Chương 110: Sai tiết tấu


Lục Thi Nhã sống dở chết dở nằm trên ghế mát xa, không còn hơi sức để trả lời, hai mắt long lanh ngấn nước.

Tính ra cô cũng đ8ã sống hai kiếp, thế nhưng cái thứ gọi là vận động này thật sự không liên quan đến cô, một nắm xương già, vận động cái gì? Vận động 3trên giường còn chưa được làm bao giờ.


A... á... á... nhẹ... nhẹ chút!

Lục Thi Nhã ngờ nghệch nói.

Thật sự thích khuôn mặt này của anh thế à?

Hả? Là cô điên hay Nhan Thần Phi trúng gió! Cô hơi choáng váng trước tình hình hiện tại.

Anh đấy, cách em xa một chút!
Lục Thi Nhã không chịu nổi, gào lên.
Người trong hồ sắc mặt vốn đang nặng nề bỗng cong khóe môi, trong mắt lướt qua tia sáng, chăm chú nhìn cô.

Xuống đây!

Tiểu Thần Thần lôi cô đến đây là để cho cô hưởng thụ chăm sóc hoành tráng thế này, nhưng đến giờ này vẫn không thấy bóng dáng đâu, cho cái đánh giá kém!

Tạm thời chúng tôi cũng không rõ. Nhưng mà cô có thể đến khu suối nước nóng tư nhân ngâm mình trước. Phó tổng Nhan sau khi kết thúc hội nghĩ sẽ lập tức qua đó.

Cũng... được.
Cô kéo mạnh áo choàng tắm của anh, bốn mắt nhìn thẳng nhau. Ngoài cái lỗ mũi nhét giấy ảnh hưởng tới mỹ quan của cô ra thì xung quanh vẫn có tiếng lửa tình kích thích nổ lép bép.
Nhan Thần Phi giơ bàn tay to lớn ấm áp phủ lên mặt cô, khóe môi hơi nhếch lên như có ẩn ý. Lục Thi Nhã hoàn toàn ngây ngẩn, phó tổng Nhan này là giả, bởi vì anh bây giờ quá giống cậu thiếu niên năm đó.

Nhan Thần Phi, anh đang cười em hả? Nếu là thật thì anh đừng cười nữa, tim em không chịu nổi đâu.

Thiết kế rất tuyệt vời, một nửa nhà thiết kế như cô cũng không nhịn được mà tán thưởng. Bố cục sáng tạo tinh tế, phong cách mang sắc thái cổ nhưng không kém phần mới lạ. Tiểu Thần Thần chắc chắn đã đầu tư rất nhiều tiền vào khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này.
Lục Thi Nhã nhìn đông sờ tây đi loanh quanh nửa vòng, sau đó đứng trên bờ suối nước nóng lộ thiên, suýt chút nữa cắm thẳng đầu vào.
Bởi vì, trong nước bất thình lình nhô ra một cái đầu.
Nani (Cái gì), các cô đang làm gì?
Sau đó, một thứ giống như băng dính dán lên bắp chân cô, Lục Thi Nhã chảy nước mắt.
Cô nhận ra thứ này, wax lông!
Lục Thi Nhã thiếu chút nữa hét
yamete!
(Đ9ừng, tiếng Nhật.)
Sau nửa giờ tra tấn, cuối cùng cũng kết thúc, mặt nạ cũng đã đắp, xương cốt cũng bị bóp nát, toàn thân rã 6rời.
Còn chưa kịp thở hai giây thì cô thấy bắp chân lành lạnh, Lục Thi Nhã cắn răng dùng chút hơi sức cuối cùng ngẩng đầu lê5n.
Lục Thi Nhã vừa khoác áo choàng tắm vừa nhìn mình trong gương, khẽ cười.
Cái thứ quan trọng như da dẻ này, cả hai kiếp cô đều cực kỳ quan tâm chăm sóc, không tốt sao được.

Hội nghị của phó tổng Nhan kết thúc chưa?

Đưa tay sờ mũi, tuyệt!
Hai dòng nóng hôi hổi cuồn cuộn, đỏ tươi.
Nhan Thần Phi thấy cô chảy máu mũi thì cau mày quấn chặt áo choàng tắm tiến đến bắt lấy cằm cô, bàn tay còn lại giữa lấy gáy cô để cô ngẩng đầu lên.

Ăn cơm đặc biệt rồi, có thấy ngon miệng không?

Giọng nói dày trầm vang lên theo tiếng nước, đợi đến khi Lục Thi Nhã phản ứng lại thì anh đã tới trước mặt cô.
Trái tim bé nhỏ của Lục Thi Nhã hóa đá... hơi nước ngùn ngụt, cơ bụng tám múi vô cùng gợi cảm treo trước mắt cô.
Đánh chết cô cô cũng sẽ không thừa nhận mình bị vẻ nam tính của anh mê hoặc.
Nhan Thần Phi liếc cô, trong một giây ngắn ngủi cô nghe thấy anh hừ một tiếng. Lục Thi Nhã nhìn kĩ người đàn ông này hòng tìm kiếm manh mối.

Anh đang cười em à?

Vị quản lý dày dặn kinh nghiệm cố nén cười gật đầu, làm một động tác mời với cô.
Lục Thi Nhã ỡm ờ bị đẩy vào khu suối nước nóng riêng.
Vừa vào, wow… đáng khen ngợi!
Lục Thi Nhã sợ ngã, ngồi xuống cái ghế bập bênh bên cạnh. Nhan Thần Phi cầm đá tới chườm cho cô, cho đến khi chắc chắn mũi cô không chảy máu nữa mới bỏ xuống.
Lục Thi Nhã tủi thân nhìn anh.

À… chắc tại gần đây ăn nhiều đồ xịn quá nên nóng trong người.

Lục Thi Nhã còn chưa kịp tỉnh táo lại, đôi môi anh đã đặt lên trán cô.
Nhẹ nhàng trân trọng như báu vật, như trong sâu thẳm ký ức.

Nhan Thần Phi, anh không...

Sau đấy, Tiểu Thần Thần trần trụi đứng lên, từ bên kia hồ nước đi tới.
Chết tiệt, bỏng mắt quá!
Trong chốc lát, cảm giác xấu hổ lại dâng lên, cô nhìn lại chính mình, con mẹ nó! Ngoài chiếc áo choàng tắm khoác ngoài duy nhất này thì bên trong cô cũng không mặc gì cả.
Thế này là tiết tấu muốn tắm uyên ương ngoài trời?

Gì nhỉ, à… ờm… ừ… hôm nay tâm trạng anh thế nào? Anh ăn cơm chưa?

Lục Thi Nhã không khỏi lùi lại hai bước, nhìn trời nhìn đất chính là không dám nhìn thẳng con sói mình nuôi lớn ở trong hồ.
Mẹ ơi… con muốn về nhà.
Lục Thi Nhã được chăm sóc sắc đẹp toàn thân, sau khi xoa bóp các loại dầu dung dịch dưỡng da dẻ mịn màng trơn láng gấp nhiều lần, cô nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp mười một giờ.

Cô Lục, chất da cô thật sự rất tốt.

Mây thẹn thùng che trăng???
Cái tên này… còn chưa ngâm mình mà trên mặt cô đã hầm hập hơi nóng rồi.

Mọi người chắc chắn là đây chứ?
Lục Thi Nhã phát điên nhìn quản lý.
Lục Thi Nhã khép chặt áo choàng tắm đổi nơi tra tấn.
Đến nơi, cô đứng khựng lại trước của.
Cái tên này… là gì?
Nhìn ánh mắt lo lắng của Nhan Thần Phi, Lục Thi Nhã cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Giữ nguyên thế này, anh đi lấy đá cho em!


Ồ.

Khuôn mặt trời đánh ấy… Lục Thi Nhã bị anh hù cho sợ chết khiếp.

%%^… anh ở đây mà không biết đánh tiếng sao!

Tiểu Thần Thần không đáp lại, cách suối nước, dựa lưng vào tảng đá. Cánh tay thoải mái vắt ngang trên tảng đá mang theo tư thái lười biếng, thế nhưng đôi mắt anh lại như hổ rình mồi, nhìn cô như thể đang nhìn một miếng mồi ngon. Chỉ có thể nói bắt đầu từ sáng hôm đó, người này luôn nhìn cô như vậy.
Lục Thi Nhã bị nhìn đến nỗi nổi da gà khắp người, không nhịn nổi mà cúi đầu nhìn bản thân theo ánh mắt của anh. Không hiểu thế nào mà ký ức chảy máu mũi năm ấy lại ập về.
Thân thể này đã nhìn bao nhiêu lần rồi, đáng không? Đáng không?
Trong đầu cô loạn thành một đống nóng hừng hực hừng hực, mà cái khung cảnh giai đẹp đang tắm này...
Bị mê hoặc bởi giọng nói đầy từ tính ấy, Lục Thi Nhã gật đầu như gà mổ thóc, sau đó tỉnh lại lại lắc đầu quầy quậy.

Không xuống, có giỏi thì anh lên đây!

Tuyệt đối không thể đánh mất khí thế được, Lục Thi Nhã hừ hừ nói.

Suỵt, đừng nói gì!


Giọng nói trầm thấp của anh tấn công màng nhĩ cô, hơi nóng phả vào da thịt cô, nóng bỏng tê dại.

Cả người Lục Thi Nhã mềm nhũn, không được rồi, cô không phải là đối thủ của người đàn ông này, lý trí lại bị câu mất rồi.

Cô cảm thấy một đôi bàn tay to cùng với đôi môi nóng rực đang giở trò trên xương quai xanh của cô, lưu luyến quên lối về.

Ngón chân Lục Thi Nhã căng cứng, cảm giác khô nóng lan tràn khắp toàn thân, cô không nhịn được ngâm nga thành tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.