Chương 121: Ra oai


Nhà họ Lục bay thẳng đến đảo Bali vào ngày cuối cùng của năm, xuống máy bay vào đúng lúc mặt trời chiều lặn về phía Tây.

Cả gi8a đình bắt ô tô đến khách sạn.

Nói tiếp!

Một câu ra lệnh đột ngột truyền tới.

Chờ đã.
Giọng nói của người ở đầu dây bên kia mang theo chút sốt ruột hiếm có.

Làm sao vậy?


Vậy mau làm cho xong chuyện đi, em sẽ chăm sóc cho anh.

Hơi thở người ở đầu dây bên kia bỗng trở nên dồn dập khác thường, Lục Thi Nhã nhướng mày.
Mặt Lục Thi Nhã nóng ran, không nói thành lời.

Người mắc bệnh trầm cảm rất ít ham muốn tình dục. Trước khi gặp em…

Lục Thi Nhã mở túi ra xem, bên trong có không ít tiền, lại còn là đô la Mỹ.
Cô bật cười ném túi tiền trở lại bàn.
Cáo già nheo mắt nhìn Lục Thi Nhã bằng ánh mắt vô cùng sắc bén.

Người ngay không nói tiếng lóng. Tôi cũng không nói vòng vo nữa, cô ra một con số đi, khuyên cô đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.


Dừng lại, anh đừng nói nữa!
Lục Thi Nhã không nghe nổi nữa.

Chúc mừng năm mới! Mẹ gọi em rồi.

Lục Thi Nhã bước lên giơ tay ra tỏ ý muốn bắt tay với vị đại ca này. Ông chú khoảng hơn năm mươi tuổi nhìn cô, im lặng không nói gì.
Sau đó, ông ta giơ tay lên.

Xin lỗi, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình. Hồ sơ bệnh án của bệnh nhân là tài liệu tuyệt mật, chuyện này xin thứ lỗi tôi không giúp được ông. Nếu ông không đến khám bệnh thì mời ông đi cho.

Lục Thi Nhã thản nhiên cười nói. Cô nhìn con cáo già trước mắt, trong đầu thầm suy đoán người này là ai. Ông ta trông có vẻ hơi quen mặt, hình như cô đã từng gặp vài lần trước khi tới Thần Phong.

Anh yêu em.

Lục Thi Nhã hóa đá!

Nha Nha, tiếng tút tút tút thôi mà, có gì dễ nghe đâu mà con nghe tập trung như vậy?

Ms.Diêu chọc vào người Lục Thi Nhã hỏi, cô ngước lên nhìn mẹ mình.
Ánh mặt trời chiều chiếu xuống mặt biển, đẹp đến mức khiến người ta quên hô hấp.
Lục T3hi Nhã yêu biển từ nhỏ, thấy cảnh này, cô không kìm được mà quên hết chuyện không vui trong lòng.
Vừa bước vào cô liền choáng váng!
Thảo nào vừa rồi có đánh chết Tôn Tuấn Mân cũng không chịu nói là ai tới. Với trận thế này, anh ta dám nói sao? Vệ sĩ mặc đồ đen đứng đầy trong phòng, muốn làm gì? Tới đập phá sao?
Cáo già lập tức nhăn mày, hỏi:
Có ý gì?


Ngài nghĩ một cô gái trẻ như tôi mở một phòng khám lớn như vậy mà không có chỗ dựa?

Ông chú này có chút quen mặt.
Bên cạnh ông ta còn có một vệ sĩ đang đứng, sợ người ta đuổi giết đến vậy sao?
Lại im lặng.

Nói…
đi
Nghĩ ra rồi! Người này họ Đổng, là người mang vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn trong cuộc họp ngày hôm đó, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Chẳng lẽ đây là đối thủ một mất một còn của Tiểu Thần Thần? Nội gián của Thần Phong? Lại còn chủ động tìm tới cửa.
Lục Thi Nhã không biết ngượng ngùng hỏi.
Không có tiếng trả lời, chỉ nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ, Lục Thi Nhã đỏ mặt.
Lục Thi Nhã ngửi được mùi tiền liền lập tức nở nụ cười. Ông chú này thật thẳng thắn.

Đưa tôi tất cả tư liệu thăm khám có liên quan đến Nhan Thần Phi của tập đoàn Thần Phong, số tiền này sẽ thuộc về cô.

Cô xem lịch sử cuộc gọi, có ba người tìm cô.
Chú Diệp, Đàm Nghị, Tôn Tuấn Mân.
Nếu Lục Thi Nhã thật sự là một cô gái mới hai mươi mấy tuổi của kiếp trước thì chắc chắn cô sẽ bị dọa cho khiếp vía. Thế nhưng bây giờ, sao có thể?

Ngài là Đổng lão của Thần Phong đúng không?

Hôm mùng hai, Lục Thi Nhã được giao nhiệm vụ cao cả gọi điện cho ông ngoại chúc Tết, bị ông cằn nhằn một lúc lâu. Sau khi tắt máy, cả nhà họ cùng thở phào.
Mùng ba đến mùng năm, mỗi ngày gia đình họ đều chào đón mặt trời mọc, kết bạn với mặt trời lặn, cùng nhau tận hưởng vài ngày thảnh thơi hiếm thấy.
Theo giờ Bắc Kinh thì năm m9ới đã đến. Bên ngoài khách sạn có biểu diễn thả đèn. Đây là lần đầu tiên Lục Thi Nhã thấy hàng vạn hàng nghìn chiếc đèn Khổng Minh đư6ợc thả bay trên mặt biển, thật sự đẹp như cảnh tiên.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Một số lạ.
Cô đoán có thể là 5Tiểu Thần Thần, cho nên lập tức nghe máy.
Không hề có tiếng nói, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.

Ngủ ngon không?
Lục Thi Nhã hỏi.
Lục Thi Nhã do dự nghe máy.
Tôn Tuấn Mân nói có khách quý đến phòng khám, mời cô lập tức đến xem.
Vừa thấy tên Đàm Nghị, cảm giác đầu tiên của Lục Thi Nhã là lo lắng khẩn trương. Cô đang định gọi cho Đàm Nghị hỏi tình hình thì Tôn Tuấn Mân lại gọi tới.
Việc gấp?
Mùng sáu, ba người khởi hành trở về thành phố Y. Trên đường đi, liên tục xảy ra nhiều việc nhỏ không được như ý. Ngồi trên máy bay, Lục Thi Nhã đột nhiên có cảm giác buồn bực đến hoảng loạn. Cô luôn có cảm giác phiền phức sắp tới cửa.
Máy bay vừa hạ cánh, tiếng báo cuộc gọi nhỡ liên tục vang lên xác nhận dự cảm của Lục Thi Nhã.

Mẹ, Tiểu Thần Thần vừa mới nói với con là anh ấy yêu con.

Ms.Diêu sửng sốt, Mr.Lục vừa đi vào liền dựng lông mày.

Không ngon.
Ngữ khí ấu trĩ làm cho Lục Thi Nhã buồn cười.

Mệt lắm à?

Tôn Tuấn Mân không nói gì chỉ về phía phòng làm việc của Lục Thi Nhã. Cô sửa sang lại quần áo rồi mới đi vào.
Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế của cô một cách không coi ai ra gì.
Sao thằng nhóc này bám dai như đỉa vậy? Dám đoạt con gái của ông!

Thật tức cười!

Cô muốn bao nhiêu?
Lão cáo già lạnh lùng lên tiếng, nhìn Lục Thi Nhã với vẻ mặt không vui.
Cuộc sống tình dục thế nào? Không có!

Anh chỉ có ham muốn với một mình em.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói.
Vệ sĩ đưa cho ông ta một túi tài liệu dày, ông ta cầm túi tài liệu đó đặt lên bàn.

Đây là…

Ông ta nhìn Lục Thi Nhã bằng nửa con mắt, cả người mang theo khí thế đại ca xã hội đen.

Chào ngài, tôi là bác sĩ phòng khám Tinh Thần, Lục Thi Nhã. Ngài cũng có thể gọi tôi là Sharra.

Lục Thi Nhã cười khổ, cả người cô đều rã rời như thế này thì sao đi được. Nhưng Tôn Tuấn Mân nói người ta đang đợi cô, giọng điệu cẩn thận thận trọng của anh ta làm cho cô phải nhướng mày.
Cuối cùng, Lục Thi Nhã đưa túi lớn túi nhỏ cho ba mẹ, sau đó vội vã đi tới phòng khám.

Nhớ em.

Lục Thi Nhã cảm thấy ngọt ngào lâng lâng, giọng nói như tiếng chuông bạc vang lên.
Nghe được tiếng sốt soạt, Lục Thi Nhã sửng sốt rồi bật cười thành tiếng.

Anh đang tưởng tượng em dùng cái gì để hầu hạ anh đây?

Lục Thi Nhã nghe xong liền bật cười, cô gõ ngón tay xuống mặt bàn rồi ngước mắt lên, trong mắt lướt qua một tia tăm tối không rõ nghĩa.

Đổng lão đã điều tra qua tôi chưa? Chẳng lẽ bản thân bị coi là con tốt thí ngài cũng không biết?


Trước kia anh giải quyết nhu cầu sinh lý như thế nào?

Vừa hỏi xong, Lục Thi Nhã đột nhiên nhớ đến một vấn đề cô từng hỏi anh khi bọn họ mới gặp lại nhau.
Cô... cô mới nghe được cái gì?
Ms.Diêu đi tới, thấy con gái mình đang ngây người thì kề tai vào điện thoại nghe.
Cáo già sững sờ, biểu cảm lập tức trầm xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.