Chương 149: Lại dấy nghi ngờ



Dạ không, hôm nay Tạ tiểu thư rất ngoan hiền, vào xưởng học làm quạt không ra ngoài.
Người canh cổng nói, ánh mắt lóe sáng, trong lú8c nói chuyện còn không ngừng thò đầu vào trong.

Phường quạt toàn đám đàn ông thô lỗ, một tiểu thư xinh đẹp ghé chơi ai mà khô3ng vui mừng. Vừa rồi gã ở trong ngắm Tạ Nghi Ninh, nghe tiếng vó ngựa mới vội chạy ra ngoài.


Học làm quạt?
Lâm Nhữ ngơ ngẩn9, bước vội vào trong. Sảnh bắc không có ai. Hà Lịch đang ngồi trong sảnh nam, bày sổ sách trước mặt nhưng ánh mắt lại không xem sổ sá6ch mà nhìn vào hư không như có điều suy nghĩ, chẳng biết đang bận tâm đến chuyện gì.
Lâm Nhữ nhìn Hà Lịch, nếu cứ bị Tạ Nghi Ninh ôm riết như vậy, dù không muốn cưới cũng phải cưới. Nàng rất bất đắc dĩ, trước tiên đến gần, hôm ấy ở lầu Nghênh Tân, hợp sức ba người thêm Uyển Sơ và Cảnh Sơ vẫn không kéo được Tạ Nghi Ninh, biết rõ hợp sức với Hà Lịch cũng không kéo Tạ Nghi Ninh ra nổi, miễn cưỡng dùng giọng bình tĩnh mà nói:
Muội nghĩ sai rồi, biểu ca của ta họ Hà không phải họ Phương. Muội có gả cho biểu ca cũng không thể học tay nghề làm quạt của họ Phương.

Tạ Nghi Ninh

một tiếng, nhìn Lâm Nhữ lại nhìn Hà Lịch, ánh mắt đưa đám, bất đắc dĩ buông Hà Lịch ra.
Hà Lịch xoay người chạy ra ngoài. Lâm Nhữ nhớ đến tình huống hai lần trước, thầm lo lắng. Tuy nàng cho rằng con trai lẽ nào lại không nghĩ thông vì chút chuyện vặt này, Tạ Nghi Ninh lại là mỹ nhân quốc sắc thiên hương hiếm có, nhưng chưa chắc Hà Lịch đã bằng lòng tiếp nhận. Nàng vội đuổi theo nhưng chậm một bước, Hà Lịch đã ra khỏi cửa, tung người lên ngựa, dáng đi gấp gáp, bụi mù tung bay, trong nháy mắt chỉ còn lại một chấm đen, qua một lúc cũng không thấy chấm đen nữa.
Hà Lịch có thể chắc chắn, Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh, nhưng không phải kiểu thích giữa trai gái với nhau mà là yêu thích theo lẽ tự nhiên, trừ mối liên hệ máu mủ ruột rà bẩm sinh đã có, Hà Lịch không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác cả.
Trong xưởng rọc tơ, nửa thợ quạt ngồi xổm thành hình tròn, Sùng Huy và Tạ Nghi Ninh ở giữa cầm trúc tía và dao rọc trong tay. Tạ Nghi Ninh xuýt xoa như tiếng hạt châu lớn nhỏ rơi trên mâm ngọc, cả xưởng chỉ vang tiếng trong trẻo của nàng, lúc thì nói:
Thật thần kỳ.
, khi lại nói :
Khó quá đi.
, lúc lại bảo:
Ha ha ha, ta biết rồi.

Phía trên là áo ngắn màu hồng đào, áo cộc tay màu hạnh, phía dưới là quần rộng màu xanh tùng, gấu quần rộng như kèn đồng, hoa văn hình cành hoa gãy viền gấm, trên chân mang giày thêu uyển chuyển, eo thon mềm mại như cành liễu, phối với mặt mày xinh xắn tinh xảo. Đừng nói đến các thợ quạt thô lỗ vất vả bôn ba vì miếng ăn, ngay cả những quản sự hay đi lại bên ngoài cũng vây quanh nhìn Tạ Nghi Ninh không chớp mắt.
Lâm Nhữ ho khan một cái, mọi người nghiêng đầu nhìn, ai cũng thoáng ngượng ngùng tản hết ra, vội vàng rời đi.

Nhữ lang, huynh đến rồi.
Tạ Nghi Ninh ngẩng đầu, cười xán lạn với Lâm Nhữ, không hề mất tự nhiên vì bản thân là người nhà họ Tạ lại học tay nghề làm quạt của nhà họ Phương. Tạ Nghi Ninh cúi đầu tiếp tục rọc tơ.
Sùng Huy ném trúc tía cùng dao rọc trong tay, vội vã đứng dậy vọt đến bên người Lâm Nhữ. Đã mấy ngày không gặp, ánh mắt hắn sáng lấp lánh, tham lam mà nóng bỏng, nhìn không chớp mắt một lúc rồi cúi đầu, uất ức tố cáo:
Buổi sáng lúc ta ghé qua nhị lang vẫn chưa dậy, Cảnh Sơ không cho ta vào thăm nhị lang.


Không, không cần đến bọn họ từ chối.
Hà Lịch lắc đầu nói:
Tạ Nghi Ninh vừa nói muốn học làm quạt, Sùng Huy đồng ý ngay. Giờ Sùng Huy đang dạy Tạ Nghi Ninh rọc tơ.


Sao cơ!
Lâm Nhữ biến sắc mặt, xoay người ra cửa, chạy về xưởng.

Nhữ lang!
Hà Lịch gọi, từ phía sau ghì vai nàng lại, rồi vội rụt tay về:
Muội quay lại đã, chúng ta bàn chuyện.


Không được! Muội không phải người nhà họ Phương, ta không dạy đâu!
Sùng Huy còn cao giọng hơn nàng ta, lại chỉ vào các thợ quạt, khí thế cực kì nói:
Các người cũng không được dạy!

Mắt to của Tạ Nghi Ninh láo liên. Theo tầm mắt của Tạ Nghi Ninh, Lâm Nhữ nghe tiếng Hà Lịch đến, thầm kêu không ổn rồi, vừa tính kêu Hà Lịch rời đi, Tạ Nghi Ninh đã xông đến, ôm eo Hà Lịch, đắc ý nói:
Ta gả cho huynh ấy thì sao? Giờ ta là người nhà họ Phương rồi đúng không? Tỷ mau tiếp tục dạy ta làm quạt.

Như có ngọn lửa đốt trên người Hà Lịch vậy, hắn vội vàng đẩy Tạ Nghi Ninh nhưng đẩy không được, gương mặt đỏ bừng ngay lập tức, trán đổ mồ hôi đầm đìa.

Huynh ấy chạy vội thế làm gì?
Tạ Nghi Ninh cũng đi ra, mắt to lanh lợi không thể hiểu nổi.
Cổ họng Lâm Nhữ nghẹn một bụng máu, lửa giận hừng hực, nhất thời cũng không đoái hoài đến kiêng kị gì, ngoắc Tạ Nghi Ninh:
Muội vào với ta.
Vào trong sảnh bắc, Lâm Nhữ ngồi trên bệ, Tạ Nghi Ninh không thấy người ngoài cũng muốn ngồi xuống theo Lâm Nhữ, lại bị Lâm Nhữ quát một tiếng:
Ai cho phép muội ngồi? Đứng cho ta! Đứng thẳng vào, không được nhúc nhích!

Tạ Nghi Ninh thoáng chần chừ rồi thật sự đứng dậy, thẳng tay đứng nghiêm chỉnh, không nhúc nhích.
Lâm Nhữ lạnh lùng trừng hắn, sẵng giọng:
Lo công việc của nàng đi!

Lâm Nhữ mắng Sùng Huy về xưởng còn nàng vào sảnh nam, lấy sổ sách ra xem xét.
Mỗi con số trên sổ sách đều không thể sơ xuất xem thường. Bất tri bất giác nàng quên hết thảy, đợi đến khi đối chiếu hết số liệu, khép sổ duỗi eo, mới phác hiện ráng chiều bên ngoài cửa sổ đo đỏ, không ngờ đã gần hoàng hôn.

Có chuyện gì thì nói sau.
Lâm Nhữ nóng nảy nói:
Tạ Nghi Ninh là người nhà họ Tạ, sao Sùng Huy có thể dạy muội ấy làm quạt được. Quá hồ đồ!


Tay nghề làm quạt của Sùng Huy không phải nhà họ Phương dạy cho hắn.
Hà Lịch đứng trước mặt Lâm Nhữ cản nàng lại.

Huynh ấy là người nhà họ Phương, dù thế nào cũng không thể dạy Tạ Nghi Ninh làm quạt.
Lâm Nhữ giơ tay lên muốn gạt Hà Lịch ra.

Về chỗ hết đi!
Lâm Nhữ quát với các thợ quạt.
Mọi người rất muốn bàn tán sôi nổi nên cứ nhìn chằm chằm, lưu luyến không nỡ, không thể không rời đi, lề mề di chuyển rất chậm.
Sùng Huy đã ngây người rồi.
Hà Lịch vẫn đứng yên, nhìn nàng chằm chằm:
Nếu Sùng Huy là người nhà họ Tạ thì sao? Nhữ lang, toàn thành Nhuận Châu, thậm chí là cả Đại Đường, tay nghề làm quạt có thể vượt qua nhà họ Phương chỉ có nhà họ Tạ.


Sùng Huy là người nhà họ Tạ ư?
Lâm Nhữ bật cười nói:
Biểu ca, nhà họ Tạ chỉ có dòng chính mới biết làm quạt. Nói cách khác, chỉ có con cái của Tạ Thiên mới học làm quạt thôi. Tạ Thiên không nạp thiếp, chỉ có thê tử là Tạ phu nhân, con cái của ông đều là ruột thịt của Tạ phu nhân, bà ta có lý do gì ngược đãi chính con đẻ của mình?


Đó chính là nút thắt huynh nghĩ chưa ra.
Hà Lịch nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt kiên định thoáng giãn ra.
Nam nữ thụ thụ bất thân. Bản thân là con gái, không thể cứ ôm chầm lấy con trai được. Tuy dân tình Đại Đường cởi mở, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, cũng khiến con trai tạo nên gánh nặng trong lòng không cần thiết.
Tạ Nghi Ninh cái hiểu cái không, mím môi chau mày lắng nghe. Lâm Nhữ nói xong, Tạ Nghi Ninh vung mạnh tay nói:
Huynh nói ngắn gọn thôi. Ý là ta không thể ôm phường sở khanh, nếu ôm huynh ấy thì huynh ấy sẽ phiền muộn, người khác cũng thấy ta không biết liêm sỉ đúng không?

Lâm Nhữ gật đầu.

Biểu ca, huynh cũng trở nên đa nghi rồi.
Lâm Nhữ cười nói, tránh khỏi Hà Lịch đi vào xưởng.

Do mình đa nghi ư?
Hà Lịch tự lẩm nhẩm.
Hà Lịch cảm thấy, Sùng Huy có niềm thân mật với Tạ Nghi Ninh rất khó nói rõ. Ngoại trừ Lâm Nhữ, Sùng Huy đối với người khác chưa bao giờ thể hiện ra điều đó.
Sau khi Lâm Nhữ mắng xong, không ngờ Tạ Nghi Ninh thật sự nghe bản thân dạy dỗ. Lâm Nhữ thoáng sửng sốt, Tạ Nghi Ninh là tiểu thư nhà họ Tạ, mình là gia chủ nhà họ Phương lại dạy dỗ trừng phạt Tạ Nghi Ninh thì không ổn. Lời đã nói ra, nhưng Lâm Nhữ cũng không muốn thu hồi, cũng không thể xem như không thấy, đứng dậy ra ngoài bỏ lại Tạ Nghi Ninh.

Nhữ lang đừng nói giận, để ta dạy dỗ Ninh nương cho.
Sùng Huy ngó dáo dác ngoài cửa, như chó nhỏ nhào qua.
Nếu để hắn dạy, đã xiên vẹo còn cong queo thêm, hết thuốc cứu chữa.
Lâm Nhữ bước nhanh ra cửa. Trong sảnh bắc, Tạ Nghi Ninh vẫn giữ tư thế đó, đứng yên không nhúc nhích. Lâm Nhữ sửng sốt, thoáng yên lặng, bước nhanh vào. Tạ Nghi Ninh nhìn Lâm Nhữ, hốc mắt ươn ướt, một tên loạn thế ma vương luôn cuồng vọng không biết trời cao đất dày giờ thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu, có hơi giống Sùng Huy. Lửa giận ngập tràn của Lâm Nhữ hóa thành không biết làm sao, kéo Tạ Nghi Ninh ngồi xuống, ôn tồn hỏi:
Biết tại sao ta dạy dỗ muội không?


Không biết, huynh không nói sao ta biết được.
Tạ Nghi Ninh uất ức mếu máo, nước mắt lăn dài.
Lâm Nhữ hít một hơi sâu, nhìn Tạ Nghi Ninh đứng yên một canh giờ không nhúc nhích, kiên nhẫn giải thích cho Tạ Nghi Ninh hiểu.
Lâm Nhữ bước nhanh hơn, tiếng ủng trên m5ặt đất nghe bịch bịch.
Hà Lịch nghiêng đầu ra ngoài, ánh mắt trống rỗng mãi mới tụ lại, thoáng bừng sáng, lấp lánh rực rỡ, đứng dậy cười nói:
Muội đến rồi.

Lâm Nhữ bực bội nói:
Tạ Nghi Ninh thực liều lĩnh. Muội ấy là người nhà họ Tạ, lại chạy đến phường quạt nhà họ Phương học làm quạt, không đánh đuổi hay bức ép gì các thợ dạy muội ấy làm quạt đấy chứ?

Lâm Nhữ đỡ trán, cạn lời với trọng điểm chú ý của Sùng Huy.
Sùng Huy vọt vào xưởng, đoạt lấy trúc tía cùng dao rọc trong tay Tạ Nghi Ninh, cầm lấy tay Tạ Nghi Ninh lôi nàng ra ngoài, miệng nói:
Muội không phải người nhà họ Phương, không thể học làm quạt ở nhà họ Phương được, muội đi ngay đi.

Tạ Nghi Ninh bất ngờ, không hề đề phòng bị Sùng Huy lôi ra cửa, tới giữa sân mới tỉnh táo lại, cơ thể vững vàng với sức mạnh tựa nghìn cân hất Sùng Huy ra, nàng ta cao giọng nói:
Đã dạy ta rồi sao không chịu dạy tiếp. Không được, ta muốn học!

Lâm Nhữ tức giận trừng hắn, xoay người đi ra ngoài. Lâm Nhữ đứng giữa sân, mắt nhìn vào trong, trầm giọng nói:
Tay nghề làm quạt không thể truyền ra ngoài, tuy nói tay nghề của huynh tự học được trong nhà, nhưng giờ huynh là người nhà họ Phương, không thể dạy Ninh nương làm quạt.

Sùng Huy trợn tròn mắt. Hắn mặc trên người hồ bào màu trắng, cổ bẻ nhỏ màu đỏ hoa hồng, trong nét trắng nõn xuất trần lộ ra sắc đẹp vô ngần. Dáng người hắn thẳng, phong thái dạt dào, nhưng ánh mắt lại ngơ ngác giống như không hiểu Lâm Nhữ nói gì. Lâm Nhữ vừa muốn giải thích tỉ mỉ, bỗng dưng hắn nhếch môi cười. Ban đầu tiếng cười khì khì trong cổ họng, lúc sau là ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười vang đến tầng mây. Đám thợ quạt mới đi lại lục tục chạy về, kinh ngạc nhìn Sùng Huy như đồ ngu. Lâm Nhữ vừa muốn ra lệnh không cho hắn cười nửa, hắn đã hét to với đám thợ quạt:
Ha ha ha, ta là người nhà họ Phương. Nhữ lang thừa nhận ta là người nhà họ Phương rồi. Sau này nhị lang sẽ không đuổi ta đi nữa.

Các thợ quạt không hiểu nổi, có người nói:
Người là vị hôn thê của gia chủ, không phải người nhà họ Phương chẳng lẽ là người ngoài sao?

Tạ Nghi Ninh lớn tiếng hào sảng:
Được, ta nghe theo huynh, về sau không ôm phường sở khanh nữa.


Lâm Nhữ thở phào, thầm nói trẻ nhỏ dễ dạy, không đến mức hết thuốc chữa.


Vậy ta làm sao mới được học làm quạt tiếp? Ta thấy làm quạt rất vui.
Tạ Nghi Ninh gặng hỏi.

Lâm Nhữ có phần không biết làm sao. Tay nghề làm quạt là bản lĩnh sinh tồn của bao người trong thành Nhuận Châu, Tạ Nghi Ninh chỉ xem như vui đùa.

Tất nhiên không thể để Tạ Nghi Ninh học nghề ở phường quạt họ Phương được.

Lâm Nhữ nói:
Ban đầu nhà muội cũng có phường quạt. Phường quạt đóng rồi, thợ quạt đều có nghề kiếm sống, tình nghĩa chủ tớ vẫn còn, nếu muội muốn học thì kêu mẫu thân của muội tìm thợ quạt có tay nghề cao dạy cho muội.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan.