Chương 98: Mặt mày trơ tráo


Vừa rồi là một cái tát vô hình, còn những lời này là nhục nhã người khác trắng trợn. Gương mặt Phương Hương Văn đỏ bừng muốn vọt vào t8rong phòng chỉ vào mặt Phương Khương thị mắng to, lại ngẫm bà là di mẫu của Hà Dư nên cắn răng nhịn xuống, phất tay áo, giận dữ bỏ đi3.

Phương Hương Văn quay về gác Tử Vân, càng nghĩ càng tức, muốn đập đồ để hả giận nhưng lại không nỡ, con ngươi đảo quanh, cắ9n răng nghiến lợi nói:
Độc phụ, nếu bà đã không để ta sống yên thì ta cũng phải khiến bà khó ở!

Nàng ra khỏi cửa, huênh hoa6ng đi tìm Liễu thị.
Liễu thị đang ở trong phòng âu sầu canh chừng hộp bát bảo. Sau khi đồ trang sức tìm về được, bà ngày đêm 5lo lắng lại bị trộm, giấu ở đâu cũng không thấy an toàn. Phương Hương Văn đi vào, bà vội hỏi cách:
Mau giúp mẫu thân nghĩ cách giấu ở đâu sẽ không bị trộm mất.


Uyển Sơ không cẩn thận đánh rơi vật chứng, Phương Lâm Nhữ không có cách mới để cô ta thoát được, lần tới nhất định Uyển Sơ sẽ hành động không để sơ sót, khi đó mẫu thân không dễ tìm đồ lại đâu.
Phương Hương Văn nói.
Liễu thị yêu tiền như mạng, không kìm được bối rối, kéo tay áo của Phương Hương Văn hỏi vội:
Vậy nên làm thế nào cho phải, con mau nghĩ cách giúp mẫu thân.


Kẻ gian vốn không phải là Hà nhị lang.
Phương Hương Văn bĩu môi, cầm lấy một sợi dây chuyền trân châu, sắc ngọc mượt mà, là trân châu thượng phẩm, vô cùng đỏ mắt, không bán đổi thành tiền mà đeo trên cổ mình khẳng định sẽ khiến bản thân xinh đẹp hơn nhiều. Nàng cố nén xúc động muốn cất vào túi riêng, ngồi xuống nói:
Mẫu thân, người bị gạt rồi, kẻ trộm là Uyển Sơ. Mẫu thân nghĩ xem, nếu là Hà nhị lang trộm thì sao thoa phượng của Uyển Sơ lại chung chỗ với hoa tai của người. Phương Lâm Nhữ không ưa Hà nhị lang lại muốn bảo vệ Uyển Sơ, nên phải kéo Hà nhị lang ra làm cừu non thế tội thôi.

Liễu thị kinh ngạc, một lúc sau thì nói:
Mặc kệ ai trộm, đồ về tay là được rồi.


Giấu ở đâu cũng không được, một ngày không đuổi kẻ trộm ra khỏi nhà họ Phương thì sẽ tiếp tục trộm đồ của mẫu thân thôi.
Phương Hương Văn lười biếng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ trang sức vàng óng rực rỡ, nghĩ mấy thứ này vốn để Hà Dư làm vốn, sớm ngày kiếm tiền cưới nàng về, nên giận mãi, cảm giác áy náy vì mưu toan với chính mẫu thân ruột thịt của mình đã không còn nữa.

Không phải Hà Dư đã bị đuổi ra ngoài rồi sao? Quay lại rồi à?
Liễu thị vừa giận vừa sợ.

Chỉ cần còn ở trong phủ thì không thể nghĩ được cách nào hết, trừ phi…
Phương Hương Văn dài giọng, oán hận nói:
Trừ phi phân nhà, phân nhà rồi người chính là chủ mẫu, không cần phải quan sát nét mặt của ai cả, hạ nhân cũng không dám trộm đồ của người.



Cũng không phải mẫu thân chưa nghĩ qua, có điều đại ca của con không chịu.
Liễu thị bị chọt đúng tâm can, đau đến mức không muốn sống.


Đại ca không chịu thì mẫu thân không biết nghĩ cách bên nhà trên núi Trừng Y sao?
Phương Hương Văn cắn răng nghiến lợi nói:
Làm ầm lên, làm ầm đến mức bên đó không sống yên ổn được sẽ chủ động yêu cầu phân nhà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan.