Chương 72: Kế hay lừa địch
-
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
- Bán Song Tà Nguyệt
- 1452 chữ
- 2022-02-04 08:49:39
Phòng thị dù khó chịu cũng sẽ không ở đây xen ngang chuyện của gã. Quách Thành An giật mình, cho rằng Phòng thị bỗng dưng đ8ổ bệnh nặng nên bỏ lại đám thương hộ mà vội vàng đến chỗ ở của Phòng thị.
Thấy Phòng thị ngồi yên, Quách Thành An 3thở phào một tiếng, lại thấy kẻ đứng trước mặt Phòng thị là quản sự trực đêm ở phường quạt – Quách Sâm, sắc mặt của gã liề9n thay đổi.
Đại lang, Phương gia có động thái khác thường.
Quách Sâm là tâm phúc của Quách Thành An, vội nói:
M6ột khắc trước, Phương Lâm Nhữ cùng Hà Lịch vội vã đến phường quạt của nhà họ, giục ngựa đi rất vội. Ta nghe tiếng vó ngựa 5vội vàng bất thường, đi ra xem xét chỉ thấy hai người họ sau khi đến phường quạt họ Phương, đứng ở trước cửa căn dặn kĩ càng Phương Thành. Ta theo dõi từ xa, thấy hai người họ không về Phương phủ mà đến cổng tây thành.
Lâm Nhữ ung dung cười nói:
Vì muốn dụ gã đuổi theo mà chúng ta đến phường quạt cố ý dùng tiếng vó ngựa thu hút sự chú ý của Quách Sâm. Quách Thành An là kẻ đa nghi, mỗi tên thủ hạ lại quá cẩn thận nên sẽ đi bẩm lại. Giờ gã vẫn chưa tiếp nhận vị trí gia chủ nên lòng đề phòng rất cao, chuyện đuổi theo hai chúng ta nhất định gã sẽ không yên tâm giao cho kẻ khác làm.
Chỉ mong là vậy.
Hà Lịch lẩm bẩm.
Nếu gã không đuổi theo thì uổng công chúng ta làm mồi cho muỗi lâu như vậy.
Ha ha ha!
Lâm Nhữ cười lớn, vỗ bả vai của Hà Lịch, chớp mắt tinh nghịch:
Phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào. Con muỗi cũng là một mạng sống, biểu ca à, hiếm thấy huynh xả thân vì nghĩa một lần, cười cái coi.
Khói bụi cuồn cuộn, tuấn mã cao lớn oai vệ, lông bờm đen tuyền bóng loáng. Người trên lưng ngựa vai u thịt bắp, tuy chỉ thoáng lóe lên nhưng có thể nhìn ra được là Quách Thành An.
Thành công rồi!
Quách Thành An cả đường không đuổi theo được sẽ một mạch giục ngựa đến Dương Châu, cả đi lẫn về chí ít phải mất hai ngày.
Mùi hương thiếu nữ thầm kín gần ngay bên cạnh, phảng phất như thực như hư, rõ ràng thanh khiết không để người khinh nhờn, nhưng không biết do đâu khiến người khác cảm thấy xinh đẹp và quyến rũ, muốn ghì chặt vào lòng để được hòa tan trong sự êm dịu này. Hơi thở gấp gáp, cõi lòng rối ren, cả người lâng lâng, trong đầu chỉ có nụ cười như hoa kia. Ánh mắt của Hà Lịch không thể dời đi, không quạt gió nữa, cánh tay nắm lấy tay áo cứng đờ giữa không trung.
Lâm Nhữ nói hết rồi hướng mắt nhìn mặt đường, không hề phát hiện ra.
Lát sau Hà Lịch tỉnh táo lại, thẹn thùng khó xử không ngừng, hai tay vung loạn bắt lấy một nhánh cây. Buổi tối mới băng bó vết thương trong lòng bàn tay giờ bị đè ép vỡ ra, cái đau râm ran làm dịu xuống tâm tình kích động. Hắn hơi lo mà nói:
Không biết Quách Thành An có tự mình đuổi theo hay không?
Hà Lịch nhìn nàng, ánh trăng rọi xuống ấm áp, mặt mày sáng sủa, ánh mắt sáng rực lấp lánh, mấy vết muỗi chích sưng trên mặt nàng cũng trở nên sống động tươi tắn. Trong một chốc, lồng ngực như thoáng đãng vạn dặm, hắn không nhịn được mà cười lên vui vẻ.
Ước chừng đã qua thời gian một tuần hương, từ hướng thành Nhuận Châu truyền đến tiếng vó ngựa.
Lâm Nhữ cùng Hà lịch thẳng lưng, đưa mắt nhìn kĩ.
Hà Lịch nghe theo, cổ họng đắng ngắt phát ra tiếng thở dài.
Vốn là một thiếu nữ, càng giả trai lâu càng quên luôn thân phận bản thân.
Dắt ngựa buộc cạnh cây cách đường cái chừng năm mươi bước, hai người trở lại lùm cây ven đường.
Hai người nhìn nhau cười, không nhịn được đưa tay lên vỗ tay ăn mừng.
Lâm Nhữ cùng Hà Lịch về Phương phủ, từ lúc Sùng Huy chạy ra khỏi gian Ngọc Lan đến giờ đã qua một canh giờ. Lúc này nàng nhớ ra, không khỏi vội vàng, bước chân nhanh như gió.
Hà Lịch ở sau lưng nàng nhìn, u ám mất tinh thần, đi chậm rãi chừng mười bước, sau đó không theo nữa, đứng ngây người ra một lúc rồi xoay người về ụ Quy Nhàn.
Lâm Nhữ cùng Hà Lịch giục ngựa chạy chừng mười dặm. Ven đường cây cối rậm rạp, bóng tối phủ đen như mực, hai người không hẹn mà cùng ghì cương, ăn ý nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi trong lùm cây.
Mặt đất hơi ướt, có ít lá rơi mùa đông không lẫn vào bùn đất, đạp lên mềm nhũn, có tiếng chít chít mơ hồ nghe lạo xạo. Hà Lịch đi mấy bước rồi ngừng, đưa tay muốn cầm luôn dây cương trong tay Lâm Nhữ. Hắn nói:
Muội ở đây chờ huynh, huynh dắt ngựa vào trong buộc cương.
Muội đâu phải thiếu nữ yểu điệu, biểu ca, huynh xem nhẹ muội quá.
Lâm Nhữ bật cười.
Nếu Lâm Nhữ tìm quan sát sử tố cáo thì hậu quả thế nào không thể lường được. Gã bỏ ra mười nghìn lượng vàng giúp Lâm Nguyên thăng quan, quyết không thể để Lâm Nguyên gặp nguy cơ mất chức. Quách Thành An nghiến răng nghiến lợi nói:
Để ta cùng đi xem thử.
Cứ vậy đi, chuyện quyên góp bao giờ tiến hành cũng được.
Phòng thị đồng ý.
Thời gian eo hẹp, không kịp đến phủ thứ sử một chuyến, Quách Thành An cũng sợ Lâm Nguyên bị hù dọa sẽ không dám ép Lâm Nhữ quyên tiền nữa, bèn không đi. Gã sai quản gia theo tiễn khách nói lời xin lỗi, chỉ nói rằng sức khỏe Phòng thị không tốt nên phải hầu hạ bên cạnh. Tiễn khách rồi Quách Thành An giục ngựa đi một mạch đến cổng tây thành, đuổi theo Lâm Nhữ và Hà Lịch.
Xung quanh yên ắng, thi thoảng vang tiếng chim kêu, lùm cây nóng ẩm. Muỗi hiếm khi ngửi được mùi thơm ngon, tụ lại thành đàn bay đến. Mặt, cổ, mu bàn tay đều là thức ăn ngon thượng hạng. Hà Lịch là đàn ông da thô nên đám muỗi không chích hắn, dồn lại cắn Lâm Nhữ da thịt non mềm. Không lâu sau, nốt đỏ đầy trên gương mặt trắng nõn của Lâm Nhữ, lúc nàng nâng tay lên xoa mặt thì hai cổ tay trắng như ngó sen của nàng cũng đầy nốt đỏ.
Hà Lịch nhịn mãi không được, nâng tay áo lên làm quạt đuổi muỗi cho Lâm Nhữ.
Cảm ơn biểu ca, không sao cả.
Lâm Nhữ cười cười phất tay.
Đến cổng tây thành? Phương Lâm Nhữ muốn làm gì?
Quách Thành An xoa tay, đi qua đi lại.
Cồng tây thành thông đến Dương Châu, phải chăng Lâm Nguyên đòi y quyên góp nhưng y không chịu nên tìm quan sát sử Hoài Nam tố cáo?
Phòng Thị ghìm giọng nói.
Nước xa không cứu được lửa gần, tìm quan sát sử tố cáo, y ngại mình sống lâu quá sao?
Quách Thành An lẩm bẩm, đi tới đi lui mấy vòng, oán hận nói:
Không có chuyện gì Phương Lâm Nhữ không dám làm, có lẽ y làm thế thật. Nếu như chỉ đi làm chút việc vặt vãnh sẽ không mang cả Hà Lịch theo.
Sùng Huy ra khỏi gian Ngọc Lan, trong lòng uất ức không thôi, không hiểu xấu hổ vì điều gì, bất chợt lại ngượng ngùng.
Bước chân mau chóng thì hối hận cũng mau. Mới ra khỏi đó hai mươi bước thì hắn đã hối hận, đứng lại đợi Lâm Nhữ đuổi theo. Nhưng đợi một lúc không thấy Lâm Nhữ, hắn cũng không ngại mặt mũi gì mà quay về.
Gian Ngọc Lan đã khép cửa khóa lại.
Một chiếc khóa bằng đồng xanh rất lớn, Sùng Huy không tin nổi, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm. Một lúc sau biết rõ không phải là ảo giác, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hết giật khóa lại đập cửa, tay cũng sưng đỏ lên. Lâm Nhữ đã qua sảnh Kim Xương rồi nên sẽ không ra từ gian Ngọc Lan.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.