Chương 112: Thế nào là chỉ lo thân mình?


Lục Thi Nhã khoác áo tắm đi khắp phòng một lượt, chẳng có gì thú vị cả, bất ngờ là bên ngoài trời bắt đầu đổ tuyết, mặt đất phủ tuyết trắng tinh. <8br>
Thật bất ngờ!

Lục Thi Nhã đang chuẩn bị ra ngoài ngắm tuyết thì cửa được mở ra, người nào đó trở về.
Cô vừa đảo mắt nhìn, phát hiện thấy chỗ gần Nhan Thần Phi vừa đứng đang bu lại một đống người.
Cô chạy như điên đến chỗ đám đông, chứng kiến người đàn ông đang nằm trên mặt đất, biểu tình vô cùng thống khổ thì trái tim như bị ai đó bóp chặt. Cô lập tức ôm lấy người đang nằm trên đất.
Đợi đến khi Lục Thi Nhã và Nhan Thần Phi đến nơi, trái tim nhỏ bé của cô lập tức nở hoa tung xòe bay bay.
Đây là định tạo lãng mạn cho cô sao? Tối hôm qua vừa mới phê bình anh EQ thấp xong, nghĩ lại thì cũng không đến nỗi thấp lắm.
Trạng thái Lục Thi Nhã lúc này đã không còn đủ tỉnh táo, đám nhân viên cứu hộ nhìn nhau rồi cố gắng tách cô ra khỏi anh, Lục Thi Nhã hét to.

Nhan Thần Phi! Không được bỏ em lại!!!

Ôm một hồi lâu, rốt cuộc người này cũng tự giác bu5ông cô ra.

Chuẩn bị một chút, lát nữa đi ra ngoài.


Nhan Thần Phi! Nhan Thần Phi! Anh mau tỉnh lại!

Lục Thi Nhã không ngừng gọi tên anh.
Gần Tết nên nơi này được trang trí theo phong cách khá ấm áp, Lục Thi Nhã cũng không tham gia chơi trò chơi nào, chỉ cần nhìn làn người lục tục kéo đến với những nụ cười hạnh phúc cũng khiến tâm tình cô hạnh phúc lây.
Nhan Thần Phi nhìn cô đứng cách anh một đoàn người không ngừng vẫy tay với anh, trên mặt là nụ cười rạng rỡ thì trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thể nói thành lời. Giống như trái tim vốn thiếu một miếng trong nháy mắt đã được lấp đầy.

Anh ta có bệnh gì?


Anh ấy không có bệnh!!!

Lục Thi Nhã không muốn, cô muốn kiểm tra, quan sát sự khác thường của anh nhưng anh nhất quyết không buông lỏng tay.
Đợi mọi người tản đi, anh mới buông cô ra.

Tôi nói này phó tổng Nhan, tôi ấy mà... là một người khá thực thế, tôi không hợp với mấy cái hão huyền thế này đâu, nếu tặng tôi một tòa thành thật có khi tôi sẽ suy nghĩ đấy.

Nói xong, Lục Thi Nhã lập tức lủi như cá trạch tránh khỏi cái ôm của anh, sau đó nhảy nhót tung tăng xung quanh khu vui chơi.
Thời gian, địa điểm, người và không khí đều tập hợp đúng lúc, nhưng…
Lục Thi Nhã ngẩng đầu, cười một cách khoa trương.
Vừa rồi cô còn định khen anh, nhưng bản chất vẫn là bản chất, một chút tình thú cũng không có.
Lục Thi Nhã hờn dỗi bỏ đi, vừa bước được đã bị kéo lại, vòng một cái, cô lại chui vào lồng ngực của ai đó.
Người mẹ này giỏi thật, con đi lạc mà cũng không biết.
Lục Thi Nhã bế bé con đi tới chỗ người mẹ, lúc này mẹ đứa nhỏ vẫn còn chưa nhận ra con mình mất tích.
Cô đang định mắng anh thì…

Anh dâng tặng tòa thành này cho em, em có đồng ý trở thành của riêng một mình anh không?

Nhưng như thế vẫn chưa đủ... sự tham lam của anh không chỉ muốn dừng lại ở đó.
Lục Thi Nhã thấy anh thất thần thì ngẩn ra, vừa định bước tới lại bị một đứa bé kéo lại.

Cô ơi tìm mẹ giúp con.

Lục Thi Nhã nhìn bàn tay bé nhỏ đang nắm lấy tay mình, bé con khóc nức nở nói.

Đi đâu?

Không có tiếng trả lời.
Lục Thi Nhã quyết đoán xoay người.
Tức chết cô mà!
Giọng điệu xen lẫn âu lo và trịnh trọng khiến Lục Thi Nhã hóa đá. Cô đã quên mất một việc, Tiểu Thần Thần là cao thủ thả thính bằng lời nói.
Đúng lúc đó, một trận mưa cánh hoa rơi xuống đối lập với màu trắng xóa của tuyết bên ngoài, âm thanh của vòng quay ngựa gỗ chậm rãi vang lên.
Trong bóng tối, Tiểu Thần Thần dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau.
Lúc này, cô gần như càng thêm chắc chắn về cái ý tưởng đáng sợ đó. Chỉ là, cô không đoán được, cũng không phân tích được suy nghĩ của Nhan Thần Phi lúc này, đây là một chuyện rất tồi tệ.
Thấy cả người anh toát ra khí lạnh, Lục Thi Nhã liền đi đến sờ lên mặt anh.
Lạnh đến tận xương.

Đừng chạy loạn, theo sát anh.

Nhan Thần Phi trầm giọng nói rồi kéo cô quay về nơi bọn họ ở tối qua. Lục Thi Nhã còn chưa kịp tìm tòi nguyên nhân thì anh đã nhanh chóng sắp xếp xe đưa cô về thành phố Y.

Ngủ no rồi?

3
Ừ.

Lục Thi Nhã thấy Nhan Thần Phi bình yên vô sự ngồi dậy, liền dùng hai tay đánh vào người anh.
Đôi mắt của Nhan Thần Phi nồng nặc đau thương, anh không để ý tới việc cô đang đánh mình mà chỉ mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Mẹ đứa nhỏ cảm ơn rất nhiều lần, Lục Thi Nhã cười ha hả, dặn dò vài câu.
Còn chưa nói xong bên kia đã có người hét to.
Anh lạnh nhạt nói, Lục Thi Nhã nhìn quanh bốn phía.

Tuy nhỏ nhưng thiết kế lại rất tỉ mỉ, các hạng mục không tệ, rất tốt.
Lục Thi Nhã vui vẻ nói.
Trên đường đi, Lục Thi Nhã lo lắng không yên, cô bấm số của Diệp Chấn Hòa gọi cho ông.
Sau khi nghe xong tình huống của Nhan Thần Phi, Diệp Chấn Hòa trầm mặc một lúc lâu, sau mới nói cô cứ theo dõi tình hình như trước, đừng quyết định quá sớm.
Bé con đáng yêu nói mẹ bé đi mua bóng bay cho bé...
Lục Thi Nhã nhìn một vòng, đúng là gần đó có một chỗ bán bóng bay và một người phụ nữ hơi mập mạp đang vui vẻ mua bóng bay.
Chuyện này là sao, rõ ràng vừa rồi còn rất tốt mà!
Tiếng kêu gọi không hề có bất cứ tác dụng nào, nhân viên cứu hộ vây quanh cầm đèn pin chiếu mắt vào Nhan Thần Phi, hỏi Lục Thi Nhã.
Thật là, lạ6i cái chiêu này, chẳng mới mẻ gì cả.
Lục Thi Nhã để mặc cho anh ôm, cô thở dài.

Không được bỏ em lại!!!

Tiếng hét đau lòng vang vọng khắp nơi, người đàn ông ngất xỉu đột nhiên run run mí mắt mở ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người vây quanh mình rồi cuối cùng dừng lại ở trên người đang khóc lóc – Lục Thi Nhã.
Tại sao lần nào cô với Nhan Thần Phi hẹn hò cũng gặp chuyện thế nhỉ?
Nhan Thần Phi đứng bên kia vẫn còn đang trầm tư, không có ý tiến đến. Lục Thi Nhã khom người xuống hỏi bé con mẹ của bé con trông như thế nào.

Có người ngất xỉu rồi!!!

Lục Thi Nhã hoàn toàn chán nản, cô với Tiểu Thần Thần tuyệt đối không thích hợp đi ra ngoài hẹn hò, chưa một lần nào gặp chuyện tốt. Tốt nhất nên nhanh nhanh quay về thành phố Y đi thôi, căn hộ nhỏ kia vẫn là tốt nhất.
Cả người chấn động!

Nhan Thần Phi! Anh là tên khốn khiếp!

Nói xong anh đi vào toilet, để lại cho cô một bóng lưng vội vã.
Trái tim của Lục Thi Nhã trầm xuống, đây không phải dấu hiệu tốt!

Anh không biết mặc t9hêm áo vào à?

Nhìn ánh mắt lo lắng của cô, trái tim Nhan Thần Phi đột nhiên thắt lại, anh không nói gì chỉ ôm lấy cô.
Cái này hình như hơi có lệ.


Anh muốn đem nó vào Thần Phong Viên, em thấy sao?

Hựm, bà đây muốn chém người.
Lục Thi Nhã sững sờ, đuổi theo truy hỏi nhưng anh chỉ nói duy nhất một câu.

Anh rất khỏe, không cần nghĩ nhiều, nghỉ sớm đi.

Chuyện này... Lục Thi Nhã đột nhiên nhớ tới một người.
Mẹ của cô, Ms.Diêu.
Lục Thi Nhã choáng váng, nghẹn họng trân trối nhìn người đàn ông trước mắt, cô sắp khóc rồi đây này.
Hóa ra chuyến spa ngày hôm qua là trả công để cô tăng ca làm việc? Khắp thiên hạ cũng chỉ có Nhan Thần Phi là có thể làm ra được loại chuyện này.
Nửa đêm hôm đó Nhan Thần Phi mới trở về căn hộ, Lục Thi Nhã lo lắng bất an vẫn ngồi đợi anh.
Nhan Thần Phi vừa vào nhà đã chứng kiến vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh nhanh chóng bước đến, từ chối tiếp xúc với cô mà bước thẳng vào phòng ngủ.
Chỉ là, hẹn hò ở trong khu vui chơi liệu có hơi trẻ con không?

Em cảm thấy khu vui chơi này thế nào?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.