Chương 108: Em sợ anh?



Tiểu Thần Thần.



Gối của tớ...



Không thể hôn ở đây...

Lục Thi Nhã gọi tên anh hết lần này tới lần khác, cố gắng tìm lại Tiểu Thần Thần từng mỉm cười vì cô...
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu đau đớn dần bé đi, cuối cùng Nhan Thần Phi không chống đỡ nổi thiếp đi trong vòng tay cô.
Gương mặt mệt mỏi tái nhợt, lông mày nhăn nhó dữ tợn và cả vệt nước mắt lờ mờ nơi khóe mắt khác hẳn quá khứ.

Nhan Thần Phi, Nhan Thần Phi, anh sao rồi? Nhìn 5em này, tỉnh lại đi anh!

Lục Thi Nhã điên cuồng vỗ tay vào tai anh, cố gắng gọi anh tỉnh táo lại. Nhưng không hề có tác dụng, vẻ mặt Nhan Thần Phi càng lúc càng dữ tợn, tiếng gào thét không ngừng vang lên. Anh cuộn cong người lại, tư thế giống hệt như năm đó.
Lục Thi Nhã bật khóc trong nháy mắt, hoàn toàn hoảng loạn.
Lục Thi Nhã liên tục cười khổ, những ký ức kiếp trước như hiện ra trước mắt.

Nếu năm đó chúng ta không thôi miên cho anh ấy, để anh ấy quên đi những đau đớn này, chú nói xem giấc mơ này của cháu cách anh ấy bao xa?

Diệp Chấn Hòa cúi đầu, không lên tiếng.
Diệp Chấn Hòa thấm thía nói.
Lục Thi Nhã gần như không nghe vào tai, tâm trạng hiện tại của cô vô cùng chán nản.
Diệp Chấn Hòa vào phòng quan sát thêm một lúc rồi ra về, trước khi đi còn cho cô một ánh mắt động viên.

Thi Nhã, cháu đã thật sự chuẩn bị xong xuôi để thằng bé nhớ lại tất cả?

Diệp Chấn Hòa thủng thẳng nói, trái tim Lục Thi Nhã càng thêm lạnh lẽo.

Chú Diệp, có lẽ chúng ta không nên làm thử nghiệm này.


Thi Nhã, thằng bé...

Diệp Chấn Hòa cũng không ngờ được, cách một thời gian lâu như vậy, rõ ràng bảy năm qua vẫn ổn, thế mà chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra triệu chứng bệnh thế này. Lẽ nào qua mấy nghìn ngày đêm cũng không làm cho Nhan Thần Phi quên đi được thời niên thiếu đó, vẫn cất giấu nó sâu trong tâm trí?

Anh ấy ngủ rồi, chắc tạm thời không có vấn đề. Cháu lo sáng mai anh ấy tỉnh dậy...

Bởi lẽ họ đều hiểu, tình cảnh của Nhan Thần Phi khi đó đã đứng trên bờ vực, chỉ thiếu chút nữa là rơi vào vực sâu không thấy đáy.

Năm ấy, cháu thà một mình gánh chịu nỗi đau đớn chia cách, chỉ mong ước anh ấy có thể tiếp tục sống khỏe mạnh trên cõi đời này, sống một đời bình yên. Còn bây giờ, nếu tiếp tục kế hoạch này có xem như là tự bê đá đập vào chân mình không?


Thi Nhã, cháu đừng nhìn nhận bi quan như vậy, hãy nhớ rằng cháu là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, không có chuyện gì là không thể, chỉ cần cháu dám nghĩ đến. Đừng mất hy vọng quá sớm với cậu ấy. Ngày mai, chúng ta hãy thuận theo hoàn cảnh mà làm, tiếp tục quan sát. Cháu phải tin tưởng Thần Phi, thằng bé đã không phải là cậu thiếu niên năm đó nữa. Hơn bảy năm qua rồi, tâm lý của thằng bé cũng đã trưởng thành. Thằng bé có thể nhanh chóng tiếp nhận cháu thế này chứng tỏ vị trí của cháu trong lòng thằng bé không thể thay thế. Đừng buông tay thằng bé sớm vậy, hãy cho bản thân và thằng bé một cơ hội.

Bọn họ mới gặp lại bao lâu mà chuyện không mong muốn nhất đã xảy đến rồi, lại còn đến quá nhanh, không giống như những gì Diệp Chấn Hòa đã chắc chắn đảm bảo.
Lục Thi Nhã đỡ anh lên giường, lặng yên đứng bên quan sát, nét mặt buồn bã.
Nỗi đau này không hề thua kém bảy năm trước, ông trời thật sự muốn đùa chết cô sao?
Lục Thi Nhã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cô uể oải lắc đầu, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

Chú Diệp, nếu cháu cho chú biết cháu đã từng nằm mơ, trong mơ anh ấy chết vào năm mười bảy tuổi, tự sát do trầm cảm chú có tin không?

Diệp Chấn Hòa nhíu mày nhìn Lục Thi Nhã.

Thần Thần, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ gì hết, em đang ở bên cạnh anh, em đang ở đây...

Tất cả tu dưỡng chuyên nghiệp dày công rèn luyện của cô mất sạch, chỉ còn lại ý thức ôm anh thật chặt, mặc anh giãy giụa, thậm chí vô thức tổn thương cô, cô cũng không muốn buông tay.
Dù thế nào đi nữa cô sẽ luôn bên anh, ôm anh tới khi thiên hoang địa lão.
Nhan Thần Phi vẫn chăm chú nhìn cô không hề lên tiếng, im lặng khiến người ta phải sợ hãi.

Nhan Thần Phi?

Lục Thi Nhã thử gọi để thăm dò lần nữa, chỉ thấy anh đột nhiên đứng dậy đi về phía cô, nắm cằm cô, nhìn cô với ánh mắt xem xét tỉ mỉ.
Lục Thi Nhã nhìn về phía cửa phòng, lòng cô đau đớn vô cùng, rốt cuộc cô đã làm gì? Lại đẩy Nhan Thần Phi vào một vực thẳm khác? Đúng như những lời Lê Nguyệt nói, tất cả những gì hiện giờ cô đang làm không phải yêu anh mà là vì mong muốn cá nhân, ích kỉ gây thêm tổn thương mới cho anh?
Diệp Chấn Hòa thấy cảm xúc Lục Thi Nhã bất ổn liền có dự cảm không tốt.

Thi Nhã, bây giờ mới bắt đầu mà cháu đã muốn rút lui?
Ông dùng câu hỏi phản vấn.
Lục Thi Nhã im lặng nhìn về Nhan Thần Phi đang yên giấc trong phòng, cô giống như thể rơi vào bể khổ, bị vô số con sóng đánh tới tới tấp nhưng vẫn không thể không ngẩng cao đầu chào đón ngày mai.

Sáng hôm sau, trên ghế sofa, Lục Thi Nhã bị đánh thức bởi ánh sáng mặt trời chói chang, cô duỗi tay che mắt theo bản năng.
Sau khi lau nước mắt, đắp chăn cẩn thận lại cho anh, Lục Thi Nhã ra khỏi phòng gọi điện cho Diệp Chấn Hòa.
Vừa nghe báo bệnh tình của Nhan Thần Phi, ông lập tức mặc quần áo chạy thẳng đến căn hộ.
Tới nơi, ông phát hiện Lục Thi Nhã đang chán chường, vùi đầu ngồi im một chỗ.

A...

Tiếng giãy giụa đau đớn vang khắp căn phòng.
Lục Thi Nhã hốt hoảng lao ra khỏi vệ sinh, chứng k9iến Nhan Thần Phi đau đớn lăn lộn trên sàn, bộ dạng cực kỳ dữ tợn thì trái tim cô như chìm xuống đáy vực trong nháy mắt. Cô chị6u đựng nỗi đau đớn giằng xé và sự sợ hãi đang ập tới ôm chặt lấy anh.
Một giây sau, cô bừng tỉnh ngồi phắt dậy, xoay đầu về phía cửa phòng ngủ.
Cửa đã bị mở ra, trên giường không có ai.
Cô hoảng hốt đứng lên, vừa quay đầu thì phát hiện Nhan Thần Phi đang ngồi trên ghế sofa đơn, nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.

Tớ hận cậu...


Cậu khiến tớ buồn nô8n...

Giọng nói lộn xộn vang lên trong đầu anh, anh rất muốn bắt lấy bóng dáng ấy nhưng tại sao tan biến nhanh như vậy?3
Trái tim cô khẽ run lên, cả người cứng đờ không dám cử động.

Anh... dậy rồi? Cảm thấy thế nào?

Giọng Lục Thi Nhã run run mở miệng hỏi, tất cả các tế bào não đều như đóng băng, không thể suy nghĩ.

Thần Phi, thằng bé không hề bài xích sự đụng chạm của cháu một chút nào?

Lục Nhã Thi cười gượng, sao lại bài xích, ký ức của cơ thể sâu sắc hơn trong não bộ nhiều. Những ngày vừa qua càng chứng tỏ rõ nét rằng Nhan Thần Phi chưa bao giờ quên cô.
Nhìn vẻ mặt Lục Thi Nhã, Diệp Chấn Hòa rơi vào suy tư, một lát sau ông thở dài, nói.

Thi Nhã, đừng lo lắng, đừng đưa ra quyết định quá sớm! Đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên...

Diệp Chấn Hòa không nói tiếp, nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng và dấu vết trên cổ Lục Thi Nhã thì loáng thoáng đoán ra nguyên nhân.
Ông thở dài ngồi xuống bên cạnh cô.

Lục Thi Nhã?


Giọng nói trầm dày của anh như hút hồn người khác, cả trái tim Lục Thi Nhã như rơi vào hầm băng lạnh giá.


Anh....


Cô không dám hỏi, hai mắt bắt đầu cay xè.

Nhan Thần Phi cau mày, nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.