Chương 119: Trả đồ


Ngọn lửa tức giận trong lòng Lục Thi Nhã bùng lên.


Nhan Thần Phi! Tôi cho anh năm giây để buông tôi ra, nếu khôn8g tôi sẽ đi khỏi đây ngay lập tức, tuyệt đối không quay lại!



Năm.

Quả thật, tình cảnh lúc này giống y hệt tình cảnh phát hiện chuyện của Lê Nguyệt tám năm trước.

Nhan Thần Phi, nói cho tôi biết…

Lục Thi Nhã gần như dùng thái độ cầu xin để nói lên câu này, Nhan Thần Phi nhìn cô không chớp mắt.
Hóa ra cô ở trong lòng Nhan Thần Phi là một người rất ngu ngốc. Nhưng, Mộc Lan này quả thật là người không đơn giản.
Xem ra gần đây bên cạnh Tiểu Thần Thần nguy cơ trùng trùng, lúc trước thì nội gián, giờ lại tới tập đoàn Mộc thị này.
Quả nhiên cô không thích hợp với thương trường, quá tốn noron thần kinh.
Im lặng.
Sự im lặng này khiến Lục Thi Nhã cảm thấy mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.

Nhan 5Thần phi, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau. Tôi là bác sĩ tâm lý của anh, thế nhưng nếu như chuyện gì anh cũng giấu tôi thì tôi thật sự không thể tiếp tục nhận nhiệm vụ này được nữa. Tôi đã bị cảm xúc của anh làm cho nhiễu loạn, đây là chuyện kiêng kỵ lớn nhất của bác sĩ tâm lý. Nếu như anh còn tiếp tục như vậy, ngày mai tôi sẽ liên lạc với bác sĩ Diệp, mời ông ấy tiếp tục đảm nhiệm vị trí bác sĩ tâm lý của anh, đây là vì tốt cho anh.


Tối qua anh không đi cùng cô Mộc kia sao?

Ánh mắt của anh trở nên rét lạnh, cực kì không vui.

Tại sao em lại bán sợi dây chuyền này đi?


Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.

Lục Thi Nhã sửng sốt, trong lòng mơ hồ nảy ra sinh nghi.

Tại sao tôi không thể bán nó? Chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền, là vật ngoài thân, đem làm việc công ích cũng tốt mà.

What? Cô vừa mới nghe được cái gì?
Bảo vệ?
Lại một dì Tần nữa xuất hiện à?

Em không phải!


Tôi không phải cái gì? Nhan Thần Phi, chính miệng anh đã nói tôi chỉ là một người không quan trọng, anh có thể đừng đùa giỡn với tôi nữa được không?

Lục Thi Nhã hỏi ngược lại, trong nháy mắt gương mặt của Nhan Thần Phi lộ vẻ tủi thân.
Trong lúc cô còn đang nghĩ lung tung thì Nhan Thần Phi đã tự mình hành động, lúc Lục Thị Nhã nhận ra thì cổ của cô đã ướt nhẹp.

Fuck, đã đến lúc này rồi mà anh còn nghĩ mấy chuyện này sao?

Lục Thi Nhã muốn tránh đi nào ngờ lại càng bị ôm chặt hơn, cảm giác ẩm ướt từ cổ bắt đầu lan tràn đến khắp nơi.

Anh sẽ bảo Đàm Nghị mua một sợi khác.

Anh lại tiến lên một bước, Lục Thi Nhã lại lui tiếp một bước.
Cô nhìn anh, cười gượng hỏi.

Bốn.


Không buông!

<3br>Giọng điệu cố chấp như giọng điệu của một đứa trẻ cứng đầu, đây vẫn là Nhan Thần Phi có chỉ số thông minh cực cao sao9? Đây là phó tổng Nhan lạnh lùng như băng sao?

Không buông thì giải thích đi! Rốt cuộc cái người tên Mộc Lan là6 chuyện gì?

Lục Thi Nhã túm lấy cổ áo anh, kéo anh tới gần mình.

Nói cho tôi biết trong đầu anh có gì? Tôi là bác sĩ tâm lý của anh, tôi cần phải biết!

Nhan Thần Phi nghiêng đầu né tránh, nhưng lại bị Lục Thi Nhã hung hăng kéo lại.
Lục Thi Nhã bất lực nhìn gương mặt ủ rũ của Nhan Thần Phi, các dòng suy nghĩ không ngừng chạy tán loạn trong đầu.
Im lặng trong chốc lát, Lục Thi Nhã cố đè nén sự hoảng loạn của mình xuống, cô nhìn anh, nghiêm túc nói.

Tôi hỏi lại một lần nữa, chuyện đính hôn kia là sao? Cô gái tên Mộc Lan có quan hệ gì với anh? Tôi... tôi tuyệt đối không làm người thứ ba!


Dừng lại, Nhan Thần Phi! Anh tỉnh táo lại đi, mời anh tôn trọng tôi!

Lục Thi Nhã trầm giọng nói, người đang ra sức
cày cấy
trên người cô sửng sốt dừng lại mọi động tác.
Anh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt tràn ngập lửa dục ngơ ngác và gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Tôi hỏi anh một câu, anh đây là muốn trả đồ lại cho chủ nhân của nó hay là tặng tôi? Sợi dây này là do một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra để tặng cho vợ mình, rất có ý nghĩa. Anh có thể nghĩ xong rồi trả lời.

Câu hỏi của Lục Thi Nhã khiến Nhan Thần Phi sửng sốt, anh nghiêng đầu tránh né.
Sau mấy giây yên lặng.
Trong đầu cô loáng thoáng vang lên câu nói của Erick, nháy mắt hoảng hốt.

Tôi không có kẻ thù, cần anh bảo vệ làm gì?


Anh có, những người có ý đồ với Thần Phong đều đang chăm chăm vào anh, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm đến em! Anh không cho phép em xảy ra bất cứ chuyện gì, cho nên không thể để em công khai đứng bên cạnh anh.


Trả đồ lại cho chủ nhân.

Vậy... được rồi.
Lục Thi Nhã bật cười, cô không còn gì để ý kiến nữa, cô khoát tay nói:
Nhan Thần Phi không trả lời câu hỏi của cô, trong tay anh cầm một sợi dây chuyền, hỏi.
Lục Thi Nhã nhìn sợi dây chuyền đấu giá tối hôm qua, nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Anh không tặng nó cho cô Mộc?


Nhan Thần Phi, anh phải nói thật với tôi, có phải có chuyện gì đó cực kì quan trọng nhưng lại không nói cho tôi? Anh còn thường xuyên nằm mơ thấy bóng dáng người kia không? Hoặc là thấy một vài cảnh tượng xa lạ nào khác?

Lục Thi Nhã uyển chuyển nói ra những nghi vấn trong lòng.
Nhan Thần Phi im lặng, biểu tình trên mặt vô cùng đau thương.

Vậy thì không cần, chủ nhân của sợi dây này không phải là tôi, anh đi tìm chủ nhân thực sự của nó đi. Người đó là phó tổng của công ty đầu tư Kim Dật, Erick Newgate.

Chân mày của Nhan Thần Phi nhíu lại, anh nhìn cô một cách khó hiểu.
Lục Thi Nhã cười nhạt, rồi lấy sợi dây chuyền đang để trong túi xách ra, lắc lư nó trước mặt anh.
Lục Thi Nhã khẽ thở dài, sớm muộn gì trái tim của cô cũng sẽ bị gã đàn ông này giày vò cho nát bét.

Tối qua không ngủ?


Em không về.


Không cần! Chỉ cần em, chỉ cần em đợi anh ở nơi này...

Câu này rốt cuộc là có ý gì?
Lục Thi Nhã ngẩng lên nhìn anh, cô thực sự muốn nhìn ra điều gì đó từ trong mắt anh.

Đó là một giọng nói tuyệt vọng.


Đó là giọng nói gì?
Trái tim cô căng thẳng.

Rất bi thương, anh không biết nó phát ra từ đâu, cũng không phân biệt được nó là của anh hay là của người khác, chỉ khi có em ở bên cạnh thì những âm thanh đó mới không làm phiền anh nữa.

Nhan Thần Phi chỉ nói một câu như vậy rồi định đeo nó lại cho cô, nhưng Lục Thi Nhã lại lùi về phía sau.

Anh biết sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì không?

Nhan Thần Phi im lặng, cau mày nhìn cô rồi một lát rồi hỏi.
Đây... chuyện gì thế này? Kịch tính đảo chiều?

Cho nên anh chọn thiên kim của Mộc thị?


Cô ấy rất thông minh.


Có ý nghĩa gì?

Xem như cô chưa hỏi.

Anh vẫn nên đưa nó cho cô Mộc đi. Lúc đấu giá anh ra tay lớn lối như vậy mà không tặng nó cho cô ấy sẽ càng làm người khác nghi ngờ hơn đấy.

Hừm, anh còn tỏ vẻ oan uổng cho ai xem!
Lục Thi Nhã đang định mở miệng chửi thể thì Nhan Thần Phi đột nhiên lên tiếng.

Đó là để bảo vệ em.

Ánh mắt rét lạnh của anh nhìn thẳng vào cô.
Lục Thi Nhã nín thở chờ đợi, chờ xem anh định nói gì tiếp.

Bảy năm trước em từng nói nó rất quan trọng, cho nên không muốn tháo nó xuống.


Đây mới là sợi dây chuyền của tôi, cái anh đang cầm chỉ là một trong năm sợi dây cùng bộ sưu tập của nó thôi, nhìn qua thì rất giống nhưng là hai cái khác nhau.


Nhan Thần Phi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, lại nhìn sợi dây chuyền trên tay cô. Anh đứng bất động nửa ngày không nhúc nhích, không khác gì như vừa bị sét đánh.


Hình như anh rất để ý sợi dây chuyền này của tôi?


Nhan Thần Phi chớp mắt, chuyển ánh mắt sang nơi khác.


Em rất thân với Erick?



Cái ngữ khí này... phó tổng Nhan đang ghen sao?


Lại tức giận nữa rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.