Hồi 2: Mới ba tuổi, Linh Quang giết Long vương; Nghịch một lần, Đại đế bắt Linh Quang.


Số từ: 1489
Dịch giả: Tô Châu
Nguồn: NXB Tín Đức Thư Xã 1951
Nói qua vợ của Mã Nhĩ, từ chồng chết tới giờ, đã có thai mà sao trông hoài chưa nở nhụy. Đêm nọ đương an giấc điệp, bỗng thấy hào quang sáng rỡ. Phút chút bà sanh ra được một hài nhi, trông ra có ba con mắt, liền đặt tên là Tam nhãn Linh Quang. Dè đâu rạng ngày Linh Quang phát lớn một cách lạ lùng. Tì Khưu là anh rất vui mừng, vui đoán chắc là thù cha trả đặng.
Quả nhiên Long vương đoán biết vợ Mã Nhĩ đã sanh thai rồi liền đem binh đến, quyết lấy ngọc báu và bắt vợ Mã Nhĩ về cung làm vợ. Long vương cử đại binh đến nơi khiêu chiến. Tức thì Tì Khưu điểm binh ra trận; hai đàng hỗn chiến. Tì Khưu đánh không lại Long vương, phải bại tẩu. Khi ấy Linh Quang tuy nhỏ mà dường như biết trước, vào lạy mẹ xin theo bảo hộ anh. Trong khi Tì Khưu bại trận, Long vương rượt theo quyết lấy ngọc. Linh Quang thấy vậy liền ra đón đường quyết đánh, bọn thủy binh thấy Linh Quang là một đứa con nít, nên áp nhau ra mà đánh, chẳng ngờ bị Linh Quang giết chết sạch. Long vương nổi giận ra trận nạt lớn rằng:
Ớ thằng nhỏ kia, mi tên chi, sao mi không trở về cho sớm, bằng cãi ta thì ắt rụng đầu
. Linh Quang cười rằng:
Ta là Mã Linh Quang đây, ta quyết báo thù cha ta, ta giết nhà ngươi lấy thủ cấp mời vừa lòng cho
. Dứt lời xông vào hỗn chiến. Long vương cự địch hơn hai trăm hiệp, thấy Linh Quang mạnh mẽ lạ lùng, Long vương kinh hãi, vừa muốn rút chạy, bị Linh Quang chém chết lấy đầu đem về dâng cho mẹ.
Ở nhà, mẹ con Tì Khưu đương lo rầu sảng sốt, bỗng thấy Mã Linh Quang xách đầu Long Vương về trước cửa Mã Nhĩ nương nương và Tì Khưu đồng chạy mừng rỡ. Thế thì mối cựu thù đã trả đặng. Cả ba mẹ con dọn tiệc xướng ca, cùng ba quân ăn uống. Mã Linh Quang là tánh chất anh hùng, cho nên ở nhà rất là buồn bực. Ngày nọ xin cùng mẹ và anh, đi ngao du các núi xem chơi cho biết. Mã Nhĩ nương nương thương con lắm, thấy con mình muốn đi chơi cho giải muộn, thì cho và sai gia tướng đi theo tùy tùng và kêu Linh Quang dặn rằng:
Này con, vả chăng con còn nhỏ tuổi, con có đi chơi tới nơi nào con cũng hãy giữ theo phép tắc, con chẳng nên ngang tàng mà miệng thế gièm pha
. Linh Quang xin vâng lời mẹ dạy. Rồi cùng gia tướng lên ngựa băng rừng bước lội. Khi đến một hòn núi kia, bỗng nghe tiếng chuông mõ om sòm, rất là vui vẻ. Linh Quang cứ nhắm ngay đó mà phăn tới. Quân cản mà rằng:
Nơi ấy là chùa của Thiên quan Tử Vi đại đế rất quan hệ, công tử không nên đến đó
. Linh Quang phân rằng:
Chỗ ấy rất quan hệ chừng nào, ta càng muốn xem cho biết, miễn là ta trông thấy mà thôi, chớ ta có phá táng gì hầu mấy ngươi lo sợ
. Linh Quang cứ xâm xuối đi vào chùa. Hôm nay vì Tử Vi về chầu Ngọc Đế không có ở nhà. Nên các đệ tử thấy Linh Quang đồng ra hỏi rằng:
Nhà ngươi ở đâu dám vào đây một cách tự do như thế, ngươi chẳng biết chỗ nghiêm cấm này sao?
Linh Quang liền đáp:
Tôi là con thứ của Mã Nhĩ, vì thấy nơi này là cảnh của Phật Tiên, nên muốn vào xem qua cho biết
. Các đồng tử nghe vậy bảo rằng:
Có vậy ngài chớ vào phía sau, vì chỗ ấy là nơi cấm, để chúng tôi dọn tiệc đãi ngài là đủ
. Linh Quang tính ưa chuyện lạ, vừa nghe nói cấm, lại muốn trốn ra sau cho biết, có cái gì lạ mà cấm. Linh Quang lén bước ra sau, quả nhiên thấy hai con quỉ rất là ghê gớm. Hai con quỉ ấy biết Mã Linh Quang, nên đồng nhau kêu cầu cứu. Linh Quang nhìn không thấy cột trói chi, sao mà gọi cầu cứu. Linh Quang hỏi:
Hai ngươi, ta đã mở cửa rồi, thì mau trốn đi, còn bảo ta thả nỗi gì nữa?
Hai con quỉ nói rằng:
Vì có cây giáo vàng đã ếm chúng tôi kìa, nên đi không đặng, trăm lạy ngài lấy giùm, thì chúng tôi mới thoát nạn, ơn ấy ngàn năm đền đáp, mà ngài lại lấy được cây thương báu quí ấy nữa
. Linh Quang nghe nói vậy bước lại nhổ cây giáo. Tức thì hai quỉ đứng dậy lạy tạ Linh Quang trốn đi mất. Còn Linh Quang lấy giáo trao cho gia đinh đem về nhà trước. Khi ấy thiên quan Tử Vi đại đế đã chầu Trời về đến. Trông ra đã mất cây giáo và hai con quỉ ấy rồi. Hỏi lại đệ tử mới hay có Mã Linh Quang tới đó, ắt là nó ăn cắp. Tử Vi liền sai Châu y lấy Cửu khúc châu ra quăng lên, sa xuống ngay mặt Mã Linh Quang hóa ra núi Mã Nhĩ, Mã Linh Quang về đền mà nạt rằng:
Ớ này Mã Linh Quang, mi thiệt là to gan lớn mật, dám tới đây ăn cắp cây thương của ta, và thả hai con quỉ xuống trần phá tán lê dân. Vậy ngươi mau trả lại món ấy cho ta, không thì mi sẽ chết bây giờ!
Mã Linh Quang cứ chối rằng không có. Tử Vi bèn nói hết cho Linh Quang nghe mà Linh Quang cứ không chịu trả. Thiên quan Tử Vi đại đế cả giận nói rằng:
Nếu vậy thì tại ngươi muốn chết, chớ trách ta
. Dứt lời niệm chú phút chốc Mã Linh Quang đã chết ngay trong Cửu khúc châu rồi. Mã Linh Quang hồn bay vơ vẩn…
Nói qua Diệu Lạc Thiên Tôn chiếm quẻ biết là Mã Linh Quang phải nạn, bèn đằng vân bắt hồn Linh Quang bay ngay qua cung Diệm Ngũ Thiên vương, vì vợ của Diệm Ngũ đương có thai sắp chuyển bụng. Diệu Lạc Thiên Tôn bèn cho hồn Mã Linh Quang đầu thai làm con của Diệm Ngũ Thiên vương. Quả nhiên Diệm Ngũ nương nương đã hạ sanh được một trai, rất là sáng suốt rực rỡ hào quang. Hiện trong đêm ấy Diệm Ngũ nằm chiêm bao thấy lời thần tiên dạy rằng:
Sẽ có một vị tiên hạ giáng đầu thai, ba con mắt, thì hãy đặt tên là Linh Diệu
. Chừng thức giấc nghe a hoàn báo tin, bà sanh được một thái tử lạ thường là có ba con mắt. Diệu Ngũ rất mừng rỡ chẳng cùng, bèn thắp hương đặng cầu Trời Phật, đặt tên con trai mình là Linh Diệu, từ nay hết sức cưng Linh Diệu. Càng ngày Linh Diệu lớn khôn, thì hằng có Diệu Lạc Thiên Tôn đến cung mà dạy dỗ mọi điều theo Tiên Phật. Diệm Ngũ rất vui mừng, cầu xin Diệu Lạc cho con mình theo thầy học đạo Diệu Lạc Thiên Tôn rất vui lòng đem Linh Diệu về cung truyền cho mười tám món binh khí thần thông và linh đơn màu nhiệm. Ngày kia Diệu Lạc giã ý đi du phang, kêu Kim Đao dặn dò mọi việc rằng:
Ngươi ở nhà hãy cất cây siêu báu của ta cho kỹ, chớ hề cho ai mượn hết
. Kim Đao đồng tử vâng lời. Chừng Diệu Lạc đi rồi ở nhà Linh Diệu năn nỉ với Kim Đao cần xin mượn cây siêu báu ấy mà thử phép. Kim Đao không cho, Linh Diệu mới tính thế giả ra thầy là Diệu Lạc về, bảo Kim Đao vào lấy cây siêu vàng đặng đi chầu Trời. Kim Đao tin lời đem ra trao cho thầy, té ra là đưa cho Linh Diệu, Linh Diệu liền hóa lửa nấu cây siêu vàng thành ra một cục vuông ba bề, bỏ vào túi áo mà cất. Kế đó Diệu Lạc hỏi về cây siêu, làm cho Kim Đao thất vía, chỉ quyết cho Linh Diệu gạt lấy chớ không ai. Diệu Lạc đòi Linh Diệu ra hỏi, thời Linh Diệu đền chịu tội với thầy ngay. Diệu Lạc cười mà rằng:
Ấy là tội của con song vì lòng của con hiểu phép quá mà sanh ra, thầy cũng vui lòng cho con hãy cất cho kỹ lưỡng đừng để mà bị mất đa nghe
. Linh Diệu rất đỗi vui mừng, cúi đầu trăm lạy tạ ơn Diệu Lạc là thầy hiền đức.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Du Huê Quang.