Chương 122: Hành vi tùy tiện


Gửi thư xong ra khỏi gác Thiên Cơ, Lâm Nhữ chợt nghĩ đến một chuyện, hỏi Sùng Huy:
Tần Mậu đã đến Nhuận Châu mấy lần, biết hết quản sự n8hà họ Phương, nhưng gã chưa thấy huynh bao giờ, chỉ nghe huynh nói huynh là người nhà họ Phương thì gã đã tin ư?



Đâu có dễ tin3 như vậy.
Sùng Huy bĩu môi, nụ cười trên mặt ra vẻ ta thật thông minh:
Ta nói với gã, ta là họ hàng của Hà đại lang để gã tìm người nh9à họ Hà ở Việt Châu đến chứng thực.

Khóe miệng Lâm Nhữ cười nhạo, mấy người này cũng là con cháu nhà giàu lại không biết xấu hổ như vậy. Vừa rồi Sùng Huy đã nói hắn là vị hôn thê của nàng, người có chút liêm sỉ cũng biết khó mà lui, sẽ không bày ra vẻ mơ ước thê tử của người khác như vậy.
Nàng thầm cho rằng đây đúng là một đám chẳng nên hồn, chắc hẳn phụ thân của họ cũng là phường chuột nhắt, bản thân không gây dựng được sự nghiệp nên âm mưu đoạt gia tài của Hà Lịch.

Ngon quá!
Miệng Sùng Huy ăn dính đầy mỡ, vừa ăn vừa không quên gắp đồ ăn cho Lâm Nhữ. Thức ăn vơi dần, hài lòng nói:
Đồ ăn ngon, có nàng bên cạnh, chỉ có hai người chúng ta thôi, ăn cũng ngon miệng hơn.

Suýt chút nữa Lâm Nhữ đã cắn phải đầu lưỡi, nàng im lặng trước sự thẳng thắn của Sùng Huy, hít một hơi sâu, muốn hắn về sau không nói những lời như vậy nhưng lại nghĩ không ra lí do đành ngậm miệng, kìm nén khó chịu.
Lâm Nhữ thấy lạ sao Tần Mậu đột ngột lại ở cùng đám người họ hàng của Hà Lịch. Theo nàng biết, trong mấy kẻ Tần Mậu mang đến có một người là con thúc bá của Hà Lịch. Hóa ra tối qua sau khi trở về, Tần Mậu hoài nghi thân phận của Sùng Huy nên mang người đến kiểm chứng.

Trả khế ước đặt quạt với tiền quạt cho ta!
Tần Mậu cắn răng nghiến lợi nói, chìa tay trước mặt Sùng Huy.

Đến từ hôm qua rồi, nhưng đi đường vất vả mới bảo nhị quản sự thay mặt tìm Tần đương gia, huynh có ý kiến gì sao?
Nụ cười của Lâm Nhữ càng sâu.

Không… Không… Không có…
Tần Mậu lắp ba lắp bắp lui ra ngoài:
Nhị lang là người bận rộn, ta không quấy rầy thêm, cứ chuyển quạt đến, không đòi lại tiền quạt nữa.

Lâm Nhữ khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý, liếc mắt nhìn mấy vị thiếu gia nhà họ Hà.
Ba người đều mặt xiêm áo lộng lẫy, đeo vật trang sức xa hoa, cử chỉ ăn nói tùy tiện giống Hà Dư. Nàng nghĩ Hà Lịch là kẻ ngoại lai, Hà Dư mới có diện mạo của con cháu nhà họ Hà.
Lâm Nhữ ngây người, vỗ tay khen ngợi.
Đúng là thông minh, không mạo nhận họ hàng nh6à họ Phương mà nói là họ hàng của Hà Lịch. Quê của Hà Lịch ở Việt Châu, muốn tìm người làm chứng rất dễ, theo bản năng Tần Mậu sẽ cho rằ5ng Sùng Huy nói thật.
Năm xưa Hà Khương thị bị lừa gạt gia tài thế nào Lâm Nhữ có nghe qua, nàng ghét cay ghét đắng người nhà họ Hà.
Sau khi Hà Lịch trưởng thành, Phương Đức Thanh từng muốn nghĩ cách đòi lại gia tài giúp hắn. Nhưng Hà Lịch lạnh nhạt với danh lợi, cũng không muốn làm phiền nhà họ Phương nên từ chối khéo.

Ấy, Tần Mậu đến kìa.
Sùng Huy bỗng nói.
Sùng Huy nhìn phía cửa lầu, Lâm Nhữ ngồi quay lưng nên không thấy, vừa muốn xoay lại thì tiếng bước chân đã đến gần, giọng của Tần Mậu vang dội:
Thật khéo, lại gặp nhị quản sự. Nhị quản sự, mấy vị này là biểu đệ của Hà đại lang gồm Hà tam lang, Hà ngũ lang cùng Hà thất lang nhà họ Hà, chắc hẳn nhị quản sự có quen?

Sùng Huy cười một lúc, may mà không nói muốn cắn môi, chỉ bảo:
Chúng ta đi ăn trưa có được không? Tối qua ta không ăn gì, bữa sáng thì khó nuốt quá ăn không nổi, giờ đói lắm.

Lâm Nhữ cười thầm, no bụng mới nghĩ đến dâm dục, chỉ cần không phải cắn môi, chuyện khác đều chiều hắn, liền đồng ý.

Đúng là mỹ nhân, mỹ nhân chưa từng gặp qua!
Hà thất lang nhỏ giọng thất thanh.
Lâm Nhữ sợ phía Quách Thành An vẫn chưa từ bỏ ý định làm khó nên lần này ra ngoài để Sùng Huy mặc hồ bào, trong áo giữa vẫn mang vải độn ngực nhét bông, dái tai kẹp hoa tai, đeo nón màn che. Giờ dùng bữa ở tửu lâu cũng không tháo nón xuống, chỉ vén mèn che phía trước lên, nhìn qua hệt một thiếu nữ tuyệt sắc đẹp như tiên trên trời.
Tối qua Sùng Huy cởi nón màn che, chít khăn, không kẹp hoa tai, không độn ngực, mang hình dáng con trai, nên Tần Mậu xem hắn là con trai. Giờ gã nhìn thấy rõ ràng là nữ, vô cùng bất ngờ.

Ta là vị hôn thê của nhị lang.
Sùng Huy ôm cánh tay Lâm Nhữ, cơ hội nghìn vàng để tuyên bố.

Hóa ra là thiếu phu nhân, đã thất kính rồi.
Tần Mậu lau mồ hôi, không dám ở lại nữa, lòng bàn chân như bôi dầu ra khỏi tửu lầu, bỏ lại mấy tên thiếu gia nhà họ Hà.
Lâm Nhữ chỉ làm như không thấy, nhìn mấy người nhà họ Hà, khẽ cười nói:
Mời ba vị ngồi, mọi người đều là họ hàng với nhau, hiếm khi tụ họp lại. Nhữ làm chủ, mời các vị mấy ly thế nào?

Hai người vào lầu Văn Hương – tửu lầu sang trọng nhất thành Việt Châu, cũng là nơi hôm qua Sùng Huy đã lừa gạt Tần Mậu. Nàng không muốn bao phòng, chỉ chọn một bàn trong sảnh lớn.
Lầu Văn Hương không chỉ nức tiếng ở Việt Châu, mà còn nổi tiếng tại nhiều vùng thời Đại Đường, rất nhiều thực khách nghe danh đến đây.

Được! Được!
Hà tam lang, Hà ngũ lang cùng Hà thất lang tranh nhau nói, đồng loạt nhào đến cạnh Sùng Huy muốn tranh ngồi bên hắn.
Chỗ hẹp, không ai nhường ai, nhất thời đừng nói ngồi cạnh Sùng Huy, ngay cả tiến lên trước một bước cũng khó.
Trong lầu có rất nhiều món ăn nổi tiếng. Món canh Y Doãn ngọt mà không chua, nhạt chứ không loãng, béo mà không mỡ. Sau khi nếm thử, hai người cảm thấy trong vòng một tháng uống những món canh khác như nước lã, cực kỳ vô vị.
Còn có môi tinh tinh, cá diêu hấp, cua dầm, sam kho tương, đều là mỹ vị nhân gian.
Sau khi Lâm Nhữ lên làm gia chủ không hề nhàn rỗi, bận bịu chẳng nhớ nổi việc này, giờ thấy người nhà họ Hà, trong lòng nảy lên ý định, chắp tay thi lễ, cười nói:
Mấy vị là biểu đệ của biểu ca ta đúng không? Nghe danh không bằng gặp mặt, rất có phong thái.

Ba vị thiếu gia nhà họ Hà nghe nhưng xem như không thấy, chỉ nhìn Sùng Huy chằm chằm, con ngươi không chuyển động. Hà tam lang với Hà ngũ lang chảy cả nước miếng.
Lâm Nhữ muốn Sùng Huy thưởng thức nên gọi rất nhiều món, thức ăn bày đầy bàn.
Hai người chọn bàn ăn vuông dành cho bốn người ngồi đối diện nhau nên tuy gọi nhiều món vẫn đủ chỗ bày.
Sùng Huy ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua ba vị thiếu gia họ Hà, thành thực lắc đầu nói:
Không quen.

Sắc mặt Tần Mậu thay đổi:
Ngươi không phải là họ hàng của Hà đại lang, càng không phải quản sự nhà họ Phương. Ngươi gạt ta!

Lâm Nhữ chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn Tần Mậu, cười tủm tỉm:
Tần đương gia là người làm ăn lâu năm, biết rõ khế ước đã ký không thể sửa đổi, huống hồ sáng nay ta đã đến gác Thiên Cơ dùng bồ câu đưa tin để phường quạt vận chuyển quạt đến, giờ năm mươi nghìn chiếc quạt hợp hoan đã lên đường đến Việt Châu rồi, tiền quạt không thể trả cho huynh được.

Tần Mậu trợn tròn mắt như gặp quỷ, lắp bắp:
Phương… Phương nhị lang… Sao huynh lại… đến Việt Châu?

Thật ra tối qua Tần Mậu cũng bị sắc đẹp mê hoặc sau khi Sùng Huy đi ra khỏi bình phong, nên gã mới bị Sùng Huy nắm trong tay.
Tần Mậu đi mấy bước, quay đầu nhìn, chỉ vào Sùng Huy kêu lên sợ hãi:
Ngươi là con gái?

Sùng Huy đắc ý ngoe nguẩy cái đuôi vô hình, cười hì hì tự đắc.
Lâm Nhữ thấy ánh mắt sáng ngời của Sùng Huy đang nhìn môi nàng chằm chằm, thầm hối hận không nên khen hắn, đừng nói tên ngốc này lại muốn tranh công đòi cắn môi đấy chứ?
Đối phó với đám chuột nhắt không cần phải nhẹ tay. Trong nháy mắt Lâm Nhữ đã có chủ ý giúp Hà Lịch đoạt lại gia sản.

Mấy tên xô đẩy chen chúc, Lâm Nhữ né người, tránh qua bọn họ ngồi cạnh Sùng Huy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan.