Hồi 4: Hội phân long, Linh – Diệu công bình; Giữa tiệc rượu, Thiết – Đầu bị đuổi.


Số từ: 1405
Dịch giả: Tô Châu
Nguồn: NXB Tín Đức Thư Xã 1951
Minh phụ là Linh Diệu đã ra lệnh mời các vị Long vương chầu yến tiệc hội phân long. Chỉ có Ngao Quảng trong lòng hết sức lo ngại, vì mình đã già yếu, không sức hô phong hoàn vũ như xưa được. Ngao Quảng đương rầu lo, bỗng có con trai là Thiết Đẩu thái tử bước tới quì tâu rằng:
Muôn tâu vương phụ, con xem khí sắc vương phụ tỏ ra buồn bực, chắc là phụ vương đã già yếu rồi, e sợ tới kỳ phân long này, phụ vương không đủ sức đảm đương trách nhiểm của mình chăng. Vậy con xin đi thế cho
. Ngao Quảng rất mừng, vùng nghĩ lại giật mình mà rằng:
Con đi thì được, trong con có tánh trà rượu say sưa, e cho mắc phải tỗi lỗi chẳng vừa mà chớ
. Thiết Đẩu thề rằng:
Con ra làm việc công, con xin bỏ hẳn rượu trà. Nếu con còn thế ấy, con xin không toàn tánh mạng cho rồi đứa con bất hiếu
. Ngao Quảng nghe con thề chắc chắn liền cho đi thế. Thiết Đẩu sắm sửa, tới ngày đằng vân giá võ bay bổng trên thiên môn mà dự tiệc.
Minh phụ Linh Diệu mời các Long vương vào nhập tiệc, đoạn Linh Diệu đọc luật cấm rõ ràng cho các vị nghe, và khuyên bảo các vị hãy siêng năng cần mẫn, lo mưa rưới cho thế gian nhờ, đừng để nên hạ mà phải bị phạt
. Khi rượu rót bọt vung, Thiết Đầu thèm thòi vô hạn, vì các vị lớn uống trước, tới phiên anh chàng nhỏ ở sau, bèn bưng bầu mà đổ vào miệng, trong giây lát đã say mèm. Lại mở lời ô rê rằng:
Ông Minh phụ không công bằng rồi. Theo lẽ thì mời tôi uống trước, vì cha tôi là người lớn hơn hết, tôi đi thế cho cha tôi, thì mời tôi uống trước mới phải chứ. Các vị đều khuyên không nên nói nhiều. Thiết Đầu nói mãi. Minh phụ Linh Diệu nổi nóng mà rằng:
Nhà ngươi rất vô lễ, cha ngươi là người lớn thì ngồi trên, còn ngươi thì phải ngồi dưới, cớ sao mi dám vô lễ như thế? Vậy thì ngươi phạm luật quá đàng, ta định lột chức ngươi
. Nói dứt lời nắm cổ Thiết Đầu quăng xuống biển thế gian. Thiết Đầu bị té xuống uống nước hồi lâu giã rượu, giật mình nghĩ lại rất thẹn thùa, không dám trở về cung, sợ cha hành tội. Liền hóa ra một con cá rất lớn lạ lùng, lội theo dòng nước. Dè đâu ỷ sức mạnh lội trở lên bãi biển mặc cạn, chúng dân trong thấy một con cá quá lớn, kéo khiêng gì cũng không nổi, bèn cùng nhau áp lấy dao lóc thịt. Cá ta bị đau quá vùng vẫy dữ dội, tuốt được xuống biển mà bôn tẩu. Về tới cung Thủy tinh, hiện nên hình người đầy những máu me ghê gớm. Thiết Đầu vào lạy cha mà phán qua các tội trọng:
Vì con về sợ cha rầy, nên hóa ra cá lội chơi, ai ngờ mắc cạn, bị dân áp nhau lóc thịt, nên nay con đành phải chết, xin cha báo cứu cho, hồn con rất vừa dạ!
. Dứt lời liền chết. Ngao Quảng ôm con mà khóc, rồi an táng. Liền đem binh tôm, cá, dâng nước báo cừu, dân nơi đó rất là nguy khốn; nước ngập cho đến miếu môn của mấy bà đều trôi tuốt hết. Mấy bà Hậu Thổ mấy ông Thổ Thần chạy về báo tin cho Nam Tào hay. Nam Tào tuốt về tâu Thượng Đế. Ngọc Hoàng sai Thổ Đức xuống cứu dân, Thổ Đức xuống đánh cho một trận. Long vương bại tẩu, rồi làm phép cho nước sụt xuống tức thì. Mấy bà Hậu Thổ rất mừng, mời Thổ Đức vào miếu mà nói rằng:
Nhờ ơn ngài cứu cấp. Nhưng có điềm lạ là thưở giờ cây Quỳnh không có bông, nay sao bị ngập vừa rồi, lại trổ bông thơm bát ngát, chúng tôi muốn dâng về cho Ngọc Đế
. Thổ Đức thấy Quỳnh hoa rất lạ, bèn lãnh dâng đến Ngọc Hoàng. Thổ Đức đằng vân về tới Cửu trùng, vào tâu việc nước lụt đã hết rồi, nhân dân lạc nghiệp. Tức thì Thổ Đức dâng Quỳnh hoa lên cho Ngọc Đế. Ngọc Hoàng xem thật là hoa quí, ban khen Hậu Thổ nương nương. Rồi bảo rằng:
Theo ý ta thì hoa này quí lắm. Để ta phú cho Kim Thương làm chủ cuộc, mời hết các vị công thần của trẫm, hễ ai được công lao lớn thì giắt hoa trên đầu và uống rượu, còn ai vô công thì không đặng hưởng. Thái tử Kim Thương y lênh mở hội Quỳnh hoa mời đủ các vị Tiên Phật. Kim thương đưa nhánh hoa, ai ai cũng từ chối, sợ mình không đủ công lao mà giắt bông quí ấy, cho đến Linh Diệu cũng từ luôn. Thái tử Kim Thương thấy thế lấy giắt trên đầu mình và uống rượu nữa.
Linh Diệu thấy thế lấy làm căm tức, liền hỏi rằng:
Thái tử không công cán chi, sao dám mạng lệnh mà giắt hoa và uống rượu như vậy?
Thái tử nói:
Vì ai nấy không chịu hết, nên ta biết ai có công mà thưởng; vì vậy ta buộc lòng giắt hoa, sao ngươi dám bắt lỗi ta?
Linh Diệu nói:
Tôi vì các vị lớn, nên khiêm nhường, chứ tôi là người có đại công, bắt hai con yêu kia đó
. Thái tử cãi cọ một hồi, Linh Diệu bèn giựt hoa mà giắt trên đầu, rồi lại giả say đánh Thái tử và la lớn rằng:
Ta là Huê Quang đại vương
. Bá quan hoảng sợ chạy hết. Còn Linh Diệu giả say nằm ngay không dậy. Thái tử bị đánh chạy tuốt vào tâu cùng Ngọc Đế:
Muôn tâu phụ vương, vì tôi vâng lời phụ vương mở hội Quỳnh hoa, ai ngờ Linh Diệu ỷ mình ngang ngược đánh con, xưng là Huê Quang đại vương xin cha trị tội kẻ thất phu!
Ngọc Hoàng liền cho đòi Huê Quang vào điện phán rằng:
Sao ngươi dám cả gan mà đánh con ta như thế?
. Huê Quang chối, và xin đòi các quan làm chứng. Ngọc Đế đòi đủ hết. Các quan vì sợ chuyện có mình mà để cho đánh lộn, bèn hè nhau cho là không có đánh, chỉ vì Huê Quang say rượu nói nặng lời mà thôi. Ngọc Hoàng lên án lột chức Nguyên soái của Linh Diệu và bảo theo hầu hạ Đặng Hóa nơi cung mặt nhựt. Huê Quang đành cam chịu, lãnh chức du thân, sang qua cung nhựt, chờ chừng nào mãn tội sẽ phục hồi ngôi cũ.
Khi Huê Quang đến hầu Đặng Hóa, Đặng Hóa rất mừng thầm rằng, mình sẽ rửa hận ngày xưa đấu võ thất bại, bèn cười mà rằng:
Huê Quang, sao ngươi tới làm việc cùng ta, mi không quì ngay xuống?
Huê Quang thất thế phải chịu quì liền. Đặng Hóa liền ra lệnh rằng:
Vậy thì mỗi ngày ngươi hãy chạy theo mặt nhựt mà gìn giữ, nếu bê trễ sẽ bị bốn chục roi da.
Huê Quang vâng lệnh, song biết cho kẻ tiểu nhân thù mình, nghĩ buồn mà rằng:
Cha chả, bây giờ mỗi ngày chạy theo mặt nhựt thì ai mà chạy cho nổi, bằng không thì bị đòn. Tốt hơn là ta tính mưu này ắt xong. Thế thì ta hóa ra một hình giả chạy theo, còn ta nghỉ ngơi cho khỏe, coi chúng nó làm chi ta đặng không?
. Đặng Hóa tính kế này nghĩ mưu khác quyết đánh Linh Diệu cho được mới nghe. Linh Diệu thấy thế khó ở cho yên đặng, bèn viết trong cuốn sổ mấy hàng chữ như vầy:
Thời vận vô đoan, anh hùng thường xấu phước. Gặp phải tay cừu không nhịn đặng, từ đây Huê Quang chịu tiếng phản thiên cung
. Viết xong bèn bay mất, Mã Nhựt Kê xách sổ về cho Đặng Hóa xem. Đặng Hóa đem binh quyết bắt. Ai ngờ Đặng Hóa đánh chẳng lại Huê Quang, đành trở về báo cáo cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Du Huê Quang.