Chương 222: Cắt đứt hết thảy


Hắn không tin Sùng Huy lừa gạt Lâm Nhữ.

Một con người trong trắng thấu suốt như vậy, mọi suy nghĩ đều viết trên mặt, trong mắt chỉ có Lâm Nhữ8, bằng lòng bỏ mạng vì nàng, sao có thể lừa dối nàng.

Nguy cơ trước mắt chỉ có lòng Sùng Huy vẫn hướng về nhà họ Phương mới có thể giải quyế3t. Có Sùng Huy giúp đỡ, nhà họ Phương mới có thể tìm được con đường sống.
Hà Lịch cũng không quan tâm việc nàng có nghe lọt tai không, kể lại tình hình hắn đến nhà họ Tạ, rồi bảo:
Hình như Sùng Huy bị giam lỏng. Huynh tin hắn không lừa dối muội, không hãm hại nhà họ Phương.

Cơ thể nằm cong của Lâm Nhữ chầm chậm ngồi thẳng lại, ngoảnh đầu, gương mặt hốc hác với nước da vàng, ánh mắt tối tăm, môi hơi nhếch lên, mấy phần giễu cợt mấy phần oán hận:
Một người không quen biết gì với nhà họ Phương thì lấy đâu ra lòng tốt. Tạ phu nhân rất biết dạy dỗ. Sùng Huy bốn tuổi rời khỏi nhà đã biết che giấu bản thân lừa gạt lòng tin của muội. Một phu nhân bốn mươi tuổi làm bộ làm tịch càng biết ra vẻ đáng tin. Biểu ca à, chúng ta đã vấp ngã một lần, sẽ không gượng được nếu vấp lần thứ hai. Huynh đừng đến nhà họ Tạ nữa. Cho dù Sùng Huy có đến, cũng không cho phép hắn vào cửa nhà họ Phương.


Nhữ lang…
Hà Lịch khẽ gọi, còn muốn khuyên, nhưng đầu Lâm Nhữ đã mềm gục xuống. Nàng lại bất tỉnh rồi. Hà Lịch sợ hãi kêu lên, vội đưa tay ra đỡ nhưng cảm giác như đang nâng một chiếc lông chim. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lâm Nhữ đã gầy đến mức không còn ra hình người.
Nhiều ngày không có chủ nhân trú ngụ, nhà đài Sấu Thạch âm u vắng vẻ, đầm nước sau nhà đóng băng, đình viện trước mặt không có bóng râm phủ như mùa hè mà cành nhánh xác xơ, trong lẫn ngoài chỉ có tử khí nặng nề.
Vương đại phu đến bắt mạch rồi thở dài, nặng nề đậy hòm thuốc:
Vốn đã uất ức trong lòng không giải được, các người còn kích thích thêm, người này đến người kia đều không muốn nhị lang sống. Cũng không cần kê đơn thuốc, tâm bệnh cần có tâm dược, có uống thuốc cũng vô ích.

Hà Lịch siết chặt tay, hối hận cực kì.
Đáng lí nên báo tên giả để được vào trong, gặp Sùng Huy rồi tính tiếp.
Hà Lịch thầm hối hận, xoay người rời đi, suy nghĩ về đổi một người khác đến, nghĩ cách vào trong hẹn Sùng Huy ra ngoài.

Hà đại lang.
Sau lưng có người gọi, Hà Lịch quay đầu, một vị phu nhân chừng bốn mươi sải bước đuổi theo, mặc áo ngắn màu xanh phớt hồng kẹp bông, váy xanh bằng vải Lĩnh, khoác áo trấn thủ lông sóc trên vai, ôm lò sưởi tay bằng đồng đỏ, mặt mày thanh tú, ánh mắt bình tĩnh. Nhìn dáng dấp của bà, tuy không phải chủ tử nhà họ Tạ, nhưng cũng có vai vế. Hà Lịch khách sáo chắp tay hành lễ.

Ta là nô tỳ hồi môn của Tạ phu nhân…
Yên La nói chậm rãi. Từ ngày hôm ấy, Tạ phu nhân không khóa bà trong phòng nữa. Nhiều năm qua đã thành thói quen, không tự chủ lại giúp Tạ phu nhân xử lí việc nhà. Vừa rồi trong cửa nhìn thấy Hà Lịch, bà thoáng chần chừ rồi vẫn đuổi theo:
Hà đại lang tới có việc gì sao?


Vãn bối muốn tìm Sùng Huy.
Hà Lịch nói thẳng vào việc chính.
Yên La ôm chặt lò sưởi tay, không đáp lời Hà Lịch, chỉ hỏi:
Có phải… nhà họ Phương rất không ổn?

Hắn chỉ mặc một bộ áo mỏng màu chàm viền bông, không thêm một chiế9c áo khoác ngoài buộc cổ, hắn khép tay áo sải bước rời đi.
Cổng Tạ phủ mở toang. Chỗ bị Hà Dư dẫn đám bằng hữu quần là áo lụa đập nát đã đượ6c sửa lại, sơn bóng loáng, rực rỡ đổi mới hoàn toàn, so sánh với cửa nhà họ Phương hiu hắt vắng vẻ lạnh lẽo thê lương thì đông như trẩy hội, thể hiệ5n không khí vui mừng hớn hở.
Hà Lịch báo tên họ và thân phận, người canh cổng không thèm bẩm lại mà trực tiếp cự tuyệt không cho hắn vào:
Phu nhân đã căn dặn, tuyệt đối không cho phép người nhà họ Phương bước vào.

Bà xoay người vào phủ, bước chân khập khiễng.
Hà Lịch đưa mắt quan sát kỹ bà vào Tạ phủ, đứng ở vị trí bị gió quất vào mặt, bỗng cảm thấy không quá rét lạnh.
Lâm Nhữ vẫn còn ngồi trước giường Cẩm Phong, tư thế y hệt lúc Hà Lịch rời đi.
Không nên nói với Lâm Nhữ chuyện hắn đi tìm Sùng Huy, nếu không thì cũng chẳng ra nông nỗi này.
Tình cảm của nàng dành cho Sùng Huy sâu nặng hơn hắn tưởng nhiều.
Yêu càng sâu hận càng sâu, không có chứng cứ xác thực Sùng Huy không lừa dối nàng mà nhắc đến Sùng Huy, chẳng khác nào rắc muối vào cõi lòng chồng chất vết thương của nàng.
Trong lời nói không có địch ý, thậm chí có sự ân cần không thể che giấu.
Hà Lịch thoáng suy nghĩ rồi nói:
Tố Tâm và Tố Vấn chết. Cẩm Phong không chịu đựng nổi, mấy ngày này là thời điểm quan trọng nhất. Nhữ lang cũng không nuốt trôi thứ gì.

Cơ thể Yên La khẽ run lên, trong mặt hiện lên vẻ thương xót, mím môi, nhỏ giọng nói:
Ta sẽ chuyển lại lời cho thiếu gia.

Tơ lụa màu lam càng làm nổi bật lên gương mặt trắng như tuyết của Lâm Nhữ, đôi mắt phượng nhắm nghiền, không thấy vẻ tự tin kiêu ngạo mà mặt mày yếu ớt, long lanh yêu kiều (1) như Cẩm Phong.

(1) Lê hoa đái vũ: giản lược câu
Lê hoa nhất chi xuân đái vũ
trong
Trường hận ca
của Bạch Cư Dị, miêu tả vẻ đẹp của Dương quý phi khi bà khóc, về sau còn dùng để miêu tả vẻ yêu kiều yếu ớt của con gái.

Người ta nói song sinh chung mệnh, lẽ nào Cẩm Phong mà đi, Lâm Nhữ cũng chẳng sống nổi sao?

Hà Lịch đưa tay, đầu ngón tay phớt qua mặt mày Lâm Nhữ, không dám thật sự chạm vào nàng. Hắn muốn cúi người ôm chặt lấy nàng sưởi ấm, lại sợ lỗ mãng tổn thương nàng. Ưu tư khổ sở trong lòng hắn tràn đầy không nơi giải tỏa.

Nếu thế gian này không có nàng, hắn còn tư vị gì để sống nữa, nản chí ngả lòng, chỉ muốn cùng theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan.