Chương 127: Nha nha
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1384 chữ
- 2022-02-04 08:26:05
Nghiêm Chính Hạo kéo Hứa Ngôn và người nhà tới bàn Lục Thi Nhã thì phát hiện bầu không khí khác lạ. Lục Thi Nhã lập tức d8ùng ánh mắt xin lỗi nhìn đôi vợ chồng mới cưới, sau đó nhìn sang cô gái đang xù lông bên cạnh.
Cô Bành đừng tức3 giận, tôi và Hứa Ngôn kính cô một ly.
Uống nước trước đi.
Nhan Thần Phi cẩn thận ôm Lục Thi Nhã dậy đưa cốc nước đến bên miệng cô, cô uống một ngụm hết cốc nước lớn. Lúc này, cô mới thật sự tỉnh táo lại. Cô ngước mắt nhìn anh, sau đó nhìn xung quanh.
Chuyện này là sao? Đây là đâu? Buổi chiều đã xảy ra chuyện gì?
Lục Thi Nhã dựa vào người Nhan Thần Phi, híp mắt lại liếm đôi môi khô khốc, cố gắng nhớ lại chuyện lúc chiều.
Là ai mà lớn gan như vậy, dám động đến cô?
Một luồng ấm nóng.
Một cô gái khác cùng bàn cười nói. Hiển nhiên, cô ta và cô gái họ Bành cùng một phe.
Hứa Ngôn hơi bĩu môi, Lục Thi Nhã phì cười, phù rể Tôn Tuấn Mân lập tức cho Lục Thi Nhã một ánh mắt: yên tĩnh nào. Lúc này, Lục Thi Nhã mới nhịn cười, lúng túng nhìn đôi vợ chồng mới cưới.
Nghiêm Chính Hạo nhạt nhẽo nói xong, vị Bành đại tiểu thư kia run tay làm rơi ly rượu xuống váy mình, sợ đến mức không dám nhúc nhích. Một bàn đám con ông cháu cha trợn tròn mắt, nhìn theo hướng Lục Thi Nhã vừa rời đi.
Nghiêm Chính Hạo rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ, giống hệt như lúc anh biết được tin tức này. Anh không nhịn được nở nụ cười, kéo Hứa Ngôn đi tới bàn khác tiếp tục mời rượu.
Lục Thi Nhã phát giác bầu không khí càng ngày càng kỳ lạ, thật là, cô thật sự không phải đến để đập phá mà. Cô lập tức cười nói:
Hôm nay chúc mừng cháu cũng đã chúc rồi, ăn uống cũng ăn không ít rồi, bây giờ cháu phải về với ông ngoại. Bác Nghiêm, cô dâu chú rể, cháu lại kính mọi người một ly rồi xin về trước. Một lần nữa, em chúc hai người hạnh phúc, ân ái trọn đời.
Lục Thi Nhã uống liền ba ly rượu vang, đầu óc hơi choáng váng.
Trong mắt chú rể Nghiêm Chính Hạo xẹt qua một tia tối tăm. Anh nhìn theo bóng người vừa vội vã đi, rồi lại nhìn Bành đại tiểu thư, cười nói:
Cô ấy là cháu ngoại của Tư lệnh Diêu, sợ là ở nhà rất được người lớn cưng chiều. Cô Bành đừng nóng giận. Nghe nói gần đây bác Bành sắp thăng chức phó Bộ trưởng, có phải lời vừa rồi của cô Bành hơi xúc động rồi không?
Đúng vậy, tuyệt đối là vằn màu, vô cùng hằn học, vô cùng giận dữ, còn… vô cùng tuyệt vọng.
Nhan Thần Phi?
Nghỉ ngơi cái cọng lông ấy!
Cô lại gặp chuyện gì nữa đây?
Dưới tác dụng của thuốc mê, ý thức của Lục Thi Nhã nhanh chóng mơ hồ, cộng thêm tác dụng chậm của rượu vang, đôi mắt cô hoàn toàn khép lại.
Một tiếng nói đột nhiên vang lên bên tai cô.
Căn hộ? Em về thành phố Y rồi?
Ừ.
Bên ngoài khách sạn, ánh mặt trời chiếu xuống càng khiến khuôn mặt Lục Thi Nhã thêm đỏ.
Bóng dáng đong đưa trước mắt dần dần đi xa, sau đó là tiếng đóng cửa.
Fuck… Một giây trước khi mất đi ý thức cuối cùng, Lục Thi Nhã lại chửi thề lần nữa.
Haizz, cái thân phận này của cô đúng là khó nói, vẫn nên để cô tự giới thiệu vậy.
Cô gì đó ơi, tôi thay mặt ông ngoại tôi tới chúc phúc đôi vợ chồng mới cưới, không quá quen hai người họ… À, bác Nghiêm, cháu kính bác một ly, ông ngoại cháu đã dặn dò nhiều lần là phải thay ông nói vài lời chúc mừng tới bác. Cháu chúc bác sớm được ôm cháu, hưởng phúc con cháu, chúc đôi vợ chồng mới cưới trăm năm hòa hợp, hạnh phúc mỹ mãn.
Lục Thi Nhã giơ ly rượu với Nghiêm Bách Xuyến đứng ở phía sau.
Giọng nói của Lục Thi Nhã khàn đặc.
Nhan Thần Phi không trả lời, tiếp tục nhẹ nhàng, run rẩy vuốt ve khuôn mặt cô. Đụng chạm quen thuộc khiến cho Lục Thi Nhã đang yếu ớt không kìm được dụi mặt vào lòng bàn tay anh.
Tiểu Thần Thần không biết dùng loại tâm trạng nào trả lời.
Lục Thi Nhã dùng hết sức kéo mặt anh lại đối diện với mặt mình, lúc này mới phát hiện đôi mắt anh ngấn nước.
Nghiêm Chính Hạo kính rượu với cô ta. Cô ta không vui vẻ gì uống một ngụ9m, sau đó vẫn còn nhìn Lục Thi Nhã bằng ánh mắt bực tức.
Lục Thi Nhã cũng đứng lên xin lỗi đôi vợ chồng mới cưới6, sau đó nói vài câu chúc phúc rồi hào phóng uống cạn ly.
Lục Thi Nhã cố gắng mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một cái đầu đang vùi vào xương quai xanh của cô. Đôi mắt mờ mịt dần xác định được tiêu điểm, cái đầu này… con mẹ nó rất quen thuộc!
Người nọ cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, trong mắt vằn toàn tia máu.
Ngủ một giấc thật ngon đi, cô cần nghỉ ngơi.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, nghe thật khó chịu.
Đôi vợ chồng mới cưới không nói gì, Hứa Ngôn không thể5 uống rượu nên Nghiêm Chính Hạo uống thay cho hai người.
Chị Hứa, người này là ai? Em chưa từng thấy bao giờ.
Khi có ý thức trở lại, Lục Thi Nhã cảm thấy toàn thân nóng rực không gì sánh được, đến khi bắt được lí trí, trong đầu như đứt một sợi gân.
Má nó, không phải trong thuốc mê có trộn thuốc kích dục đấy chứ?
Thứ mùi gay mũi giống hệt kí ức năm nào khiến tinh thần cô chấn động. Cô ra sức giãy giụa, nhưng không hề có tác dụng.
Fuck, ông trời ông lại muốn chơi cô phải không? Đến thời gian cũng không thèm thay đổi, tám năm trước cô cũng bị bắt cóc vào chính ngày này.
Nghiêm Bách Xuyến né tránh ánh mắt Lục Thi Nhã uống cạn ly, mất tự nhiên nói:
Cô Lục, ăn uống ngon miệng, hôm nay gia đình chúng tôi tiếp đãi không chu toàn, cô đừng trách móc.
Nghiêm Bách Xuyến dù sao cũng là viện trưởng của một bệnh viện lớn, bây giờ lại hạ tư thái để nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi, khiến cho đám người trẻ tuổi trên bàn sửng sốt.
Tác dụng của rượu vang khá chậm, hiện tại đầu óc cô vô cùng choáng váng.
Không được, cô cần phải tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, sau đó mới đi xe về thành phố Y. Lục Thi Nhã lảo đảo đi tìm một khách sạn, thuê một phòng ngắn hạn.
Loại người gì thế? Tiệc còn chưa tan mà đã đi về, có hiểu quy củ hay không?
Bành đại tiểu thư phủi váy, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Lục Thi Nhã, vẻ mặt rất châm chọc nói. Hứa Ngôn nghe vậy lập tức lắc đầu với cô ta, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Cô cài đồng hồ báo thức rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lục Thi Nhã phát hiện trong phòng có bóng người di chuyển. Cô hoảng sợ ngồi bật dậy, thế nhưng lại bị người kia bịt mũi từ phía sau.
Nghiêm Chính Hạo thấy cô như vậy thì khẽ nhíu mày, Lục Thi Nhã lén cho anh một ánh mắt nghịch ngợm. Sau đó, cô cầm túi xách cúi người đi về trước, từ chối ý định đưa về của Tôn Tuấn Mân.
Lục Thi Nhã đi, nhưng người trên bàn tiệc lại không bình tĩnh nổi. Bọn họ nhìn đôi vợ chồng mới cưới và vị ba chồng mới lên chức, vẻ mặt của ba người đều rất kì lạ.
Anh… vừa mới khóc à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.