trong bóng tối, mệnh lệnh mụ làm máu chảy đầu rơi. Mấy con thiên thần sa ngã lờ lững quanh đó, không bao giờ rời quá xa huyền quang mụ. Im lặng tăng dần. Tôi không biết có nên nhìn lên mụ ta không. Trong khóe mắt tôi thấy thứ gì đó bắt ánh lửa – cái chuông thuỷ tinh. Chuông đặt chính giữa bàn. Trong lòng chuông là một bông hoa đã héo, cánh đã nâu xỉn quắt lại, còn đứng được nhờ sợi dây thép rất mảnh làm thân đỡ. Dù khi còn sống nó có là loại hoa gì thì đến lúc chết cũng chẳng còn nhận ra được. Tôi không hiểu sao lại có trò bày hoa héo ở giữa bàn ăn tối – nhưng đây suy cho cùng là Nashira. Giữ các vật chết quanh mình là nghề của mụ. Mụ nhận ra ánh mắt tôi.

Một vài thứ chết sẽ tốt hơn sống,
mụ nói.
Ngươi không đồng tình ư?
Tôi không rời nổi mắt khỏi bông hoa. Và, cũng không chắc lắm, nhưng hình như giác quan thứ sáu của tôi vừa run bắn.
Có,
tôi đáp.
Nashira nhìn lên. Có nhiều hàng dài những bộ mặt thạch cao phía trên cửa sổ, ít nhất năm mươi cái dọc mỗi bức tường dài. Tôi ngắm nghía kỹ bộ mặt gần nhất, như bị hút về phía nó. Một bộ mặt thật nữ tính, thanh thản, mang nụ cười dịu dàng. Người đàn bà trông yên bình như đang ngủ. Một cơn buồn nôn quặn thắt dồn lên trong dạ tôi. Đấy chính là L’Inconnue de la Seine, cái mặt nạ người chết nổi tiếng của Pháp. Trong động Jax có một bản sao. Ông nói khuôn mặt người đàn bà thật đẹp, nói cô ta đã là niềm đam mê của giới nghệ sĩ ngoài lề cuối thế kỷ mười chín. Eliza bắt ông lấy vải phủ lại, khiến ông không ngớt càu nhàu. Chị nói nhìn nó phát ớn. Tôi chầm chậm nhìn quanh phòng. Vậy ra mọi khuôn mặt – mọi người quanh đây – toàn là mặt nạ người chết. Tôi nén lắm mới khỏi oẹ. Nashira không chỉ thu thập vong thấu thị, mà cả khuôn mặt họ.
Seb. Nhỡ Seb cũng có trên đó thì sao? Tôi buộc mình nhìn xuống, nhưng ruột tôi lại quặn lên.
Ngươi có vẻ không khoẻ,
Nashira nói.
Tôi không sao.


Ta rất mừng khi nghe câu đó. Sẽ rất không may nếu ngươi lâm bệnh vào đúng giai đoạn hệ trọng nhất trong quá trình đào tạo ngươi ở Sheol I.
Mụ ta đưa ngón tay đi găng gại trên con dao ăn, mắt vẫn nhìn tôi.
Đoàn áo đỏ của ta trong ít phút nữa sẽ tới đây, nhưng ta muốn có cơ hội tiếp chuyện với ngươi trước. Coi như trao đổi câu chuyện nhỏ từ trái tim.
Tôi nghĩ thật ngộ nghĩnh là mụ tưởng mình có tim.
Huyết phò mã vẫn báo cáo với ta về sự tiến bộ của ngươi. Ngài cho biết đã nỗ lực hết sức để giúp ngươi phát lộ công năng,
mụ nói,
nhưng ngươi vẫn thất bại trong việc nhập chiếm trọn vẹn một mộng trường – dù là mộng trường thú vật. Điều này có đúng không?

Mụ không biết.
Đúng,
tôi nói.
Thật đáng tiếc. Tuy nhiên ngươi đã giáp mặt với một con Emite và vẫn sống sót, hơn thế nữa còn gây thương tích cho hắn. Vì nguyên do này mà Arcturus tin rằng ngươi nên được phong áo đỏ.
Tôi không biết phải đáp thế nào. Dù vì lý do gì, Hộ vương đã không kể với mụ về con bướm. Hoặc con hươu. Thế nghĩa là hắn không muốn mụ biết về khả năng của tôi – nhưng vẫn muốn tôi thành áo đỏ. Lần này hắn đang chơi trò gì đây?

Ngươi thật kiệm lời,
Nashira nhận xét. Mắt mụ lạnh như băng.
Ngươi đâu có nhút nhát như vậy trong lễ diễn văn.

Tôi đã được dạy chỉ nói khi có yêu cầu.

Lúc này ta yêu cầu ngươi.

Tôi chỉ muốn bảo mụ nhét ngược cái yêu cầu đó vào họng đi. Tôi đã hỗn xược với Hộ vương, lẽ ra tôi không nên ngần ngừ mà đối xử với mụ y như vậy mới phải – nhưng tay mụ còn đặt trên dao, và mắt mụ dán vào tôi chẳng hề nao núng. Cuối cùng, cố tỏ ra hèn mọn vừa đủ, tôi nói:
Tôi rất mừng là huyết phò mã coi tôi xứng đáng đưọc nhận áo đỏ. Tôi đã cố hết sức trong các bài thi.

Hẳn nhiên. Nhưng không nên lấy đó làm mãn ý.
Mụ lại tựa vào ghế.
Ta có vài câu hỏi cần ngươi trả lời. Trước khi cử hành tiệc kết nạp ngươi.

Kết nạp ư?


Phải. Chúc mừng ngươi, 40. Ngươi đã gia nhập quân áo đỏ rồi. Ngươi sắp được giới thiệu cùng các đồng sự mới. Tất cả đều tận trung với ta, trên cả với gia chủ của chúng nữa.
Máu đập thình thình trong tai tôi. Áo đỏ. Mót Xương. Tôi đã lên đến hàng ngũ cao nhất ở Sheol I, đội thân cận của Nashira Sargas.
Ta muốn nói chuyện với ngươi về Arcturus.
Nashira nhìn vào lửa.
Ngươi đã lưu trú ở phủ ngài lâu nay.


Tôi ở phòng riêng. Trên lầu.

Ngài có bao giờ yêu cầu ngươi ra khỏi đó không?

Chỉ lúc huấn luyện thôi.


Không có gì khác à? Trò chuyện vài câu chẳng hạn?

Ngài ấy chẳng thích thú gì trò chuyện với tôi cả,
tôi đáp.
Tôi thì có chuyện gì mà huyết phò mã thấy đáng nghe?

Nói rất có lý.

Tôi ngậm miệng. Mụ ta không hề biết tôi làm hắn thích thú đến đâu, hắn đã dạy tôi nhiều điều sau lưng mụ đến thế nào.
Ta đồ là ngươi đã đi khắp trú sở ngài rồi. Có thứ gì trong Tháp Sáng Lập làm ngươi băn khoăn không? Có gì bất thường không?

Ngài có vài thứ chiết xuất cây cỏ gì đó tôi không nhận ra.


Hoa.
Tôi gật đầu, mụ liền nhặt thứ gì đó trên bàn. Một chiếc mặt ghim cài, đã ố nhiều qua năm tháng, hình dáng y hệt bông hoa trên nắp hộp thuốc hít của hắn.
Ngươi đã bao giờ thấy biểu tượng này trong Tháp Sáng Lập chưa?

Chưa.


Ngươi có vẻ đoan chắc.

Tôi đoan chắc. Tôi chưa thấy cái này bao giờ.
Mụ nhìn thẳng vào tôi, vào mắt tôi. Tôi cố không ngoảnh đi.
Đằng xa có tiếng cửa đóng. Một hàng áo đỏ đi vào phòng, dẫn đầu là một tên Reph tôi không biết mặt.
Xin chào các bạn của ta.
Nashira vẫy tay về phía chúng.
Xin mời ngồi.
Tên Reph áp nắm đấm vào ngực rồi rời khỏi phòng. Tôi liếc từng khuôn mặt đám người. Hai mươi đứa mót xương, đứa nào cũng toát vẻ no cơm ấm cật. Chắc chúng được chia theo nhóm. Bọn lão làng từ Mùa Xương XIX đi đầu. Kathryn có ở đó, cả 16 và 17 nữa. Đứng cuối hàng là Carl, mặc áo dài đỏ, tóc rẽ giữa chải thắng thớm. Nó trân mắt ngó tôi vẻ trách móc. Chắc hẳn nó chưa từng thấy đứa áo hồng nào bên bàn huyết bá bao giờ. Từng đứa ngồi vào ghế. Carl buộc phải ngồi vào chỗ duy nhất còn chừa lại, đối diện tôi. David ngồi cách vài chỗ. Trán nó có vết cắt mới toanh, dán một hàng băng dính sát trùng. Nó ngước nhìn dãy mặt nạ người chết, nhướng mày.

Ta rất vui lòng thấy các ngươi đều tới tham dự với ta đêm nay. Chính nhờ những nỗ lực không mệt mỏi của các ngươi mà tuần này không có vụ tấn công đáng kể nào từ phía Emite.
Nashira nhìn từng đứa một.
Tuy vậy, chúng ta cũng không được quên mối đe dọa thường trực từ phía chúng. Không có đường nào chữa trị sự bạo tàn của chúng, và – vì ngưỡng đã bị vượt qua rồi – không còn cách nào cầm tù chúng trong âm Gian. Các ngươi là rào chắn duy nhất giữa con thú săn và con mồi.
Chúng gật đầu. Chúng đều tin điều đó. Mà có thể David thì không. Nó đang nhìn lên một cái mặt nạ, hơi nhếch mép. Tôi thoáng thấy Kathryn bên kia bàn đang nhìn mình. Có vết bầm lớn vắt chéo một bên mặt nó. 16 và 17 thậm chí còn không đưa mắt về phía tôi. Tốt. Chúng mà nhìn chưa chắc tôi đã kiềm chế khỏi phi con dao ăn vào chúng. Liss vẫn còn đang hấp hối ngoài kia, hoàn toàn là vì chúng.

22,
Nashira quay sang đứa mót xương ngồi bên phải.
11 ra sao rồi? Theo ta biết anh ta vẫn còn ở Oriel.
Tên thanh niên hắng giọng.
Anh ấy đã đỡ hơn rồi, thưa huyết bá. Không thấy dấu hiệu nhiễm trùng.

Lòng quả cảm của anh ta đã được ghi nhận.


Anh ấy sẽ rất vinh hạnh được biết điều đó, thưa huyết bá.
Dạ thưa huyết bá. Không thưa huyết bá. Bọn Reph quả khoái nghe tán tụng. Nashira lại vỗ tay vào nhau. Bốn đứa vô minh đi vào qua cửa bên, mỗi đứa bưng theo cái khay, nghe mùi rau thơm điếc mũi. Michael cũng có mặt trong đó, nhưng không nhìn tôi. Chúng nhanh chóng bày biện trên bàn một bữa tiệc thịnh soạn xếp quanh cái chuông thủy tinh. Một đứa rót vang trắng ướp lạnh vào ly cho chúng tôi. Cổ tôi chợt nghẹn. Khay nào cũng đầy ắp thức ăn. Thịt gà cắt từng miếng rất đẹp, vừa mềm vừa mọng nước, da chín giòn vàng ươm, nhồi đầy hành và xô thơm; nước thịt đặc thơm lừng; xốt quả nam việt quất; các loại rau hấp và khoai nướng, xúc xích mũm mĩm quấn thịt hun khói – một bữa có thể đem chiêu đãi Đại Pháp Quan mà không hổ thẹn. Nashira gật đầu, cả đám áo đỏ liền xông trận. Chúng ăn nhanh, nhưng không phải cái kiểu ngốn ngấu của kẻ bị bỏ đói lâu ngày.
Bụng tôi quặn lên. Tôi muốn ăn. Nhưng rồi tôi nghĩ tới đám hề xiếc sống bằng bánh mì cứng và nước mỡ trong xó nhà. Ở đây thức ăn ê hề, ngoài đó chẳng có một mẩu. Nashira nhận ra tôi đang ngần ngừ.
Ăn đi.
Đấy là lệnh. Tôi nhặt vài miếng thịt gà và ít rau vào đĩa. Carl uống ực ly vang như uống nước lã.
Coi chừng đấy 1,
một đứa con gái nói.
Kẻo anh lại ốm lần nữa.

Đám còn lại phá lên cười. Carl nhăn nhở.
Thôi nào, chỉ một lần chứ mấy. Lúc đó tôi vẫn còn áo hồng.

Phải, để yên cho 1 đi. Anh ta xứng đáng cạn ly này.
22 thụi một cú thân tình lên tay nó.
Anh ta vẫn còn là lính mới. Chưa kể chúng ta ai cũng hoảng khi lần đầu gặp con Vo Ve.
Xung quanh rì rầm đồng ý.
Tôi ngất xỉu đấy,
vẫn con bé đó thú nhận. Một cử chỉ quên mình để tỏ tình đoàn kết.
Lần đầu tiên gặp nó, ý tôi là thế.

Carl mỉm cuời.
Nhưng cô dùng vong giỏi lắm mà 6.

Cám ơn anh.
Tôi im lặng nhìn chúng thể hiện tình hữu ái. Thật tởm, nhưng chúng hoàn toàn không giả bộ tí nào. Carl không đơn thuần thích làm áo đỏ – không chỉ thế, rõ là nó thuộc về cái thế giới mới lạ lùng này. Phần nào đó tôi cũng thông cảm được. Tôi đã cảm thấy đúng như thế ngày đầu về làm việc cho Jaxon. Có thể Carl chưa bao giờ tìm được chỗ đứng trong nghiệp đoàn.
Nashira quan sát chúng. Chắc mụ hào hứng lắm với cái màn phô diễn hàng tuần này. Một lũ người ngu xuẩn bị tẩy não, đang cười đùa về những thử thách bị mụ bắt trải qua – đứa nào cũng phủ phục dưới chân mụ, ăn từ tay mụ. Chác mụ phải thấy mình hùng mạnh vô cùng. Khoái trá vô cùng.
Cô vẫn còn mặc hồng.
Một giọng chói lói vang lên.
Thế cô thì đã đánh Vo Ve chưa?
Tôi ngước lên. Cả lũ đều đang dồn mắt vào tôi.

Đêm qua,
tôi nói.
Tôi chưa thấy cô bao giờ.
22 rướn cặp lông mày rậm rì.
Cô đầu quân tiểu đoàn nào?

Tôi không thuộc tiểu đoàn nào cả.
Tôi bỗng thấy có trò vui.

Phải có chứ,
một thằng khác nói.
Cô còn áo hồng. Ở phủ cô còn có con người nào nữa? Gia chủ của cô là ai?

Gia chủ của tôi chỉ lãnh một con người thôi.
Tôi tặng 22 một nụ cười chớp nhoáng.
Chắc anh đã từng thấy ngài ở đâu đó rồi. Đó là ngài huyết phò mã.
Im lặng kéo dài tưởng phải đến hàng giờ. Tôi nhấp một ngụm rượu. Thứ cồn không quen đốt bỏng cả lưỡi.

Rất mừng là huyết phò mã lại chọn một gia khách loài người xứng đáng như 40,
Nashira nói và cuời nhạt. Tiếng cười nghe rất chướng tai, như tiếng chuông lạc nốt.
Cô ấy đã chiến đấu với tên Vo Ve một mình, không có gia chủ bên cạnh.
Im lặng sâu thêm. Tôi đoán cả đám này chưa đứa nào từng vào rừng mà không có Reph đi kèm, nói gì đến chuyện đơn thương đánh nhau với Vo Ve. 30 chớp cơ hội lên tiếng hỏi chính điều tôi đang nghĩ đến:
Vậy nghĩa là ngài ấy không chiến đấu với bọn Emite ư, thưa huyết bá?

Có lệnh cấm huyết phò mã đương đầu với bọn Emite. Là phối ngẫu tương lai của ta, để ngài làm thay việc của quân áo đỏ sẽ là bất kính.


Tất nhiên rồi, thưa huyết bá.
Nashira đang nhìn tôi, tôi cảm thấy rõ. Tôi vẫn tiếp tục ăn món khoai. Hộ vương có đánh nhau với Emite. Chính tay tôi đã rửa vết thương cho hắn. Hắn đã trái lệnh Nashira, còn mụ ta thì chẳng biết gì – hoặc chỉ mới nghi ngờ thôi.
Mất vài phút, chỉ nghe tiếng lanh canh thìa dĩa. Tôi ăn rau nhúng nước xốt thịt, vẫn mải nghĩ về hành tung bí mật của Hộ vương với bọn Emite. Chẳng hề có gì bắt buộc hắn liều thân nhưng hắn vẫn tự nguyện vào rừng đánh nhau với chúng. Phải có nguyên nhân nào chứ. Lũ áo đỏ khẽ nói chuyện với nhau. Chúng hỏi han về phủ của nhau, trầm trồ khen vẻ đẹp của những tòa nhà cổ. Chốc chốc chúng lại lôi các hề xiếc ra nhạo báng (
Một lũ nhát cáy, đúng thế, cả những đứa dễ chịu hơn cũng vậy
). Kathryn gẩy gẩy thức ăn, cau mày mỗi khi nghe nhắc đến Tổ Quạ. 30 vẫn còn đỏ mặt, Carl thì nhai thật lực, giữa từng mồm thức ăn lại nốc ly vang thứ hai. Mãi đến lúc bát đĩa sạch bóng, đám vô minh mới vào dọn bàn, để lại cho chúng tôi ba khay tráng miệng. Nashira đợi chúng no nê rồi mới lại cất tiếng nói.
Nay các ngươi đã được ăn uống đầy đủ rồi, các bạn của ta ạ, chúng ta hãy cùng giải trí một chút.

Carl lấy khăn ăn chấm mật đường rỉ trên mép. Một tốp hề xiếc xếp hàng đi vào phòng. Trong số họ có một thiên cầm. Khi Nashira gật đầu, nó đưa vĩ cầm lên vai chơi một điệu êm ái và réo rắt. Số còn lại bắt đầu biểu diễn nhào lộn rất uyển chuyển.
Đến lúc vào việc rồi,
Nashira nói. Mụ ta còn chẳng buồn xem biểu diễn.
Nếu trong số các ngươi đã có ai từng nói chuyện với Quản giáo, có thể các ngươi đã biết nhiệm vụ của ông ta ở đây. Ông ta là người săn các Mùa Xương. Qua vài thập niên gần đây, ta đã cố gắng săn về những thấu thị giá trị từ nghiệp đoàn tội ác ở Scion London. Hẳn nhiên rất nhiều người trong số các ngươi có nghe đến nó, một vài người thậm chí có thể từng làm việc cho nó.
30 và 18 rục rịch trong ghế ngồi. Tôi không nhận ra cả hai đứa chúng nó, nhưng công việc của tôi vốn hạn chế trong I-4, thỉnh thoảng sang I-1 hoặc I-5. Vẫn còn ba mươi ba phân khu khác có thể là nơi chúng sống. Carl thì đang há hốc miệng.
Chẳng ai nhìn đám nhà trò. Tài nghệ họ phải nói là đã đạt đến mức hoàn thiện, nhưng chẳng ai ngó tới.
Sheol I đặt mục tiêu là chất lượng, chứ không chỉ là số lượng.
Nashira không đếm xỉa đến nửa số ngồi trước mặt đang cụp mắt.
Mấy thập kỷ vừa qua ta đã để ý thấy sự xuống dốc đều đặn về độ đa dạng trong số các thấu thị chúng ta bắt được. Mọi kỹ năng của các ngươi đều được các Rephaite trân trọng và quý hoá, nhưng còn rất nhiều tài năng khác chúng ta cần đến để bổ sung thêm cho đặc khu. Chúng ta ai cũng cần học hỏi lẫn nhau. Nếu chỉ đưa về đây những người đoán lá bài hay chỉ tay thì sẽ rất thiếu hụt.

XX-59-40 chính là loại thấu thị bây giờ chúng ta tìm kiếm. Cô ta là mộng hành đầu tiên của chúng ta. Chúng ta còn có nhu cầu tìm vu nữ và nộ thần, nhiếp hồn và chiêu hồn, cùng một hoặc hai tiên tri nữa – bất kể loại thấu thị nào có thể đưa tới cho hàng ngũ ta thêm những kiến giải mới mẻ.

Kathryn đưa con mắt bầm tím nhìn tôi. Giờ nó đã biết chắc tôi không phải hung thần.
Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có thể học nhiều từ 40,
David nâng ly nói.
Riêng tôi thì rất sẵn lòng.

Thái độ thế là rất tốt, 12 ạ. Và chúng ta quả muốn học rất nhiều từ 40,
Nashira nói, lúc này ngoảnh sang nhìn tôi.
Chính vì thế ta cắt cử cô ta vào đặc vụ bên ngoài ngày mai.

Đám kỳ cựu liếc nhìn nhau. Carl đỏ tía mặt mày không thua gì cái bánh kem dâu.
Ta cũng sẽ phái XX-59-1 đi cùng. Cả ngươi nữa, 12,
Nashira nói tiếp. Lúc này trông Carl tươi hơn hớn. David cười khẽ vào ly.
Các ngươi sẽ đi với một tiền bối thuộc Mùa Xương XIX, người đó sẽ theo dõi những gì các ngươi thể hiện. 30, ta cho là ta có thể tin tưởng giao ngươi việc này.
30 gật đầu.
Rất vinh hạnh, thưa huyết bá.

Tốt.

Carl nhấp nhổm muốn rơi khỏi ghế.
Mục đích đặc vụ là gì, thưa huyết bá?

Chúng ta đang gặp một tình thế rất tế nhị. Như 1 và 12 đã biết, ta đã yêu cầu phần lớn lứa áo trắng soi tìm địa bàn của một nhóm gọi là Bảy Ấn. Chúng thuộc về nghiệp đoàn tội phạm của các thấu thị.
Tôi không dám ngẩng lên.

Thông tin cho biết Bảy Ấn nắm giữ một vài dạng thấu thị rất hiếm có, gồm cả một tiên tri và một nhiếp hồn. Thực tế chính kẻ mệnh danh 'Nhiếp Hồn Trắng' là đầu não của nhóm đó. Từ kết quả những lần soi gần đây, chúng ta đã suy luận được chúng sẽ hội ở London vào ngày kia. Địa điểm gặp tên là quảng trường Trafalgar, nằm trong tổng khu I, thời gian là một giờ sáng.
Những thông tin chúng tập hợp được quả chi tiết đến khó tin. Nhưng dùng từng ấy thấu thị soi một lúc, tập trung một nguồn năng lượng vào duy nhất một phần trong thanh khí, thì cũng không đáng ngạc nhiên mấy. Hiệu quả cũng phải tương đương với cầu vong.
Có ai trong các ngươi biết gì về Bảy Ấn không?
Không thấy ai trả lời, Nashira nhìn tôi.
40. Ngươi chắc phải từng làm việc trong nghiệp đoàn. Nếu không, ngươi chẳng thể ẩn náu ở London được lâu như vậy.
Ánh mắt cho thấy mụ ta không nói đùa.
Hãy nói xem ngươi biết những gì.

Tôi hắng giọng.
Các băng nhóm đều rất bí mật,
tôi nói.
Có nhiều giai thoại, nhưng...

Giai thoại,
mụ lặp lại.

Bàn tán,
tôi chữa lại.
Đồn thổi.

Nói rõ xem.

Chúng tôi đều biết tên giả mà chúng dùng.


Những tên đó là gì?
''Nhiếp Hồn Trắng, Ảo Ảnh Đỏ, Kim Cương Đen, Mộng Mơ Mặt Tái, Thi Thần Tuẫn Tử, Hung Thần Bị Xiềng và Chuông Vô Thanh.

Ta biết hầu hết các tên đó. Mộng Mơ Mặt Tái thì không.
Tuyệt.
Từ đó ta đoán rằng còn có một mộng hành khác. Không phải là trùng hợp ư?
Ngón tay mụ gõ xuống bàn.
Ngươi có biết chúng đóng ở đâu không?

Tôi không chối được. Mụ đã thấy chứng minh thư của tôi.
Có,
tôi nói.
Ở I-4. Tôi làm việc ở đó.

Chẳng phải thật bất thường là lại có hai mộng hành sống gần nhau đến thế? Chắc hẳn chúng cũng muốn tuyển ngươi vào băng.

Chúng không biết. Tôi náu rất kỹ,
tôi nói.
Con Mộng Mơ này là đồng tử phân khu I-4, là đệ ruột của Nhiếp Hồn. Con bé đó sẽ cho giết tôi nếu biết có đối thủ. Các băng nhóm mạnh không ưa cạnh tranh.

Mụ đang vờn tôi, tôi biết chắc. Nashira đâu có ngu. Chắc mụ đã ráp nối cả với nhau rồi: tập sách, Mộng Mơ Mặt Tái, Bảy Ấn ở phân khu I-4. Mụ biết đích xác tôi là ai.
Nếu kẻ Mộng Mơ Mặt Tái này quả là mộng hành, thì rất có khả năng Nhiếp Hồn Trắng đang giấu một trong những thấu thị được thèm muốn nhất toàn thành,
mụ nói.
Rất hiếm khi chúng ta có cơ hội gắn thêm một viên ngọc quý nhường đó vào vương miện của chúng ta. Năng lực ngươi là yếu tố cốt tử trong đặc vụ này, 40 ạ. Nếu có ai nhận mặt được mộng hành nhóm Bảy Ấn, đó chỉ có thể là một mộng hành khác.

Vâng, thưa huyết bá,
tôi đáp, cổ nghẹn lại,
nhưng… vì sao Bảy Ấn lại gặp nhau lúc đó?


Như ta đã nói, 40 ạ, đấy là một tình thế rất tế nhị. Có vẻ là một đám thấu thị ở Ireland đang tìm cách bắt liên lạc với nghiệp đoàn ở London. Một kẻ ngoài vòng pháp luật người Ireland tên Antoinette Carter cầm đầu chúng. Bảy Ấn đã hẹn gặp kẻ này.
Vậy là Jax đã làm được. Tôi nghĩ không hiểu làm thế nào Antoinette lại luồn lọt vào thành nổi. Vượt biển Anh-Ireland là điều gần như bất khả. Nhiều thấu thị đã từng kiếm cách vượt biên, phần lớn nhắm đích Hoa Kỳ, nhưng chẳng mấy người thành công. Không thể cưỡi bè mà vượt sóng được. Mà kể cả nếu có ai đến đích, Scion cũng chẳng để chúng tôi biết.
Cần hết sức ngăn chặn một nghiệp đoàn tội phạm tương tự hình thành ở Dublin. Cuộc gặp này phải bị ngăn lại. Mục đích của các ngươi là bắt được Antoinette Carter. Ta tin rằng cả bà ta cũng có thể là một loại thấu thị quý hiếm, và ta muốn biết đích xác bà ta đang giấu thứ quyền năng nào. Mục đích thứ hai là cưỡng chế Bảy Ấn. Nhiếp Hồn Trắng là mục tiêu tối quan trọng.

Jaxon. Nghiệt chủ của tôi.
Các ngươi sẽ nằm dưới quyền giám sát của huyết phò mã cùng em họ ngài. Ta trông đợi sẽ đạt được kết quả. Trách nhiệm sẽ thuộc về tất cả các ngươi nếu Carter có thể trở về Ireland.
Nashira nhìn từng người trong bọn: 30, David, Carl và tôi.
Các ngươi đã rổ chưa?

Rõ, thưa huyết bá,
30 và Carl đáp. David lắc sánh rượu trong ly.
Tôi không nói gì.
Cuộc đời ngươi ở đây sắp thay đổi rồi, 40. Ngươi sẽ được quyền dùng công năng của ngươi, một cách có ích, vào đặc vụ này. Ta trông đợi ngươi sẽ chứng tỏ được lòng cảm kích với những giờ dài Arcturus đổ vào huấn luyện cho ngươi.
Nashira rời mắt khỏi ngọn lửa, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ngươi có tiềm năng rất lớn. Nếu ngươi không cố sức hiện thực hóa tiềm năng đó, ta sẽ đảm bảo ngươi không bao giờ còn bước đi dưới những mái phòng Magdalen nữa. Ngươi sẽ tha hồ mục ruỗng bên ngoài cùng đám hề xiếc kia.
Ánh mắt mụ không biểu lộ cảm xúc nào, trừ cơn háu đói. Lòng kiên nhẫn của Nashira đang cạn dần.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.