Chương 120: Đúng thời điểm


Nụ hôn này rất có tính công kích, quét thẳng vào sào huyệt kẻ địch không hề cẩu thả chút nào. Lục Thi Nhã chỉ cảm thấy toàn bộ k8hoang miệng mình như bị gió lốc càn quét, hơi nóng xông thẳng lên đầu.

Không biết qua bao lâu, Nhan Thần Phi mới buông 3cô ra. Lúc này, toàn bộ ý thức của cô đều mơ màng.
Một ngày một đêm không ngủ, vậy mà thể lực của anh vẫn còn tốt như vậy!
Lục Thi Nhã cảm thán.

Có muốn tắm chung không?

Lục Thi Nhã hỏi bừa một câu, Tiểu Thần Thần như được châm lửa trở lại ngay tức khắc, anh trực tiếp ôm cô đi thẳng vào phòng tắm.

Nhan Thần Phi, anh thật sự rất khó chiều đấy anh biết không? Tính thì lạnh như băng, lại còn thích nghĩ một đằng nói một nẻo, khó ưa, hành xử khác người, thường xuyên khiến người ta đoán không ra...
Lục Thi Nhã lầm bầm, bất giác vuốt ve chỗ trái tim của anh.

Thế nhưng, ai bảo em gặp phải anh chứ? Chỉ cần cảm nhận được trái tim của anh đập rộn lên vì em là em cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tuy rất buồn nôn, nhưng sự thật là em yêu anh rất sâu đậm, yêu đến mức không có thuốc chữa. Cho nên, anh không cần để ý cái nhìn của người khác, anh chỉ cần sống thật tốt, chỉ cần trong trái tim anh có em, chỉ cần anh còn độc thân thì sẽ không ai có thể ngăn cản em bước vào trái tim anh.


Phó tổng Nhan, không lẽ anh không định bày tỏ gì đáp lại tình cảm sâu đậm của em sao?

Lục Thi Nhã bất mãn nói.
Nhan Thần Phi hoảng hốt nói, thất thố giống như một đứa trẻ. Lục Thi Nhã thật sự không thể hiểu nổi vì sao từ nhỏ đến lớn người này đều khó chiều đến như vậy.
Một tiếng thở dài.

Rõ ràng đã thông báo với cả thiên hạ rồi mà còn…

Ánh mắt Nhan Thần Phi trầm xuống, anh cắt ngang lời cô nói bằng cách tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Lục Thi Nhã lấy lại tỉnh táo đẩy anh ra.

Thời gian lặng lẽ trôi đến cuối năm, Tết âm lịch đến đúng hẹn.
Từ đầu đến cuối, Lục Thi Nhã cố gắng bày tỏ nỗi lòng mình một cách sâu sắc. Cảm nhận được người bên cạnh truyền đến rung động nhỏ, khóe môi cô khẽ cong lên.
Xưa nay, cô vẫn luôn dùng thái độ bất cần đời nhìn đời và cuộc sống, duy chỉ có người này là cô vĩnh viễn không ngụy trang được. Cô từ một người phụ nữ dám yêu dám hận biến thành một người phụ nữ dùng dằng không dứt khoát, người này chắc chắn phải gánh chịu hơn phân nửa trách nhiệm.

Tắm khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô bị anh ôm lên giường.
Anh đột nhiên nói một câu như vậy khiến cho cô sợ ngây người.

Phó tổng Nhan, đừng nói anh đang tự ti nhé? Anh có biết anh được xếp tên trong bảng danh sách những người đàn ông độc thân vàng trong nước? Và biết bao cô gái muốn gả cho anh không? Tin tức anh đính hôn đã làm tổn thương trái tim của họ đấy.

Anh lật người nằm xuống bên cạnh cô.

Bọn họ nói không sai, em xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn.

Vì sao đến cuối cùng người chịu thiệt, người xuống nước trước vẫn là cô?
Thiết lập sai hình tượng rồi!!!
Mẹ nó...
Lục Thi Nhã rất buồn bực.

Chờ đã, tôi còn có một chuyện rất nghiêm túc chưa hỏi anh. Cô Mộc là bạn gái cũ của anh, đúng không?

Tuy câu hỏi này chẳng có ý nghĩ gì vào lúc này, nhưng cô vẫn muốn chính tai nghe người này trả lời.
Lời nói của anh quanh quẩn bên tai, thời gian này Lục Thi Nhã thường hay thở dài, giống như một oán phụ bị mọi người khinh thường.
Nói chung là hơi mất mặt.
Không có tiếng trả lời.
Trọng tâm câu chuyện quay trở lại, anh lại im lặng, sầm sì mặt.
Lê Nguyệt nói bọn họ bên nhau rất lâu, lại còn là một giai thoại của trường đại học MIT. Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhìn thế nào cũng thấy vị Mộc tiểu thư kia còn tình cảm với cái tên vô lương tâm này, trong lòng cô thật sự khó chịu.

Giọng nói của cô ấy rất đặc biệt, có thể làm cho anh an ổn, anh chưa từng có tình cảm gì khác với cô ấy.
Nhan Thần Phi thẳng thắn nói.

Khốn kiếp! Tôi nói cho anh biết, tôi không muốn gánh tội danh dụ dỗ9, nhất là với một người đàn ông sắp kết hôn. Anh giải quyết cho xong vấn đề của anh rồi hãy đến gặp tôi, tai anh có vấn đề gì k6hông thế?


Anh chỉ nghe rõ một bên tai.

Anh đè cô ở giữa giường, vừa ôm cô vừa không biết mệt mỏi hôn cô.

Anh không buồn ngủ à?

Kể từ ngày đó, Nhan Thần Phi không quay trở lại lần nào nữa. Lục Thi Nhã bắt đầu quan tâm tin tức tài chính và kinh tế, hy vọng có thể thấy được bóng dáng của anh.
Cho anh thêm thời gian…

Trước đây thường xuyên mất ngủ một đến hai ngày, đã quen rồi.

Thế này… làm sao mà nói tiếp được đây?
Lục Thi Nhã nhìn anh, đây là thẳng thắn với cô sao?

Cô Mộc đó đối với anh thế nào? Không phải cũng trong sáng như anh chứ? Rốt cuộc hai người muốn làm gì?

Lục Thi Nhã nghẹn lời.

Anh sẽ không kết hôn, em đừng xem mấy5 tin tức vớ vẩn nữa.


Được, không nói thì thôi. Tôi mệt lắm rồi, tôi tắm rồi đi ngủ đây, anh thích làm gì thì làm.


Cho anh thêm thời gian, sẽ không lâu đâu, tin anh.

Cô nói không sai, nhưng cô lại đánh giá thấp mức độ tổn thương của những lời này.
Cơ thể Nhan Thần Phi căng cứng, nằm yên trên người Lục Thi Nhã. Cô ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện vẻ nặng nề trên mặt anh.

Bọn họ...


Hửm?

Lục Thi Nhã vòng tay ôm lấy eo anh, dựa sát cả người vào người anh.
Tiếng tim đập chồng lên nhau, thình thịch thình thịch vang lên trong bóng đêm.
Tinh tế triền miên sánh cùng đất trời.

Hiển nhiên, lời nói đùa của Lục Thi Nhã không có một chút tác dụng nào, người kia vẫn nằm im bất động.
Thật đau đầu!
Ngày hôm sau, lúc cô thức dậy, Tiểu Thần Thần đã rời đi.
Lục Thi Nhã nhìn viết lõm bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Mặc dù cô không biết Tiểu Thần Thần đang định làm gì, nhưng cô biết cuộc đại chiến vào năm mới đã vào thế bắt buộc phải làm. Điều này khiến cho cô mơ hồ cảm thấy lo lắng bất an, chỉ mong không có gì rối loạn xảy ra.

Bọn họ không muốn em đến với anh?


Nói thừa! Cha mẹ nhà ai bằng lòng cho con gái mình làm kẻ thứ ba? Em là cục thịt trong lòng cha mẹ, lớn lên trong sự cưng chiều của họ. Bọn họ cảm thấy em đến với anh em sẽ chịu thiệt.
Lục Thi Nhã lầm bầm trả lời.

Nhưng em mệt, tối qua em ngủ không ngon, ba mẹ em lải nhải cả buổi tối.

Rốt cuộc người ở phía trên cũng dừng lại. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đau buồn.
Cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ, Tiểu Thần Thần vẫn không có biểu hiện gì. Cô đã quá quen với chuyện này rồi.
Chỉ là, trong cơn mơ màng, cô cảm thấy người đàn ông kia trân trọng hôn cô từng chút một như hôn một báu vật quý giá.

Làm sao vậy?

Lục Thi Nhã chột dạ chọc vào lồng ngực của Nhan Thần Phi hỏi.
Toàn bộ thành phố Y giăng đèn kết hoa, ngập tràn không khí vui mừng chào đón năm mới. Đại Hùng là người tỉnh ngoài, từ mùng tám tháng Chạp đã dẫn Tiểu Duyệt Duyệt về quê thăm người thân. Hình như quan hệ giữa Tôn Tuấn Mân và Lê Nguyệt cũng tiến thêm một bước, anh ta định ở lại thành phố Y ăn tết cùng Lê Nguyệt.

Lục Thi Nhã thấy vậy cũng vui mừng theo, đúng lúc có người trực phòng khám ngày Tết, cô có thể yên tâm theo hai vị phụ huynh nhà mình ra ngoài chơi.

Từ khi trở về nước, Lam Vũ Tịch bận tối mày tối mặt, các lịch trình hoạt động kín mít, thời gian liên lạc với cô ít càng thêm ít, chẳng khác gì lúc không trở về nước. Có đôi khi Lục Thi Nhã thật sự hâm mộ Lam Vũ Tịch, cuộc sống thoải mái tự do thích gì làm nấy, lại còn có lão E - một người đàn ông bao dung cô ấy hết mực, cam tâm tình nguyện lặng lẽ đứng sau, chống đỡ cả mảnh trời riêng cho cô ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.