Chương 106: Hóa ra là em
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1429 chữ
- 2022-02-04 08:25:20
Lục Thi Nhã nói đùa, nào biết Lê Nguyệt lại sững sờ, gục đầu xuống.
Tôi xin lỗi.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi,8 không kịp trở tay.
Gửi xong cô liền kéo dãy số này vào danh sách đen và ném sim vào thùng rác.
Trên đường lớn đến quán cà phê, Lục Thi Nhã cực kỳ thấp thỏm. Cô tưởng tượng ra vô số cảnh tượng sẽ diễn ra khi gặp Tiểu Thần Thần. Đêm qua rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nói, nhưng cô vẫn kìm nén, không biết chốc nữa Nhan Thần Phi sẽ có cảm tưởng thế nào.
Lần đầu tiên Lục Thi Nhã cảm thấy nếu Tiểu Thần Thần không mất trí nhớ thì thật tốt, đâu có xảy ra nhiều chuyện thế này.
Cô gõ cửa kính xe, Đàm Nghị ngạc nhiên nhìn cô.
Cô Lục, sao cô lại ở đây?
Vâng.
Đàm Nghị xuống xe, nhìn đồng hồ.
Thời gian vẫn còn sớm, chắc kịp nói đôi câu đấy. Cô Lục có muốn gặp phó tổng trước không?
Cái mặt già của Tôn Tuấn Mân đỏ lên, gật đầu.
Vị này là...
Đây là bạn em, Lê Nguyệt, cô Lê.
Lúc Lục Thi Nhã đi ra ngoài chứng kiến thấy một đôi nam nữ không biết xấu hổ đang nằm trên sàn phòng khám của cô, tài liệu đầy trời bay xuống, phủ lên hai người họ.
Lục Thi Nhã nhìn hai người đang sững sờ nhìn nhau trên sàn. Tư thế này...
Tư thế hay, hôm nào cô với Tiểu Thần Thần cũng thử xem.
Lệ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tôn Tuấn Mân một cái rồi thu lại ánh mắt, trên mặt lộ ra nét ửng hồng khả nghi, rồi lại quay sang Lục Thi Nhã, nói:
Cô nhớ rõ những lời tôi nói với cô hôm nay. Tôi tuyệt đối sẽ không để mặc cô làm bậy.
Lê đại tiểu thư đỏ mặt trốn tránh ánh mắt của Tôn Tuấn Mân, sau khi giở tính tiểu thư nói với Lục Thi Nhã xong thì nhanh chóng biến mất khỏi phòng khám.
Tiểu Nhã!
Á, Tiểu Duyệt Duyệt, cuộc hẹn tiếp theo lúc mấy giờ...
Lục Thi Nhã ngoáy lỗ tai, liếc Tôn Tuấn Mân đang ngượng chín mặt bên cạnh.
Lục Thi Nhã tỏ ý không thành vấn đề, Simon vẫn hơi kinh ngạc và tò mò về mối quan hệ của cô với Thần Phong.
Dù sao từ tám năm trước, sau khi giành giải thưởng lớn trong cuộc thi thiết kế, Lục Thi Nhã liền nổi tiếng. Nhưng cô chưa bao giờ xuất hiện công khai, rất nhiều người khen ngợi thiết kế của cô đồng thời cũng tỏ ra tò mò về danh tính của cô. Có thể khiến cô đưa ra quyết định thế này, nhất định là không bình thường.
Lục Thi Nhã ngồi trên ghế cười khổ ba phút, cả đêm qua đã không ngủ rồi. Sau khi cô nghĩ đi nghĩ lại, tự nhận thấy trốn tránh chung quy không phải là cách, rất nhiều vấn đề chỉ có đối mặt mới có thể dễ dàng giải quyết.
Lời của Lê Nguyệt lặp lại trong đầu cô.
Cô gái ấy xứng đôi với Nhan Thần Phi...
Là người phụ nữ thế nào mà có thể khiến Tiểu Thần Thần của cô động lòng? Cô thực sự rất tò mò và càng tò mò hơn là… giờ không lẽ cô là kẻ thứ ba thật sao?
Phơi bày thì phơi bày đi! Chỉ mong Kha Hàn Dạ không giết cô là được.
Làm hai việc cùng một lúc ngang bằng với chẳng làm gì ra hồn.
Lời của Kha Đại Đại rất chí lí.
Lục Thi Nhã kéo Lê Nguyệt đang ngẩn người, cuối cùng Lê Nguyệt cũng bừng tỉnh, thoáng cái hai vành tai đỏ ửng, cúi đầu quét ánh mắt hờn dỗi về phía Lục Thi Nhã.
Xin chào, Tôn Tuấn Mân.
Tôn Tuấn Mân chìa tay về phía Lê Nguyệt.
À... tôi đến gặp khách hàng.
Trùng hợp vậy, phó tổng cũng đang ở đây.
Thế à, trùng hợp thật đấy, phó tổng Nhan ở trong đó rồi à?
Nhìn ánh mắt Lê Nguyệt nhìn Tôn Tuấn Mân, đây là bị ngã ngốc hay là bị mê hoặc rồi? Cả anh Tuấn Mân cũng thế, ánh mắt nhìn người ta cũng khác.
Không sao chứ?
Lục Thi Nhã nói với Tôn Tuấn Mân.
Tôn Tuấn Mân dày mặt cầm túi xách đi nhanh về phía cửa.
Hầy, chẳng lẽ cô không cẩn thận lại làm bà mai rồi?
Tốt lắm...
Vừa rồi… tôi chỉ nói đùa thôi, cô sẽ không coi là thật đấy chứ!
Lê Nguyệt
xùy
một tiếng, ng3ẩng đầu nhìn cô hết sức nghiêm túc bằng ánh mắt hổ thẹn.
Cô ấy xứng đôi với anh họ trên mọi phương diện. Tôi không muốn an9h ấy bị tổn thương lần nữa, cũng không muốn cô giẫm lên vết xe đổ. Nói đến đây thôi, tôi hy vọng cô có thể nghe lọt những lời tôi n6ói.
Khóe miệng cô cứng đờ.
Bốn giờ chiều, công việc ở phòng khám về cơ bản đã kết thúc. Cô mở một cuộc họp nhỏ đơn giản, rồi mọi người giải tán.
Lục Thi Nhã đưa tấm thiệp mời có được từ Hà Dĩnh cho Tôn Tuấn Mân. Tôn Tuấn Mân nhìn tấm thiệp này, nháy mắt sững người.
Ý ý ý, lão đại, rốt cuộc cô Lê ban nãy là ai vậy? Hình như rất có ý kiến với chị.
Tiểu Duyệt Duyệt vào phòng hóng hớt, Lục Thi Nhã làm động tác cứa cổ đe dọa, Tiểu Duyệt Duyệt liền ngậm miệng bưng trà ra ngoài.
Trong căn phòng lớn chỉ còn lại một mình Lục Thi Nhã.
Tự mình ra trận?
Lục Thi Nhã lấy sim rác mua trước đó gửi tin nhắn cho Tiểu Thần Thần.
[Sáu giờ tại quán cà phê Chân Viên, đến một mình. Nhà thiết kế của DS, LU.]
Lê Nguyệt xách túi, đứng dậy muốn đi.
Lục Thi Nhã ngồi thừ người, quên tiễn.
Ngoài cửa, Lê Nguyệt vội 5vội vàng vàng xông ra vừa vặn đụng phải Tôn Tuấn Mân đang đọc tài liệu đi vào. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh Tôn đẹp trai đã kịp thời làm hành động anh hùng cứu mỹ nhân.
Simon gửi phương thức liên lạc của bên Thần Phong cho cô, nói rằng cô có thể liên lạc với bên đó bất cứ lúc nào.
Lục Thi Nhã nhìn cách thức liên lạc, ngẩn ngơ hồi lâu.
Đây không phải chính là số của Tiểu Thần Thần sao?
Đi nhanh quá, ngay cả túi trên đất cũng quên cầm.
Ha ha ha.
Anh Tuấn Mân, còn nhìn cái gì nữa, mau cầm lấy đưa trả cho người ta đi! Là anh xô người ta ngã, lại còn không định chịu trách nhiệm à!
Tiểu Duyệt Duyệt và Đại Hùng nghe thấy động tĩnh, từ quầy lễ tân đi tới, nhìn thấy cảnh này liền đỏ bừng mặt.
Tôn Tuấn Mân dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi đầu, tốc độ phản ứng nhanh hơn Lê Nguyệt, lập tức đỡ cô ta đứng dậy, sau đó toát mồ hôi nhìn xung quanh.
Lục Thi Nhã cười đến run cả người, đi đến trước mặt họ.
Đều là tiền đấy anh Tuấn Mân, đêm hội từ thiện cuối năm này trông cả vào anh đấy!
Tôn Tuấn Mân mỉm cười gật đầu cầm thiệp, thong dong rời đi.
Lục Thi Nhã mở Facebook lên xem có tin nhắn của Simon không. Vừa online thì Simon gửi tin nhắn tới, nói rằng bên kia rất hài lòng với thiết kế của cô, hy vọng cô có thể nhanh chóng liên lạc với kiến trúc sư của họ để tiến hành thảo luận chi tiết và tham dự buổi tiệc công bố tin tức của họ vào năm sau.
Nếu không qua được cửa ải này thì những câu hỏi đang tồn tại trong bụng cô cũng khỏi cần hỏi nữa.
Khi Lục Thi Nhã đến Chân Viên mới có năm giờ mười phút.
Nhưng một chiếc xe cô rất quen đã dừng trước cửa quán cà phê, và Đàm Nghị đang ở trên xe.
Thế... cũng được, có thể dẫn đường không?
Đàm Nghị gật đầu, dẫn Lục Thi Nhã tới phòng bao của Nhan Thần Phi.
Lúc vào phòng, Nhan Thần Phi đang nghiêm mặt, ngước mắt lên trông thấy cô đi vào thì lông mày anh nhíu lại.
Sao em lại ở đây?
Cô Lục đến đây gặp khách hàng, vừa khéo gặp nhau, tôi thấy thời gian vẫn sớm, cho nên...
Anh vào trong xe đợi trước đi!
Nhan Thần Phi nói với Đàm Nghị.
Sau đó, trong phòng bao chỉ còn hai người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.