Hồi 13: Duyên nợ thật là xứng đáng; Hiếu mẹ quyết tìm cho gặp


Số từ: 916
Dịch giả: Tô Châu
Nguồn: NXB Tín Đức Thư Xã 1951
Khi Huê Quang cùng công chúa vào động, ba vị thần vui mừng chi xiết kể, trà rượu bày tiệc bộn bề, năm người đồng ngồi ăn uống, lời qua tiếng lại rất là cao thượng. Công chúa thấy tài sắc Huê Quang, nàng rất đẹp lòng. Còn Huê Quang trông ra nhan sắc của công chúa thật là qúi báu. Rạng ngày Huê Quang cùng công chúa vợ chồng đồng sang qua núi Phụng hoàng lạy xin tội cùng Ngọc Hườn Thánh mẫu. Ngọc Hườn rất đẹp dạ. Vì Huê Quang là tướng trời, tài phép gồm đủ. Thế thì Huê Quang đặng vợ quí, có lẽ từ này yên tâm cùng vợ. Nhưng mà không, ngày nọ phút chút càng ngồi nhớ mẹ, châu lệ đượm đà! Công chúa thấy vậy hỏi rằng:
Thiếp dám thưa phò mã, chẳng rõ phò mã có điều chi ẩn lấp dạ vàng, làm cho phò mã phải rơi nước mắt như thế, cúi xin phò mã vui lòng cho thiếp biết, dầu cay đắng mặn nồng thiếp cũng cùng chung chịu mới phải cho!„. Huê Quang nghe công chúa hỏi rất cảm tình, bèn đem các việc mẹ mình bị bắt, mà thuật rõ đầu đuôi cha nàng nghe, và buộc lòng vì hiếu, chắc phải phân cách chữ tình từ đây, hầu đi tìm mẹ cho thỏa lòng đau đớn bấy lâu!. Công chúa nghe rõ lại càng xúc cảm khóc ròng, bảo chàng phải vì chữ hiếu cho vẹn đạo làm con, còn chữ tình có muộn chi mà phải bận lòng quân tử. Vợ chồng than vãn với nhau xong. Rạng ngày Huê Quang ngao du, bỗng thấy bên đường có một bà già ngồi kóc lấy làm thê thảm. Huê Quang đáp xuống gạn hỏi mọi điều. Bà già phân rằng, con bà bị yêu ma bắt mất, nên bà khóc như thế. Huê Quang bảo bà chỉ chỗ con yêu ở. Bà nói rằng:
Kìa trong núi nầy có một vị đạo sĩ tên là Lạc Thạch ở đó, hễ ai đi đến đây phải trả tiền, bằng không thì lăn đá nát thây„. Huê Quang móc tiền cho bà. Rồi lần vào động xem qua cho rõ thiệt hư. Vừa bước vô thầy một vị đạo sĩ liền cúi đầu chào! Đạo sĩ lật đật mời ngồi trà nước. Đạo sĩ hỏi:
Chẳng hay quý khách là người ở đâu, vui lòng cho tôi biết quí danh?„ Huê Quang đáp:
Tôi là con trai của Vĩnh Phú ở Huy Châu, nay nghe núi này đẹp đẽ nên tới đây ngoạn cảnh đó ngài!„. Đạo sĩ nghe nói con nhà giàu, thì trong lòng mừng lắm, bèn sai người dọn rượu ra đãi! Huê Quang uống và chén giả say, lấy cục vàng ra cho đạo sĩ thấy. Cục vàng ấy là Tam giác kim chuyên. Đạo sĩ trông thấy quá ư khoái chí, bèn nói với Huê Quang rằng:
Công tử đến đây vậy thì công tử tính cúng vật chi nhiều ít cho tôi lập chùa chiền mà thờ Phật đó công tử?„ Huê Quang đáp:
Cha chả rủi quá, tôi đi đường xa đến đây cũng gần hết tiền, còn đủ sở phí đi về mà thôi. Vậy thì để kỳ sau tôi lên sẽ cùng, chẳng muộn gì, việc Trời Phật miễn là mình có lòng vọng tưởng cũng đủ rồi„. Đạo sĩ cười, nói nghe phờ ơ rằng:
Công tử không có lòng tưởng, chứ nếu công tử là người giầu có, tiếc chi tiền bạc. Kia tôi thấy công tử có một cục vàng đem theo đó. Công tử có lòng tốt, cúng ngay vật ấy, thì quí báu biết dường nào a công tử?„. Huê Quang cười rằng:
Cục vàng của tôi đây, là vật vô giá, bạn yêu của tôi mà làm sao tôi cúng cho đạng?„ Đạo sĩ ta trổ lòng tham quá độ bèn tính trong bụng: cần nên đoạt phứt cho rồi, chớ nó đã đem vào miệng cọp, dại gì không lấy để nói lâu. Nghĩ rồi nó lớn rằng:
Nếu công tử không bằng lòng cùng, thì tôi cũng phải lấy ngay, để dành lên cốt Phật„. Huê Quang nói:
Nói thế thì ngươi muốn ăn cướp của ta sao?„. Đạo sĩ chẳng nói nữa, bước lại nắm Huê quang hầu giựt! Chẳng dè Huê Quang sức mạnh vô cùng, xô đạo sĩ té bó mà chạy ra... Đạo sĩ hóa đá bay lên muôn số, rớt trên đầu Huê Quang. Huê Quang hiện hình giả mà đỡ, còn hình thật thì ẩn trong, nổi lửa đốt chùa, lửa cháy rần rần. Kế đó có hai người con gái ở trong chạy ra la ó! Huê Quang gạn hỏi mới hay là hai người bị yêu bắt nhốt đằng sau, để làm vợ. Hai người cầu lạy xin Huê Quang cứu cho. Huê Quang bèn hóa hai đám mây, mà đưa hai người về xứ. Hai nàng xin hỏi danh tánh, hầu đền ơn cứu mạng. Huê Quang bày tỏ danh tánh. Còn Lạc Thạch tưởng đâu là Huê Quang thật, cứ liệng đá như mưa. Ai ngờ trong chùa phát cháy rần rần, làm cho Lạc Thạch thất vía trở vào thì chùa đã ra tro. Còn hai vợ đã đi đâu mất. Lạc Thạch nhiến răng căm giận kẻ hại mình, mới rõ biết là Huê Quang, càng thù vô hạn, nguyện ngày nào trả đặng mới an.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Du Huê Quang.