Hồi 15: Giận Đông Nhạc, Huê Quang toan đốt điện; Nhớ mẹ già, con hiếu xuống Phong đô.


Số từ: 1819
Dịch giả: Tô Châu
Nguồn: NXB Tín Đức Thư Xã 1951
Huê Quang trở lại tới gần đền Đông Nhạc, còn nghĩ giận thầm, cũng vì Đông Nhạc lôi thôi, mà ta đánh mang tiếng náo địa phủ. Vậy thì thừa dịp ta đốt cung cho rảnh mà rửa hờn. Nói rồi bén hóa ra lửa đốt cung. Nhưng đốt hoài không cháy. Huê Quang lấy làm lạ dòm lên, thấy con rắn hai đầu nằm trên nóc cứ phun nước mãi. Huê Quang tức giận vừa muốn lấy Tam giác mà liệng. Phút thấy trong động hai vị thần đi ra kêu Huê Quang nói rằng:
Thật ngươi rất vô phép, cớ sao dám đốt động của chúng ta? Nếu ngươi đi mau thì khá, bằng cãi, chúng ta sẽ khóc một hồi, bắt ngươi đem về nạp Thượng Đế phân xử„. Huê Quang cười rằng:
Hai ngươi hãy khóc cho ta xem đi!„. Hai vị thần bèn khóc lớn lên!! Huê Quang liền bị cứng cả cái mình mà chết! Hai vị thần bèn lấy hòm giấy, đem xác Huê Quang mà liệm vào, đồng khiêng lên Thượng Đế!... Nói qua Khuyến Thiện thiền sư, hay tin Huê Quang bị nạn, liền đằng vân đến đón hai vị thần kia mà hỏi rằng:
Hai người làm gì khiêng vật chi lạ kỳ như thế?„. Hai vị thần nói:
Đây là khiêng xác Huê Quang đem về nạp Thượng Đế, nên chúng tôi khóc nó chết„. Khuyến Thiện cười rằng:
Hai ngươi làm việc hại đó. Vì Huê Quang đã được thượng Đế xá tội rồi lại phong cho làm Nguyên soái trấn ở thế gian, nay hai ngươi cả gan mà bắt chết như thế nầy, chắc sao về tới Ngọc Đế sẽ bị tội chẳng vừa„. Hai vị thần nghe qua sảng sốt, cầu xin cùng Khuyến Thiện tính thế nào cho Huê Quang đặng sống lại. Khuyến Thiện nói:
Vậy thì hai người đốt hòm cháy, ắt Huê Quang sống dậy„. Hai vị làm y theo, Huê Quang sống dạy, móc cục Tam giác liềng hai vị thần lở đầu chạy mất.
Huê Quang nhìn biết, đây gần động thầy mình chắc sao cũng nhờ thầy cứu mạng, bèn đi thẳng vào lạy tạ tôn sư, Khuyến Thiện nói rằng:
Đệ tử thật rắc rối lắm, đi tìm mẹ sao không hỏi thăm ai là người biết mà chỉ cho, đi xuống địa ngục làm gì cho mang họa„. Huê Quang bạch cùng thầy cầu xin chỉ giùm mẹ. Khuyến Thiện nói rằng:
Hiện nay Kiết Chi Đà bị nhốt tại Phong đô hành hạ, vì Chi Đà ăn thịt người rất nhiều, nên giam nơi ngục ấy. Đệ tử muốn tìm, thì lo mưu lấy„. Huê Quang khóc mẹ, rồi từ giã thầy, về thăm vợ hầu bàn luận việc qua Phong Đô.
Khi Huê Quang về tới, vợ chồng mừng rỡ. Huê Quang bày tỏ cho vợ nghe rằng:
Hiện nay mẹ bị giam nơi Phong Đô. Vậy thì cần giả làm Thiên sứ qua đó dắt mẹ về mới tiện cho„. Nghĩ rồi giã từ vợ mà đi. Qua đến nơi vào cung dối rằng:
Thiên tào sai đi giải yêu về trời„. Vua Phong Đô biết là giả nên vừa lấy kiếng ra mà rọi sứ. Huê Quang sảng sốt bay lên nóc chùa rình nghe thử. Nghe các quan bàn luận rằng:
Thường giải yêu thì chỉ có một mình Thái Ất thiên tôn mà thôi„. Huê Quang nghe vậy về cung bàn luận cùng vợ:
Ta phải giả ra Thái Ất mới tiện cho„. Rạng ngày giả Thái Ất qua đó, vua Phong đô hồ nghi lấy kiến rọi nữa. Huê Quang lấy làm tức giận, vì tại sao bị cứ tình nghi hoài, tìm mẹ không được, rất nóng lòng. Huê Quang rình nghe rằng:
Thường Thái Ất đi thì có người hầu hạ và pháp bối rất là tề chỉnh„. Chàng bay về than khóc với vợ, chẳng biết mưu chi tìm mẹ cho đặng bây giờ! Công chúa nghe nói hứa rằng:
Tôi có thể lo cho Phò mã đủ người hầu hạ và phép bối giống như lời của Phò mã nói đó. Vì tôi có một đứa em gái hiện đương hầu hạ Thái Ất thiên tôn là Ngọc Nữ„. Huê Quang mừng rỡ vô hồi bảo vợ hãy lo cho kịp. Công chúa bèn đi lên động Thái Ất mà tỏ thiệt cho em mình biết việc như vậy hầu sở cậy giúp giùm. Ngọc Nữ liền hạ về núi bàn tính lo cùng anh rể. Hơn mười ngày mới lo xong các việc. Rạng ngày Huê Quang lên ngồi trên xe, hóa ra Thái Ất thiên tôn, còn mười người hầu hạ, xem rất là oai nghi đẹp đẽ. Lần qua cho tới Phong Đô có quân báo cho vua hay rằng: Có Thái Ất thiên tòa tới, vua và hàng các quan đồng ra tiếp rước rất long trọng, vì vua nhìn quả Thái Ất có đủ người hầu hạ, chẳng phải như kẻ giả dối khi trước. Thái Ất giả là Huê Quang rất là tề chỉnh nghiêm trang phán rằng:
Vậy ta phiền mở của động dắt yêu ra cho ta lựa người nào tội nhiều giải về cho Thượng Đế hành phạt„. Vua Phong Đô y lệnh, mở cửa động... Ôi! Nghe tha thiết thẳm những tiếng cấu cứu Thái Ất! Huê Quang giả bảo bắt Kiết Chi Đà ra cho mau. Quỉ dẫn ra trao cho Thái Ất, tức thì khiến bộ hại dẫn đi cho mau. Vua Phong Đô lấy làm lạ, cớ nào Thái Ất xuống đây chỉ dắt có một mình Kiết Chi Đà... Vừa lúc Thái ất giả dần đi, sau các quan đem kiến rọi theo... Thấy rõ là Huê Quang, chớ không phải Thái Ất thật. Vua tôi sẳng sốt, liền hối binh rượt theo, nhưng nghĩ lại rất khó lòng mà đánh cho lại Huê Quang, đành về Trời mà báo cho xong. Còn Huê Quang đem mẹ về tới động rất là mừng rỡ. Kiết Chi Đà bảo con phải đem thịt người cho mẹ ăn, bằng không là con bất hiếu. Huê Quang túng thế bắt thịt thú mà cho dùng. Song bà dùng đỡ, bảo Huê Quang kiếm thịt người cho bà mà thôi. Huê Quang cùng vợ là công chúa, tính đi tìm thuốc trừ tật ấy. Nghe vậy vua Phong Đô cho người lên gạt Kiết Chi Đà mà thuốc cho chết đi, ắt là trọn việc. Người tới giả thầy có thuốc hay, Huê Quang mừng rỡ, dắt vào, ngờ đâu Kiết Chi Đà nhớ mặt ở ngục Phong Đô, ắt là thuốc bà ta cho chết, Huê Quang nghe mẹ nói nổi giận đòi giết. Người ấy xin thú tội, và bày rằng:
Thiệt thì bây giờ Nguyên soái nên lén đến cung Tây Vương Mẫu mà ăn cắp được đào, cho lệnh đường ăn thì hết thèm thịt người nữa„. Huê Quang nghe rõ biết sự thiệt, nên thả cho Ma y về...
Huê Quang bàn cùng vợ rằng:
Nếu bây gờ lên Tây Vương Mẫu xin đào chắc là không đặng, chi bằng ta giả ra khỉ đi hái trộm ắt xong„. Nghĩ rồi bèn bay đi, đến nơi lẻn ra vườn đào, thấy đào chín mùi thơm bát ngát. Huê Quang hái trộm được sáu trái, liền đằng vân bay về động, đem dưng cho Kiết Đà ăn thử. Quả nhiên bà nói rằng:
Ta ăn đào rất ngon quá, còn nữa cho thêm„. Bà ăn luôn sáu trái, phút bà nói lớn rằng:
Cớ sao nay ta cả mình đều nhẹ như lông, miệng ta lại không thèm thịt người nữa, mà cho đến thịt thú ta ngửi cũng hôi tanh quá. Ắt từ đây ta ăn bông thì thích dạ!„. Huê Quang vợ chồng mừng rỡ vô chùng, biết cho mẹ mình đã cải tà qui chánh rồi. Từ đây bà lần lần hóa ra một người lịch sự như tiên.
Nói qua trên động Tây vương Mẫu kẻ giữ vườn đào báo cho bà hay rằng:
Trong đêm hồi hôm, chẳng rõ ai vào vườn bẻ mất hết sáu trái đáo, mà coi lại là dấu chân khỉ mớ là là lùng hết sức!„. Tây Vương Mẫu không rõ tại lẽ nào, nên bay ngay qua Quan Âm đại sĩ cầu xin hỏi. Quan Âm xem xét xong nói rằng:
Huê Quang giả hình khỉ mà ăn trộm về cho mẹ là Kiết Chi Đà ăn chứ không ai hết„. Tây Vương Mẫu bèn lên Thượng đế mà cáo báo. Ngọc Hoàng nổi giận, vì Huê Quang vô lễ hái trộm đào. May nhờ có Khuyến Thiện đi chầu đó, mới tỏ cho Ngọc Hoàng hay rằng:
Vì Huê Quang hiếu mẹ mới ra nông nỗi, xin Thượng Đế thứ dung„. Ngọc Hoàng hỉ xả, Tây Vương Mẫu cũng bằng lòng. Huê Quang được thứ, về bái mạng đại ân.
Nói về Thích Ca như lai, nói với đệ tử rằng:
Huê Quang xưa có thề với ta rằng: ngày nào gặp mẹ thì trở về tu. Nay nó còn mê thế, e cho ta đây mang tiếng. Vậy La Hán hãy vâng lời xuống gạt nó mà bắt về cho ta. Kế ấy hãy làm như vầy....„. La Hán vâng lệnh mà đi, xuống gặp Huê Quang bày ra hát thuật cắt tay cắt chân rồi ráp lại như nguyên. Huê Quang rất hâm mộ, bảo La Hán dạy, ai ngờ khi cắt chân, La Hán sai sư tử tha chân Huê Quang về núi Linh Sơn. Khi ấy Huê Quang mới nhìn La Hán và sư tử biết mình bị thầy đòi. Bèn ngồi xe hỏa về núi Linh sơn vào lạy thầy xin tội, quyết xin ở lại tu hành. Thích Ca ráp chân cho. Ai dè Huê Quang vụt chạy. Thích Ca niệm chú chân rớt nữa. Huê Quang hãi kinh cúi đầu xin ở lại, không hề dám dối nữa! Thích Ca ráp chân và gắp con mắt lại như xưa. Thích Ca nói cho Huê Quang rõ:
Nay thầy đã đem hết mấy người có lòng thành kính phật về đây đủ rồi, anh em huynh đệ, và cha mẹ ngươi mấy kiếp cũng đều đủ hết trước kia. Vậy ta phong cho ngươi là Phật trung thượng thiên vương„. Huê Quang cúi lạy, rồi bước ra trông thấy gia quyến mấy kiếp cha mẹ anh em đều đủ, vui mừng xiết bao! Rồi đó Thích Ca dắt Huê Quang lên Ngọc Đế mà chầu, Ngọc Hoàng phong cho chức Hiển linh thiên vương, lo bề cứu dân độ thế. Huê Quang hết sức đội ơn đức Phật Trời. Lãnh chức tuần du trung giới.
Khi về trời Huê Quang thí võ với Thái tử Kim Thương rất là màu nhiệm.
HẾT
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Du Huê Quang.